Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Thẩm Cố Dung và Mục Trích hợp tịch hơn hai năm, nhưng mỗi khi trở về Ly Nhân Phong, Mục Trích vẫn luôn bị các sư bá trợn mắt giận nhìn.
Mục Trích không để ý lắm, làm trò tiến lui có chừng mực trước mặt các sư bá, không kiêu ngạo không siểm nịnh; vừa quay đầu trở về bên Thẩm Cố Dung liền tủi thân như trời sắp sập xuống, giống như cả thế giới đều làm khó Mục Tiểu Trích hắn.
Thẩm Cố Dung bị Mục Trích trong tối ngoài sáng tố khổ rất nhiều lần, rơi vào đường cùng đành phải dự định trở về Ly Nhân Phong, khai thông tư tưởng cho các sư huynh.
Mục Trích muốn theo cùng, nhưng Thẩm Cố Dung sợ hắn lại bị bọn Hề Cô Hành bắt nạt, dỗ hắn ở lại Đại trạch.
Mục Trích đã diễn trò đến quen: "......"
Hắn không còn cách nào, đành phát cắn nát hàm răng nuốt máu xuống, trơ mắt nhìn Thẩm Cố Dung rơi đi.
Thẩm Cố Dung chậm chạp trở về Ly Nhân Phong, Ly Tác tới đón y, dọc đường đều lải nhải nói với Thẩm Cố Dung rằng Tam Thủy sư huynh nhà hắn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, blah blah.
Thẩm Cố Dung nhướng mày, nói: "Tam Thủy có."
Ly Tác từ nhỏ đã sùng kính Ôn Lưu Băng, nghe vậy liền nắm tay thành đấm nói: "Tam Thủy sư huynh vốn dĩ đã rất có tiền đồ!"
Thẩm Cố Dung cười cười.
Rất nhanh sau đó, y tới chỗ ở của Hề Cô Hành.
Hề Cô Hành đang luyện kiếm, trông thấy y tới chỉ liếc mắt một cái, thuận miệng nói: "Tới rồi."
Thẩm Cố Dung đi tới ngồi xuống ghế đá một bên: "Ừm."
Hề Cô Hành cất kiếm, nhìn thoáng qua: "Mục Trích không theo về cùng sao?"
"Không."
"Chậc." Hề Cô Hành ngồi xuống đối diện y, châm trà cho y: "Không phải hắn dính đệ như keo à? Bỏ được mình đệ ra ngoài?"
Thẩm Cố Dung nói: "Lời này có thể huynh nói sai rồi, chúng ta là đạo lữ chứ đâu phải sen Tịnh Đế, lúc nào cũng dính lấy nhau làm gì."
Hề Cô Hành ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta lại thấy hắn hận không thể làm một đóa sen Tịnh Đế với đệ, suốt đời suốt kiếp đều không xa nhau."
Thẩm Cố Dung nhận thấy địch ý trong giọng Hề Cô Hành, thở dài một hơi, nói: "Sư huynh, ta nhớ rõ trước kia huynh rất thích Mục Trích mà, sao bây giờ lại bài xích hắn như vậy?"
Nói đến chuyện này Hề Cô Hành liền giận sôi máu: "Ta chỉ thích hắn theo khuôn phép dịu ngoan nghe lời, ngươi xem hắn hiện tại đi! Làm việc của người làm sao? Mạo phạm sư tôn, cũng không biết lấy lá gan từ đâu ra?!"
"Bình tĩnh bình tĩnh." Thẩm Cố Dung an ủi hắn, "Sư huynh trước đừng nóng giận, chúng ta nói chuyện cẩn thận một lượt."
Hề Cô Hành không kiên nhẫn nói: "Nói cái gì, không có gì đáng nói."
Thẩm Cố Dung nói: "Mục Trích là đạo lữ của ta, sớm hay muộn huynh cũng phải chấp nhận hắn."
Hề Cô Hành nổi giận nói: "Ta chấp nhận hắn làm cái gì? Chấp nhận hắn đại nghịch bất đạo mạo phạm đệ sao?!"
Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm: "Ta cũng đâu để ý."
Hề Cô Hành giơ tay làm bộ muốn đánh: "Đệ muốn làm ta tức chết sao? Một chút tiền đồ cũng không có, đồ đệ dùng vài câu lời ngon tiếng ngọt đã dỗ được đi rồi!"
Thẩm Cố Dung né tránh, nói: "Sư huynh, ta đâu còn là đứa trẻ."
Hề Cô Hành tức giận không chịu nổi: "Đệ cũng biết đệ không phải đứa trẻ à, suốt ngày quấn lấy đồ đệ, đệ nhìn cổ mình mà xem, che cũng không che cẩn thận cứ để lồ lộ ra. Thế nào? Đệ định nói cho ta biết hắn lăn lộn đệ trên giường kiểu gì sao?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Hề Cô Hành: "......"
Hề Cô Hành vừa giận lên liền nói không lựa lời, nói ra rất nhiều điều sai, tuôn một tràng xong hắn lại hối hận.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Thẩm Cố Dung lặng lẽ khép lại cổ áo, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, có y phục không cho ta mượn với, lát nữa ta phải đi tìm các sư huynh khác."
Hề Cô Hành: "......"
Hề Cô Hành tức giận rút một chiếc áo choàng ra ném lên người y, giận dữ nói: "Cút cút cút!"
Thẩm Cố Dung thấy không khuyên được Hề Cô Hành, vội khoác áo chạy.
Thôi, dù sao tính tình Hề Cô Hành đối với mình cũng đâu tốt, chấp nhận hay không chấp nhận Mục Trích vốn cũng chẳng khác gì nhau.
Đơn giản cứ như vậy đi.
Thẩm Cố Dung ôm suy nghĩ này, khép lại y phục đi tìm Nhị sư tỷ.
Ly Tác dẫn y đi tìm Tố Tẩy Nghiên, nửa đường gặp Thẩm Tịch Vụ, Tịch Vụ nhìn thấy huynh trưởng thì cực kỳ vui vẻ, vui mừng phấn khởi đòi dẫn đường cho Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung xoa đầu Thẩm Tịch Vụ, cười nói: "Tịch Vụ cao lên không ít nha."
Đứa nhỏ choai choai lúc này đã biến thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, Thẩm Tịch Vụ cười rộ lên, tung tăng nhảy nhót dẫn đường: "Huynh trưởng đã lâu không tới, Tịch Vụ chỉ biết nhớ huynh thôi."
Thẩm Cố Dung: "Ta sai rồi ta sai rồi, sau này ta sẽ thường xuyên trở về."
Lúc này Thẩm Tịch Vụ mới gật đầu.
Thẩm Tịch Vụ ngày ngày theo Tố Tẩy Nghiên đi khắp Tam giới, quỷ khí và vẻ u ám tối tăm trên người đã sớm tiêu tan, ngay cả lòng ham muốn độc chiếm kia với Thẩm Cố Dung cũng tan bớt không ít.
Thẩm Cố Dung rất vui mừng, y không muốn trong thế giới của Thẩm Tịch Vụ chỉ có mình y, nàng nên ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài, tâm cảnh càng rộng hơn chút.
Tịch Vụ dẫn y tới Phong Vũ Đàm, Tố Tẩy Nghiên đang thảo luận chuyện đến Bí cảnh Cô Hồng đợt tới với Triều Cửu Tiêu, nhìn thấy Thẩm Cố Dung tới thì hơi nhướng mày, nói: "Thập Nhất về rồi."
Thẩm Cố Dung cảm ơn Thẩm Tịch Vụ, thong thả ung dung đi qua.
Triều Cửu Tiêu hóa thành hình người, khoanh chân ngồi bên Phong Vũ Đàm, trên người chỉ khoác một bộ y phục mỏng, 'hừ' một tiếng, trào phúng nói: "Lạnh đến vậy cơ à? Thân mình ngươi cũng yếu ớt quá đấy!"
Thẩm Cố Dung biết trong miệng hắn trước nay chưa có lời nào dễ nghe, cũng không để ý, ngược lại càng bọc chặt y phục hơn.
"Hai người đang nói gì vậy?"
Tố Tẩy Nghiên ôn nhu nói: "Nói về chuyện Bí cảnh Cô Hồng lần sau."
Thẩm Cố Dung nói: "Không phải còn rất nhiều năm nữa sao?"
Triều Cửu Tiêu hừ nói: "Ta phải chuẩn bị cho việc phi thăng, loại không cách nào phi thăng như ngươi......"
Tố Tẩy Nghiên nhìn hắn một cái, Triều Cửu Tiêu tự nhận ra mình nói sai, mất tự nhiên câm miệng, hàm hồ nói: "Ta..... Ta không có ý đó."
Thẩm Cố Dung cũng không thèm để ý: "Không có việc gì —— cho nên các huynh định thế nào? Cần ta hỗ trợ không?"
Triều Cửu Tiêu sửng sốt: "Ngươi bằng lòng giúp?"
"Tất nhiên." Thẩm Cố Dung gật đầu: "Chuyện nhỏ mà thôi có gì mà không giúp, hai người tới tìm ta là được."
Tố Tẩy Nghiên cười cười, như suy tư gì mà nhìn Thẩm Cố Dung, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Triều Cửu Tiêu, đột nhiên mở miệng nói: "Hiện tại Thập Nhất có chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ sao?"
Triều Cửu Tiêu thoáng sửng sốt, nhanh chóng thu sự vui mừng lại, đỏ bừng tai, ác long rít gào nói: "Ta biết ngay là ngươi không có ý tốt mà! Làm gì có chuyện giúp ta dễ dàng như vậy!"
Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn các sư huynh lần tới gặp Mục Trích đừng đối xử lạnh lùng với hắn nữa thôi."
Lời này vừa nói ra, Tố Tẩy Nghiên liền không nhịn được cười: "Ta đối xử với hắn rất ôn nhu."
Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng Mục Trích luôn nói tỷ càng đáng sợ hơn."
Mỗi lần Mục Trích tới đây, Tố Tẩy Nghiên đều là người đối xử ôn hòa với Mục Trích nhất, Mục Trích lại cảm giác Tố Tẩy Nghiên đối xử với hắn câu nệ xa cách, không phải chấp nhận hắn trong lòng, mà là hoàn toàn coi hắn như một người ngoài.
Trong những nụ cười kia đều cất giấu đao, chỉ là không bỏ được làm trò trước mặt Thẩm Cố Dung mà thôi.
Nụ cười của Tố Tẩy Nghiên cứng đờ.
Triều Cửu Tiêu cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn vô duyên vô cớ kéo chúng ta xuống đồng trang lứa, ta không nuốt hắn đã tốt lắm rồi, còn muốn cái khác? Không có cửa đâu!"
Tố Tẩy Nghiên do dự hồi lâu, mới nói: "Thập Nhất, không phải chúng ta không thích hắn, mà là......"
Hắn thở dài một hơi, nói: "Chúng ta gần như đã chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của đệ, nếu đệ cưới đạo lữ ở Ly Nhân Phong, tám phần chúng ta sẽ không có ý kiến gì, nhưng đệ theo đồ đệ dọn khỏi Ly Nhân Phong tới nơi Đào Châu xa như vậy, lâu lắm mới trở về một lần......"
Não Thẩm Cố Dung chợt động.
Tố Tẩy Nghiên thử tìm từ: "Đệ hiểu không? Giống như suy nghĩ của nhà mẹ đẻ sau khi nữ nhi xuất giá, hiện tại chúng ta cũng như vậy."
Thẩm nữ nhi: "......"
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc: "Ồ, vậy mà các sư huynh làm bộ lắm."
Tố Tẩy Nghiên nở nụ cười: "Thật sự cũng không còn cách nào mà, cải trắng vất vả lắm mới trồng ra lại bị.... trộm, đổi thành ai thì lòng cũng không yên như nhau thôi."
Thẩm Cố Dung cảm thấy Nhị sư tỷ đang muốn nói: "Cải trắng trồng ra bị heo ủi."
Triều Cửu Tiêu ở một bên âm dương quái khí nói: "Hơn nữa ngươi còn là đồ bị đè."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung vội túm chặt cổ áo, ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Tố Tẩy Nghiên thở dài một hơi, lấy một chiếc bao tay mỏng từ trong nhẫn trữ vật ra, nói: "Che tay đi, Mục Trích coi cổ tay đệ là móng heo gặm hay sao?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung đỏ mặt, lập tức nhận lấy bao tay đeo lên.
Thẩm Cố Dung vội vàng cáo biệt hai vị sư huynh, ở bên ngoài khuây khỏa một lúc, mới gọi đại một tiểu đồng để hắn dẫn mình đi tìm Lâu Bất Quy.
Lâu Bất Quy đang ở chế thuốc, vừa nhìn thấy y vội xoành xoạch giã một đơn thuốc, sốt ruột đưa cho Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nghi hoặc nhận lấy: "Thuốc này trị gì đó?"
Lâu Bất Quy nghiêm túc nói: "Túng dục quá độ."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thuốc trực tiếp rơi từ trong tay Thẩm Cố Dung xuống.
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nói: "Sư huynh, huynh đang nói gì thế sư huynh."
Lâu Bất Quy nhìn sắc mặt của y, khô khốc nói: "Ta... ta lại nói sai ở đâu sao?"
Thẩm Cố Dung biết trong đầu Lâu Bất Quy cũng không giả vờ được gì, bất đắc dĩ day mi tâm, nhặt thuốc lên, đỏ bừng mặt ném vào Giới Tử, hàm hồ nói: "Ta, ta sẽ uống."
Lúc này Lâu Bất Quy mới vui lên.
Hắn kéo tay Thẩm Cố Dung ngồi xuống, nháy mắt nói: "Thập Nhất tìm ta có việc sao?"
Thẩm Cố Dung thuyết minh ý đồ đến của mình.
Lâu Bất Quy nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Ta không đối xử lạnh nhạt với hắn."
Thẩm Cố Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi, y biết mà, trong đầu Lâu Bất Quy hoàn toàn không có từ đối xử lạnh lùng này.
Ngay sau đó liền nghe thấy Lâu Bất Quy nói: "Nhưng hắn đoạt Thập Nhất đi rồi, ta vẫn không thích hắn."
Thẩm Cố Dung hơi nghẹn họng.
Lâu Bất Quy rất ít khi biểu đạt rõ ràng cảm xúc của mình, cũng rất ít khi nói thẳng ra mình ghét một người.
"Sau khi Thập Nhất kết thành đạo lữ với hắn là không còn về Ly Nhân Phong nữa." Lâu Bất Quy nhỏ giọng nói: "Có phải hắn nhốt đệ lại không?"
Thẩm Cố Dung vội nói: "Không có, không có."
Dục vọng chiếm hữu của Mục Trích tuy rất mạnh, nhưng chưa từng làm ra hành động như nhốt y lại, bằng không Thẩm Cố Dung đã đánh hắn khóc từ lâu.
Lâu Bất Quy xoay ngón tay, rầu rĩ nói: "Vậy nếu sau này Thập Nhất không thích hắn nữa, ta...... ta sẽ giúp đệ hạ độc hắn."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thập sư huynh, có chút đáng sợ.
Lâu Bất Quy nhìn thấy sắc mặt của y, lúc này mới nhận ra lời mình nói hình như không đúng, hắn bỗng sốt ruột, gấp đến độ sắp khóc ra.
"Xin, xin lỗi, ta nói sai." Lâu Bất Quy sụt sịt nói: "Thập Nhất không thích độc, về sau ta sẽ không bao giờ nghiên cứu độc, oaaaa."
Thẩm Cố Dung nhớ lại những lời Lâu Bất Quy nói với hắn ở Phong Vũ Đàm sau khi nghiên cứu ra Ly Hồn kia, nhìn thấy hắn như vậy, lúc này y mới hiểu bấy lâu nay Lâu Bất Quy vẫn luôn khổ sở vì chuyện này.
Khổ sở nhiều năm như vậy.
Thẩm Cố Dung do dự hồi lâu, mới nhẹ nhàng nâng tay sờ lên đầu Lâu Bất Quy, ôn nhu nói: "Chuyện này không phải lỗi của huynh."
Lâu Bất Quy mờ mịt nhìn y.
Thẩm Cố Dung nói: "Nghiên cứu độc gì là tự do của huynh, vốn không phải huynh sai, sai chính là những kẻ dùng độc đó vào mục địch sai trái."
Lâu Bất Quy không hiểu những lời này, nghiêng đầu nhìn y hồi lâu, có chút sốt ruột túm lấy góc áo y, muốn y giải thích cho mình.
Thẩm Cố Dung đơn giản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: "Ta không trách sư huynh."
Lâu Bất Quy lẩm bẩm lặp lại nói: "Không, không trách ta?"
Thẩm Cố Dung nói: "Đúng, vĩnh viễn không trách sư huynh."
Lâu Bất Quy gian nan phân tích ý nghĩa câu này, Thẩm Cố Dung cũng không nóng nảy, kiên nhẫn đợi khoảng nửa khắc, Lâu Bất Quy mới oa một tiếng nhỏ giọng khóc lên.
Thẩm Cố Dung dỗ dành hắn: "Được rồi, không khóc nào."
"Không khóc, ta không khóc." Lâu Bất Quy rất dễ dỗ, nói không khóc liền không khóc, so với Mục cô nương còn nghe lời hơn, hắn lau khô nước mắt, rất nhanh liền quay về trạng thái vui vẻ, nói: "Từ nay về sau ta không trừng Mục Trích nữa, ta sẽ đối xử tốt với hắn."
Thẩm Cố Dung thấy mình bôn ba bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng có người bị mình thuyết phục, suýt nữa lệ nóng doanh tròng.
Hắn bồi Lâu Bất Quy tiếp tục nghiên cứu độc một lúc, mới rời khỏi Ly Nhân Phong, vòng một chuyến qua Nhàn Vân Thành.
Vừa đến Y quán Lâm Quan, Lâm Thúc Hòa mắt cũng không mở to, nói thẳng: "Không thể nào, đệ đi đi."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung đen mặt: "Sư huynh, ta còn chưa nói gì mà."
Lâm Thúc Hòa để Hoa Dung, Nguyệt Mạo quạt cho hắn, lười biếng nói: "Ta biết đệ muốn nói gì, ta vốn đã không vừa mắt nhãi ranh Mục Trích kia, muốn ta cho hắn sắc mặt tốt á? Không có cửa đâu. Ta không hạ độc hắn đã tốt lắm rồi."
Thẩm Cố Dung: "......"
Vì sao một đám đều hung tàn như vậy?
Thẩm Cố Dung đành phải giảng đạo lý, với hắn, xì xà xì xào, lải nhải lẩm bẩm, vo ve vo ve.
Lâm Thúc Hòa không nghe là không nghe, tuyệt đối không bị thuyết phục.
Thẩm Cố Dung không có biện pháp, đành phải đến Tuế Hàn Thành.
Kính Chu Trần kinh ngạc nói: "Đệ thế mà còn muốn khuyên ta? Ta chỉ đối tốt với Mục Trích có chừng đó thôi sao? Ta sắp đem toàn bộ gia sản cho hắn rồi, còn có một vài tư thế đều do ta tự tay vẽ cho hắn......"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Ta tới là muốn sư huynh sau này đối xử lạnh nhạt với Mục Trích đi, đừng tiếp tục nói chuyện với hắn nữa."
Kính Chu Trần: "......"
Thẩm Cố Dung bận việc cả buổi, thể xác lẫn tinh thần đều mệt, héo rũ trở về Đại trạch.
Mục Trích nhìn thấy y trở về, lập tức lao ra đón: "Sư tôn đã về!"
Thẩm Cố Dung mệt mỏi nhìn lướt qua hắn: "Ừ."
Mục Trích thấy dáng vẻ của y liền biết chuyện không thành công, nhưng hắn cũng không nhụt chí, dù sao mỗi lần bị tức giận trở về từ Ly Nhân Phong, sư tôn sẽ luôn thương tiếc thưởng cho hắn, buổi tối lăn lộn kiểu gì cũng cực kỳ phối hợp.
Mục Trích thích chứ.
Nhưng hiện tại hắn lại không thể làm ra dáng vẻ vui mừng, đành phải giả vờ ảm đạm, rũ mắt nói: "Các sư bá vẫn không thích ta."
Thẩm Cố Dung an ủi hắn: "Bọn họ sẽ thích, lần này cũng rất có hiệu quả, Thập sư thúc của ngươi sau này sẽ thay đổi thái độ với ngươi, lần sau ngươi đi sẽ biết."
Mục Trích buồn thương gật gật đầu.
Thẩm Cố Dung biết Mục Trích muốn gì nhất, đành phải chọn nó mà cho hắn, khi song tu vô cùng phối hợp, muốn tư thế nào thì tư thế đấy, bị ép buộc tàn nhẫn cũng không mở miệng xin tha, chỉ gồng mình chịu đựng, khi không gắng nổi nữa mới nhỏ giọng nức nở, cực kỳ quyến rũ tiêu hồn.
Mục Trích hận không thể thêm mấy sư bá nữa đối xử lạnh lùng với hắn.