Lần đó sau khi nàng trở về Hầu phủ, không quá hai ngày, Nam Hương liền mời nàng đi tới chính viện một chuyến. Từ Yến Kỉ Đường tới chính viện khá xa nên lúc nàng đến, ngoại trừ Vân thị vừa mới sinh xong thì Hàn thị Hứa thị đều ở đây.
Trịnh thị đầu đội đai buộc trán, sắc mặt tái nhợt nói không nên lời nhưng ánh mắt lại trong trẻo có thần.
Lục Cẩm Dao bất động thanh sắc nhìn sắc mặt Hàn thị, lại thấy sắc mặt Hàn thị so với mẹ chồng còn khó coi hơn. Nàng ấy toàn thân lung lay sắp đổ nhìn rất giống lần Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, nhấp nhổm đứng ngồi không yên.
Giọng nói Trịnh thị nghe không giống như người đang bị bệnh, tràn đầy sức mạnh: “Uyển Dung còn đang ở cữ nên ta không gọi nàng tới đây. Ta gọi ba người các ngươi đến là muốn nhắc nhở vài câu, vạn sự đừng có nghĩ vì sao lại như vậy mà bản thân các ngươi trước tiên phải ngẫm lại xem mình đã làm cái gì, suy nghĩ rõ ràng rồi thì sẽ không còn nhiều nghi ngờ như vậy nữa.”
Nghe những lời này giống như đang bị lạc trong sương mù, trong lòng Lục Cẩm Dao vẫn còn khó hiểu, rất nhanh lại nghe Trịnh thị nói tiếp: “Từ nay trở đi, sự vụ lớn nhỏ trong phủ sẽ do Cẩm Dao quản lý, Phụng Linh ở bên cạnh hỗ trợ. Phụng Linh phải gánh vác nhiều hơn một chút, giảm đi tới Phật đường vài ngày.”
Lục Cẩm Dao và Hứa thị cùng nhìn về phía Hàn thị. Bàn tay Hàn thị nắm chặt tay vịn ghế dựa, khóe miệng run rẩy, có vẻ như muốn nói cái gì đó.
Trong lòng Lục Cẩm Dao cả kinh, Khương Đường nói không sai, có vẻ như Hàn thị thực sự đã làm sai chuyện gì rồi, nếu không thì sẽ không đến mức không lưu tình như thế.
Kỳ thật như thế này vẫn đã là giữ mặt mũi lắm rồi, nếu không thì gọi hết toàn bộ gã sai vặt nha hoàn các viện tập trung lại rồi chính miệng mẹ chồng tuyên bố việc này, như vậy mới tính ra thực sự mất mặt.
Đối với lời Trịnh thị nói, Hàn thị không hề phản bác một câu nào, có lẽ trước đó đã từng phản bác rồi.
Lục Cẩm Dao nghĩ, có lẽ thấy nàng đứng ra quản gia, trong lòng nàng ấy khó chịu nên tới chính viện chất vấn, kết quả là chọc cho mẹ chồng nổi bão luôn.
Tức giận rồi nên đem chuyện quản gia này chứng thực.
Hiện giờ chỉ là đoạt quyền quản gia, về sau thì sao, sẽ làm cái gì?
Liệu có thể nào sẽ phế thế tử hay không?
Lục Cẩm Dao không tin chuyện mà Hàn thị phạm phải là chuyện nhỏ, mà nếu là chuyện lớn có thể uy hiếp đến vận mệnh Hầu phủ, sao có thể dễ dàng bị vạch trần?
Cố Kiến Sơn vì cưới Khương Đường mà cái gì cũng từ bỏ, vậy đại phòng thì sao, cũng không thể bởi vì là trưởng tử mà có thể tùy ý phạm sai lầm.
Trịnh thị hỏi: “Sắp xếp như vậy ba người các ngươi có gì muốn nói không?”
Lục Cẩm Dao đứng dậy trước: “Con dâu không có.”
Hứa thị cũng nói: “Con dâu nhất định sẽ hỗ trợ Tứ đệ muội quản gia thật tốt, xin mẫu thân cứ yên tâm.”
Hàn thị không nói gì, Trịnh thị mở miệng hỏi: “Hàn thị, ngươi có dị nghị gì không?”
Hàn thị chậm rãi đứng lên, lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào: “Con dâu không có.”
Đây là ở trước mặt hai đệ muội mà giữ lại mặt mũi cho nàng ta.
Sáng nay thỉnh an, Hàn thị đến trễ một chút, mẹ chồng liền chất vấn nàng ta làm gì mà sao lại đến trễ như vậy.
Để đóng băng ba thước không phải chỉ bởi một ngày lạnh mà thôi. Thấy thời gian này thái độ của mẹ chồng đối với mình không tốt, Hàn thị cũng vốn bởi vì chuyện quản gia mà không cam lòng, không cẩn thận hỏi ra lời. Chỉ thấy mẹ chồng trước giờ luôn có vẻ mặt ôn hòa, cho dù nàng ta sai bảo Trương quản sự thiết kế Khương Đường hay ở thọ yến của mẹ chồng nhằm vào Khương Đường cũng không nói gì, giờ thì sắc mặt liền trở nên lạnh hẳn xuống:
“Ta vẫn cảm thấy ngươi là người trong lòng hiểu rõ mọi chuyện. Phụ thân ngươi hiện giờ là Tả Đô Ngự Sử, lúc trước cầu hôn, cha chồng ngươi còn chưa phong tước, gia thế hai nhà tương xứng với nhau. Kiến Phong là trưởng tử, tuy rằng việc lập thế tử bị kéo dài mấy năm, nhưng sau khi bị bệnh, phần lớn mọi chuyện trong phủ cũng là do ngươi quản lý, chưa bao giờ để cho người ta lấn lướt ngươi nửa phần.
Hàn gia tuy không phải thế gia nhưng cũng là môn đệ thư hương, ta vẫn cảm thấy tính tình ngươi dịu dàng nhu hòa, mấy năm nay ở chung với mấy đệ muội cũng không tệ. Trái lại ta muốn hỏi ngươi một chút, đến tột cùng có cái gì không hài lòng mà ngươi lại muốn kéo cả nhà xuống địa ngục.”
Trịnh thị quá khó hiểu: “A Dao là nữ nhi của Bình Dương Hầu phủ, chi phí ăn uống có nhà mẹ đẻ trợ cấp, cái này ta quản không được. Mà nhị phòng tam phòng an phận thành thật, chưa bao giờ trêu chọc đến ngươi. Hầu gia đã mấy lần dặn dò không được tham dự vào tranh chấp đảng phái, những lời này ngươi đều coi như gió thoảng bên tai!”
Trịnh thị đập mạnh bàn một cái, thấy vẻ mặt Hàn thị sợ hãi, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng không còn. Trước kia bà ấy còn mong rằng chuyện này là giả, đại phòng không hề làm chuyện gì khác thường hết. Còn mọi việc đều chỉ là chuẩn bị trước, chuẩn bị thêm cũng không có hại gì.
Nhưng nhìn bộ dạng của Hàn thị, rõ ràng là chột dạ, xác thực có việc này.
Vốn không có bệnh nhưng thấy nàng ta như vậy, trái tim Trịnh thị cũng đau, bà ấy nói: “Lát nữa ta bảo Phụng Linh và A Dao tới đây, về sau ngươi không cần quản gia nữa. Ngươi trực tiếp cáo ốm đi đi, nha hoàn Yến An Đường tự mình ước thúc cho tốt, đừng truyền tin cho nhà mẹ đẻ nữa. Một khi bị ta phát hiện, ngươi trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ luôn đi.”
Son phấn cũng không che được sắc mặt Hàn thị, nàng ta há miệng nói: “Mẫu thân...”
Trịnh thị giả bệnh lâu như vậy, trong lòng đã sớm buồn phiền lắm rồi. Vì sao Hàn thị làm ra chuyện mà bà ấy phải gánh vác cơ chứ: “Hiện giờ ta đang băn khoăn về Viễn ca nhi. Tháng sau hắn nghỉ, ngươi phải nhớ cái gì nên nói cái gì không nên nói, đừng để cho ta lại tìm ngươi tới đây nói chuyện.”
Hàn thị gật đầu, giờ phút này nàng ta mới biết được đến tột cùng mình đã làm sai như thế nào.
Trong lòng nàng ta vừa sợ vừa lo, quỳ trên mặt đất, dập đầu với Trịnh thị mấy cái: “Cầu xin mẫu thân đừng để Viễn ca nhi rời khỏi ta...”
Trịnh thị lạnh lùng nói: “Ta đã bảo Nam Hương Nam Tuyết đi Yến Minh Đường Yến Kỉ Đương mời người tới rồi. Ngươi tự mình thu thập cho tốt, đừng để người ta chê cười.”
Tay chân Hàn thị lạnh như băng, việc này không giấu được. Chuyện trong triều thì nàng ta không rõ ràng lắm, nhưng Cố Kiến Phong trở về càng ngày càng muộn. Lông mày hắn cũng càng ngày càng nhíu chặt. Lúc trước khi hắn ở Hồng Lư Tự, tuy rằng chức quan không cao, ít nhất mỗi ngày đều rất sung sướng.
Chuyện trước kia chưa từng để ý cũng hiện lên trong đầu, bao gồm Cố Kiến Hiên vào Đốc Sát Viện, cùng với... Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ.
Hai chuyện này hợp lại với nhau.
Sau đó rửa mặt sạch sẽ, nghe mẹ chồng giao lại quyền quản gia cho Lục Cẩm Dao, nàng ta mới ngây ngô trở về Yến An Đường.
Sau khi Hàn thị trở về liền thay xiêm y nằm trên giường, trong đầu mọi chuyện hỗn loạn va chạm vào nhau, đầu óc đau nhói.
Nàng ta không cho rằng chuyện sẽ thành như vậy, nàng ta cho rằng Tần Vương sẽ kế vị.
Nhưng xem ra, khả năng Tần Vương kế vị là rất nhỏ. Đây không chỉ là tranh chấp đảng phái, nếu người kế vị không phải là Tần Vương, nàng ta và Cố Kiến Phong cho dù không chết cũng phải bị lột một tầng da xuống.
Nàng ta sợ chết, nàng ta không muốn chết.
Hơn nữa, cho dù may mắn trốn thoát được một mạng, Cố Kiến Phong còn có thể thừa tước nữa sao.
Hàn thị nghĩ đến hậu quả, trong lòng lạnh lẽo.
Chạng vạng, Cố Kiến Phong đi làm trở về, bả vai gục xuống, rõ ràng là mệt không chịu nổi.
Thấy Hàn thị nằm, hắn liền hỏi Tư Hà: “Đại nương tử làm sao vậy?”
Tư Hà nói: “Đại nương tử bị bệnh, đã mời phủ y tới xem rồi, chỉ nói phải từ từ điều dưỡng.”
Cố Kiến Phong xoa xoa mi tâm, sao mà cũng bị bệnh cơ chứ. Mẫu thân vừa bị bệnh xong liền đến lượt Hàn thị bị bệnh rồi.
Còn nữa, chẩn bệnh mà ngay cả bệnh gì cũng không nói, làm đại phu như thế mà được à.
Cố Kiến Phong bảo bọn nha hoàn lui xuống, thay đổi xiêm y, sau đó ngồi xuống bên giường: “Có khó chịu không?”
Hàn thị đưa lưng về phía hắn, nàng ta xoay người lại, nước mắt đầy mặt, giọng đã khàn đến nói không ra tiếng. Nàng ta bò dậy, quỳ trên giường, vừa khóc vừa nói: “Phu quân, chàng hưu ta đi, ta xin lỗi chàng, xin lỗi Viễn ca nhi, chàng hưu ta đi.”
Cố Kiến Phong ngẩn ra: “Sao vậy? Có chuyện gì thì nói rõ ràng ra rồi cùng nhau nghĩ cách giải quyết, nói cái gì mà hưu với không hưu thế hả?”
Hàn thị khóc lóc nói: “Chức quan của chàng là do ta cầu phụ thân, về sau ta mới biết được, phụ thân ta đã đi theo phe của Tần Vương điện hạ. Chờ tới lúc ta biết được chuyện đó thì chàng đã đi nhậm chức rồi…Phụ thân ngàn dặn vạn dặn, không được tham dự vào tranh chấp đảng phái. Là lỗi của ta, phu quân, ta có lỗi với chàng, có lỗi với Viễn ca nhi. Việc này là do một mình ta gây ra, chàng hưu ta rồi thì còn có thể bảo toàn trong nhà.”
Cố Kiến Phong nhất thời không phản ứng kịp. Tần vương điện hạ… Tại sao lại có quan hệ với Tần vương điện hạ cơ chứ.
Trong lòng Cố Kiến Phong kinh ngạc, trong nháy mắt không biết nói cái gì cho phải, hắn nói: “Nàng…Lúc ấy không nói là bởi vì Tần Vương điện hạ. Vân Xu, sao nàng có thể hồ đồ như vậy chứ.”
Hàn thị nước mắt như mưa: “Lúc trước ta cũng không biết, về sau biết thì đã muộn rồi. Ta nghĩ, nếu ngày sau Tần Vương điện hạ kế vị, ngươi cũng có thể đạt được chỗ tốt, ai mà ngờ...”
Tần Vương không kế vị được, vậy nên làm thế nào bây giờ?
Cố Kiến Phong nản lòng ngồi dựa vào giường, bây giờ biết làm sao đây, hưu Hàn thị sao? Nếu chỉ cần hưu Hàn thị là có thể bảo toàn Cố gia được sao? Người làm sai chính là Hàn thị, nhưng người thăng quan lại chính là hắn, nếu hắn sớm phát hiện, có lẽ thật sự sẽ hưu nàng ta.
Nhưng suy cho cùng vì sao nàng ta lại làm như vậy, còn không phải là vì hắn sao?
Nếu như hắn biết tranh đua một chút, giống như mấy vị đệ đệ, Hàn thị sẽ không làm những chuyện này. Nhìn Hàn thị khóc không nín được, trong lòng Cố Kiến Phong cũng không dễ chịu.
Tình cảm nhiều năm như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm hưu thê cho được. Hơn nữa còn có hài tử, vì Cố Ninh Viễn, hắn cũng không thể hưu thê.
Chỉ là, nàng ta không nên làm liên lụy đến Hầu phủ. Hắn không chỉ là phu quân của Hàn thị mà còn là phụ thân của hài tử, cũng là nhi tử là huynh trưởng.
Cố Kiến Phong bình tĩnh nói: “Ta sẽ giải thích rõ với phụ thân chuyện này. Nàng còn làm cái gì thì một năm một mười nói hết cho ta biết, không được giấu diếm. Nàng là nương tử của ta, cũng là mẫu thân của Viễn ca nhi, ta sẽ không hưu nàng.... Vân Xu, ta biết, ta không có tài hoa, không cầu tiến, không hợp tâm ý của nàng, nhưng nàng ngàn lần vạn lần không nên đem Hầu phủ cuốn vào chuyện này.”
Cố Kiến Phong suy sụp nói: “Phụ thân ở bên kia trừng phạt như thế nào ta cũng sẽ nhận, nàng cũng đừng có nghĩ tới quyền lợi địa vị nữa. Con người của ta chính là đức hạnh này, chỉ hận làm chậm trễ vinh hoa phú quý của nàng thôi. Chờ sau khi sự tình qua đi, nếu ngươi không muốn đi theo ta nữa thì chúng ta lại hòa ly.”
Cố Kiến Phong trách Hàn thị nhưng cũng không hoàn toàn trách nàng ta. Là chính hắn không biết cố gắng, nếu không thì Hàn thị cũng sẽ không nhìn cái này trông ngóng cái kia. Huống hồ, nếu hắn có thể phát hiện sớm một chút thì cũng sẽ không đến mức này.
Cố Kiến Phong muốn vỗ vỗ bả vai Hàn thị nhưng bàn tay vẫn không thể rơi xuống: “Để ta đi qua gặp phụ thân trước đã, cho dù kết quả thế nào thì ta cũng sẽ gánh vác cùng với nàng.”
Hàn thị há miệng, vốn dĩ trước đó còn giả vờ bảy phần giờ cũng biến mất, trong lòng tất cả đều là hối hận.
Tuy rằng Cố Kiến Phong không biết cố gắng nhưng hắn có trách nhiệm, đến bây giờ cũng không nghĩ tới việc đẩy hết toàn bộ lỗi lầm cho nàng ta, vì sao trước kia nàng ta lại nhìn không thấy những thứ này cơ chứ.
Hàn thị một năm một mười nói hết những cái mà mình đã thu vào, thời gian đó mặc y phục gì, trang sức có mấy rương.
Trong lòng Cố Kiến Phong khó chịu, Hàn thị hiện tại cái gì cũng không dám giấu diếm nữa: “Ta biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa...”
Cố Kiến Phong cười khổ, về sau, liệu có còn cái gọi là về sau nữa không.
Hắn chỉ mong ảnh hưởng đối với Hầu phủ nhỏ đi một chút.
Cố Kiến Phong đi chính viện, hắn không nói đó là lỗi của Hàn thị, tất cả chỉ ôm hết lên người mình. Vĩnh Ninh Hầu mặc dù thất vọng với trưởng tử, nhưng còn chưa đến mức hoàn toàn thất vọng.
Nếu Cố Kiến Phong đem tất cả sai lầm đẩy cho Hàn thị, đó mới là hết thuốc chữa.
Có lẽ mỗi người đều có mệnh, cũng là ý trời, Cố gia cũng coi như là một kiếp.
Đầu tháng mười Cố Kiến Châu trở về, hiện giờ đi Công Bộ thượng chức. Lũ lụt ở Điền Nam đã giảm bớt, dân chúng đều nói là do Ngự Triều có phúc khí.
Cố Kiến Châu đã trở lại nhưng Yến Vương vẫn chưa trở về, có thể ở lại Điền Nam đến cuối năm.
Chuyến đi này của Cố Kiến Châu mặc dù làm việc với Yến Vương nhưng chẳng nói một câu dư thừa nào với Yến Vương cả. Yến Vương làm việc có chừng mực, càng biết Cố gia ở trong triều đang ở vị trí nào nên không làm ra chuyện gì khiến Cố Kiến Châu phải khó xử.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân Cố Kiến Châu chỉ là một Công Bộ Thị lang, hắn ở trong triều cũng không có quyền nói chuyện gì.
Nhưng những người giống như Cố Kiến Châu, trong tương lai tất nhiên sẽ là trọng thần trong triều.
Kế hoạch bây giờ chỉ có thể dùng công lao của Cố Kiến Châu để đánh ra một lối thoát. Sau khi Cố Kiến Châu trở về cũng không hề rối rắm chuyện Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ. Hắn luôn cảm thấy Cố Kiến Sơn đã không dễ dàng rồi, mà nay rời khỏi Hầu phủ, người cũng đã đi rồi, hắn còn nói thêm thì có ích lợi gì cơ chứ?
Về phần đính thân với Khương Đường, thân đệ đệ cưới ai càng không liên quan đến hắn.
Chỉ là tình huống lúc đó, chỉ sợ rằng phụ thân hắn còn có suy tính khác.
Những chuyện này Cố Kiến Châu chưa từng nói qua với Lục Cẩm Dao, chỉ bảo nàng yên tâm, mọi chuyện đã có hắn ở đây rồi.
Chuyện trong triều Lục Cẩm Dao không giúp được, cũng chỉ có thể tin tưởng Cố Kiến Châu.
Lục Cẩm Dao có thể cảm giác được Cố Kiến Châu không giống trước kia, cho dù Cố Kiến Sơn không có ở đây thì hắn cũng có thể chống đỡ Hầu phủ.
Nàng hơi yên lòng, an tâm quản lý mọi chuyện lớn nhỏ của Hầu phủ. Trong lúc nhất thời, Hầu phủ yên lặng không ít.
Ước chừng là cảm giác được hướng gió trong triều không đúng lắm, phu nhân nương tử các nhà đi ra ngoài tụ tập nói chuyện cũng ít hơn. Chỉ thỉnh thoảng có đại thần trong triều không chịu nổi mệt mỏi nên đi ra ngoài ăn một bữa.
Mùng ba tháng mười một, tiệm lẩu Khương Đường khai trương, không treo bảng hiệu chiêu bài lẩu Trạng Nguyên nữa mà trên tấm biển vẫn viết là tiệm lẩu Khương thị.
Mặc dù bảng hiệu không thay đổi nhưng bên trong đã thay đổi hoàn toàn.
Bàn ghế được làm lại khác trước, trên ghế được lót nệm xinh xắn. Hành lang rộng rãi, trên tường có treo bích họa, trên bàn còn bày bình sứ cắm hoa khô, không gian yên tĩnh.
Có thực đơn, cũng có thể gọi là tiểu nhị gọi món. Có món ăn rẻ như miến đậu phụ, có món đắt tiền như lẩu giò heo lẩu chân phượng.
Ngày đầu tiên khai trương, khách quen cũng nhìn thấy có món ăn mới.
Tên là lẩu tôm.