Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

chương 122

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gió lạnh thấu xương, tất cả mọi người đều mặc rất dày. Trịnh thị dặn dò mấy câu, nhìn người rời đi, đám người biến mất ở đầu ngõ, lúc này mới đỡ nha hoàn chậm rãi trở về.

Trước kia lúc Cố Kiến Sơn đi Trịnh thị đều sẽ khó chịu mấy ngày, hiện tại trực tiếp gọi lão tỷ muội chơi bài mạt chược, cuộc sống trôi qua cũng nhanh.

Cuối tháng mười, trận tuyết đầu tiên đổ xuống Thịnh Kinh.

Lúc đó, cách Cố Kiến Sơn rời đi không quá năm ngày.

Khương Đường sáng sớm ra ngoài đi đặt mua thịt, vừa đẩy cửa ra, tuyết bên ngoài đã dày nửa ngón tay.

Điểm Kim cùng Ô Kim đã lớn hơn cả một vòng, cũng không sợ lạnh, chạy qua chạy lại khắp nơi trong sân giống như con quay.

Hai mảnh đất đã đóng băng, Khương Đường cũng chưa trồng rau nên để mặc kệ.

Bên cạnh giếng cũng là tầng tuyết mỏng, thấy bông tuyết rơi lất phất xuống giếng, Khương Đường vội vàng tìm một cái nắp đậy che miệng giếng lại.

Sau khi che xong Khương Đường xoa xoa tay, tuyết rơi thì nhất định là không thể mở quầy hàng được, nàng phải đi nói một tiếng.

Lưu đại tẩu ở bên kia cách một cái hàng rào nên chỉ cần hô một tiếng là được, Lưu đại tẩu nói: “Ngươi đợi chút, ta bảo Đại Lang đi qua gánh nước cho ngươi, trời lạnh ngươi đừng tự làm.”

Từ khi hợp tác làm ăn với mấy nhà, Khương Đường ngay cả việc cũng không cần làm. Lưu Đại Lang tới giúp đỡ gánh nước, con gái Hứa gia Trần gia cũng muốn giúp Khương Đường giặt quần áo.

Nhưng Khương Đường không cần, chỉ lấy hai cái hà bao nhỏ, nàng không biết thêu những thứ này, nên muốn lấy để đựng tiền.

Tuyết rơi không thể buôn bán được, Khương Đường liền bày một cái bếp nhỏ, chuẩn bị buổi trưa nấu lẩu ăn.

Ăn lẩu nóng ngắm cảnh tuyết rơi, không cần phải làm gì hết, có hai tên nhóc ở bên cạnh, cực kỳ thoải mái.

Quầy hàng bán bánh nướng cũng sắp thu hồi vốn rồi, mỗi ngày gần bốn lượng bạc, cộng thêm thu nhập từ việc làm bánh kem nên Khương Đường đã tích góp được hơn một trăm hai mươi lượng.

Nhưng tiền của nàng ở bên này đều là tiền đồng, phải đi tới điền trang để đổi mới được.

Khương Đường dự định đổi hai tờ ngân phiếu mệnh giá năm mươi lượng, một tờ mười lượng, còn có rải rác khoảng mười lượng bạc vụn, hơn sáu trăm đồng tiền.

Lúc này trời lạnh, Khương Đường không định bày thêm quầy hàng bán đồ ăn mới, nhưng hiện tại thật sự thích hợp để ăn lẩu, nàng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền.

Lẩu bơ, lẩu nấm, món nào cũng ngon.

Đợi đến mùa hè sẽ không có ai ăn, ở đây lại không có điều hòa, mùa hè thật sự rất nóng.

Nhưng để ăn lẩu thì ngồi bên ngoài ăn lại không tốt, nhưng có một cái là có thể.

Đó là làm cái lò nhỏ.

Khương Đường nơi này đương nhiên không cần làm như vậy, dù sao nàng nghĩ chính là bán lẩu, còn làm lò chỉ là nguyên nhân.

Chờ việc làm ăn chậm rãi khởi sắc, nàng cũng có sức lực tìm người hợp tác, đến lúc đó lại mở quán lẩu.

Nhưng mà nấm vẫn phải mua từ chỗ Lục Cẩm Dao, bán lẩu thì nước cốt lẩu là ưu tiên hàng đầu.

