Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Hề Cô Hành dẫn đồ đệ kinh hoàng thảng thốt trở về Trường Doanh Sơn.
Mục Trích dẫn theo sư tôn còn kinh hoàng thảng thốt hơn cả Ly Tác trở về Phiếm Giáng Cư.
Thẩm Cố Dung quấn chặt áo choàng trên người, ngồi bên bàn cau mày pha trà.
Mục Trích một bên dùng hỏa linh thạch nấu nước cho y, một bên nói chuyện với Cửu Tức trong thúc hải.
"Thật sự không sai, ta nói thật mà." Cửu Tức suýt nữa đã la lối khóc lóc thề: "Thánh quân vừa tới đã vung một kiếm chém đứt cánh tay ma tu kia, sau khi nói được với hắn hai câu, y lại tiếp tục chém hắn... là thật, là thật đó! Ma tu kia thật sự chưa làm gì sư tôn ngươi!"
Mục Trích vẫn lo lắng: "Vậy ngươi thuật lại lời bọn họ một lần cho ta."
Cửu Tức: "......"
"Ngươi thật là phiền mà." Cửu Tức gãi gãi tóc, nhưng vẫn không tình nguyện thuật lại rành mạch những lời Thẩm Cố Dung và Ly Canh Lan nói với nhau.
Mục Trích như suy tư gì.
Cửu Tức: "Thời điểm sư tôn ngươi giết người thật sự rất hung ác, mắt cũng không chớp, máu lạnh mặt lạnh, thủ đoạn độc ác vô tình, đó chính là sư tôn ngươi. Tu vi y cao nhất Tam giới, không ai có thể bắt nạt được y, ngươi không cần phí công nhọc lòng."
Mục Trích nhíu mày.
Tuy rằng trên mặt sư tôn hắn không lộ ra chút cảm xúc, nhưng sự kinh hãi khi giết người trong lòng không hề giả.
Hắn trái lo phải nghĩ đều không nghĩ ra, đành phải thôi.
Pha trà xong, Thẩm Cố Dung nâng chén trà, lặng lẽ thở dài một hơi.
Mục Trích nhẹ giọng hỏi: "Vì sao sư tôn thở dài?"
Phân thần ma tu kia tích góp năm bị Thẩm Cố Dung một kiếm loại trừ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Ly Canh Lan có lẽ sẽ không thể làm loạn được trong mười năm.
Đây nên là chuyện tốt.
Thẩm Cố Dung rũ mắt nhìn chằm chằm lá trà trong chén, đột nhiên hỏi: "Con biết ma tu bị nhốt trong Mai Cốt Trủng là ai không?"
Mục Trích cho rằng y còn đang đau lòng vì chuyện mình giết người, thử giơ tay chạm vào mu bàn tay Thẩm Cố Dung, thấy sư tôn không bài xích mới dám dán toàn bộ lòng bàn tay lên.
"Hắn là ma tu làm nhiều việc ác." Mục Trích ôn nhu nói: "Sư tôn giết hắn là vì dân trừ hại."
Tay Thẩm Cố Dung lạnh lẽo quanh năm, chợt được lòng bàn tay ấm áp của Mục Trích bao phủ, đầu ngón tay y khẽ run lên, lập tức quên hết bản thân mình định nói gì.
Y ngây người hồi lâu, mới mất tự nhiên rụt tay về, hỏi bóng gió: "Tam Thủy đâu? Khi nào hắn trở về?"
Vẫn là Tam Thủy nói lời khách sáo hơn.
Con ngươi Mục Trích trầm xuống.
Dáng vẻ này của Thẩm Cố Dung rõ ràng là có tâm sự, nhưng Mục Trích lại không cách nào nghe được nội tâm y đang buồn rầu vì điều gì. Vốn định từng bước một dẫn dắt sự tin tưởng ỷ lại của sư tôn với mình, nhưng vừa vất vả đi lên trước được một bước, Thẩm Cố Dung thế nhưng lại lùi về sau một bước.
Hơn nữa nhìn thái độ này còn tính toán tìm Ôn Lưu Băng tới giải quyết ưu sầu cho mình.
Ban đầu Mục Trích không thể hiểu nổi vì sao Ngu Tinh Hà cứ luôn ghen tị, chỉ một chút việc nhỏ cũng phải tranh đoạt với người khác, hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu.
