Nếu muốn nói là ở Hầu phủ tốt thì đúng là có tốt, không lo ăn mặc, nhưng ít có khi nào được ăn cá tươi thịt tươi.
Đã một thời gian rất dài Bạch Vi không được ăn mấy món như vậy.
Trong tiệc mừng thọ của phu nhân mới được phân một chút thức ăn thừa, không còn nhiều như lúc Khương Đường còn ở Hầu phủ.
Khương Đường thấy hình như mặt của Bạch Vi còn gầy đi một chút, nàng ấy nói ra một câu có thể rước lấy oán giận của người khác: “Đại phòng bên kia cũng quá nổi bật, thứ gì tốt cũng muốn ôm lấy, không biết đã gom được bao nhiêu chỗ tốt từ chuyện chuẩn bị quà tết này.”
Tính thế nào cũng phải hốt được trăm lượng bạc.
Qùa tết của Khương Đường có rượu, là rượu mua ở bên ngoài, hai bình khoảng bốn, năm lượng bạc.
Nếu điểm tâm mua từ Ngũ Hương Cư hay Cẩm Đường Cư thì cũng tốn hết mấy lượng bạc.
Nhưng quà của Khương Đường trong rẻ tiền hơn nhiều, khẳng định là có vớt được nước luộc trong đó.
Trong tiệc mừng thọ của Trịnh thị, Hàn thị mở miệng khó xử nàng, nhưng nàng lại được An Dương quận chúa giải vây.
Khương Đường không có ấn tượng gì tốt với Hàn thị, Hàn thị gả vào Hầu phủ mới biết được phồn hoa, mới biết ngoài giới thanh lưu thì còn có một tầng lớp cao quý như vậy.
Khi chưa lập thế tử thì tranh giành vị trí thế tử, sau khi lập thế tử thì lại muốn phu quân của nàng ta thăng tiến, tốt nhất là tranh được cho nàng ta một phong hàm cáo mệnh.
Nàng ta muốn quá nhiều thứ.
Muốn thanh danh, muốn bạc, muốn tài sản của phủ Vĩnh Ninh hầu, tốt nhất là phải bằng được gia thế của Lục Cẩm Dao.
Nhưng ông trời không phải là một bể ước nguyện, không phải thứ gì mình muốn thì đều sẽ có được. Làm người chính là như vậy, cái gì cũng muốn nhưng tới cuối cùng lại không có được cái gì.
Khương Đường nói: “Đại nương tử có thể ứng phó với đại phòng, số mệnh của đại nương tử rất tốt, khẳng định tiểu thiếu gia cũng không thua kém được.”
Một con cá chép sinh ra hài tử thì cũng là một con cá chép con.
Số phận của Cố Ninh Chiêu không tầm thường, giống như Lục Cẩm Dao vậy.
Bạch Vi nghĩ lại thấy cũng phải.
Gần đây đại phòng an phận hơn nhiều, phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không có chuyện gì khác, chờ đến hai mươi lăm mới trở nên bận rộn, bởi vì tới hai mươi lăm là đường công tử và đại thiếu gia sẽ rời thư viện về nhà, có tổng cộng mười ngày nghỉ đông, đêm trừ tịch sẽ họp mặt thăm người thân bằng hữu, trong nhà lại trở nên náo nhiệt.
Chủ nhân náo nhiệt, các nàng ấy làm hạ nhân cũng bận rộn.
Bạch Vi nhìn bệ bếp, nuốt nuốt nước miếng: “Thật ra cũng chỗ tốt nha, nhưng đói chết ta… Đúng rồi, Khương Đường, ta dự định chuộc thân.”
Bạch Vi không chút kiêng dè nói ra, trong mắt Khương Đường lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã chuyển thành vui mừng: “Vậy thì tốt quá! Ngươi đã chuẩn bị chỗ ở sau khi rời khỏi phủ chưa? Mua nhà ở rất đắt, có thể ở chỗ này của ta trước…”
Bạch Vi vội vàng vẫy tay, cúi đầu nói: “Ai dà, ta không chưa nghĩ được nhiều như thế, chỉ là trong lòng có dự định như vậy thôi.”
Nàng ấy cũng là nha hoàn hồi môn của Lục Cẩm Dao, chẳng qua trong nhà không tốt, cha nương đều chỉ thương huynh trưởng cùng đệ đệ.
Nhưng Bạch Vi cũng không phải ngốc, chưa từng đưa bạc lãnh hàng tháng của mình cho người nhà.
Dù sao nàng ấy cũng đã tới phủ Vĩnh Ninh hầu cùng đại nương tử, núi cao hoàng đế xa, ai quản được nàng ấy.
Nàng ấy cũng có biện pháp kiếm bạc, đầu cơ trục lợi đồ vật, tin tức cũng linh thông, mấy năm nay tích góp được không ít.
Tuy rằng không so được với Khương Đường, không thể mua một căn nhà giống nàng, nhưng sinh hoạt chắc chắn không thành vấn đề.
Cho nên nàng ấy muốn làm nha hoàn mấy năm nữa, sau đó mới chuộc thân.
Nếu không phải nhờ Khương Đường thì nàng ấy tuyệt đối không nghĩ tới chuyện chuộc thân, nhìn nàng bây giờ tự do tự tại như vậy thật là tốt.
Bạch Vi không tin bản thân mình có nhiều biện pháp như vậy, còn có thể chết đói sao: “Bây giờ không vội, tiểu thiếu gia còn nhỏ, kiểu gì cũng phải chờ thêm hai năm nữa.”
Hiện tại Lục Cẩm Dao rất hào phóng, thưởng cho bọn nha hoàn rất nhiều thứ, vừa lúc có thể tích nhiều bạc hơn một chút.
Khương Đường: “Vậy lúc nào cần thì cứ nói với ta, đừng có khách sáo.”
Bạch Vi nói: “Tất nhiên rồi… Ai da, khi nào mới chín, ta đói chết rồi.”
Chờ đồ ăn chín được bưng lên bàn, Bạch Vi ăn uống thỏa thích, bốn món đồ ăn, nàng ấy ăn hơn phân nửa, có thể thấy được lúc ở Hầu phủ ăn uống không tốt.
Ở cùng một chỗ với Khương Đường, Bạch Vi không cần để ý mặt mũi, muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu.
Bạch Vi cảm thấy món nào cũng ngon, còn ngon hơn những món trước đây ở Yến Kỉ Đường.
Chẳng qua nàng ấy không thể ở lâu, ăn cơm xong lại phải đến nhà khác tặng lễ.
Mỗi khi tới giai đoạn này là nàng ấy lại cảm thấy chuộc thân là một chuyện rất tốt.
Khương Đường rất vui vẻ, đối với đám Bạch Vi mà nói, suy nghĩ của Khương Đường có chút không theo lẽ thường.
Bạch Vi có thể cảm thấy chuộc thân là một chuyện tốt thì đúng là không còn gì bằng.
Chẳng qua, Khương Đường vốn tưởng rằng người chuộc thân sẽ là Lục Anh, rõ ràng nàng ấ là người khác người nhất, không câu nệ tiểu tiết nhất, thích tự do tự tại nhất.
Kết quả lại là Bạch Vi, mà người gả chồng trước lại là Lục Anh.
Chỉ có thể nói là thế sự vô thường.
Khương Đường cũng không cảm thán quá lâu, nàng phải đến phủ An vương đưa quà tết.
Đưa sớm mấy ngày cũng không sao, gửi kèm một tấm thiếp theo lễ vật là được.
Khương Đường còn bỏ thêm mấy viên cốt lẩu trong phần quà tết của An Dương, vào dịp tết tiệm lẩu không mở cửa thì vẫn có thể tự nấu ở nhà.
Còn có nhà của mấy vị đại nhân tới dự lễ cập kê của nàng, lễ vật cũng không quá quý trọng, bên trong cũng có một ít cốt lẩu.
Đến nay nàng cũng không hiểu vì sao các vị đại nhân này lại đến tham dự lễ cập kê của nàng, cũng không thể chỉ đơn giản vì bọn họ là khách nhân của tiệm lẩu.
Khương Đường suy đoán, có lẽ trời xui đất khiến nàng đã làm gì đó mới khiến bọn họ tới tham dự.
Nàng nhớ kỹ lúc đó An Dương tới tiệm lẩu dùng cơm, hình như đã nói với Tiền đại nhân và Trịnh đại nhân đang ngồi cạnh cửa mấy câu.
Chẳng qua lúc ấy Khương Đường không biết hai người họ làm quan.
Lúc ấy không biết là chuyện gì, nhưng bây giờ xem ra lúc đó An Dương đã nhận ra bọn họ là ai nên mới mở lời.
An Dương hỏi không ít, còn nói tới nấm, e là cũng vì thân phận không bình thường của hai người này.
Muốn biết phải hay không thì còn phải xem trên thị trường có xuất hiện nấm hay không, nếu có thì chắc chắn là nguyên nhân đó không thể nghi ngờ.
Thừa dịp đặt mua hàng tết, Khương Đường dạo phố một chuyến, tiệm tạp hóa thật sự có bán nấm, vừa hỏi lão bản thì mới biết họ đã mua về mấy ngày rồi, có tiểu thương bán cái này nên hắn cũng mua về để bán ở tiệm tạp hóa.
Chẳng qua Khương Đường cũng không quá để tâm.
Lão bản thấy Khương Đường xinh đẹp, không khỏi nói nhiều hơn vài câu: “Cái này cũng không biết phải ăn như thế nào, người mua không nhiều lắm. Nói là làm không kỹ thì trong nấm vẫn chứa độc…”
Cũng may là hàng khô, chỉ cần chú ý ngừa mối mọt thì có thể để lâu một chút.
Khương Đường hỏi bao nhiêu bạc một cân.
Lão bản nói: “Bốn mươi văn tiền một cân, tiểu nương tử đừng thấy giá cao, sau khi ngâm nước nở ra không ít đâu.”
Khương Đường mua ở chỗ Tùng Lâm cũng đã là năm mươi văn một cân.
Nàng mua hai cân ở tiệm tạp hóa, để xem chất lượng thế nào, nếu ổn thì không cần mua từ Điền Nam.
Bá tánh có thể kiếm được một ít bạc, cũng có thể có một năm mới tốt hơn.
Đảo mắt đã tới hai mươi tám tháng chạp, hoàng đế trong cung đã hạ chỉ ban thưởng cho các nhà.
Thánh chỉ ban cho phủ Vĩnh Ninh hầu cũng đã tới.
Người của Lễ Bộ tới tuyên chỉ, Cố Kiến Châu vốn đang là Ngũ phẩm Công Bộ lang được thăng thành Tứ phẩm thị lang.
Ngoại trừ thăng quan cũng được ban thưởng không ít, đa số đều là trang sức và tơ lụa vải vóc.
Lục Cẩm Dao dù đang ở cữ nhưng cũng ra lĩnh chỉ tạ ơn.
Lục Cẩm Dao nhận thưởng xong mới đi nói với Trịnh thị: “Mẫu thân, là nhờ Khương Đường.”
Trị thủy là việc của Công Bộ, theo lý làm tốt thì cũng không tới mức được khen thưởng. Nhưng làm được chuyện lợi nước lợi dân lại không giống, cho nên mới Cố Kiến Châu mới được thăng quan.
Hai năm làm Tu soạn ở Hàn Lâm Viện, sau đó đến Công Bộ, hiện giờ đã là Chính tứ phẩm Công Bộ thị lang.
Ai thấy cũng phải nói một câu quan vận hanh thông, thẳng tiến trời mây.
Chỉ là Khương Đường bên kia, Lục Cẩm Dao cũng không biết có được ban thưởng không, chắc là có đi.
Lục Cẩm Dao cầm thánh chỉ trong tay, Trịnh thị liếc mắt một cái rồi nói: “Chút nữa con sai Lộ Trúc tới Khương gia một chuyến, đưa vài thứ qua đó đi.”
Lục Cẩm Dao hơi giật mình, sau đó cũng gật đầu, ý tứ này chỉ là muốn tặng đồ.
Lục Cẩm Dao cảm thấy Trịnh thị đã biết, nhưng còn ngại và cũng không có chứng cứ, Cố Kiến Sơn lại không ở Thịnh Kinh cho nên vẫn chưa làm gì.
Nàng ấy còn tưởng rằng nhờ chuyện này mà mẹ chồng sẽ buông tay, cho dù không nói ra miệng nhưng thái độ với Khương Đường cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng nàng ấy đã quên Trịnh thị không chỉ là mẫu thân của Cố Kiến Sơn, bà còn là chủ mẫu của Hầu phủ.
Chuyện Cố Kiến Sơn muốn cưới Khương Đường không phải là chuyện của một mình hắn. Người ở cùng một phủ thì trên dưới cũng phải hít chung một bầu không khí với nhau.
Cứ cho là nàng ấy không ngại chuyện Khương Đường trở thành đệ muội của nàng ấy nhưng Hàn thị và Hứa thị cũng sẽ không ngại sao.
Do đó làm sao có thể dễ dàng nhả ra như vậy, không giống mẫu thân của nàng ấy cũng đã là cảm tạ trời đất rồi.
Lục Cẩm Dao: “Vậy để tức phụ tuyển chọn đồ tốt rồi sai Lộ Trúc đưa qua đó.”
Trịnh thị và Lục Cẩm Dao cùng nhau trở về đi, trái phải ngoại trừ nha hoàn thì không còn ai khác, bà cân nhắc một chút rồi nhẹ giọng nói: “Đồ vật cứ lấy ở chỗ ta.”
Mặc kệ trong cung có ban thưởng cho Khương Đường hay không, phủ Vĩnh Ninh hầu nên làm gì thì vẫn phải làm đó. Nếu không, Hoàng Thượng cũng sẽ cảm thấy Cố gia là loại vong ân.
Lúc trước lão Tam và lão Tứ được lợi từ chuyện quân lương mà cũng chưa cho Khương Đường được thứ gì, chỉ nghĩ nàng là một nha hoàn, phải cùng buồn cùng vui với Hầu phủ.
Nếu hiện tại đã chuộc thân, Hầu phủ chiếm hết chỗ tốt thì có vẻ không thích hợp.
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Vậy để tức phục sai Lộ Trúc đến chính viện.”
Lục Cẩm Dao còn chưa ở cữ xong, không thể ở bên ngoài hứng gió, sau khi dặn dò Lộ Trúc xong xuôi thì cũng ngồi nhuyễn kiệu về Yến Kỉ Đường.
Ở một đầu khác Lộ Trúc đã nhận lệnh đi tặng đồ, sau khi thu xếp thỏa đáng đã ngồi xe ngựa hơn một canh giờ, kết quả vừa đến đầu ngõ Trữ Nguyên đã thấy xe ngựa của phủ An vương đang dừng ở đó.
Lộ Trúc nhờ xa phu dừng xe ở chỗ ngoặt, trước tiên cứ né tránh, chờ sau khi người của phủ An vương đi rồi thì mới qua sau.
Là xe ngựa của phủ An vương, hẳn là An Dương quận chúa tới gặp Khương Đường.
Tại Khương gia, An Dương đang đi theo Khương Đường, tò mò đi tới đi lui trong nhà.
Căn nhà không có khoảng sân lớn như phủ của nàng ấy, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, tuy hơi nhỏ một chút nhưng cũng đủ cho Khương Đường sinh hoạt một mình.
Cũng nuôi hai chú chó hộ chủ rất đáng yêu.
Nàng ấy qua đây là phụng mệnh mang lễ vật ban thưởng tới cho Khương Đường, Hoàng Thượng muốn thưởng cho Khương Đường, nhưng An Dương bận tâm nàng là một nữ tử, lại không có huynh đệ song thân, để người triều đình tới thì thật sự quá khiến người ta chú ý.
Tuy rằng ban thưởng là ban ân, nhưng chưa chắc sẽ không có người muốn chơi xấu, cũng khó lòng phòng bị.
Khương Đường ở một mình, khó mà phòng bị được.
An Dương tự mình mang đồ sang, nàng ấy cũng thường xuyên tới đây, quan hệ với Khương Đường cũng rất tốt. Cho dù có người thấy thì cũng không biết nguyên nhân, chỉ cho rằng nàng ấy cùng Khương Đường có mối giao hảo, tất nhiên sẽ không gây chú ý tới mức khiến người ta ghen ghét.
Hiện giờ quốc khố trống rỗng, đồ vật ban thưởng không phải là tài vật, mà là cống phẩm từ các nơi đưa về, có không ít thứ, cũng là tâm ý của người trong cung.
Hai cân tổ yến, mười thước gấm vóc, mấy kiện trang sức trong cung tự rèn, còn có hai tráp trân châu.
Tính hết cũng đáng giá vài trăm lượng bạc.
Tơ lụa đều là có màu sắc tươi sáng, đủ để làm rất nhiều xiêm y.
Có thể mang trân châu đi làm đồ trang sức, tổ yến cũng rất tốt, bảo đảm sau khi Khương Đường ăn qua sẽ càng trở nên xinh đẹp.
Trước khi Hoàng Thượng ban thưởng tất nhiên đã hỏi thăm mọi thứ về Khương Đường một cách rõ ràng, trước khi chuộc thân, sau khi chuộc thân, song thân là ai, nhà có bao nhiêu người, thậm chí là đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà hay chưa.
Theo như An Dương thấy, với thân phận hiện tại của Khương Đường thì phần ban thưởng này thật sự không ít, cho dù là kế sách ích nước lợi dân nhưng cũng ít có vị đại thần nào chỉ vì một hai câu nói mà có thể nhận được ban thưởng.
An Dương lôi kéo tay của Khương Đường nói ra nguyên nhân của mấy chuyện này: “Ngày ấy ta thấy Tiền đại nhân ngồi ở chỗ kia, vẫn chưa kịp nói với ngươi mà đã hỏi nhiều mấy câu, mong ngươi đừng trách.”
Tuy rằng nàng ấy có ý tốt nhưng sự thật thì vẫn là làm chuyện dư thừa.