Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

chương 99: lôi kiếp, lôi phạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Trầm Yên

.............................................................

Thẩm Cố Dung hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, y bị nhốt trong lôi kiếp, không còn chỗ để trốn.

Lôi kiếp không cho y bất cứ thời gian tự hỏi nào, ngay cả một lỗ hổng cũng không chừa, trực tiếp đoàng đoàng đánh xuống, rất nhanh đã giáng xuống mười mấy đạo lôi kiếp.

Cẩn thận suy nghĩ, cơ duyên Đại Thừa Kỳ của Mục Trích tựa hồ tới cũng quá dễ dàng, như thể Thiên Đạo tự mình đưa tới tận tay hắn vậy.

Có lẽ từ khoảnh khắc Thẩm Cố Dung bước vào Bí cảnh Cô Hồng kia, Thiên Đạo đã bắt đầu tính toán lợi dụng lôi kiếp Đại Thừa Kỳ của Mục Trích tới đánh chết Thẩm Cố Dung.

Kính Chu Trần càng xem, mày càng nhíu chặt, kể cả lôi kiếp Đại Thừa Kỳ năm đó của Thẩm Phụng Tuyết cũng không đánh liều mạng như thế này, dường như muốn dồn hai người vào chỗ chết, không đợi thở ra một hơi đã giáng xuống đòn tiếp theo.

"Cửu Tiêu."

Triều Cửu Tiêu nhìn chằm chằm lôi kiếp kia không chớp mắt, nghe vậy đáp lại: "Ừm?"

"Nếu bọn họ chịu không nổi đạo lôi kiếp, đệ không cần ra tay."

Triều Cửu Tiêu nghe vậy lập tức nóng nảy: "Ta không dại gì mà tự tìm đường chết, nhúng tay vào lôi kiếp của người khác sẽ gieo mầm tai họa nhân quả cho mình, ta không muốn khi hóa rồng bị lột nhiều hơn mấy tầng da."

Kính Chu Trần gật đầu, nói tiếp: "Nhưng nếu bọn họ gánh được lôi kiếp, Thiên Đạo ắt sẽ giáng xuống lôi phạt, giống như lôi kiếp Nguyên Anh năm xưa của Mục Trích, đến lúc đó......"

Triều Cửu Tiêu bạo nộ phun lửa: "Ta không thèm đi đâu! Ta không muốn đi! Huynh đi ta cũng không đi!"

Kính Chu Trần thong thả ung dung liếc hắn một cái.

Triều Cửu Tiêu 'hừ' một tiếng, khoanh tay thở hồng hộc quay đầu đi, không để ý tới hắn.

Lôi kiếp khi trước đều do Mục Trích lợi dụng tu vi và Linh Khí gắng gượng khiêng lấy, nhiều năm như vậy trôi qua, Thẩm Cố Dung đã khống chế thành thạo thân xác Thẩm Phụng Tuyết, không giống lôi kiếp Nguyên Anh Kỳ năm đó chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Lại một đạo lôi kiếp đánh xuống, Thẩm Cố Dung theo kịp Mục Trích ra tay trước một bước, dùng hết tu vi Đai Thừa Kỳ, đánh chệch tia sét kia sang một bên.

Cách đó không xa, bàn tay trắng nõn của Kính Chu Trần chợt động, đột nhiên mở ra cây quạt trong tay, 'rầm' một tiếng đỡ lấy lôi kiếp đánh về phía hắn.

Sau khi Kính Chu Trần đẩy thiên lôi đánh lệch ra phía sau, hắn thở dài một hơi, nói: "Đệ nói xem, có phải Thẩm Thập Nhất cố ý hay không?"

Triều Cửu Tiêu bên cạnh hơi nhích mũi chân, không kiên nhẫn nói: "Đánh nhanh nhanh lên, đánh chết y là xong việc."

Thiên Đạo nhanh chóng đánh.

Lôi kiếp rơi xuống từng đạo từng đạo, linh lực của Mục Trích rất nhanh đã tiêu hao sắp hết, hắn ôm Thẩm Cố Dung, nghe tiếng sấm đinh tai nhức óc bên tai, không biết vì sao đột nhiên bật cười.

Thẩm Cố Dung nổi giận nói: "Ngươi cười cái gì?"

[ Chết đến nơi rồi còn cười! Cười cười cười! Chuẩn bị ngậm cười nơi chín suối sao?! ]

Mục Trích ôm cổ y, kề bên tai y, lẩm bẩm nói: "Sư tôn, chúng ta như vậy xem như đồng sinh cộng tử rồi nhỉ?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt.

"Ta muốn cùng sống với ngài, không muốn cùng chết." Mục Trích nhẹ giọng nói: "Ta không muốn chết, không muốn chưa có được câu trả lời của ngài đã chết ở chỗ này. Sư tôn, nếu chúng ta có thể sống sót ra ngoài, ngài......"

Thẩm Cố Dung cảm thấy mặt mình lại trở nên nóng như thiêu, trái tim bắt đầu nhảy loạn, y hơi hoảng hốt cắt ngang lời Mục Trích: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, chúng ta... không thể nào."

Trong mấy năm nay, Mục Trích từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh sư tôn từ chối mình, nên nghe vậy cũng không cảm thấy nhụt chí, hắn cười, nói: "Vậy nếu ngày nào đó sư tôn muốn tìm đạo lữ, có thể cân nhắc ta trước hay không?"

Thẩm Cố Dung tức giận không chịu nổi: "Đã lúc nào rồi ngươi còn suy nghĩ tới việc này?"

Giọng nói Mục Trích vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Những năm gần đây không có lúc nào ta không nhớ tới việc này."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung ngạc nhiên, mãi lâu sau mới phát hiện, dưới tình huống không rõ sống chết này, Mục Trích thế mà vẫn còn tâm trạng rảnh rỗi diễn trò tình thú với sư tôn?

Y hơi cắn răng, cũng không có thời gian đỏ mặt, một phát túm được vạt áo Mục Trích, tới gần mặt hắn, lạnh lùng nói: "Tốt nhất ngươi nên có con át chủ bài giữ mạng... Ưm."

Thẩm Cố Dung cách quá gần, vốn định cho Mục Trích một chút cảm giác áp bách, không ngờ Mục Trích đột nhiên nhích lên trước, trực tiếp dùng môi ngăn chặn miệng Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung: "......"

[ Nghịch —— đồ!!! ]

Tiếng hét chói tai trong lòng Thẩm Cố Dung gần như có thể vượt qua tiếng sấm sét ngoài kia.

Mục Trích cười khẽ một tiếng, trực tiếp chế trụ bả vai Thẩm Cố Dung, ôm chặt cả người y vào lòng.

Thẩm Cố Dung đỏ mặt giãy giụa một chút, hoàn toàn vứt bỏ khí thế thanh lãnh của Thẩm Phụng Tuyết, giận dữ nói: "Buông ta ra! Mục Thần Chi! Ngươi muốn bị ta đánh sao?!"

Mục Trích thoáng sửng sốt, mới nhận ra Mục Thần Chi là đang gọi hắn, hắn cười, ôm Thẩm Cố Dung càng chặt hơn.

"Đừng lộn xộn." Mục Trích cúi người xuống, nhẹ nhàng cọ cọ trán Thẩm Cố Dung: "Đạo lôi kiếp cuối cùng sắp tới rồi, người đừng cử động, mọi chuyện giao hết cho ta."

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện đạo lôi kiếp thứ đã sắp đánh xuống.

Linh lực của hai người đã tiêu hao gần hết, Linh Khí cuối cùng cũng bị lôi kiếp đánh vỡ nát, nhưng uy lực của lôi kiếp kia lại ngày càng tăng lên.

Xem dáng vẻ Mục Trích, hẳn là dự định một mình gánh lấy đạo lôi kiếp cuối cùng.

Hô hấp Thẩm Cố Dung chợt ngừng lại, mới túm chặt vạt áo hắn, vì dùng sức quá mức mà bàn tay trở nên trắng bệch, y lúng ta lúng túng nói: "Ngươi...... ngươi thật sự có thể gánh được?"

Mục Trích nói: "Ta sẽ không làm việc mình không nắm chắc."

Hơn nữa lúc này còn liên quan đến sư tôn.

Khi còn bé Mục Trích từng mượn một quyển sách trong Tàng Thư Lâu ở Ly Nhân Phong, tên là《 Vấn Tâm 》, nhưng bởi vì khi đó học nghệ không tinh, vội vàng xem qua một lần, nhớ kỹ các chữ trong đó mới trả về.

Mãi đến khi lớn lên, hắn nhớ lại những từ năm đó mình ghi nhớ, lúc này mới phát hiện trong《 Vấn Tâm 》 từng có một đoạn ghi chép rằng nguyên đan tách thành hai là có thể nghe thấy lời nói trong thức hải của đối phương.

Mà tờ cuối cùng trong phần đó còn có một hàng được đánh dấu lại:

"Người chung nguyên đan, tính mạng tương liên."

Nói cách khác, nếu Mục Trích chết trong lôi kiếp, Thẩm Cố Dung cũng không thể sống một mình.

Trừ khi hắn có thể đột phá Hóa Thần Cảnh, tiến vào Đại Thừa Kỳ, như vậy mới có thể tách ra nhân quả và số mệnh với Thẩm Cố Dung.

Trong hồi ức kiếp trước, Thẩm Phụng Tuyết lẻ loi cô độc tại băng nguyên vô tận kia, vừa chịu đựng thống khổ tựa lăng trì vừa mạnh mẽ gắng gượng không chịu ngã xuống, cứ như vậy gian nan căng mình suốt mười năm trời, có phải cũng liên quan tới việc này hay không?

Mục Trích nhắm chặt mắt, không dám nghĩ tiếp.

Lôi kiếp vẫn rơi xuống giữa một vùng mưa rền gió dữ điên cuồng, rất nhanh đã tới đạo thứ bảy chín.

Sau lưng Mục Trích đã bị sét đánh rớm máu, có chỗ bị thương đã thấy được xương, nhưng hắn vẫn luôn nghiến chặt răng, không thốt ra một tiếng.

Thẩm Cố Dung dựa vào lồng ngực hắn, ngửi mùi máu nồng xung quanh, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Mục Trích.

"Đừng lộn xộn." Mục Trích cắn răng, nuốt xuống ngụm máu đã vọt lên cổ họng, lẩm bẩm nói: "Đây vốn chính là lôi kiếp của ta."

Thẩm Cố Dung vội la lên: "Nhưng mà......"

Mục Trích gắng gượng cười với y, nói: "Ta không dễ chịu chết như vậy."

Hắn thấy trên mặt Thẩm Cố Dung vẫn tràn đầy kinh hoảng, hắn chợt khẽ cười một tiếng, nâng lên một bàn tay che đôi mắt Thẩm Cố Dung, dịu dàng dỗ y: "Đừng nhìn, được không?"

Mục Trích vốn định an ủi Thẩm Cố Dung, không muốn để y lo lắng, nhưng khi tay hắn xoa lên hai mắt Thẩm Cố Dung, Thẩm Cố Dung lúc trước còn yên tĩnh không biết vì sao đột nhiên như phát điên, thê lương hét lên một tiếng.

"Đừng ——" Thẩm Cố Dung tựa như điên cuồng, gạt tay Mục Trích ra, cả người run rẩy đầy vẻ kháng cự, ngăn Mục Trích che đi hai mắt của mình.

Mục Trích sửng sốt, vội vàng buông tay: "Sư tôn?"

Đôi mắt dưới băng tiêu của Thẩm Cố Dung biến đổi kịch liệt, một hồi đỏ tươi một hồi lại xám xịt, tựa như rơi vào ma chướng.

"Đừng che đôi mắt ta......" Thẩm Cố Dung gần như cầu xin mà lẩm bẩm, trong giọng nói toàn bộ đều hàm chứa đau thương đổ máu: "Ta không muốn cái gì cũng không thấy, người... người đừng như vậy, ta sợ hãi."

Mục Trích ngạc nhiên nhìn y.

Cùng lúc đó, lôi kiếp phảng phất cuốn theo lôi đình vạn quân ầm ầm đánh xuống, thẳng tắp giáng vào sau lưng Mục Trích, mà vẻ mặt Thẩm Cố Dung trống rỗng, không biết có phải đang bị giam hãm bởi bóng đè không, y đột nhiên lao về phía trước, trực tiếp chắn một đòn thay Mục Trích.

Mục Trích đột nhiên không kịp đề phòng, trơ mắt nhìn lôi kiếp kia đánh xuống thân Thẩm Cố Dung, lóe lên ánh máu chói lóa.