Chờ tuyết ngừng rơi, Khương Đường lại đi Vĩnh Ninh Hầu phủ một chuyến, cùng Lục Cẩm Dao nói rõ ý đồ tới.

Lục Cẩm Dao sau khi biết được liền bảo Lộ Trúc tìm nấm trong khố phòng: “Tứ gia mua về một cân nấm tươi giá năm văn tiền, ta bán cho ngươi cũng không lấy quá nhiều, lấy năm mươi văn một cân nấm khô. Ngươi cứ làm ăn trước, nếu còn muốn thêm nấm thì ta bảo Tứ gia viết thư gửi từ Điền Nam về đây.”

Khương Đường: “Ta cũng muốn xem việc làm ăn có thể tiếp tục hay không đã, sau đó lại tìm người hợp tác. Đến lúc đó lại quấy rầy Lục tỷ tỷ, cũng đừng chê ta phiền.”

Lục Cẩm Dao: “Nói bậy gì thế hả, làm sao có thể chứ.”

Lục Cẩm Dao sờ bụng, nàng mang thai đã gần tám tháng, bụng to lợi hại. Cửa hàng cùng thôn trang đều giao cho mấy nha hoàn phía dưới, hôm qua tuyết rơi, Lục Cẩm Dao ngay cả cửa cũng không ra, hôm nay tuyết trong sân đã được quét sạch mới đi ra hít thở không khí.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày sinh. Hài tử đầu lòng, nàng hơi sợ hãi, nhưng nhiều hơn là chờ đợi một sinh mệnh mới ra đời.

Hài tử này Lục Cẩm Dao đã chờ đợi suốt hai năm, cuối cùng cũng sắp tới.

Trước mắt, điều quan trọng chính nhất là hài tử.

Khương Đường buôn bán, nếu bán tốt thì nàng có thể bỏ tiền góp cổ phần cùng mở cửa hàng.

Khương Đường còn phải đi mua nồi và bếp than, không chuẩn bị đủ mấy ngày là không thể mở được, cứ từ từ, dù sao vẫn đang có nhiều thời gian rãnh rỗi.

Mua hơn hai mươi cân nấm khô, tổng cộng tốn một lượng hai đồng bạc, Khương Đường mang đồ về, bắt đầu nấu nước cốt lẩu.

Người xung quanh có thể dùng thì Khương Đường đều đã dùng, lúc này muốn tìm người giúp việc còn phải thuê người khác.

Lúc này không thể làm theo cách phân chia lợi nhuận được, Khương Đường tự mình cầm công thức, người làm công thì trả tiền mỗi ngày mười hai văn tiền.

Người làm công tìm từ bến tàu, có tổng cộng hai người.

Là người từ nơi khác tới làm việc vặt, mấy mươi tuổi, là hai tẩu tử. Ngày thường cũng chỉ giúp người ta giặt đồ nấu cơm, kiếm cũng không nhiều.

Khương Đường không có tiền thuê cửa hàng mặt tiền nên chỉ bày quầy hàng ở đầu ngõ, bởi vì có mang đồ đến tặng cho hàng xóm láng giềng nên coi như dễ nói chuyện.

Tuy nhiên nếu thật sự thấy nàng kiếm được bạc thì có lẽ sẽ thay đổi sắc mặt, nhưng lúc đó Khương Đường đã không còn bán lẩu ở chỗ này nữa rồi.

Cũng có hàng xóm hỏi Khương Đường có thể cho bọn họ làm cùng không, đông tới rồi ai cũng nhàn rỗi cả, trời đổ tuyết, có một số nhà ngay cả nam nhân cũng không có việc gì để làm.

Tất cả mọi người đều chấp nhận vào mùa đông sẽ nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Nhưng Lưu Trần Hứa là ba nhà duy nhất Khương Đường thấy có thể buôn bán, những người khác không được.

Khương Đường uyển chuyển từ chối: “Công việc này không nhẹ nhàng đâu, rửa chén chà nồi, ta ở đây bán thức ăn, chén bát phải rửa đến mấy lần, chỉ sợ tẩu tử ngại phiền toái, hơn nữa ta cũng không có nhiều bạc, không chia cho các tẩu tử được bao nhiêu, nếu các tẩu tử muốn phụ giúp thì ta tất nhiên rất vui lòng.”

