Hôm nay là mùng chín, có lẽ Cố Kiến Sơn đã đến Tây Bắc rồi.
Đầu tháng đám Lưu đại lang đã đi, giờ này chắc đang trên đường đến Tây Bắc. Có Ngô Chi theo cùng, đã đến dừng chân ở Liêu Thành trước, nên cũng dễ có người chăm sóc.
Chuyện buôn bán hai bên đều khá tốt, trên phố ăn vặt đã cho thuê mười sáu quầy hàng, tuy có mấy gian là người của mình nhưng thật sự đã nằm ngoài dự liệu của Khương Đường, nàng vốn cứ tưởng chẳng có mấy ai sẽ thuê.
Cho dù có người muốn thuê thì cũng phải đợi một tháng quan sát rồi mới nói tiếp.
Những người bày bán hàng rong đều đã quen, nên có chỗ bán hàng hay không đối với bọn họ mà nói không hề quan trọng, ai mà biết phố ăn vặt lại thu hút những cửa hàng ở bên ngoài tới, một quán cháo Trạng Nguyên, một quá Cẩm Đường Cư, cộng thêm Đa Bảo Các và Ngũ Hương Cư, nên người tới phố ăn vặt nhiều thêm.
Khương Đường cảm thấy lần này nàng có thể làm nên chuyện, là dựa vào việc quen biết nhiều người.
Lục Cẩm Dao có nói, quen biết nhiều người cũng là do muội quen chứ chẳng phải từ trên trời rơi xuống.
Nàng ấy tới nói chuyện với Khương Đường chứ không nàng ở nhà buồn tẻ lắm.
Khương Đường cười đáp: “Điều tỷ tỷ nói cũng có đạo lý, có điều giờ hoà vốn (1) vẫn còn sớm, xem xem có thể tìm được vài cửa hàng trong nội thành không, ví như kiểu tiệm sách chẳng hạn, mở chi nhánh trước cổng thư viện cũng khả thi.”
(1) Hòa vốn xảy ra khi tổng doanh thu bằng tổng chi phí.
(1) Hòa vốn xảy ra khi tổng doanh thu bằng tổng chi phí.
Càng nhiều gian hàng thì mới có thể càng mau chóng hòa vốn, tiền thuê quầy hàng này đã rẻ hơn rất nhiều so với quầy khác, có điều quầy hàng cũng không thể quá nhiều, bốn mươi gian là vừa đẹp.
Lại thêm những nơi xa, mặc dù có người nghe danh mà đến nhưng lẻ tẻ có mấy mống người nên cũng bán chẳng được bao nhiêu.
Chủ ý của phố đồ ăn vặt vẫn khá hay, thuê đại một gian ở thành Thịnh Kinh trong một tháng thì tiền thuê còn có thể bằng tiền thuê ở đây một năm.
Lục Cẩm Dao cũng không vội hòa vốn: “Cứ từ từ, nào có ai làm kinh doanh mà lại hòa vốn nhanh thế thế đâu.”
Khương Đường đã bỏ bạc bỏ tâm sức nhiều nhất vào trong đó, Lục Cẩm Dao cũng chỉ giúp đỡ đôi chút đúng với khả năng.
Hai người nói chuyện làm ăn, Lục Cẩm Dao lại khẽ giọng hỏi: “Sức khỏe sao rồi, có cảm thấy không ổn không?”
Khương Đường vội lắc đầu: “Mọi thứ đều tốt, tỷ tỷ không cần lo lắng.”
Lục Cẩm Dao thành thân hai năm mới có Chiêu ca nhi, nên đương nhiên hy vọng Khương Đường thuận lợi, ngẫm lại thì Cố Kiến Sơn đang không ở nhà, trong phủ lại không có mẹ chồng hay chị em dâu phụ giúp, hay là tạm thời chưa có hài tử còn tốt hơn.
Nàng chuyển đề tài hỏi đám người Lộ Trúc, chuyện chủ tớ thế nào rồi, bọn họ không ở đây nên Lục Cẩm Dao khá là không quen.
Sau khi bốn người đi, Nguyệt Vân và Bán Hạ trở thành nha hoàn nhất đẳng, Tinh Tương vẫn là nhị đẳng.
Mấy người đến sau Nghiêm Hạ thì chọn được ba người làm nhị đẳng, những người khác đều là mới đến.
Làm việc chắc chắn không bằng người ngày trước nhưng từ từ rồi sẽ len tay.
Khương Đường nói: “Bội Lan và Tĩnh Mặc theo thương đội của bên ta đi xa, Lộ Trúc Hoài Hề vẫn còn ở lại phố Trữ Nguyên, hẳn là vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì.”
Trông dáng vẻ thì không muốn làm kinh doanh cho lắm.
Lục Cẩm Dao: “Nghỉ ngơi lúc đã rồi tính tiếp, lúc ở hầu phủ chưa được nghỉ hẳn hoi mấy ngày.”
Nàng ấy cười nói: “E là bọn họ ngại không tìm ta, nếu có điều khó khăn, muội giúp một phen.”
Khương Đường đáp: “Ta biết rồi, tỷ tỷ yên tâm đi.”
Nàng cảm thấy hai người họ không muốn làm ăn buôn bán, lúc ở hầu phủ cũng đã tích góp được mấy trăm lượng bạc, sau này không cần lo cái ăn cái uống. CHắc là muốn nghỉ ngơi một hai tháng trước đã rồi sau đó mới tính toán.
Khương Đường hỏi một câu về Lục Anh, đã lâu không gặp nên không biết nàng ấy sống như thế nào.
Lục Cẩm Dao đáp: “Nàng ấy có thai rồi, phu quân đối xử với nàng ấy rất tốt, sau khi chia nhà ta cho nàng ấy quản lý cửa hàng rồi.”
Lục Anh đã gả đi được hơn một năm rồi, cuộc sống khá tốt chỉ là không còn nói nhiều như ngày xưa nữa, tính tình càng chín chắn hơn.
Khương Đường có hơi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt người thì đã thành thân, người thì đã đi xa, còn những người ở chính viện kia xưa căn bản không lui tới nữa.
Lục Cẩm Dao nói hiện giờ Trịnh thị chỉ trồng hoa chăm hoa, gọi bạn bè tới chơi mạt chược, cuộc sống cũng khá vui vẻ.
Khương Đường bỗng nhớ đến một câu, thiên hạ thật sự không có buổi tiệc nào mà không tàn.
Những ngày tháng làm nha hoàn ở Yến Kỉ Đường của hầu phủ hình như đã là chuyện của rất lâu rất lâu về trước rồi.
Khương Đường nhớ rằng lúc nàng mới chuộc thân, có một mình nên cảm thấy ngày tháng trôi qua rất chậm, những tháng ngày sống chung với Lục Anh và Bội Lan như mới ngày hôm qua.
Còn giờ đây đã qua hơn một năm rồi.
Có điều dù cho chia cách, thì biết ai nấy đều sống tốt cũng yên lòng rồi.
Còn cuộc sống sau này chẳng ai nói chính xác được.
Sau khi Lục Cẩm Dao rời đi Khương Đường ăn cơm một mình, đến chiều thì lại ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại chưa bao lâu thì Ngưng Châu tới báo rằng bên ngoài phủ có hai cô nương tới đưa thiếp: “Nói là cố nhân của đại nương tử.”
Khương Đường cầm thiếp lên nhìn, là Lộ Trúc, Hoài Hề viết.
“Mau mời vào.”
Nhân thời gian đi mời người, Khương Đường bảo nha hoàn chuẩn bị trà nóng và điểm tâm, chốc nữa gặp khách ở sảnh trước.
Nàng không biết hai người họ tới đây là vì chuyện gì, có lẽ là nghỉ ngơi đủ rồi nên muốn làm ăn kinh doanh cũng không biết chừng, lại không ngờ hai người tới để từ biệt.
Lộ Trúc và Hoài Hề mua ít hoa quả điểm tâm, tóm lại đến thì không thể đi tay không đến được, đồ vừa đặt xuống đã nói rõ ý ngay.
Giọng Lộ Trúc ôn hòa: “Bọn ta định ở lại hết một tháng rồi rời khỏi Thịnh Kinh, Bội Lan Tĩnh Mặc không có ở đây, cũng không về bao giờ mới có thể quay về, nên qua đây nói với ngươi một tiếng.”
Còn chưa đến mười ngày nữa là tròn một tháng thời hạn thuê nhà, hai người ở hết tháng này rồi không ở nữa, lúc đi sẽ thu dọn đồ đạc, quét dọn nhà cửa sạch sẽ.
Quyết định này không phải hành động xốc nổi, hai người họ đều suy nghĩ rất rõ ràng, suy xét cũng đã rất lâu rồi.
Người nhà của bọn họ vẫn đang ở phủ Bình Dương hầu, sau khi chuộc thân thì có gặp một lần.
Sau khi người trong nhà biết bọn họ đã chuộc thân thì có ý quay về phủ Bình Dương hầu tiếp tục làm nha hoàn, còn nói không ít lời xấu xa về Lục Cẩm Dao.
Nói cái gì mà nữ nhi đã gả chẳng khác gì bát nước đã hết đi, quả nhiên ra khỏi nhà mẹ là hướng về nhà chồng, chẳng có hiểu nỗi khổ của phu nhân chút nào.
Ngày hai mươi tháng ta hai người họ rời khỏi hầu phủ, không biết đằng sau lại xảy ra chuyện gì, nên bèn hỏi bóng hỏi gió mới biết trên yến tiệc nhận tước vị, Bình Dương hầu phu nhân và Lục Cẩm Dao không vui vẻ cho lắm.
Nguyên nhân đằng sau là vì người của phủ Bình Dương hầu sau khi vào Đại Lý Tự đến nhìn còn chẳng được nhìn, sau khi đi ra cũng chỉ được sai làm kẻ sai vặt đi nghe ngóng, Lục Cẩm Dao bèn ghi nhớ chuyện này vào lòng.
Chuyện này mà để đấy thì ai ai cũng khó chịu, nhưng dẫu gì cũng là mẹ con nên có lẽ qua khoảng thời gian này là nỗi hiềm trước đó sẽ tan.
Nhưng ý lời ra lời vào của người trong nhà chính là Lục Cẩm Dao nàng ấy không hiếu thuận, không hiểu cho nỗi khổ của nhà mẹ, còn nói phủ Vĩnh Ninh hầu đã thành như thế rồi thì có gì đáng ngạo nghễ đây, chuộc thân là chuyện tốt.
Còn nói rằng dù sao hai người họ đã chuộc thân rồi, trước mắt cũng không có nơi nào để đi, chi bằng quay về phủ Bình Dương hầu tiếp tục làm việc, có lẽ còn có thể làm đại nha hoàn bên cạnh đại nương tử trong phủ.
Lộ Trúc cảm thấy người trong gia đình khá là nực cười, khó khăn lắm mới chuộc thân được, còn xúi giục mình đi bán thân làm nha hoàn, như thể làm nha hoàn ở Bình Dương hầu là chuyện tốt lắm vậy.
Có điều là cha mẹ thân sinh nên cũng không thể nói thẳng lời này quá được, nên chỉ nói vừa quay về nên vẫn không vội tính tiếp.
Bên chỗ Hoài Hề cũng như thế.
Cả hai người họ đều không phải người vong ơn phụ nghĩa, sau khi quay về thì bàn bạc cẩn thận, ở Thịnh Kinh làm ăn buôn bán thì phải dựa dẫm vào Khương Đường, làm tốt còn dễ nói, nếu làm không tốt thì tổn hại tình cảm lắm.
Tình cảm có chẳng dễ dàng, hai người họ cũng không muốn nửa đời sau bận bịu tíu tít, bọn họ đã hơn hai mươi rồi, những người khác khi hơn hai mươi tuổi, hài tử đã được mấy tuổi rồi.
Hơn nữa sinh hoạt nhà cửa ở Thịnh Kinh quá đắt, mà ở phòng thuê thì trong lòng lại không an ổn, thế nên định bụng xuống phía Nam xem sao.
Hai người họ biết rất nhiều thứ nên chắc chắn có thể kiếm sống được.
Quyết định này cũng suy nghĩ đến người nhà ở phủ Bình Dương hầu, hai người bọn họ khác với Bội Lan và Tĩnh Mặc, người nhà của đám Bội Lan ở phủ Vĩnh Ninh hầu, có Lục Cẩm Dao ở đấy thì không có khả năng để bọn họ lại bán thân làm nô tiếp.
Nhưng nàng ấy và Hoài Hề có người nhà như vậy chỉ tổ thêm phiền phức, bọn họ không muốn tạo phiền toái cho Lục Cẩm Dao.
Hai người họ nói rõ đầu đuôi ngọn ngành: “Sau lưng không có người nói lời thị phi nhưng người trong phủ đều biết, người làm chủ tử chắc chắn đã từng nói không ít lời. Khương Đường, bọn ta không tiện nói, nên phiền người nhắc đôi chút với phu nhân Vĩnh Ninh hầu.”
Ngàn vạn lần đừng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Khương Đường không hề hay biết những điều này, nàng gật đầu đáp: “Ta nhớ rồi, xuống Nam… đã nghĩ ra đi đâu chưa? Nếu không thì tạm tới thành Quản xem sao, cảnh sắc nơi ấy đẹp, tiệm lẩu của Cẩm Đường Cư cũng ở đó, cứ chuyển trước đã rồi tính tiếp sau.”
Như Quản Thành to như vậy mà cách Thịnh Kinh không hề xa, ngồi xe ngựa cũng chỉ mất một hai ngày.
Lộ Trúc đáp: “Có người quen ở đấy thì không gì tốt hơn được nữa, vậy bọn ta tới thành Quản trước vậy.”
Nếu sau khi tới đó có thể gặp được người thích hợp, rồi gả cho người ta cũng được, còn không gặp được người phù hợp thì cũng không cưỡng cầu.
Sau khi hai người họ gặp Khương Đường xong thì lại tới phủ Vĩnh Ninh hầu từ biệt Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao thật lòng vui mừng cho hai người họ, nhưng cũng thật tâm cảm thấy lời nói khi ấy đang ứng nghiệm, trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn cả, rồi sau này dần dần sẽ không gặp được nữa.
Gặp gỡ hai người họ xong, Lục Cẩm Dao đưa Chiêu ca nhi tới Thọ An Đường thỉnh an Trịnh thị
Dù cho đã làm Hầu phu nhân thì cũng không thể thiếu việc thăm hỏi cha mẹ sớm tối.
Lão hầu gia không ở đây, không biết đã đi dạo quanh chỗ nào, Trịnh thị đang nhàn rỗi tỉa tót cành hoa, trông thấy Cố Ninh Chiêu và Lục Cẩm Dao thì liền vui lên: “Đã đến rồi thì ở lại đây ăn cơm đi, nhiều người cùng ăn thì càng náo nhiệt.”
Lục Cẩm Dao đáp: “Con cầu còn chẳng được, mẫu thân không chê con là được.”
Cố Ninh Chiêu nhào vào trong lòng Trịnh thị, gọi từng tiếng tổ mẫu cực ngọt ngào, Trịnh thị bế thằng bé lên trên đùi, tiện tay lấy một con cá con bằng bạch ngọc cho Cố Ninh Chiêu chơi.
Trên con cá con có buộc dây đỏ, tuy là con cá nhỏ nhưng lại chẳng hề nhỏ bé, so ra còn to hơn cả bàn tay của Cố Ninh Chiêu.
Lục Cẩm Dao không kịp cản, bèn uyển chuyển bảo: “Mẫu thân, người đừng chiều thằng bé nữa, miếng ngọc Dương Chi này cho thằng bé chơi mà rơi xuống đất là xác định vỡ ngay.”
Nhưng vỡ bể lại là chuyện nhỏ, đến khi về Trịnh thị đều nhét không ít thứ cho Cố Ninh Chiêu, cứ thường xuyên qua lại như thế này, khó tránh khói việc hình thành thói quen, rồi cảm thấy đồ cầm được chính là đồ của mình, không được nuông chiều như thế.
Trịnh thị đáp: “Được được được, không chiều chuộng nữa, nhưng trước mắt ta có một đứa cháu ngoan, không chiều Chiêu ca nhi thì chiều ai nào?”
Lục Cẩm Dao thấu tỏ, hiểu ý nghĩa trong lời của Trịnh thị, nên bèn chuyển đề tài: “Hôn nay con đã gặp Đường Nhi…”