"Sư tôn!"

Thẩm Cố Dung nhìn qua vẫn chưa tỉnh táo, băng tiêu hơi rũ xuống một góc, lộ ra một con mắt màu đỏ tươi.

Y ôm chặt Mục Trích, trên mặt tựa hồ là vui mừng, lại tựa như một đứa trẻ đang tranh công, lẩm bẩm như nói mê: "Người xem, ta cứu được người rồi...... người đừng che đôi mắt ta."

Mục Trích mờ mịt nhìn y.

Thẩm Cố Dung nói xong câu không rõ nguyên do này, liền yên tĩnh nằm trên người Mục Trích, giống như bôn ba trong ác mộng mấy trăm năm rốt cuộc cũng tìm thấy chốn về.

Mục Trích cảm thấy vô cùng quái dị, nhưng lúc này không cho phép hắn tưởng tượng quá nhiều, bởi vì đạo lôi kiếp thứ tám mươi vậy mà theo đạo lôi kiếp cuối cùng đồng loạt giáng xuống.

Đây căn bản không phải lịch kiếp, ngược lại càng giống như chịu hình phạt.

Kính Chu Trần siết chặt cây quạt trong tay, gần như sắp mất khống chế mà xông lên trước, lại bị Triều Cửu Tiêu túm chặt.

Hắn nổi giận nói: "Huynh làm gì đó?! Vừa rồi còn không muốn ta đi, giờ sao lại thành huynh đứng ngồi không yên rồi?"

Trên mặt Kính Chu Trần đã không còn mị khí cùng câu hồn như ngày thường, cặp mắt hoa đào kia của hắn híp thành một độ cong lạnh như băng: "Bọn họ sẽ chết."

Triều Cửu Tiêu: "Tu đạo vốn chính là nghịch thiên mà đi."

Kính Chu Trần đang muốn ném hắn ra, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa vang lên một tiếng rít gào của linh thú, hai người theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy thân hình vốn đang ở trung tâm lôi kiếp của hai người kia đã biến mất, thay vào đó là một con Cửu Vĩ Hồ khổng lồ.

Cửu Vĩ Hồ là linh thú tự sinh ra từ Đại trạch Đào Châu, trời sinh đã có linh, lấy thân thể linh thú tới đối đầu với lôi kiếp Thiên Đạo lại quá thích hợp.

Kính Chu Trần ngẩn ra: "Hắn...... Mục Trích lấy đâu ra linh lực Cửu Vĩ Hồ?"

Triều Cửu Tiêu liếc Thẩm Cố Dung được Cửu Vĩ Hồ bảo vệ dưới móng vuốt, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới nói: "Yêu tộc có Cửu Vĩ Hồ tên Thanh Ngọc, là một trong số những Cửu Vĩ Hồ hiếm hoi còn tồn tại, hình như trước khi thức tỉnh linh mạch truyền thừa Mục Trích có quan hệ rất tốt với hắn."

Kính Chu Trần gật đầu, cuối cùng cũng mở ra cây quạt phẩy gió cho mình, hoàn toàn yên lòng.

Mục Trích hấp thu linh lực yêu tu nồng đậm Thanh Ngọc cho hắn vào trong cơ thể, bởi vì linh lực kia quá nhiều, gần như trong nháy mắt đã biến Mục Trích thành yêu tương Cửu Vĩ Hồ khổng lồ, tới đối đầu với hai đạo lôi kiếp cuối cùng.

Mục Trích dùng móng vuốt bảo vệ Thẩm Cố Dung dưới thân, đồ sộ bất động mà ngẩng đầu lên, đỡ lấy đạo lôi kiếp cuối cùng.

Hai đạo lôi kiếp ầm ầm đánh xuống, khí thế lớn mạnh, suýt nữa đánh thân hình khổng lồ của Cửu Vĩ Hồ ngã xuống đất, nhưng Mục Trích từng chịu biết bao thống khổ nhìn thoáng qua Thẩm Cố Dung đang nằm ngủ dịu ngoan dưới móng vuốt hắn, nghiến chặt răng, cứng rắn đỡ lấy đòn sét trời giáng kia.

Sau khi thiên lôi giáng, xuống lực đạo không giảm chút nào, 'ầm ầm' một tiếng, gần như đánh thành từng vòng cháy đen xung quanh.