Hàng xóm láng giềng, có vài lời không tiện nói rõ, Khương Đường làm người hào phóng, nếu bọn họ còn ép buộc thì giống như đang làm loạn vậy, dù không cam lòng nhưng chỉ đành từ bỏ.

Lưu đại tẩu lại nói tới vấn đề khác, cái sạp nhỏ dựng ở đầu ngõ như vậy nào có ai tới ăn, một nơi hẻo lánh, cách con phố rất xa, làm gì có ai tìm tới.

Nồi nước dùng đã nấu xong, Lưu đại tẩu cũng không còn lời nào để nói.

Hương thơm của nồi lẩu bò nấu dầu cay xộc lên mũi, thơm nhất vẫn là nồi lẩu gà nấu nấm, mùi hương cứ như đang dụ hoặc người ta. Có lẽ vì nàng ấy ít thấy qua thứ gì ngon nên cảm thấy nồi canh này vô cùng thơm, đừng nói là nấu với thịt, cho dù chỉ có khoai lang, khoai tây cũng ngon không cưỡng được.

Đứng ở rất xa mà vẫn ngửi thấy mùi hương.

Ban ngày Lưu đại tẩu phải đi dọn quán, nàng ấy sai Lưu Đại Lang chú ý nhiều hơn một chút, phụ giúp Khương Đường dọn dẹp này kia, không cần lấy bạc, chỉ giúp đỡ hàng xóm một chút. Hơn nữa, việc làm ăn của nhà nàng ấy vẫn là do Khương Đường cho đấy, giúp đỡ nàng nhiều hơn một chút cũng không hại gì.

Lưu Đại Lang vô cùng ra sức, phụ giúp hai tẩu tử vác nồi, dọn than.

Nồi nước lẩu vẫn luôn được đun nóng, nhưng đã qua chính ngọ, một người khách cũng không thấy tới.

Hai người hỗ trợ rảnh rỗi cả một buổi sáng, trong lúc đó vẫn luôn nhìn trộm Khương Đường, chẳng làm gì mà lại được trả mười hai văn tiền, cái này cũng dễ kiếm lời quá chứ.

Chẳng qua cô nương này sẽ không đổi ý nếu không buôn bán được đó chứ.

Khương Đường lại đợi một hồi lâu, vẫn không có khách tới, mùi hương của nồi nước dùng này không thể chê, còn tốt hơn nồi canh nấm nàng ăn trước kia.

Ngoại trừ hương vị thì còn có nguyên nhân gì chứ.

Chẳng lẽ là vì nơi này quá vắng, khách nhân là người không thể nào có mũi như chó được, không ai giới thiệu tới thì chẳng biết đường tới đây sao.

Giống như Cố Kiến Sơn đưa nàng tới tiệm mì tại gia vậy, thức ăn ở đó cũng rất ngon, nhưng người bình thường có biết được không?

Không biết, cũng phải nhờ người khác dắt tới mới biết được.

Tiệm ăn tại gia được người ta truyền miệng, các tiệm cơm trên đường đều dùng chiêu bài này, nàng cái gì cũng không có, chỉ dựa vào hương vị thì làm sao có khách tới cửa.

Khương Đường hỏi Lưu Đại Lang: “Ngươi có dám lên đường hét thật to để mọi người biết việc buôn bán của chúng ta không?”

Lưu Đại Lang cũng sốt ruột, nhưng hắn không dám, đỏ mặt nhìn Khương Đường: “Ta…”

Khương Đường: “Ngươi thử đi, dắt được một người khách lại đây thì ta cho ngươi hai văn tiền. Không được cũng không sao, trở về ăn cơm.”

Lưu Đại Lang cắn chặt răng: “Ta đi thử một chút, nhưng ta không dám chắc sẽ kéo được khách đến.”

Mấy sạp hàng trước đây kinh doanh rất được, Khương Đường cũng không ngờ tới món này lại không bán được, nàng gật đầu: “Đừng đi xa, xem xung quanh đây là được.”

Lưu Đại Lang tuổi còn nhỏ, cũng linh hoạt, chạy vèo một cái ra ngõ.

Ở đầu ngõ cũng thường thấy hàng xóm láng giềng tới xem, Khương Đường ổn định tinh thần, nấu cho mọi người một ít mì: “Không có khách thì chúng ta ăn cơm trước đi.”

Một ngày mười hai văn tiền công, bao hai bữa cơm, chuyện này thật sự là quá tốt.

Một người làm an ủi nói: “Chủ nhân đừng vội, làm ăn buôn bán đâu phải lúc nào cũng tốt, lần tới có thể lên phố thử xem, ở đó đông người.”

Dù sao cũng phải mở hàng được cái đã.

Khương Đường cười gật đầu, bên kia tuy đông người, nhưng nàng không thuê nổi cửa hàng, tóm lại cũng không thể bày sạp trước quán người ta được

Nếu chỉ đẩy xe đẩy thôi thì cũng còn tạm, nhưng thịt và đồ ăn cũng cần phải rửa cho sạch, nồi dùng xong cũng phải mang đi chà rửa.

Nàng cũng không thể dọn hết mấy chục cái nồi qua bên đó, cho nên mới cần hai người, một người chạy lên phố, một người khác sẽ phụ trách khách hàng và thu tiền.

Khi nào rảnh rỗi thì lại rửa bát đĩa.

Khi nào kinh doanh khá khẩm thì mới thuê cửa hàng, cũng không đến mức phải bỏ ra quá nhiều bạc.

Không phải cả sáng nay không bán được gì sao.

Nàng vẫn tính đúng, cái này mà thuê cửa hàng thì đã lỗ không ít bạc rồi.

Ba người vây quanh bếp lò ăn mì, không thể không nói canh gà đúng là quá ngon.

Nhưng mà chỉ mới ăn được nửa bát mì, Lưu Đại Lang đã hấp tấp chạy về, người còn ở đầu ngõ mà đã nghe tiếng từ xa vọng tới: “Khương tỷ tỷ, ta đưa người đến cho tỷ đây!”

Nếu có Lưu đại tẩu ở đây thì chắc chắn sẽ mắng hắn không biết lớn nhỏ, nhưng Khương Đường chỉ lớn hơn hắn có ba tuổi, hắn thật sự không có cách nào gọi a di, a thẩm.

Lúc không có mặt Lưu đại tẩu, hắn đều gọi là tỷ tỷ.

Khương Đường ngẩng cổ nhìn, thấy Lưu Đại Lang đang chạy rất nhanh, có ba người đi theo đằng sau, vẻ mặt khó hiểu đi tới đầu ngõ, cũng không biết là ba người họ đi cùng nhau hay là đi riêng.

Hai người phụ việc lập tức buông đũa, không màng cơm nước gì nữa, nhanh chóng bày bàn và ghế gấp ra. Khương Đường đã dặn họ giúp gọi thức ăn và bưng đồ ăn, thấy khách nhân tới, nàng lập tức về nhà chuẩn bị.

Cũng tính là buôn bán được.

Lưu Đại Lang đưa khách tới nơi lại chạy ra ngoài kiếm khách tiếp, nhưng đã qua chính ngọ, mọi người cũng đã ăn cơm xong, hắn chỉ kéo được tổng cộng hai bàn khách.

Tổng là năm người, bàn thứ nhất ba người, bàn thứ hai hai người, theo như đã thương lượng, Khương Đường cho hắn mười văn tiền.

Lưu Đại Lang gãi đầu, có chút ngượng ngùng, cũng chỉ là chân chạy việc, ai cũng làm được, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận bạc chứ.

Lúc hắn ra phố tìm người thì thấy ba người này đang nói chuyện, nói là mùi gì thơm quá, hắn đánh bạo hỏi thăm, ai ngờ lại hỏi trúng.

Khương Đường nói: “Sau này còn phải nhờ ngươi kéo khách đó, nếu ngươi không nhận thì sao ta có thể mặt dày nhờ ngươi tới phụ giúp nữa chứ.”

Lưu Đại Lang lúc này mới nhận lấy, chỉ là tới chiều rảnh rỗi, hắn đã gánh nước đổ đầy lu, sau đó còn phụ giúp dọn sạp.

Giữa trưa tổng cộng bán được hai bàn, giá Khương Đường đưa ra không cao không thấp, giá vốn gần như đã tăng gấp đôi gấp qua

Món lẩu có giá khá đắt, lẩu bò nấu dầu cay ba đồng một phần, lẩu gà nấu nấm năm đồng một phần.

Suy cho cùng những người có thể lần theo mùi hương mà tới không phải là những kẻ thiếu bạc, sau này Khương Đường còn muốn mở cửa hàng, đến lúc đó bạc thuê nhân công các thứ đều là chi phí, không thể tính giá quá rẻ được.

Tới buổi tối, ngoại trừ Lưu Đại Lang kéo được ba bàn khách, hai người tới ăn lúc giữa trưa cũng dắt thêm người tới.

Lưu Đại Lang hiện tại vẫn phụ giúp bán hàng, cả ngày lên phố kéo khách, mồm mép nhanh nhẹn hơn trước nhiều: “Thế mà lại là các ngươi!”

“Ai dà, giữa trưa ăn chưa đủ, không thì sao phải tới nữa chứ, bọn ta đặt hai phần lẩu nấm, hai cân thịt dê, một phần mì sợi, thêm một phần đậu hủ nữa.”

Trong nồi nước lẩu còn không ít nấm tươi ngon, nhiêu đó vẫn đủ ăn.

Lưu Đại Lang theo các tẩu tử làm một phần, một người trong số đó trở về chuẩn bị thức ăn.

Khách nhân hỏi Lưu Đại Lang: “Chỗ này của các ngươi có rượu không?”

Nói thật, trời tuyết ngồi quanh bếp nhỏ, tuyết vẫn còn chưa tan hết, ngồi ăn lẩu như thế này rất thú vị.

Lưu Đại Lang: “Không có rượu, để hôm nào… Ngày mai là có!”

Hắn nói với Khương tỷ tỷ một tiếng, chuẩn bị thêm rượu, có khách yêu cầu.

Người khách cũng dễ nói chuyện: “Được, ngày mai ta lại tới một chuyến.”

Ngày mai có thể thử xem lẩu bò dầu cay ăn có ngon không, giữa trưa hắn đã ăn lẩu gà nấu nấm, đời này hắn chưa từng ăn qua nấm nào tươi ngon như vậy đâu.

Lúc về ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại vẫn còn thấy dư vị vương vấn.

Nếu không đã không chạy tới đây nữa.

Đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên.

Hai cân thịt dê đã được cắt lát, nhúng vào trong nồi một chút là chín.

Ăn trực tiếp hoặc chấm với tương vừng đều ngon, thịt dê vô cùng mềm, nạc và mỡ đan xen, bỏ vào miệng là tan, nấm cũng có rất nhiều loại đa dạng.

Những người khách đi theo tới đều tròn mắt: “Cái này ngon quá! Sao các ngươi tìm được chỗ này?”

“Cũng tình cờ thôi, giữa trưa ngửi được mùi nên tìm tới, buổi tối đã rủ các ngươi tới đây ăn, chỉ tiếc là không có rượu, bằng không chúng ta có thể uống vài chung.”

Ba nam nhân to xác, hai cân thịt dê cùng với mì sợi cũng xem như là vừa đủ ăn.

Chờ khách nhân về hết, Khương Đường mới vào phòng tính sổ, hai vị tẩu tử kia dọn dẹp sạch sẽ là có thể đi được rồi.

Hôm nay bán được tổng cộng sáu bàn, bạc mua nồi, mua bàn, mua than, tổng lại vừa đúng một lượng bạc, mua nấm hết một lượng, buổi sáng mua thịt và đồ ăn không tới một lượng, bán được tổng cộng được bốn lượng hai, hôm nay xem như đã hoàn vốn, kiếm được hơn những mấy sạp kia nhiều.

Bán cái này đúng là kiếm được bạc thật.

Còn đang ngồi tính sổ, đột nhiên nghe Ô Kim và Điểm Kim đang canh giữ ngoài cửa kêu ăng ẳng, Khương Đường lắng tai nghe thì nghe được tiếng đập cửa, đi ra hỏi thì mới biết là Lưu đại tẩu tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio