Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

chương 94: cơ duyên trời ban

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Mạo phạm theo như lời Thẩm Cố Dung tất nhiên không phải là đánh cược toàn bộ cho Mục Trích tiếp tục ấn y lên giường muốn làm gì thì làm, sau khi y có ý tưởng lớn mật này liền nhìn chằm chằm vào móng vuốt của Mục Trích đến mất hồn. .

[ Ta đâm tới trong lúc vô tình làm hắn nắm lấy tay của ta, ta liền lấy lý do 'Làm càn! Tay sư tôn nào phải nơi ngươi có thể tùy tiện đụng vào? Đại sư huynh ngươi cũng không mạo phạm sư tôn như vậy' đi. ]

Mục Trích: "......"

Sư tôn hắn rốt cuộc đã đọc bao nhiêu thoại bản, mà đầu óc lại khiêu thoát linh hoạt như vậy?

Chỉ là loại kỹ xảo này gần như trẻ con này cũng chứng minh Thẩm Cố Dung rốt cuộc ngây thơ biết bao nhiêu, ngay cả nắm tay còn có thể gọi là mạo phạm, vậy việc mình làm với y đêm qua hẳn là không thua gì trời sụp đất nứt, sét đánh giữa trời quang.

Mục Trích thở dài một hơi, hắn vẫn luôn biết sư tôn ngoài mặt lạnh lùng, nội tâm lại tốt tính, nhưng không ngờ rằng lại tốt đến tình trạng này.

Đặt vào những người khác, nếu bị đối xử như vậy đã sớm một chưởng đập chết đồ đệ chết đại nghịch bất đạo, Thẩm Cố Dung lại chỉ bị Mục Trích dỗ vài câu đã mơ mơ màng màng tha thứ cho hắn.

Mục Trích... Mục Trích càng thêm kiên quyết với suy nghĩ muốn có được sư tôn, nếu không sau này mà Thẩm Cố Dung tâm tư trong sạch tinh khiết như vậy bị người không có ý tốt hái mất, thì không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ.

‹Thẩm Cố Dung tâm tư đơn thuần› đi ở trên đường, ánh mắt vẫn luôn lén quét qua móng vuốt của Mục Trích, có vẻ cảm thấy thời cơ chín muồi, y đột nhiên chân trái vướng chân phải, hơi lảo đảo một chút, tay cố ý ngoắc về phía cổ tay Mục Trích rũ xuống một bên.

Nhưng vào lúc này, Mục Trích bỗng nhấc tay lên, chỉ về hướng cách đó không xa, nói: "Sư tôn, kia hình như là Ngũ sư bá."

Ngón tay Thẩm Cố Dung chỉ xẹt qua được đầu ngón tay Mục Trích, bỏ lỡ cơ hội khó khăn lắm mới canh được.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung có chút xấu hổ, đành đứng vững.

Mục Trích lúc này mới giả bộ bừng tỉnh mà nhìn y: "Sư tôn làm sao vậy?"

Thẩm Cố Dung xấu hổ đến mức hận không thể nhìn chằm chằm mũi chân mình đến trời sụp đất nứt, miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Y nhìn theo phương hướng Mục Trích chỉ, tại hồ nước cách đó không xa, một con Giao Long khổng lồ đang sông cuộn biển gầm bên trong, hắn rít gào một tiếng, một đám hung thú dày đặc bám trên người hắn, như sắp gặm cắn thân Giao của hắn thành khung xương.

Nước trong hồ bị hắn khuấy đảo đến vơi quá nửa, trên người hắn túa ra những hạt máu đỏ tươi, hòa lẫn vào nước hồ, nhuộm thành từng vùng nước đỏ au.

Thẩm Cố Dung thấy vậy lập tức bất chấp xấu hổ, ngự phong tiến lên, lơ lửng giữa không trung, nói với Triều Cửu Tiêu: "Ngũ sư huynh?! Ngài rải thức ăn gia súc à?"

Triều Cửu Tiêu: "......"

Mục Trích: "......"

Triều Cửu Tiêu rít gào một tiếng: "Cút cho ta!"

Cái đuôi hắn đảo qua, hất văng một con hung thú đang bám vào đuôi mảnh về phía Thẩm Cố Dung trên không trung.

Thẩm Cố Dung không chút để ý vung tay, đầu ngón tay ngưng tụ một đạo linh lực, nhanh chóng hóa thành dáng vẻ Lâm Hạ Xuân, y nói: "Sư huynh, ta tới giúp huynh."

Lần này Triều Cửu Tiêu trực tiếp bạo nộ rồi: "Cút! Thẩm Thập Nhất! Nếu ngươi dám ra tay, ngươi tin hay không ta......"

Hắn còn chưa thả xong lời tàn nhẫn, Thẩm Cố Dung đã vung một kiếm tới, quét sạch hung thú trên người Triều Cửu Tiêu ra ngoài.

Uy áp Đại Thừa Kỳ không hề giảm, ngược lại trực tiếp đập Triều Cửu Tiêu vết thương chồng chất rơi thẳng xuống hồ, tóe lên một đợt sóng lớn, cọ rửa sạch máu ven hồ không còn chút nào.

Sau khi Thẩm Cố Dung gạt rớt toàn bộ hung thú, nơi trung tâm hồ chậm rãi hiện ra một cụm sáng màu u lam chạy trốn khắp nơi, Thẩm Cố Dung nhướng mày, nghĩ thầm đây chắc hẳn chính là cơ duyên, liền giơ tay triệu cụm sáng vào lòng bàn tay.

Triều Cửu Tiêu bị y 'ngộ' thương lúc này mới ướt dầm dề hóa thành hình người nhảy từ dưới hồ lên, nhìn qua có vẻ đã bị chọc giận đến bùng nổ, nếu lúc này đang ở thân Giao, chỉ sợ hắn đã tức đến căng tròn.

"Thẩm Thập Nhất!" Triều Cửu Tiêu rít gào: "Ngươi muốn chết à!!!"

Thẩm Cố Dung nói: "Sư huynh, ta đang giúp ngài."

Triều Cửu Tiêu mắng: "Cút! Rõ ràng ngươi cố ý đoạt cơ duyên của ta!"

Thẩm Cố Dung chớp chớp mắt, vô tội nói: "Ta không đoạt."

"Ngươi có đoạt!"

Thẩm Cố Dung: "Ta thật sự không đoạt."

Triều Cửu Tiêu như đang giằng co với y, nổi giận nói: "Ngươi có là có!"

Mục Trích bên cạnh: "......"

Triều Cửu Tiêu tức giận đến thở hổn hển mấy hơi, mới lạnh lùng nói: "Rõ ràng ngươi nhìn thấy ta cố tình áp chế tu vi dẫn những hung thú đó tới đoạt cơ duyên nhưng vẫn ra tay. Thẩm Thập Nhất, dáng vẻ đạo mạo này của ngươi quả thực vẫn trước sau như một."

Thẩm Cố Dung lúc này mới phát hiện, thì ra vừa rồi Triều Cửu Tiêu không đối phó được với những hung thú đó là vì muốn tăng độ khó để đoạt cơ duyên, y hết chỗ nói, ném bừa cơ duyên trong tay tới.

"Cho huynh."

Triều Cửu Tiêu tức giận đến trực tiếp ném cơ duyên đi: "Ta còn lâu mới cần ngươi giả vờ tốt bụng!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Ấu trĩ.

Triều Cửu Tiêu nổi trận lôi đình, thở hồng hộc xoay người chạy đi, có vẻ là muốn đi tìm cơ duyên khác

Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm, nhặt cơ duyên về, nói: "Sao lại bướng bỉnh như vậy chứ, chẳng lẽ uổng công bị gặm nhiều nhát như vậy?"

Mục Trích: "......"

Có đôi khi hắn thật sự hoài nghi có phải Thẩm Cố Dung thật sự cố ý hay không.

(Full chương được update tối ngày // tại:

Còn dòng thông báo này là bạn đang đọc bản re-up không đầy đủ)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio