Thẩm An An không chỉ gội đầu mà còn tết mái tóc dài như rong biển để có thể dễ dàng cử động.
Nếu không phải tối hôm nay không thích hợp để phô trương, cô thậm chí còn muốn đặt vài viên ngọc trai vào bím tóc của mình từ những giọt nước mắt của chính mình.
Cả Cá Mái Chèo và Cụ Rùa Già đều là những trực nam điển hình, hoàn toàn không thể hiểu được cô làm điều này thì có ý nghĩa gì, dù gì bọn họ đây là định đi trộm đồ.
Trực nam ở đây sẽ được hiểu là những người đàn ông có tính cách ngay thẳng, chính trực.
Có trách nhiệm với những gì mình nói và hành động, khác hoàn toàn với loại tra nam chỉ biết đùa giỡn tình cảm của con gái nhà lành.
Thẩm An An thong dong nói: "Hai người không hiểu rồi.
Trong kế, kế quan trọng nhất là mỹ nhân kế, nếu tôi không ăn mặc đẹp lên một chút, nhỡ đâu chúng ta bị vị nhà khoa học con người kia bắt được, bọn họ làm sao có thể thương hoa tiếc ngọc với tôi chứ?"
Cá Mái Chèo với Cụ Rùa Biển: "..." Được rồi, cô xinh đẹp, cô có quyền.
Tuy muộn hơn một tiếng so với dự kiến, nhưng khi tiếng hát quen thuộc vang lên đến trên biển, Chu Tùy Ngộ, người đang đợi trên đảo, cùng người đang đợi trên thuyền Từ Thanh Thụ đều bất giác mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hai người theo như thỏa thuận từ trước, một người đứng dậy, đi đến bãi biển, còn người còn lại bắt đầu lái con thuyền từ từ đến nơi phát ra tiếng hát của người cá.
Thẩm An An mới chỉ ngâm nga nửa bài đã nhìn thấy bóng dáng của Chu Tùy Ngộ từ phía xa.
Vì vậy cô lập tức nhảy lên lưng của Cụ Rùa Biển, sau đó lặn xuống biển và nhanh chóng tiếp cận hòn đảo.
Còn Cá Mái Chèo giả làm Thẩm An An tiếp tục nằm trên tảng đá ngầm, thậm chí còn sợ Chu Tùy Ngộ không phát hiện thấy, cố ý dùng đuôi vỗ mạnh vào nước để tạo ra nhiều tiếng động.
Chu Tùy Ngộ ban đầu quả thật không nhìn thấy ai trên tảng đá ngầm, nhưng khi nghe thấy tiếng động và nhìn sang, tim anh ngay sau đó đập thình thịch.
Thực ra trong bóng đêm căn bản không thể nhìn được người nằm trên tảng đá ngầm có phải là người cá hay không, nhưng cho dù khả năng ấy chỉ có một trong một vạn, Chu Tùy Ngộ cũng không muốn bỏ lỡ.
Anh vừa căng thẳng nhìn tảng đá ngầm sợ rằng người cá sẽ bị dọa cho chạy đi, vừa thầm cầu mong rằng Từ Thanh Thụ nhanh chóng đến sớm.
Không biết là Từ Thanh Thụ nghe thấy tiếng lòng của anh hay gì, trong bóng đêm, một chiếc thuyền nhỏ đang từ từ tiếp cận tảng đá ngầm.
Thực ra, ngay từ khi con thuyền đi đến, Cá Mái Chèo đã nhận ra điều đó rồi, dù gì sinh vật biển đối với những âm thanh như thế này khá nhạy cảm.
Nhưng vì để câu thêm thời gian cho Thẩm An An, cậu vẫn tiếp tục nằm trên bãi đá ngầm như không hề có chuyện gì xảy ra.
Trên đảo, Thẩm An An đang ngồi vững trên lưng của Cụ Rùa Biển, tiến đến phòng bếp trên biển mà cô ngày đêm suy nghĩ về.
Không thể không nói rằng Cụ Rùa Biển trời sinh ra đã là thú cưỡi, chạy vừa nhanh vừa vững, tai mắt còn vô cùng tinh tường, nếu có một chút động tĩnh gì trên đường, ông sẽ đều dừng lại và quan sát một lúc.
Vì vậy hai người đến nhà bếp mà không gặp chút khó khăn nào.
Trên quầy bếp bày ra một đ ĩa thịt kho tàu, một đ ĩa đầu cá xào ớt, còn có cà tím chay, người thích ăn thịt Thẩm An An nhanh chóng lập tức bỏ qua món cà tím chay, đi thẳng đến món thịt kho tàu và món đầu cá xào ớt.
Từ vẻ bề ngoài của nó, cả hai món đều cực kì xuất sắc.
Nhưng vì Thẩm An An bọn họ đã ở dưới biển quá lâu rồi, hai món này sớm đã nguội hết rồi.
Nếu không phải lo lắng việc vội vàng mở bếp sẽ khiến Cụ Rùa Biển bị dọa sợ, cũng sẽ khiến vị nhà khoa học quay trở về, điều mà Thẩm An An muốn làm nhất bây giờ là dùng bếp ga trong phòng bếp để hâm nóng hai món ăn này.
Haizz, thực sự quá nhớ hương vị của những bữa cơm nóng hổi rồi.
Thẩm An An vừa nghĩ vừa véo một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng, ăn xong liền thuận tay đút cho Cụ Rùa Biến một miếng sau đó đóng gói nốt phần thịt kho tàu còn lại vào túi.
Còn đầu cá xào ớt thì không muốn vì đầu cá khi nguội quá tanh.
Cô là một nàng tiên cá có yêu cầu.
Cụ Rùa Biển thấy cô đã chuẩn bị xong, lập tức hỏi: "Đi chưa?"
Thẩm An An; "Cũng đã đến rồi, cháu xem xem còn có thứ gì thú vị đáng giá để mang đi không."
Thẩm An An nhanh chóng đi vào bếp nhìn một vòng quanh bếp, cuối cùng lấy được một hộp diêm, một con dao gọt hoa quả và một vài củ khoai tây nhỏ --cô định khi có cơ hội sẽ lấy một ít khoai tây nướng thử,
Sau khi làm xong mọi việc, Thẩm An An từ trong góc lấy ra một củ hành tay, bắt đầu bóc vỏ.
Cụ Rùa Già trên đầu đầy vạch đennhìn cô: "...Cháu đang làm gì thế?"
Đầu đầy vạch đen là biểu thị tâm lý của nhân vật khi cảm xúc chán nản hoặc bị đả kích.
Thẩm An An kiên nhẫn giải thích: "Cháu là một nàng tiên cá rất có nguyên tắc, cứ vậy mà ăn mà lấy không phải là phong cách của cháu, trước đây cháu đều dùng hát để đổi lấy đồ ăn, hôm nay không hát đủ, đồ còn lấy khá nhiều, cháu khóc ra một ít ngọc trai bồi thường cho bọn họ một tí..."
Cù Rùa Biển không nói lên lời: "Cháu đây là sợ bọn họ không biết là cháu lấy hay gì, còn cố ý để lại chứng cứ cho bọn họ?"
Thẩm An An hai mắt đỏ hoe nhìn ông: "Ai quy định rằng chỉ có người cá mới sản xuất ra ngọc trai, sò biển sâu cũng có thể mà!"
"..."
Thôi được, cháu vui là được
Từ Thanh Thụ lái thuyền từ từ về phía bãi đá ngầm, sau đó dừng thuyền cách khoảng mét so với bãi đá ngầm, bắt đầu lấy máy ảnh ra điều chỉnh tiêu điểm.
Khi chỉnh, tay anh đều run lên vì kích động, đây là người cá đó, người cá!!!
Chỉ cần tùy tiện chụp một bức, đó đều là những tư liệu hình ảnh vô cùng quý giá, đủ để làm điên đảo tất cả các nhà hải dương học, đến khi đó tên của hắn Từ Thanh Thụ sẽ được gắn với người cá này, chỉ cần nhắc đến người cá thì sẽ liền nhớ tới hắn...Chết tiệt, đây là cái quái gì?
Khi Cá Mái Chèo thấy rằng mình không giấu nổi nữa rồi, chỉ đơn giản là không nằm trên đá ngầm giả chết mà ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Thụ đầy khiêu khích với ánh mắt: "Ta đây là thích dáng vẻ của ngươi không thích ta nhưng cũng không thể đánh bại ta."
Từ Thanh Thụ: "..."
Chu Tùy Ngộ đang sốt ruột chờ đợi chiến tích của Từ Thanh Thụ trên bãi biển, kết quả khi Từ Thanh Thụ cuối cùng đã quay trở về nhưng khuôn mặt lại nhợt nhạt.
Hơn nữa không đợi anh hỏi đã tức giận phàn nàn: "Tôi má nó chắc chắn não mình đã úng nước rồi mới tin lời anh, còn mẹ nó người cá biết hát, anh tự mình đi xem nàng tiên cá có nằm trên tảng đá ngầm không? Hả? Mẹ nó rõ ràng là một con cá mái chèo, lần trước còn suýt nữa chặt đứt cánh tay của ông đây...Này, Chu Tùy Ngộ, tôi còn chưa nói xong anh đi đâu đấy? Chết tiệt..."
Chu Tùy Ngộ nghe đến điếc cả tai, tiếp tục chạy về phía phòng bếp.
Xét cho cùng, anh vẫn là tiếp xúc với Thẩm An An nhiều hơn Từ Thanh Thụ, vì vậy độ hiểu của anh đối với Thẩm An An cũng hơn mấy phần so với Từ Thanh Thụ.
Khi nãy Từ Thanh Thụ nói rằng người nằm trên tảng đá ngầm không phải người cá, anh liền nhận ra rằng lần này nàng tiên cá gian xảo ấy có khả năng đã thay đổi chiến thuật rồi.
Thực ra anh cũng không quá chắc chắn nàng tiên cá đêm này rốt cuộc có lên đảo hay không, nhưng nếu cô ấy thực sự lên đảo, vậy trên đảo chỉ có một nơi có thể hấp dẫn nàng tiên cá tham ăn ấy...Vì vậy anh không nghĩ gì nhiều liền lao về phía nhà bếp trên đảo.
- Thực tế đã chứng minh sức mạnh của hành tây cực kì lớn.
Cuối cùng Thẩm An An khóc ngất ra cả chục viên ngọc trai, viên lớn nhất có thể gần to bằng ngón tay cái của con người.
Cô chọn ra viên ngọc trai lớn nhất rồi đặt bên cạnh nồi cà tím chay, rồi thu dọn những cái còn lại, sau đó mới ngồi lên người Cụ Rùa Biển, lập tức nói: "Rút về thôi!"
Câu nói mà Cụ Rùa Biển đợi chính là câu này, nghe vậy ông liền lập tức đưa cô ra đến của phòng bếp rời đi, kết quả là một người cá một cụ rùa vừa mới bước xuống bậc cửa bếp liền nhìn mờ mờ thấy một bóng người lao về phía mình từ xa.
Cụ Rùa Biển bỗng hốt hoảng khi nhìn thấy con người, trong tiềm thức liền thay đổi, ngay sau đó liền muốn trở lại phòng bếp.
Lúc này làm sao có thể trốn được nữa? Phải biết rằng cho dù là cô hay là Cụ Rùa Biển, nếu ở trên bờ quá lâu đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng...
Thẩm An An hoảng sợ vỗ mạnh vào mai của Cụ Rùa Biển, lớn tiếng nói: "Trốn cái gì, chạy thôi..."
Chu Tùy Ngộ từ phía xa cũng nhìn thấy trong phòng bếp của mình có thứ gì đấy, nhưng chưa kịp đợi anh nhìn được rõ, cái thứ đấy đã chạy dọc theo một ngã ba nhỏ khác hướng về phía bãi biển, trong nháy mắt liền biến mất ở phía sau phòng bếp.
Chu Tùy Ngộ đuổi theo mà không cần suy nghĩ.
Thẩm An An ở thế giới ban đầu sống đến tuổi, sau đó liền nhập vào một cuốn sách này một cách khó hiểu.
Ở thế giới trước đây tuy có vài chàng trai công khai ngấm ngầm có tình cảm đối với cô, nhưng thật sự không có một người nào theo đuổi cô bằng tình cảm chân thành như vậy, nhưng bây giờ...Thẩm An An quay đầu lại nhìn Chu Tùy Ngộ đang đuổi theo cô và Cụ Rùa Biển, không khỏi thở dài: "Không phải người ta nói rằng nhà khoa học ngày nào cũng ngồi trong văn phòng, bởi vì thiếu rèn luyện sức khỏe nên không thể vác vai nhấc tay, thân thể đều ở dưới trạng thái khỏe mạnh sao? Vì sao thể lực của anh đẹp trai này lại mạnh mẽ như vậy?"
Chẳng lẽ là vì anh là nhân vật chính trong nguyên tác của tiểu thuyết?
Nghe có vẻ đó thực sự là một khả năng.
Dù gì nam chính cũng đều có hào quang của nam chính, vị nhà khoa học này không chỉ biết nấu cơm, mà thể lực cũng tốt, điều quan trọng nhất Thẩm An An có thể nhìn rõ bằng thị lực tốt của mình rằng vị nhà khoa học đang đuổi theo cô và Cụ Rùa Biển trước mặt dường như mạnh nhiều hơn so với vị nhà khoa học bị cá mái chèo làm cho chóng mặt, có vẻ thực sự hợp với nhân vật nam chính.
Ngay khi những suy nghĩ về điều này hiện lên trong đầu Thẩm An An cô liền lắc đầu ném nó đi—Thẩm An An, chuyện chính là phải trốn đi, đừng có nghĩ lung tung nữa!!
Cụ Rùa Biển kiên trì chạy với tốc độ mà ông có thể nhanh nhất trong cuộc đời mình, cuối cùng, chiến thắng đã ở ngay trước mắt rồi.
Xem ra chỉ cần thuận lợi chay qua bãi biển này là có thể thành công trở về biển rồi, nhưng vị nhà khoa học ấy cũng sắp đuổi kịp rồi,
Thẩm An An do dự vài giây, sau đó miễn cưỡng lấy từ trong túi xách ra những củ khoai tây mà mình đã dày công lấy trộm, cũng như một ít hạt ngọc trai, rắc chúng theo hướng mà Chu Tùy Ngộ chạy tới.
Chu Tùy Ngộ giây trước vừa nhìn rõ được thứ gì đó thần bí mà mình đang đuổi theo, ngay sau đó liền dẫm phải đồ gì đó rồi ngã nặng nề trên bãi cát.
Cùng lúc đó, hai tiếng "bõm" đồng thời vang lên bên tai – đó là tiếng Cụ Rùa Biển và Thẩm An An xuống biển thành công.
Chu Tùy Ngộ nằm trên bãi biển hồi lâu, đợi nhìn rõ được món đồ khiến mình ngã xuống là một củ khoai tây lớn, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ—đó quả là một nàng tiên cá hung dữ..