Đố kỵ quả thực giống như cỏ dại gặp gió liền sinh sôi, hoàn toàn không có cách nào kiểm soát.
Mục Trích mạnh mẽ kiềm chế suy nghĩ vặn vẹo của mình, dịu giọng nói: "Tam Thủy sư huynh có chuyện quan trọng phải về Phong Lộ Thành, có lẽ rất lâu nữa mới trở lại."
Thẩm Cố Dung lộ rõ vẻ thất vọng không thể giấu: "Ra vậy."
Mục Trích gượng cười, nói: "Sư tôn nếu có việc gì khó, có thể giao cho Mục Trích."
Thẩm Cố Dung nghe vậy, nhìn hắn một cái, đột nhiên thở dài một hơi trong lòng.
[ Con vẫn còn là một đứa trẻ mà. ]
Mục Trích: "......"
Khuôn mặt Mục Trích cứng đờ, suýt nữa bẻ gãy thanh vịn dưới lòng bàn tay.
Những năm gần đây, mỗi khi Thẩm Cố Dung có việc đều tìm mấy sư huynh Hề Cô Hành, Lâu Bất Quy tới bàn bạc, ngay cả Ôn Lưu Băng không chút nào đáng tin cậy cũng có thể giải quyết ưu sầu cho sư tôn, nhưng Thẩm Cố Dung chưa từng chủ động tìm Mục Trích thương lượng chuyện quan trọng dù chỉ một lần.
Không phải Thẩm Cố Dung không tin tưởng hắn, chỉ là trong lòng vẫn luôn cảm thấy Mục Trích vẫn còn là đứa trẻ chưa trải sự đời, hơn nữa còn thích khóc.
Mục Trích tự biết vậy trong lòng, cho nên muốn cấp bách phá vỡ ấn tượng đầu tiên trong lòng Thẩm Cố Dung.
Mục Trích hít sâu một hơi, nói: "Sư tôn, ta đã sắp mười bảy, không còn tính là đứa trẻ."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn hắn, thầm nghĩ: [ tuổi không tính là đứa trẻ từ khi nào? ]
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung thở dài, nói: "Con còn nhỏ."
Mục Trích rầu rĩ nhìn y.
Thẩm Cố Dung nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, đột nhiên cười: "Giận dỗi rồi? Con còn nói mình không phải đứa trẻ?"
Mục Trích bất giác chơi tính tình trẻ nhỏ vội vàng nói: "Ta không phải vậy, ta... trước kia ta từng cùng Đại sư huynh tới Tru Tà, gặp vô số người biết vô số chuyện, việc sư huynh có thể làm, Mục Trích cũng có thể làm được."
Hắn nói, con ngươi hơi rũ xuống, nơi khóe mắt thành thạo lóe lên một giọt nước mắt, Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Vẫn là do... tu vi ta quá thấp, so ra kém với Tam Thủy sư huynh......"
Thẩm Cố Dung sửng sốt: "Không......"
Mục Trích nói: "Ta sẽ nỗ lực tu luyện."
Thẩm Cố Dung hơi nghẹn.
"Rồi cũng có một ngày, ta sẽ vượt qua Đại sư huynh." Mục Trích ngước mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung, tựa hồ đang lập lời thề độc gì, trịnh trọng lạ thường.
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Tam Thủy đã đến Hóa Thần Cảnh, nếu muốn vượt qua hắn thì phải đột phá Hóa Thần, tuy rằng con thiên tư thông minh, nhưng hai cảnh giới này không phải chỉ cần dùng vài thập niên là có thể dễ dàng đột phá được. ]
Phía trên Hóa Thần Kỳ, chính là Đại Thừa Kỳ.
Nhiều năm như vậy, khắp Tam giới cũng chỉ có một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, chính là Thẩm Phụng Tuyết nửa bước thành Thánh.
Mục Trích mím môi, tựa như bị hắt một chậu nước lạnh, nhưng vẫn kiên cường giữ một tia hy vọng cuối cùng, giọng điệu yếu hơn vài phần so với vừa nãy.
Hắn lúng túng nói: "Ta sẽ vượt qua hắn......"
Dáng vẻ này của Mục Trích giống như chú cún đáng thương bị mưa xối ướt, trái tim Thẩm Cố Dung run lên, day nhẹ mi tâm, dịu giọng nói: "Được, con sẽ vượt qua Tam Thủy, sư tôn chờ con, nhé?"
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung an ủi hắn như dỗ trẻ nhỏ, không những không an ủi được Mục Trích, ngược lại còn khiến lòng hắn xuất hiện cảm giác tủi thân lạ thường.
Y...... Quả nhiên không tin ta.
Thẩm Cố Dung nhìn thấy khóe mắt Mục Trích đỏ lên, như thể sắp khóc tới nơi, mặt mày y ngẩn ngơ, không biết câu nói kia của mình chọc đến tuyến lệ của Mục cô nương, đành phải khô khốc nói: "Con.... không phải con muốn khóc chứ?"
Mục Trích hơi phát nghẹn, vội nói: "Không."
Thẩm Cố Dung không hiểu cách an ủi người ta, hai người yên lặng một lúc, y đột nhiên nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, con đạt hạng đầu Đại hội Xiển Vi, ngày mai con có thể đến chỗ Chưởng giáo lấy linh vật dành cho người đứng đầu, nghe nói có không ít linh thạch, còn có hai thanh Linh Khí không tồi."
Mục Trích không có hứng thú gì, nhưng thấy Thẩm Cố Dung nói như vậy, vẫn gật đầu đáp: "Vâng."
Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do: [ Đứa nhỏ này thấy linh thạch Linh Khí sao lại bình thản như vậy? Nếu đổi thành Ngu Tinh Hà đã sớm nhảy nhót chạy tới lãnh linh thạch Linh Khí rồi. ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích lại lần nữa cảm thấy bản thân bị mạo phạm.
Thẩm Cố Dung nói hết lời hay, thấy Mục Trích vẫn héo úa, đành phải nâng chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ, không nói một lời.
Dù sao thì Thẩm Phụng Tuyết cũng là người ít khi cười nói, không lên tiếng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Mục Trích yên lặng một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố Dung, tựa hồ do dự lâu lắm, cuối cùng mới hạ quyết tâm nào đó.
Hắn nhỏ giọng nói: "Sư tôn."
Thẩm Cố Dung: "Ừ?"
Mục Trích mấp máy môi, đôi môi mỏng đóng mở nhiều lần, mới nói ra tiếng nhỏ như muỗi kêu vo ve, nhỏ giọng: "Trước đó ngài nói..... vo ve, vo ve,........"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung suýt nữa không nhịn được đập bàn, y nhíu mày: [ Học ở đâu cách nói chuyện như muỗi kêu đó? Không thể nghiêm túc nói sao? ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích ho khan một tiếng, tăng âm lượng lên một chút, bối rối hỏi: "Sư tôn trước kia từng nói, nếu ta đạt hạng nhất ở Đại hội Xiển Vi, ngài..... Sẽ đồng ý cho ta một thứ, lời hứa này.... còn giữ không?"
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Tất nhiên là giữ."
Đây vẫn là lần đầu tiên Mục Trích thật sự muốn một thứ, Thẩm Cố Dung lập tức hứng thú, nói: "Con muốn cái gì?"
Tai Mục Trích đỏ lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào cổ tay Thẩm Cố Dung.
—— Trên cổ tay trắng như tuyết kia chính là chiếc vòng Mộc Hoạn luôn theo y không rời.
Thẩm Cố Dung nâng tay quơ quơ, nghi hoặc nói: "Cái này?"
Mục Trích giống như cầu xin đồ vật muốn mà không được, đỏ mặt gật đầu.
Thẩm Cố Dung "Hầy" một tiếng, trực tiếp tháo chuỗi hạt kia ra, tiện tay ném cho Mục Trích, nói: "Cho con."
Mục Trích yên lặng nhận lấy chiếc vòng, nhưng không cất đi, ngược lại nhẹ nhàng gỡ xuống một hạt châu đỏ tươi, sau đó trả lại xâu Mộc Hoạn hoàn chỉnh về.
Thẩm Cố Dung: "Con chỉ cần một viên?"
Mục Trích gật đầu.
Thẩm Cố Dung đành phải một lần nữa đeo vòng Mộc Hoạn lên cổ tay, nghi hoặc nhìn Mục Trích:
[ Đúng là tâm tính trẻ nhỏ. ] Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Nếu là ta, ta sẽ chọn thứ quý giá nhất. ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích yên lặng xâu hạt châu kia vào một sợi tơ đỏ, đeo lên cổ tay.
Sắc trời đã tối muộn, sau khi Thẩm Cố Dung uống trà xong liền cởi áo khoác ra.
Mục Trích thấy thế, tay vuốt ve hạt châu Mộc Hoạn hơi chững lại, trong lòng nổi lên cảm xúc khác thường khó hiểu.
Sư tôn hắn cực kỳ sợ lạnh, mặc kệ đang ở Cửu Xuân Sơn bốn mùa đều là mùa xuân cũng rất ít khi cởi áo khoác, nếu buổi tối y cởi áo choàng, chắc chắn là muốn đi tắm.
Tầm mắt Mục Trích thoáng lướt qua tai hồ ly hơi cụp xuống trên đầu y, trái tim đột nhiên kinh hoàng.
Thẩm Cố Dung chụm tay áo, đang định đi tắm, vừa chậm rì rì ra đến cửa lại thấy phía sau không có động tĩnh, y nghi hoặc nghiêng đầu, hỏi: "Con đang làm gì đấy?"
Mục Trích lập tức hoàn hồn, mờ mịt nói: "Dạ?"
Thẩm Cố Dung đành phải nhắc nhở hắn: "Y phục."
Mục Trích lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội đi chuẩn bị y phục cho sư tôn.
Thẩm Cố Dung được Mục Trích hầu hạ thành quen, cũng không cảm thấy việc sai sử đồ đệ như gã sai vặt của mình có gì không đúng, chỉ mải đi tới suối nước nóng ở hậu viện tắm gội.
Sau một lúc lâu, trăng sáng lên đến đỉnh đầu, Thẩm Cố Dung sờ soạng tìm y phục Mục Trích đặt trên bờ suối, tùy tiện khoác lên người.
Y nhíu mày đi từ hậu viện về phòng, Mục Trích đang thu thập trà cụ cho y, nhìn thấy y cả người đầy hơi nước đi tới, đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt, vội dời tầm mắt xuống, không dám nhìn tiếp.
Thẩm Cố Dung bạch y tóc bạc, băng tiêu lỏng lẻo cột trên mắt, tóc dài ướt đẫm nhỏ nước, y phục sau lưng đều hơi ướt nhẹp, khi y đi về phía trước, y phục lỏng lẻo làm lộ ra đôi chân thon dài như ngọc.
Vừa thanh lãnh lại vừa câu hồn người
Mục Trích vốn đang cọ tới cọ lui thu dọn trà cụ, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thấy cảnh này, lập tức tăng nhanh động tác, rất nhanh đã thu dọn xong, hắn đứng dậy cáo lui, Thẩm Cố Dung lại gọi hắn:
"Chậm đã."
Mục Trích đứng ở tại chỗ chờ y lên tiếng.
Có điều đợi hồi lâu, Thẩm Cố Dung cũng chưa lên tiếng, Mục Trích đành phải do dự ngẩng đầu nhìn y.
Thẩm Cố Dung có vẻ rất không vui, một chút nước đọng chậm rãi chảy xuống từ bên thái dương, đôi môi đỏ tươi hơi mím, ánh mắt mang theo tia u oán trừng Mục Trích, tựa hồ hàm chứa chút tức giận.
Chẳng sợ gương mặt này của Thẩm Cố Dung không có biểu cảm như ngày thường cũng khiến người ta thấy thôi đã sợ hãi, nhưng Mục Trích cực kỳ hiểu y, nhìn thấy thái độ này liền biết hẳn là thân thể y không thoải mái, nhưng lại không cách nào mở miệng nói.
Không thoải mái?
Mục Trích thử vận chuyển linh lực nghe lời nói trong lòng sư tôn hắn.
Trên mặt Thẩm Cố Dung tràn đầy vẻ hờ hững, bạch y tóc bạc, lạnh nhạt thoáng tựa tiên nhân, ngay cả ánh trăng cũng không sánh bằng.
Tiên nhân dưới trăng tựa hoa sen chớm nở, lông mi hơi rũ xuống, ánh mắt khẽ động:
[ A A A! Nước...không cẩn thận chui vào lỗ tai ta rồi! ]
[ Khó chịu chết ta! Cứu mạng với, đồ nhi! Mau mau xem hiểu ánh mắt ta đi! ]
[ Cứu! Mạng! ]
Mục Trích: "......"