Nhưng nếu muốn anh chàng nhà khoa học này chịu trách nhiệm với mình, điều đầu tiên là phải làm rõ tên của đối phương.
Suy cho cùng, oan có đầu nợ có chủ!
Hơn nữa, trước đây cô cũng đã phải chịu thiệt một lần về vấn đề tên tuổi, cô không nghĩ rằng sẽ có lần thứ hai đi vào vết xe đổ nữa.
Vì vậy về tình về lý, nhất định phải làm rõ vấn đề này trước.
Nói đến đây, Thẩm An An trong thời gian này cũng đã nghĩ đi nghĩ lại nội dung của nguyên tác câu chuyện "Nàng tiên cá duy nhất trên thế giới" vài lần, nhưng trong ấn tượng quả thật không có một ai đẹp trai hơn nam chính Từ Thanh Thụ.
Sau này, Thẩm An An nghĩ, có thể là bởi vì nội dung của nguyên tác luôn tập trung miêu tả về xích mích tình cảm giữa ba người nàng tiên cá nhỏ, Từ Thanh Thụ và thanh mai trúc mã của Từ Thanh Thụ, còn các nhà khoa học là đồng nghiệp của Từ Thanh Thụ đều có cùng một hoàn cảnh, vì vậy trong nguyên tác cơ bản là không cần thiết phải có tên riêng.
Chu Tùy Ngộ xem màn biểu diễn tuyệt vời trên biển rất lâu, khi quay lại bắt gặp ánh mắt sáng rực của nàng tiên cá nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, biểu cảm này phải nói thế nào nhỉ, giống như biểu cảm mà ngày hôm đó cô cố tình nhìn trộm anh thay đồ.
Chu Tùy Ngộ vô thức cúi đầu xuống xem quần áo trên người, cho đến khi xác nhận mình đã mặc đồ chỉnh tề, che hết những chỗ cần che, không lộ da thịt, mới yên tâm hỏi Thẩm An An: "...!Sao vậy?"
Thẩm An An lắc đầu, cắn một miếng đùi gà thật mạnh.
Không sao cả, chỉ đang nghĩ xem rốt cuộc làm thế nào mới có thể moi được tên anh ra, có gì sau này xưng hô thuận tiện hơn.
Cá voi nhỏ, cá heo nhỏ và cá mập nhỏ sau khi hoàn thành màn biểu diễn trong nước cũng tự giác lui xuống, cả mặt nước vốn đang ồn ào, náo nhiệt cũng dần dần trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại Cá mái chèo vẫn đứng ở đó như một cây gậy.
Cá mái chèo là một loài cá xương cứng, biến thành hình nắm đấm cứng của con người, rồi lại biến trở lại nguyên hình thành một khúc xương cứng, đến cả cách bơi cũng không vẫy đuôi để bơi như các loài cá xương mềm khác, mà là dùng vây màu đỏ tròn bên trên để di chuyển.
Thẩm An An cậy rằng Chu Tùy Ngộ nghe không hiểu những gì cô nói, vì vậy cũng không giấu anh mà trực tiếp hỏi cá mái chèo trước mặt anh: "Bọn họ đều đã đi rồi, tại sao cậu vẫn không đi?"
Cá mái chèo liền nói ra hết những gì mà Cụ Rùa Biển nói: "Cụ Rùa Biển để tôi ở lại đây giám sát cô, nói rằng nếu như loài người dám động tay động chân với cô, tôi sẽ trực tiếp dạy cho hắn một bài học."
Thẩm An An: "..."
Các người nghĩ nhiều quá rồi, nên lo lắng bị động tay động chân rõ ràng là anh chàng nhà khoa học này mới đúng!
Thẩm An An cũng không đuổi cậu ta nữa, tùy cậu ta muốn đi thì đi.
Dù gì thì hôm nay cô cũng không có ý định làm gì cả.
Cô thậm chí còn muốn chia cho Cá mái chèo một phần gà nướng, để cậu ta ăn no còn đứng gác.
Đợi đến khi cô và Cá mái chèo đã chia nhau nửa phần gà nướng xong, Thẩm An An lại bắt đầu nghĩ đến việc hỏi tên anh chàng nhà khoa học.
Không thể mở miệng nói chuyện là điều không tốt, nhiều việc rất đơn giản nhưng khi làm lại vô cùng khó khăn.
Hay là trực tiếp viết ra để hỏi?
Thế nhưng cá biết viết chữ, liệu có bị đám người nhà khoa học này mang đến phòng thí nghiệm không?
Mặc dù anh chàng nhà khoa học này trông không giống người xấu, tuy nhiên không thể không đề phòng lòng người, Thẩm An An cảm thấy vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Vì vậy cô đã không vội vàng động tay viết chữ ra, mà cô dùng thức ăn vô thức vẽ ra tảng đá, trông giống như đang dùng ngón tay làm bút để viết chữ, nhưng chữ không ra chữ, câu không ra câu, nói như thế nào cũng được.
May mắn thay Chu Tùy Ngộ thông minh trong nhiều chuyện, nhìn thấy cô vẽ đi vẽ lại trên đá, vừa vẽ vừa nhìn anh, không nhịn được cười hỏi cô: "Cô biết viết chữ sao?"
Thẩm An An nghiêng đầu nhìn anh, không nói là biết cũng không nói là không biết.
Như này ngộ nhỡ sau này bị lộ, cũng không đến nỗi bị mất mặt.
Chu Tùy Ngộ hỏi xong tự thấy mình hỏi câu thật ngớ ngẩn, nàng tiên cá dù có thông minh đến đâu, dù có giống loài người đến đâu, sống dưới dáy biển lâu như vậy cũng không thể nào biết chữ.
Có điều dù gì anh cũng rảnh rỗi, anh cũng không ngại việc dạy cô vài chữ.
Nghĩ vậy, anh cũng bắt trước nàng tiên cá như vậy, dùng ngón tay viết vài chữ "cá" thật to trên đá ngầm.
Vừa viết vừa giới thiệu: "Chữ này đọc là cá, cá trong người cá, và cũng là cô đó."
Hai mắt của Thẩm An An sáng long lanh nhìn anh.
Đây rồi, đây rồi, phần giới thiệu bản thân được mong đợi từ rất lâu đây rồi!
Tôi là cá, vậy bạn là gì?
Chu Tùy Ngộ nhìn Thẩm An An đang nhìn mình, liền đoán rằng nàng tiên cá nhỏ đang hỏi anh.
Vậy là anh lại đưa ngón tay lên đá ngầm viết thêm một chữ nữa.
Thẩm An An vừa nhìn qua chữ đằng sau mà anh vừa viết, suýt nữa thì buột miệng đọc ra.
Tuy nhiên, Chu Tùy Ngộ vẫn chưa nhận ra điều gì, hạ thấp mắt xuống nghiêm túc giới thiệu với cô: "Chữ này đọc là người, người trong người cá và cũng là tôi."
Thẩm An An: "..."
Ai mà không biết anh là người???
Tôi mới là người này!
Cái mà tôi muốn hỏi là tên của anh kìa, đồ ngốc!
Thẩm An An bực bội quay sang đằng sau, hoàn toàn không muốn để ý tới tên ngốc này nữa.
Chu Tùy Ngộ không hiểu tại sao con cá nhỏ này bắt đầu tức giận.
Lần trước cô tặng anh chiếc thuyền bằng ngọc trai, lúc bị anh đoán nhầm thành túi xách tay, nàng tiên cá nhỏ cũng có biểu cảm tức giận như thế này.
Trước đây Chu Tùy Ngộ rất ghét những cô gái hơi tí là giận dỗi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng tiên cá, anh lại cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên rồi, cười là cười trong bụng, chứ không dám cười lộ ra mặt.
Không những không dám biểu cảm ra ngoài, mà còn phải dỗ dành ngon ngọt: "Sao vậy? Tôi nói sai ở đâu hả?"
Thẩm An An giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.
Nói chung, chỉ cần không phải là vấn đề ăn trộm thịt của cô ấy thì cô là một người rất dễ tính.
Hơn nữa cô không tin, chỉ là chuyện một cái tên cô cũng không thể làm được.
Hỏi không ra, chẳng lẽ cô cũng không thể nhìn trộm hay sao?
Trước đây cô còn phải lén lén lút lút đánh ngất người ta rồi mới xem, nhưng bây giờ đã khác vì hai người họ đều đã trong mối quan hệ cần phải chịu trách nhiệm về nhau rồi, xem giấy phép lao động không phải là chuyện phút chốc sao?
Nghĩ đến đây, cô ngay lập tức đưa tay ra chọc vào túi áo của Chu Tùy Ngộ, muốn xem xem liệu trong túi áo của Chu Tùy Ngộ có giấy phép lao động giả hay không.
Ngày hôm đó, Chu Tùy Ngộ mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, trên ngực có 1 chiếc túi.
Vì vậy, một ngón tay mềm mại của Thẩm An An luồn vào trong, nhưng đâu có luồn vào túi áo của Chu Tùy Ngộ, rõ ràng là thò tay vào ngực anh.
Chu Tùy Ngộ chỉ cảm thấy tim đang đập rất nhanh, không thể nghĩ gì nữa liền giơ tay nắm giữ bàn tay phiền phức của cô.
Lần này không chỉ đỏ tai mà còn đỏ lan sang cả vùng cổ.
Lần trước nàng tiên cá nhỏ này nhìn trộm anh thay đồ còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân là do vô tình, nhưng lần này thì coi là gì?
Đây chắc chắn không phải vô tình rồi nhỉ?
Nàng tiên cá nhỏ này rõ ràng là đang cố tình.
Thẩm An An nhìn bộ dạng xấu hổ đến đỏ mặt tía tai của anh chàng nhà khoa học ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút thích thú.
Ây da, chỉ là đưa tay vào túi áo thôi đã xấu hổ đến nỗi như này, nếu như sau này cô động tay động chân với anh chàng này thật thì anh sẽ chống cự được không ta?
Cá mái chèo dưới biển thể hiện như hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Cậu ta nghĩ, có vẻ như Cụ Rùa Biển đã nghĩ nhiều rồi, chính nàng tiên cá nhỏ của cụ mới là người chủ động trước, làm gì đến lượt anh chàng nhà khoa học kia ra tay với cô?
Đều là cô tự ra tay với anh ta trước.
-
Chu Tùy Ngộ quay về phòng trên đảo, việc đầu tiên mà anh làm chính là thay đồ.
Lúc thay đồ, anh vô thức nhìn xuống vị trí túi áo trên ngực mình, rõ ràng là vừa rồi nàng tiên cá nhỏ chỉ đưa tay vào túi anh một cách nhẹ nhàng, tính ra cũng chỉ là câu chuyện vài giây ngắn ngủi thôi, tại sao đến bây giờ anh vẫn cảm thấy cảm xúc này vẫn rất rõ ràng?
Giống như bàn tay mềm mại đó vẫn đặt ở đó, xuyên qua lớp áo mỏng và dán trên da của anh vậy.
Đến nỗi anh không thể chịu được liền giơ tay giơ phủi phủi, một lúc sau anh lại phủi thêm lần nữa.
Giống như thể anh đang muốn gạt bàn tay vô hình đó ra.
Hôm sau, Chu Tùy Ngộ lái thuyền đi ra đảo, chuẩn bị quay về viện nghiên cứu một chuyến.
Trước khi ra đảo, anh vẫn đặc biệt đi đưa bữa sáng cho nàng tiên cá nhỏ, tiện thể nói với cô một câu rằng mình muốn ra đảo, có thể là tối mới có thể quay lại.
Lúc đó không cảm thấy rằng hành động đó có gì đó không ổn, cho đến khi anh lên thuyền chuẩn bị rời đi, mới cảm thấy hành động chủ động thông báo trước này rất giống với sự gần gũi của bố và mẹ anh.
Bạn cần biết, mỗi lần bố anh muốn đi ra ngoài làm chút việc gì đó, cho dù là đi công ty làm việc, đều cần phải chạy đến nói với mẹ một câu: "Vợ à, anh phải ra ngoài đi đâu đó rồi", sau đó mẹ anh vừa nói với vẻ ghét bỏ: "Anh đi đâu thì đi luôn đi, nói với em làm gì", vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc mà bố cần mang theo lúc ra ngoài.
Chu Tùy Ngộ nghĩ một lúc không chịu nổi liền vỗ trán thở dài.
- -Quả nhiên việc thay đổi một cách vô tri vô giác như thế này thật khiến cho người ta khó mà đề phòng được.
Chuyến ra đảo lần này của Chu Tùy Ngộ chủ yếu là vì "Giải thưởng Tiến bộ khoa học Công nghệ".
Giải thưởng này không phải năm nào cũng có, thường là ba năm mới tổ chức một lần.
Năm nay là lần đầu tiên Chu Tùy Ngộ đoạt giải.
Dù gì anh vào viện nghiên cứu cũng chưa đến một năm, lần trước lúc giải thưởng này được tổ chức anh vẫn còn đang làm hậu tiến sĩ tại trạm di động.
Giải thưởng này chủ yếu phân làm hai loại, loại thứ nhất là giải đóng góp xuất sắc, chủ yếu là khen thưởng một số nhóm nghiên cứu khoa học hoặc cá nhân có những đóng góp to lớn cho xã hội Trung Quốc; loại thứ hai là giải thưởng tiến bộ phúc lợi công cộng, chủ yếu là khen thưởng cho những nhóm nghiên cứu khoa học hoặc cá nhân có đóng góp to lớn cho việc bảo vệ động vật tuyệt chủng.
Giải thưởng thứ hai chính là mục tiêu lần này của Chu Tùy Ngộ.
Lần này, Sở trưởng Trịnh cũng quyết tâm đạt được "Giải thưởng Tiến bộ Khoa học Công nghệ" này.
Trên thực tế, ba năm trước, sở trưởng Trịnh đã dẫn dầu các nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu Hải Dương thành phố Cá Voi để cạnh tranh giải thưởng này, nhưng đến cuối cùng lại thất bại.
Tuy nhiên năm nay lại khác, năm nay viện nghiên cứu của họ nắm giữ đề tài nghiên cứu quý giá "Nàng tiên cá nhỏ", sở trưởng Trịnh cho rằng họ có cơ hội cực kỳ tốt để đoạt được "Giải thưởng Tiến bộ Khoa học và Công nghệ" lần này.
Vì vậy, anh đặt kỳ vọng rất nhiều vào Chu Tùy Ngộ.
Đến nỗi mà ngay khi Chu Tùy Ngộ vừa vào viện nghiên cứu, anh đã được sở trưởng Trịnh gọi vào văn phòng.
Từ Thanh Thụ vừa bước từ trong phòng thí nghiệm ra, liền bị đồng nghiệp Lục Nhân của viện nghiên cứu chặn lại.
Mặc dù Lục Nhân không hề ưa Từ Thanh Thụ, nhưng hắn ta lại càng ghen ghét Chu Tùy Ngộ.
Như câu nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, vì vậy, thông thường muốn nói xấu Chu Tùy Ngộ, hắn đều muốn đi tìm Từ Thanh Thụ.
Bởi vì Lục Nhân muốn rõ ràng hơn bất kỳ ai, nếu như trong viện nghiện cứu này có ai đó ghét Chu Tùy Ngộ giống hắn, vậy thì chỉ có một người, đó chính là Từ Thanh Thụ.
Oh, nói không chừng bây giờ Từ Thanh Thụ còn ghét Chu Tùy Ngộ hơn cả hắn.
Dù sao thì Chu Tùy Ngộ và Từ Thanh Thụ vừa mới đấu tranh với nhau ở viện nghiên cứu về đề tài "Nàng tiên cá nhỏ", Từ Thanh Thụ đã thua.
Lục Nhân dựa vào bàn làm việc của Từ Thanh Thụ, vừa chú ý đến động tĩnh trong văn phòng của sở trưởng Trịnh, vừa hạ giọng nói phiếm: "Chu Tùy Ngộ vừa từ đảo trở về, lúc vừa về đến đã bị sở trưởng Trịnh gọi vào phòng làm việc, hai người họ đều đóng cửa nói chuyện gần một tiếng đồng hồ rồi, cũng không biết rốt cục họ nói gì mà có thể nói lâu như vậy...! nói đến Chu Tùy Ngộ, rốt cục hắn ta có lai lịch như thế nào, chẳng lẽ lại đúng như bọn họ nói rằng hắn ta là đứa con riêng lưu lạc của sở trưởng Trịnh sao? Nếu không một người mới vừa tốt nghiệp như hắn ta, sao lại được sở trưởng Trịnh coi trọng như vậy, ngay cả đề tài nghiên cứu nàng tiên cá quan trọng đến như thế cũng giao cho hắn làm..."
Vẻ mặt Từ Thanh Thụ lạnh tanh không nói chuyện.
Lục Nhân cũng không cần hắn nói, cứ thế một mình tiếp tục nói chuyện: "Oh, đúng rồi, tôi đã từng nghe nói rồi, giải thưởng Tiến bộ Khoa học Công nghệ lần này, sở trưởng Trịnh có ý định sẽ cho Chu Tùy Ngộ mang đề tài khoa học Nàng tiên cá đi tham gia đó.
Hiện tại vẫn chưa rõ chuẩn bị cho Chu Tùy Ngộ lấy danh nghĩa nhóm hay lấy danh nghĩa cá nhân để cạnh tranh giải thưởng này, tuy nhiên nắm trong tay con át chủ bài Nàng tiên cá nhỏ, tỷ lệ Chu Tùy Ngộ đoạt giải này không phải trăm phần trăm, ít nhất cũng chiếm đến tám mươi phần trăm, đến lúc đó ở viện này hắn ta sẽ càng ngang ngạnh hơn, cậu nói xem sao mà số Chu Tùy Ngộ có thể son vậy nhỉ?"
Từ Thanh Thụ đặt giấy tờ trong tay xuống bàn, mắt lạnh tanh nhìn Lục Nhân: "Cậu đã nói xong chưa?"
Lục Nhân thấy anh tức giận, ngay lập tức dùng tay kéo miệng ra hiệu không nói nữa, sau đó xấu hổ bỏ đi.
Còn Từ Thanh Thụ, mắt dán vào cánh cửa đang đóng chặt của văn phòng sở trưởng Trịnh, ánh mắt bí hiểm.
-
Sở trưởng Trịnh chính xác là đang cùng với Chu Tùy Ngộ bàn về vấn đề tham gia "Giải thưởng tiến bộ Khoa học Công nghệ" ở trong văn phòng, hơn nữa không khác là mấy so với dự đoán của Lục Nhân, sở trưởng Trịnh cũng đang phân vân rốt cục là nên lấy danh nghĩa nhóm hay danh nghĩa cá nhân để tham gia cạnh tranh giải thưởng lần này.
Theo ý của sở trưởng Trịnh, ông vẫn muốn lấy danh nghĩa nhóm đi tham gia.
Bởi vì như vậy, giai đoạn đầu sẽ có thể có nhiều người hơn cùng với Chu Tùy Ngộ cùng nhau nghiên cứu Nàng tiên cá nhỏ, hơn nữa đến khi tranh giải ở giai đoạn sau, cũng có cả một nhóm người chịu áp lực cùng với Chu Tùy Ngộ.
Nếu không, thành công hay thất bại sẽ đều là chuyện của duy nhất một người mới như Chu Tùy Ngộ.
Nếu thành công chưa hẳn đã là chuyện tốt, vì khi đó mọi ánh mắt của những người ghen ghét đố kỵ Chu Tùy Ngộ sẽ ngày càng nhiều hơn;
Còn một khi thất bại, đến khi đó mọi áp lực mà viện nhận được có thể đều do một mình Chu Tùy Ngộ gánh vác.
Đến cả sở trưởng Trịnh cũng không thể hứng chịu thay anh dù chỉ một phần.
Sở trưởng Trịnh: "Cậu yên tâm, cứ coi như là lấy danh nghĩa của cả nhóm đi tham gia cạnh tranh giải thưởng lần này, người phụ trách đề tài chắc chắn là cậu, công lao chủ yếu cũng là của cậu cả."
Chu Tùy Ngộ lắc lắc đầu: "Cái tôi quan tâm không phải cái đó."
Sở trưởng Trịnh: "Vậy là cậu đồng ý thành lập nhóm tiến hành nghiên cứu Nàng tiên cá nhỏ rồi sao?"
Chu Tùy Ngộ tiếp tục lắc đầu: "Chưa."
Sở trưởng Trịnh: "...Cậu có thể suy nghĩ một chút, tôi vẫn khuyên cậu..."
Chu Tùy Ngộ nghiêm túc và thận trọng nhìn sở trưởng Trịnh: "Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tạm thời không cần phải có nhóm giúp đỡ, một mình tôi là được rồi."
Sở trưởng Trịnh vẫn đang đợi để khuyên anh, nhưng lại nghe thấy Chu Tùy Ngộ nói thêm: "Hơn nữa ngài cũng biết tính cách của tôi rồi đó, tôi cũng không phù hợp dẫn nhóm."
Đúng vậy.
Trong viện nghiên cứu, Chu Tùy Ngộ vẫn có thể nói vài câu với sở trưởng Trịnh, về cơ bản, những lúc khác, đi đâu anh cũng chỉ có một mình, tuy nhiên năng lực của anh xuất chúng, hơn nữa trong việc nghiên cứu này, thời gian anh làm việc một mình cũng nhiều.
Đương nhiên là cũng có những lúc làm việc theo nhóm, chỉ có điều Chu Tùy Ngộ không nói nhiều, tinh thần đội nhóm cũng có, vì vậy cũng không ảnh hưởng gì.
Tuy nhiên, anh nói anh không hợp với việc dẫn nhóm là thật, ít nhất thì trước mắt vẫn thấy không hợp.
Sở trưởng Trịnh do dự một lúc: "Vậy hai chúng ta suy nghĩ một chút nữa, nếu như cậu thay đổi chủ ý, có thể nói với tôi lúc nào cũng được."
Chu Tùy Ngộ gật đầu, sau đó đứng dậy và đi ra cửa.
Vừa mở cửa ra, liền đụng phải ánh mắt của Từ Thanh Thụ ở ngoài cửa.
Chu Tùy Ngộ dừng lại, cuối cùng vẫn không chào hỏi gì mà đi thẳng ra cửa.
-
Giống với lần trước, mặc dù ra đảo rồi, tự nhiên muốn quay về nhà một chuyến.
Tuy nhiên vào thời điểm này, mẹ Chu lại không có ở nhà.
Chu Tùy Ngộ tiện tay đặt hai hộp đậu hũ hạnh nhân mới mua ở ven đường lên bàn, sau đó hỏi mẹ Trần: "Mẹ con đâu?
Mẹ Trần vừa nhặt đậu hũ vừa nhìn đồng hồ trên tường: "Ra ngoài dạo phố rồi! Giờ này chắc là cũng sắp về ăn cơm rồi."
Quả nhiên hai người họ vừa nói xong đã nghe thấy tiếng xe tô ở ngoài.
Một lúc sau, mẹ Chu xách túi to túi nhỏ đi vào.
Nhìn thấy Chu Tùy Ngộ, mẹ Chu nhướng mày thanh tú: "Con về một mình hả?"
Chu Tùy Ngộ sững người trước câu hỏi: "Chẳng vậy thì sao?"
Mẹ Chu: "Cô bạn gái thần bí đó của con sao không về cùng con?"
"..."
Chu Tùy Ngộ nghiêm túc nhìn mẹ Chu, ngập ngừng hỏi: "Mẹ, có phải mẹ đã đi loan tin nhảm con có bạn gái ra khắp thế giới rồi không?"
Mẹ Chu đặt chiến lợi phẩm trong tay xuống, bắt đầu thay giày, miệng đáp: "Cái gì, tin nhảm? Có nghĩa là bây giờ con vẫn đang theo đuổi?"
Chu Tùy Ngộ phủ nhận ba lần liên tục: "Con không theo đuổi, cũng không có bạn gái, đều là chuyện vô căn cứ, mẹ đừng đi đâu cũng nói linh tinh."
Mẹ Chu đi đến ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ nhàng đấm đôi chân mỏi nhừ vì đi mua sắm, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Thực ra mẹ luôn có chút tò mò, bố của con là một người không biết xấu hổ, rốt cục thế nào mà lại sinh ra đứa con ngây thơ như thế này? Chẳng lẽ chuyện đột biến gen là có thật sao?"
Chu Tùy Ngộ: "..."
Hóa ra hình tượng của bố con trong mắt mẹ luôn là như vậy?
Vậy nên hành động ân ân ái ái của hai người trước giờ đều là giả sao?
Lần trước Chu Tùy Ngộ về nhà vội vội vàng vàng đến cả bữa tối cũng không ăn, nhưng hôm nay anh lại ở lại nhà ăn bữa trưa.
Mẹ Trần nghe tin anh ở lại ăn trưa, vui mừng chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn cho anh.
Chu Tùy Ngộ ăn một món phở thịt trong đó, hương vị cũng không tệ, anh đã cẩn thận hỏi mẹ Trần cách làm, định đợi đến khi quay lại hải đảo sẽ làm cho nàng tiên cá nhỏ ăn thử.
Trí nhớ anh rất tốt, mẹ Trần chỉ nói đúng một lần về cách làm, anh sẽ có thể làm ra y nguyên.
Nhưng mẹ Trần không yên tâm, còn đặc biệt rút ra một tờ giấy chuẩn bị viết ra cho Chu Tùy Ngộ.
Mẹ Chu gắp một miếng phở thịt bỏ vào miệng nếm thử, sau đó dường như có suy nghĩ gì đó liền hỏi Chu Tùy Ngộ: "Vậy cô bạn gái của con vẫn là người thích ăn thịt sao? Ngoài phở thịt ra còn thích ăn gì nữa? Thịt lợn kho tộ? Thịt khau nhục?
Chu Tùy Ngộ quả thật là đã bị thuyết phục bởi sự sắc sảo của mẹ Chu: "Không đâu, không liên quan gì tới cô ấy, là con thích ăn."
Mẹ Chu cười nham hiểm liếc nhìn anh: "Con thích à? Vậy thì bây giờ ăn một miếng mẹ xem nào?"
Chu Tùy Ngộ: "..."
Khẩu vị của anh hồi nhỏ là nhạt, thích ăn đồ ăn chay hơn là đồ ăn mặn.
Người khác không rõ chứ mẹ Chu là mẹ đẻ chẳng nhẽ còn không rõ hay sao?
Đừng nói mẹ Chu đầu óc tỉnh táo, đến cả mẹ Trần cũng không nhịn được vừa viết thực đơn, vừa to giọng nói với Chu Tùy Ngộ: "Tiểu Ngộ à, mẹ viết cho con thêm hai câu, bạn gái con thích hay không con đều phải quay về nói với mẹ một tiếng nhé! Có như thế lần sau cô ấy đến nhà ăn cơm, mẹ cũng biết cách chuẩn bị món ăn cho cô ấy..."
Chu Tùy Ngộ: "..."
Thôi bỏ đi, tùy ý hai người.
Dù gì chuyện này anh cũng không thể giải thích không rõ ràng rồi..