Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Mục Trích lao sang phòng Lâm Thúc Hòa cách vách, vội la lên: "Lục sư bá!"
Lâm Thúc Hòa đã nằm xuống, rèm châu khép lại, màn giường rủ xuống, hai người gỗ làm tròn chức trách canh giữ ngoài cửa, không cho Mục Trích đi vào.
Lâm Thúc Hòa dựa nửa người lên gối mềm, mái tóc xõa ra, ngón tay nhẹ gõ lên kính thủy tinh, nhàn nhạt nói: "Ồn ào. Được, giải."
Mục Trích không nghi ngờ hắn, vội vàng chạy về phòng.
Dược đã được giải, Thẩm Cố Dung cũng không còn cười như điên không ngớt nữa, nhưng mà.....
Mục Trích thử đi lên trước: "Sư tôn?"
Thẩm Cố Dung trên giường quay lưng về phía hắn, hơi nghiêng đầu, hai hàng lệ chảy xuống như hạt châu, ướt đẫm khuôn mặt.
Y không ngừng rơi lệ, nức nở nói: "Đi...... Đi tìm Lâm Thúc Hòa."
Mục Trích: "......."
Mục Trích lại lần nữa vọt sang: "Lục sư bá! Đôi mắt của sư tôn ta vốn đã bị tổn hại, không chịu nổi kiểu khóc này, mong ngài hạ thủ lưu tình!"
Lâm Thúc Hòa "Chậc" một tiếng, nói: "Đôi mắt y chưa từng bị thương, sợ cái gì?"
Mục Trích sửng sốt, chưa từng bị thương? Vậy vì sao mắt lại mù?
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm truy cứu chuyện này, Mục Trích nói: "Nhưng làm như vậy rất dễ tổn hại tinh thần......."
Lâm Thúc Hòa nhỏ giọng nói: "Thật là yếu ớt —— Được rồi, trở về đi."
Mục Trích cảnh giác hỏi: "Sư bá sẽ không tiếp tục hạ thứ dược kỳ quái gì nữa chứ?"
Lâm Thúc Hòa sờ sờ môi, cười như không cười: "Ngươi đoán xem?"
Mục Trích: "......"
Mục Trích không còn lời nào để nói, đành phải đi về trước xem tình hình.
Lâm Thúc Hòa nói được làm được, Thẩm Cố Dung quả nhiên không tiếp tục rơi nước mắt nữa.
Mục Trích sợ Lâm Thúc Hòa lại hạ loại dược khác, nhưng hắn không nhìn ra sư tôn mình trúng chiêu như thế nào, trái lo phải nghĩ, chỉ có thể đề phòng trường hợp này lại xảy ra.
Hắn thử hỏi: "Sư tôn, không thì hôm nay người ngủ tạm ở chỗ con nhé?"
Thẩm Cố Dung đang túm chăn bọc chặt mình trên giường, trong mắt còn đọng giọt nước mắt chưa rơi xuống, khẽ chớp chớp, nước mắt theo khóe mắt ửng đỏ rơi xuống mái tóc, y nhìn Mục Trích bằng đôi mắt mông lung, khóe môi cong lên, nói bằng giọng mềm nhũn: "Được nha."
Mục Trích: "?"
Thẩm Cố Dung giãy giụa ngồi dậy, vươn hai cánh tay về phía Mục Trích, như là làm nũng: "Vậy ngươi ôm ta đi."
Mục Trích: "......"
Lục sư bá của hắn lại hạ thứ dược kỳ quái gì nữa rồi?!
Lâm Thúc Hòa bên phòng cách vách đã tắt đèn, người gỗ canh giữ ngoài cửa, Mục Trích vừa tới gần cả hai liền rút đao, cuối cùng không còn cách nào, Mục Trích chỉ có thể lần thứ ba vòng vèo trở về.
Thẩm Cố Dung đang ôm đầu gối ngồi trên giường, hơi rũ mắt, khóe môi dẩu lên, nhìn qua cực kỳ tủi thân.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Cố Dung vội vàng ngẩng đầu, nhỏ giọng rầm rì: "Ngươi đi đâu nha?"
Mục Trích không đoán được Thẩm Cố Dung trúng phải dược gì, đành phải lặng yên không tiếng động đi tới: "Con đi......"
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã vươn tay nhào tới, trực tiếp ôm lấy vòng eo Mục Trích, ỷ lại cọ cọ trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Đừng bỏ ta lại, ở một mình ta sợ lắm."
Mục Trích: "......"
Mục Trích thử hỏi: "Sư tôn, ngài nhận ra con là ai không?"
Thẩm Cố Dung cười khúc khích, như là bị chọc cười, giọng nói mềm mại: "Mục Trích."
Mục Trích đang muốn mở miệng, Thẩm Cố Dung lại cọ cọ hắn, nói: "Không phải nói muốn ngủ lại phòng ngươi sao? Vậy vì sao không ôm ta đi nha?"
Mục Trích: "......"
Mục Trích nào chống đỡ được, lập tức cúi xuống luồn tay qua chân Thẩm Cố Dung, bế ngang y về phòng mình.
Thẩm Cố Dung dường như rất thích được ôm, đôi tay choàng qua cổ Mục Trích, tất trên chân lỏng là lỏng lẻo, chờ tới khi về đến phòng Mục Trích, tất của y đã tuột quá nửa, khó khăn lắm mới bấu víu được giữa lưng chừng.
Mục Trích đặt y lên giường, đang muốn lùi ra rời đi, Thẩm Cố Dung lại vẫn ôm cổ hắn không buông, đôi mắt cong thành hình trăng non, giọng nói vừa nũng nịu lại vừa mềm nhuyễn: "Đêm nay ngươi ngủ cùng ta không?"
Mục Trích ngẩn ra, khuôn mặt bất ngờ nóng lên, hắn gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Không dám mạo phạm sư tôn."
Thẩm Cố Dung nghiêm túc nhìn về phía hắn, đầu hết nghiêng sang bên phải lại nghiêng sang bên trái: "Ngủ mà là mạo phạm sao?"
Mục Trích cúi đầu, không hé răng, xem như cam chịu.
Thẩm Cố Dung có chút thất vọng, nói: "Thôi được rồi."
Mục Trích có chút mất mát khó hiểu, khi đang chuẩn bị ép buộc bản thân gỡ tay Thẩm Cố Dung ra, chợt nghe thấy sư tôn hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Vậy ngươi tới mạo phạm sư tôn đi."
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung nói: "Sư tôn cho phép."
Đầu óc Mục Trích nổ ầm một tiếng, tựa như bị thứ gì oanh tạc, chờ đến khi hắn phản ứng lại, bản thân đã bị Thẩm Cố Dung kéo nằm lên giường.
Lúc này Mục Trích mới hoảng hốt phát hiện ra, thứ vừa rồi bị nổ rớt, là lý trí của hắn.
Thẩm Cố Dung đạp rơi tất, dán chân lên cẳng chân Mục Trích, cả người chui tọt vào lòng hắn, chờ tới khi tìm được vị trí thoải mái, y mới thoải mái thở dài một hơi, nói: "Thật ấm."
Mục Trích cứng đờ cả người, động cũng không dám động.
Lần này không giống như khi còn bé, tiểu sư tôn ba tuổi mềm mại dựa vào lòng hắn sưởi ấm, Mục Trích đã nhiều ngày buồn rầu giãy giụa vì giấc mộng xuân kia và lời Thanh Ngọc nói, Thẩm Cố Dung đột nhiên sáp lại gần, lý trí vừa được rèn luyện tốt hơn chút của hắn lại lần nữa dính đòn, quân lính tan rã.
Mục Trích lắp bắp nói: "Sư tôn...... Dựa sát quá."
Câu nói của hắn vẫn như cũ, dù cảm thấy gần quá cũng không muốn duỗi tay đẩy Thẩm Cố Dung ra.
Quả nhiên, Thẩm Cố Dung cũng vẫn trả lại cho hắn một câu như trước: "Nhưng ta lạnh mà."
Lạnh thì phải sưởi ấm, mà nơi ấm nhất chính là trong lòng Mục Trích.
Thẩm Cố Dung tự nhận logic của bản thân không có vấn đề, ngược lại cảm thấy khó hiểu vì sao Mục Trích lại nói dựa sát quá.
Y chớp chớp đôi mắt, đột nhiên nhích lên, gần như mặt dán mặt với Mục Trích, hai người hô hấp giao triền, trong vẻ kiều diễm lại mang theo sắc khí bị áp chế.
Thẩm Cố Dung vẫn ở đó nói: "Nhưng ta cảm thấy như vậy mới là gần nha."
Mục Trích: "......"
Mục Trích nhìn y không chớp mắt, trái tim đập mãnh liệt, có lẽ vì trốn tránh, hắn chật vật rũ mắt xuống, tầm mắt lại dừng trên đôi môi mỏng gần trong gang tấc kia của Thẩm Cố Dung.
Mục Trích sắp cứng đờ thành cây cột, tay nắm chặt thành đấm mới tránh làm ra những việc mà chính hắn cũng cho là làm càn.
Cũng may Thẩm Cố Dung lui về rất nhanh, y vẫn như trước, thoải mái dễ chịu làm ổ trong lòng Mục Trích, nói: "Vậy thế này còn gần không?"
Mục Trích yên lặng.
So với mặt dán mặt lúc vừa rồi, như vậy quả thật không tính là gần.
Mục Trích chậm rãi thả lỏng thân thể, Thẩm Cố Dung hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của hắn, ngón tay câu lấy vạt áo hắn, đột nhiên như bị cái gì cộm lấy, hàm hồ mà "Hm?" một tiếng.
Mục Trích ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Cố Dung lần xuống theo vạt áo hắn tìm tòi, sờ soạng đến chiếc bình lưu ly bên hông Mục Trích.
Thẩm Cố Dung tò mò cầm bình lưu ly lên, ngó trái ngó phải đều nhìn không ra, đành phải hỏi Mục Trích: "Đây là cái gì?"
Mục Trích: "......"
Tầm mắt Mục Trích đột nhiên không kịp phòng ngừa dừng lại trên linh lực của Thanh Ngọc đang chuyển động xung quanh, mặt thoáng cái đỏ lên.
Hắn lập tức đoạt chiếc bình từ trong tay Thẩm Cố Dung, giọng nhỏ như muỗi kêu, lúng ta lúng túng nói: "Không có gì, chỉ là...... một chiếc lọ đựng linh dược."
Thẩm Cố Dung tựa hồ dành hết sự ỷ lại cho Mục Trích, nghe vậy cũng không nghi ngờ, tiếp tục làm ổ trong lòng hắn, nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chỉ còn mình Mục Trích cứng đờ trên giường, một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mưa vẫn rơi trắng trời, Mục Trích đã rời giường từ sớm, tới rừng phong ở hậu viện Y quán của Lâm Thúc Hòa luyện kiếm, tiện thể phát tiết sự đè nén tích tụ không biết từ đâu tới đang tràn đầy trong lòng.
Căn thời gian ổn thỏa, Mục Trích thu kiếm về.
Khi về phòng, quả nhiên, Thẩm Cố Dung vừa mới tỉnh.
Mục Trích thu kiếm lại, không dám nhìn hắn, hành lễ nói: "Sư tôn, chào buổi sáng."
Mái tóc đen của Thẩm Cố Dung rối tung, ngồi ở trên giường chống đầu, dường như cực kỳ đau đầu, nghe thấy giọng hắn còn buồn ngủ mà quay đầu đi, nhíu mày nói: "Mục Trích?"
"Vâng."
Thẩm Cố Dung day mi tâm, nói: "Lấy y phục lại đây cho ta."
Mục Trích bưng y phục một bên tới, nâng tay đưa cho Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung căn bản không hề mặc cẩn thận, sau khi khoác áo ngoài lên người, thắt hai lần đai lưng qua loa, liền từ trên giường đi xuống.
Mục Trích đang định tới chỉnh vạt áo lộn xộn của y, liền nghe thấy Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Cửu Tức Kiếm, cho ta mượn dùng một chút."
Mục Trích theo bản năng đưa kiếm bản mạng cho y, không có lấy nửa phần do dự.
Sau khi đưa kiếm, hắn mới thử hỏi: "Sư tôn lấy kiếm làm gì?"
Thẩm Cố Dung tùy tiện vén lọn tóc lên, mày khẽ chau, diễm lệ bức người, mặt y trầm như nước:
"Giết người."
Mục Trích: "......"
Không biết Thẩm Cố Dung học được phép thần thông ở đâu, không cần nhờ Mục Trích mà cũng có thể chuẩn xác không lầm đi từ trong phòng ra ngoài, xách theo kiếm, tóc tai bù xù một đường phóng tới tiền viện Y quán.
Lâm Thúc Hòa đang ngồi ở cửa viện ngắm mưa, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, khóe môi hắn khẽ cong lên, hơi nghiêng đầu.
Tiếp theo trong nháy mắt, hung kiếm Cửu Tức cuốn theo lệ khí phá không mà tới, thẳng tắp kề trên cổ hắn, sâu thêm một tấc là có thể cắt đứt yết hầu hắn.
Sắc mặt Lâm Thúc Hòa không chút thay đổi, trước sau như một giữ vững nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt bệnh tật mệt mỏi: "Thập Nhất, chào buổi sáng."
Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Có di ngôn gì cần ta chuyển đạt cho ngươi, mau nói."
Lâm Thúc Hòa "Chậc" một tiếng, không chút để ý mà nhấc năm ngón tay gầy ốm lên, nhẹ nhàng vuốt ve mũi kiếm Cửu Tức trên cổ, không hề sợ bị cắt vào.
Hắn khen: "Quả là một thanh kiếm tốt, đệ xác định dùng nó để giết ta?"
Thẩm Cố Dung: "Đúng là như thế, vinh hạnh của ngươi."
Lâm Thúc Hòa nhướng mày: "Kể cả ta có thể làm băng tiêu cho đệ, đệ cũng muốn giết ta?"
Tay Thẩm Cố Dung chững lại.
Lâm Thúc Hòa lại nói: "Có thể giúp đệ tháo gỡ linh mạch bị phong bế?"
Đầu óc bị sự xấu hổ và buồn bực che lấp của Thẩm Cố Dung dần dần tỉnh táo lại.
Lâm Thúc Hòa lại cho một đòn trí mạng: "Ta còn có thể tháo gỡ khế ước của đệ với Tuyết Mãn Trang."
Thẩm Cố Dung: "......"
Chờ đến khi Mục Trích vội vàng tới nơi, sư tôn hắn đã sớm làm phản, tiện tay ném Cửu Tức Kiếm sang một bên, ngồi bên cạnh Lâm Thúc Hòa, ăn điểm tâm sáng lấy lòng của Lâm Thúc Hòa.
Mục Trích vừa tới, Lâm Thúc Hòa đang gắp điểm tâm cho Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái, trong mắt toàn bộ đều là ý cười như không cười đầy chế nhạo.
Mục Trích không biết hắn có ý gì, nhưng bỗng xấu hổ một cách khó hiểu.
"Lục sư bá."
Lâm Thúc Hòa nhẹ nhàng nháy mắt, nhẹ giọng nói với Thẩm Cố Dung: "Tam sư huynh nói đệ rất biết làm nũng, ta còn không tin, hôm qua vừa thấy, quả thực như thế."
Thẩm Cố Dung: "......"
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung suýt nữa phun một ngụm canh ra, ho khan kịch liệt một hồi, trong mắt tràn ngập hơi nước, y gian nan nói: "Huynh......"
Lâm Thúc Hòa đưa khăn cho hắn: "Cẩn thận chút."
Thẩm Cố Dung sờ soạng nhận lấy lau lung tung, mới nổi giận nói: "Còn không phải bởi vì thứ dược làm nũng kia của huynh!? Ta còn chưa tìm huynh tính sổ, huynh thì hay rồi, chủ động đưa tới cửa!"
Chuyện tối qua vẫn còn là ký ức mới mẻ trong đầu Thẩm Cố Dung, sau khi y tỉnh táo, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái mương nước đâm đầu vào tự dìm chết mình, vốn đã tính hôm nay sẽ không đề cập tới việc này, Mục Trích luôn biết nhìn sắc mặt người khác chắc chắn cũng sẽ không chủ động đề cập đến, đơn giản coi như không có chuyện gì xảy ra là ổn thỏa.
Không nghĩ tới, đầu sỏ gây tội vậy mà lại mở miệng trước.
Lâm Thúc Hòa chống cằm, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn nốt lệ chí nơi khóe mắt, cười nói: "Dược kia không tên là 'làm nũng'."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, hỏi theo bản năng: "Vậy tên là gì?"
Đôi môi Lâm Thúc Hòa gợi lên, nói: "Là 'Tùy Tâm ’, có thể khiến đệ tùy tâm sở dục, bỏ xuống lớp ngụy trang của mình, thể hiện nội tâm chân chính."
Thẩm Cố Dung: "......"
Mục Trích: "......"
...........................................................
Trầm Yên có lời muốn nói:
Bắt được một Cố Dung đáng yêu %