Chẳng qua yêu tương của Cửu Vĩ Hồ thật sự quá bá đạo, bị hai đạo lôi kiếp giáng mạnh lên người, Mục Trích thế nhưng còn có thể gắng gượng đứng vững.

đạo lôi kiếp cuối cùng cũng trút xuống xong, đôi cẩu nam nam Thẩm Cố Dung và Mục Trích vẫn tung tăng nhảy nhót như cũ, Thiên Đạo tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn không tình nguyện làm tan lôi kiếp.

Tuy rằng mây sét đã thong thả tan đi, nhưng Mục Trích vẫn kiên trì chống đỡ, không dám khôi phục hình người.

Bởi hắn biết lôi phạt thiên kiếp rất nhanh sẽ tới.

Hắn cũng không biết rốt cuộc mình có thể gánh được đạo lôi phạt kia không.

Có điều tuy rằng hiện tại vết thương trên người hắn chồng chất, linh lực đã nhanh chóng chữa khỏi vết thương bị sét đánh, kinh mạch cũng đang không ngừng khép lại, miễn cưỡng xem như một gà mờ Đại Thừa Kỳ, cho dù hắn chết dưới thiên lôi, Thẩm Cố Dung hẳn cũng không gặp phải chuyện gì.

Mục Trích đột nhiên có chút sợ hãi.

Hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời của Thẩm Cố Dung, sẽ cam lòng chết dưới thiên lôi sao?

Mục Trích hơi cúi người, nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Cố Dung đến xuất thần.

Quả nhiên như hắn dự liệu, lôi kiếp thiên phạt lại lần nữa không kịp đề phòng mà ngưng tụ trên đỉnh đầu, hoàn toàn không cho mọi người thời gian phản ứng, đánh thẳng xuống đầu.

Mục Trích hít sâu một hơi, trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Tiếp theo trong nháy mắt, bên tai vang lên một tiếng Giao Long rít gào, Mục Trích bỗng nhiên mở mắt ngước lên, liền nhìn thấy một Giao Long màu u lam đang vẫy đuôi trên không trung, ngang nhiên đón nhận thiên lôi màu tím bạc kia.

Trên không trung vang lên một tiếng động lớn, tựa như hai loại màu sắc đột nhiên va vào nhau, trực tiếp tóe ra ánh lửa mãnh liệt, đâm cho đôi mắt người xung quanh không thể mở to được.

Triều Cửu Tiêu hóa thành nguyên hình khổng lồ lao về phía thiên lôi màu tím bạc kia, thân thể cường hãn của linh thú đối kháng với lôi phạt vậy mà bị đánh cháy đen một vùng vảy trên người, trong giây lát rào rào rơi xuống.

Cũng cùng lúc đó, vảy mới nhanh chóng mọc ra, nhưng lại bị uy lực còn sót lại chưa tiêu tan của lôi phạt lần thứ hai đánh tróc ra.

Tiếng Giao Long gầm gừ gào rống vang vọng khắp toàn bộ Bí cảnh Cô Hồng, vẻ mặt Kính Chủ Trần không thay đổi, tay lại siết chặt chiếc quạt cán xương trong tay đến sắp nát vụn.

Không biết qua bao nhiêu lần như vậy, lôi kiếp cuối cùng mới không cam lòng lui đi hoàn toàn.

Triều Cửu Tiêu rơi thẳng tắp từ trên không trung xuống đất, Kính Chu Trần lập tức phóng ra một đạo linh lực đỡ lấy hắn, mới ngăn hắn không ngã uỳnh xuống đất.

Cách đó không xa, Mục Trích đã biến thành hình người, trên tóc đen loáng thoáng hiện ra đôi tai hồ ly hơi động đậy, hắn ôm ngang Thẩm Cố Dung vào lòng, nhanh chóng tiến lên, khổ sở gọi: "Tứ sư bá!"

Kính Chu Trần giơ tay, nhìn Triều Cửu Tiêu như bị sét đánh tiêu đời trước mặt, ngăn hắn tới đây.

"Tạm đưa Thập Nhất đi trước." Kính Chu Trần nói, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, lông mày vẫn luôn nhíu chặt rốt cuộc cũng chậm rãi giãn ra.

"Cửu Tiêu sắp hóa rồng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio