Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lưu Dương cũng dẫn người quay về.
Lông thú chiếm chỗ đã bán đi, còn ngọc thạch khác thì cất kỹ rồi đưa trực tiếp cho Khương Đường, chỉ là không chắc được rằng những thứ này có đáng năm trăm lượng bạc hay không.
Tĩnh Mặc khẳng định: “Có thể, những bảo thạch này là đủ rồi, giá cả của ngọc thạch ta không đánh giá được, dù gì cũng không rẻ đâu.”
Chuyến đi này coi như là thắng lợi trở về, đến khăn tay mà Ngô Chi bán cũng hơn mười lượng bạc, nàng ấy chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ, cả người cứ mơ màng ngẩn ngơ.
Hóa ra làm ăn buôn bán là chuyện mỹ miều như này.
Bội Lan và Tĩnh Mặc cũng bán đi được không ít, đổi được hai viên bảo thạch và một viên ngọc thạch, mấy người Lưu Đại Lang còn nhiều hơn, đã quá quen đối với chuyện này.
Dọc đường bụng lo ngay ngáy khổ cực, nhưng lại cảm thấy xứng đáng.
Lưu Đại Lang chia cho ba người mỗi người một chiếc vòng tay đổi được, màu sắc bắt mắt rất đẹp, bên trên còn có mấy xâu mã não: “Vất vả cho ba vị tỷ tỷ đã đi chuyến này.”
Hắn biết Ngô Chi là người của Khương Đường, Bội Lan và Tĩnh Mặc cũng thân thiết với Khương Đường, nên mong rằng có thể nói vài câu hay trước mặt Khương Đường.
Tĩnh Mặc nhận trước, Bội Lan và Ngô Chi cũng nhận, trên đường quay trở về cũng bình an, hạ tuần tháng sau thì đến Thịnh Kinh.
Tháng sáu tháng bảy là lúc nóng nhất ở Thịnh Kinh.
Giữa tháng năm Khương Đường nhận được thư nhà của Cố Kiến Sơn viết, cuối tháng thì nhận được thư của Lưu Dương, ước tính rẳng chẳng mấy hôm nữa là quay về.
Nhưng Khương Đường vẫn chưa biết chuyến làm ăn này thế nào.
Buổi chiều Ngô Chi quay về, người đã đen đi một lớp, mới đầu Lý quản sự không nhận ra, trông thấy thẻ bài ở eo mới biết là Ngô Chi, bèn vội vàng cho vào.
Ngô Chi rửa ráy chải đầu qua qua rồi đi thẳng tới chính viện thỉnh an, hành lễ xong chẳng nói lời hai đã lấy luôn ba mươi lượng bạc ra: “Đây là tiền nô tỷ kiếm được ở trên đường, ta giao cho đại nương tử.”
Ngô chi chưa từng thấy nhiều bạc như thế này bao giờ, trên đường suy nghĩ mù mờ, tuy đồ là tự mình mua bằng bạc tháng nhưng nàng ấy là người của Cố phủ, người đều là của Khương Đường, chứ nói tới bạc mà nàng ấy kiếm được.
Sau khi lấy vốn liếng ra thì vẫn quyết định nói lời thành thật, đến cả chiếc vòng tay Lưu Dương cho cũng lấy ra.
Khương Đường thấy nàng ấy như hạt đậu thì không nín được cười rằng: “Ở chỗ ta không có quy định như thế, bạc ngươi tự mình kiếm được là bản lĩnh của bản thân ngươi, tự giữ lấy đi, nhưng đứng đi đánh bạc. Trên đường thế nào, nói xem.”
Chuyện với Lưu Đại Lang vẫn phải bàn việc với hắn, Khương Đường chỉ định hiểu rõ từ chỗ của Ngô Chi trước.
Thật ra Ngô Chi chẳng giúp được gì mấy, vì lần này không đến nơi quen thuộc, nên chuyện lớn đều là Tĩnh Mặc Bội Lan lo: “Đồ đạc đều đã mua cả, có điều người tộc Hồ ít dùng bạc thế nên đều trao đổi vật phẩm. Nô tỳ thấy trao đổi khá nhiều bảo thạch ngọc thạch, Lưu công tử có chủ kiến lại thêm Bội Lan cô nương, Tĩnh Mặc cô nương giúp đỡ nên chuyến này rất thuận lợi. Lông thú đổi về đã bán đi rồi, được hơn hai trăm lượng bạc.”
Bạc và ngọc thạch đều ở chỗ của Lưu Dương.
Số lượng khá nhiều, nhưng những thứ này có dễ bán ra hay không… Ngô Chi không biết, có thể bán đi được thì là kiếm được lãi, không bán đi được thì ấy là thua lỗ, nhưng nghĩ đến bảo thạch ngọc thạch trên đồ trang sức, các phu nhân của thế gia cực kỳ yêu thích thì chắc hẳn là khá dễ bán.
Nếu có thể bán được năm trăm lượng thì hai trăm lượng chính là lãi, nếu có thể bán được một nghìn lượng bạc thì trực tiếp lãi gấp đôi luôn.
Khương Đường lại không ngờ đổi bảo thạch nếu, nếu là bảo thạch thì nàng có nơi để bán.
Cố Tiêu biết làm những thứ này, Đa Bảo Các chắc chắn sẽ nhạn.
Xem xem kiếm được bao nhiêu bạc, rồi quyết định lần sau mua vào bao nhiêu hàng.
Khương Đường không vội tới phố Trữ Nguyên, dù sao cũng vừa mới trở về, cũng phải có thời gian nghỉ ngơi một chút
Nàng nói với Ngô Chi: “Ngươi trở về đi, cho ngươi nghỉ một ngày, bạc cứ giữ lấy, không yên tâm thì mang đến tiền trang gửi.”
Trước đây nàng cũng nói với Hoài Hề những lời này, hiện tại lại nói với Ngô Chi.
Mắt Ngô Chi sáng lên, hận không thể thề thốt biểu hiện quyết tâm, nàng ấy cảm thấy Khương Đường thật sự quá tốt, đây chính là bạc nha.
Nàng ấy chỉ là tiểu tú nương của tú phòng, có tài đức gì, làm việc cho chủ nhân cũng đơn giản vì muốn kiếm được bạc.
Sau khi Ngô Chi tạ ơn thì trở về phòng hạ nhân, cũng không biết sau này có còn chuyện tốt như vậy nữa không.
Ngày hôm sau, Khương Đường tranh thủ đến ngõ Trữ Nguyên, nàng đi thăm Bội Lan và Tĩnh Mặc trước, sau đó mới đến Lưu gia.
Lưu Dương đang bận giặt y phục, Lưu đại tẩu cùng Lưu đại thẩm đã đi bày sạp, hiện tại không ở nhà.
Lưu Nhị Lang đã đến thư viện, đứa nhỏ nhất đang được tỷ tỷ trông chừng, hai tỷ đệ đang ngồi dưới tàng cây kết vòng hoa.
Nghe thấy tiếng đập cửa, ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, Lưu Đại Ni hét lên hai tiếng Khương di, Lưu Dương rửa tay sạch sẽ trước, chỉnh trang xiêm y rồi nói: “Chủ nhân tới rồi.”
Lưu Dương: “Chủ nhân vào nhà ngồi trước, Đại Ni pha trà nhé.”
Hắn nói xong rồi về phòng lấy sổ sách, bạc cùng với đá quý, sổ sách đã được khóa lại, tới người trong nhà hắn cũng không cho xem, ngoài sổ sách thì còn có hai trăm tờ ngân phiếu một trăm lượng và hơn ba mươi lượng bạc vụn, chính là số bạc kiếm được từ việc bán da lông.
Lưu Đại Ni dâng trà xong thì lập tức ra ngoài, đợi người đi xa Lưu Dương mới chậm rãi nói: “Có khoảng một trăm hai mươi tấm da, có da trâu và da dê, còn có hai tấm da hổ, bán được tổng cộng hai trăm ba mươi sáu lượng.”
“Đá quý và ngọc thạch mua được đều ở đây, Tĩnh Mặc cô nương cùng Bội Lan cô nương đã kiểm tra giúp.” Lưu Đại Lang không quen thuộc với mấy thứ này, Tĩnh Mặc và Bội Lan nói được là được, không được chính là không được.
Nhìn sáng long lanh, cũng không biết trị giá bao nhiêu bạc.
Những thứ khác đều được ghi rõ ràng trong sổ sách, thuê xe tốn mười lượng bạc, mời bốn tiêu đầu mỗi người tốn bốn lượng bạc, ăn uống ngủ nghỉ trên đường tốn mười lăm lượng, chủ yếu là tốn nhiều bạc thuê khách đ.iểm, nhưng cũng xem như là tiết kiệm.
Ngô Chi thuê khách điế.m đều để ba người bọn họ ở cùng một gian, nhóm tiêu đầu hai người ở một gian, Lưu Đại Lang và người nhà hai người ở một gian, dù sao nam tử cũng chiếm nhiều chỗ hơn một chút, nhưng cho dù như vậy cũng đã tiêu không ít.
Còn phải chuẩn bị thêm mấy lượng bạc để móc nối quan hệ, tới lui nói chuyện một hồi đã tốn hết năm mươi lượng bạc.
Khương Đường đưa cho bọn họ năm trăm lượng bạc, số còn dư lại đều dùng để mua hàng.
Trong lòng Lưu Dương cũng thấp thỏm, hắn đã tiêu khoảng năm mươi lượng bạc để mua đồ đạc, phần da lông bán được hơn hai mươi lượng, số ngọc thạch còn lại chưa biết có đổi được thành bạc hay không.
Khương Đường nhìn hết mọi thứ ghi trong sổ sách, nàng nói: “Lần này vất vả rồi.”
Lưu Dương mất tự nhiên gãi đầu: “Không thể nói là vất vả, học được không ít kiến thức đâu.”
Khương Đường: “Mấy chuyện này ta sẽ nghĩ cách giải quyết, bên chỗ ngươi có cần ta hỗ trợ không.”
Bản thân Lưu Dương còn cầm theo một đống đồ trị giá năm mươi lượng, hắn không biết gì về mấy thứ này, Khương Đường có thể hỗ trợ thật sự là quá tốt.
Hắn cũng không thoái thác: “Vậy làm phiền rồi.”
Khương Đường mang đồ đạc về nhà trước, bên cạnh nàng có ba cái tráp, trong đó có hai cái không quá lớn, to cỡ hai bàn tay, cao khoản ba ngón tay, bên trong là những viên đá đủ màu, có khoảng hai mươi viên, dùng lông vịt ngăn cách ở giữa.
Có màu đỏ màu lam màu xanh lục, còn có mấy thứ không giống đá quý lắm, chắc là mã não và ngọc thạch.
Một cái tráp còn lại vô cùng lớn, bên trong có hai khối ngọc thạch dùng làm nguyên vật liệu, có thể dùng để làm vòng tay, tạm thời chưa nhìn ra giá trị.
Khương Đường chọn hai loại rồi mang đến hiệu cầm đồ giám định thử.
Cho dù Cố Tiêu bên kia có chấp nhận, nhưng làm ăn buôn bán không thể dựa hoàn toàn vào người khác, bản thân Khương Đường cũng phải tìm hiểu rõ ràng.
Nàng vừa mang mấy viên đá tới hiệu cầm đồ hỏi, lão bản nói một viên đá như thế này trị giá khoảng bốn chục, năm chục lượng, đá quý tuy có giá nhưng cũng không đến mức đắt đỏ, suy cho cùng còn phải chờ sư phó biến chúng thành đồ trang sức, giá cả lúc đó lại cao hơn được mấy phần.
Khương Đường lại đến mấy cửa hàng trang sức xem thử, bọn họ đều đồng ý mua, trả giá cao hơn hiệu cầm đồ một chút, sau khi nàng hỏi rõ ràng rồi mới đi tìm Cố Tiêu.
Cố Tiêu tròn mắt, nàng ấy thích làm đồ trang sức nên tất nhiên cũng thích đá quý. Nàng ấy cũng không hỏi Khương Đường mấy thứ này tới từ đâu mà vẫn đang đắm chiều trong màu sắc sặc sỡ của những viên đá.
Cố Tiêu nhìn một hồi lâu, cụp mắt nói: “Cái này phải tính giá từng viên một, ta mời sư phó lại đây.”
Đa Bảo Các có sư phó chuyên làm đồ trang sức, hắn mang theo một cái kính lúp nhỏ, thận trong xem từng viên từng viên, nhưng Khương Đường cũng đã mang hai viên tới cửa hàng khác dò giá, hai viên này ở đây có giá khoảng năm, sáu lượng một viên, cao hơn các cửa hàng trang sức khác một chút.
Sư phó đang bận rộn kiểm tra đá, Khương Đường cùng Cố Tiêu ngồi một bên uống trà, tốn khoảng nửa canh giờ, giá trị của toàn bộ đá quý và hai khối ngọc thạch đều đã được tính toán xong.
Đá quý có giá trong khoảng năm mươi lăm tới tám mươi lượng một viên, tổng cộng hai mươi ba viên, tổng cộng thu được một ngàn sáu trăm tám mươi lượng bạc.
Hai khối ngọc có màu nhạt hơn nhưng lại có kích thước to hơn, có thể làm thành một bộ trang sức, một cặp vòng tay, một cái ngọc bội và một bộ trang sức đội đầu, phần còn dư lại có thể dùng để chế tạo ống đựng bút hoặc đồ trang trí, như vậy cũng có thể bán kiếm bạc.
Thu mua những thứ này cũng là một hình thức kinh doanh, nếu làm tốt thì có thể bán ra kiếm bạc, nếu bán không được thì xem như là tổn thất, cái này không thể chỉ dựa vào những viên đá này mà còn phải dựa vào tay nghề của sư phó.
Đại sư phụ đã định giá hai khối ngọc thạch, một khối trị giá sáu trăm năm mươi lượng, khối còn lại có giá tám trăm năm mươi lượng.
Biết Khương Đường là người quen, hai bên cũng thường xuyên buôn bán qua lại cho nên giá cả cũng xem như rộng rãi.
Sau khi định giá xong, Cố Tiêu hỏi: “Ngươi từ từ suy nghĩ xem, nếu đã muốn bán ra thì Đa Bảo Các chính là nơi thích hợp nhất.”
Mấy thứ này Khương Đường có giữ cũng chẳng để làm gì, nếu trong nhà có sư phó điêu khắc đá quý, lưu trữ mấy thứ này ít nhất còn làm được mấy món đồ gia truyền gì đó, nếu đã không dùng làm gì thì chỉ có thể để đó làm vật trang trí thôi.
Khương Đường tất nhiên sẽ thích bạc hơn, nàng nói: “Ta bán.”
Cố Tiêu ghi lại thông tin từng viên đá vào danh sách theo dõi, ở trong mắt các nàng ấy, mỗi một viên đá đều có tên của nó, chỉ cần ghi lại tên, kích thước to nhỏ và giá trị của mỗi viên rồi cộng lại là được.
Tổng cộng là ba ngàn một trăm tám mươi lượng bạc.
Cố Tiêu rất vui vẻ, nàng ấy nói: “Chờ sau khi đồ vật được làm xong, ta sẽ tặng ngươi một món nhỏ thế này.”
Phần lớn nguyên liệu đều dùng chế tạo đồ vật bán kiếm bạc, có thể dùng vật liệu còn thừa để làm mấy món đồ nho nhỏ, đến lúc đó tặng cho Khương Đường một ít, sau này còn có loại nguyên liệu như thế này thì cũng có thể bán cho nàng ấy.
Khương Đường cũng lấy phần của Lưu Dương ra, tổng cộng là hai trăm chín mươi lượng bạc.
Trừ đi tiền vốn, phần chia cho Lưu Đại Lang hẳn là một ngàn không trăm tám mươi lăm lượng, xem như lần này nàng lời được một ngàn tám trăm năm mươi lăm lượng, đi hơn một tháng kiếm được thế này quả thật rất nhiều.
Đến Tây Bắc có thể kiếm bạc, nếu có nhiều vốn hơn thì lợi nhuận chắc chắn sẽ cao hơn mấy lần.
Có rất ít người phát hiện ra được cơ hội kinh doanh như vậy.
Khương Đường vừa vui vẻ vì kiếm được bạc, vừa cao hứng vì sắp được tới Tây Bắc, nàng cũng muốn đi nhìn ngắm thử xem sao, phong cảnh khác nhau, tri thức cũng khác nhau.
Nhớ tới tin tức Cố Kiến Sơn gửi về cho nàng, dù hắn vẫn chưa nói Tây Bắc tốt như thế nào nhưng hẳn là hắn cũng ngóng trông nơi đó càng ngày càng phồn hoa, những chuyện này nàng vẫn có thể giúp được.
Khương Đường trở về ngõ Trữ Nguyên một chuyến, đưa cho Lưu Dương phần hoa hồng của hắn, sau đó lại cho Bội Lan Tĩnh Mặc mỗi người một bao lì xì năm lượng bạc.
Nhưng hai người sống chết không nhận, chuyến này lời được không ít đâu, chi phí ăn ở đều là Khương Đường lo, sao lại còn không biết xấu hổ mà nhận bạc.
Chỉ cần lần sau được đi theo là tốt nhất, làm người phải biết đủ.
Khương Đường nói: “Bây giờ nghỉ nửa tháng trước đi, thời gian của chuyến tiếp theo sẽ quyết định sau, lần này vất vả các ngươi.”
Lần này quay về chỉ nghỉ ngơi được một chút, đi thăm người trong nhà, nửa tháng thật sự qua rất mau.
Khương Đường sẽ đến Tây Bắc trước để sắp xếp công việc, muốn bán đồ hàng thì tốt nhất phải có cửa hàng, có kho hàng, cũng phải có nơi để mọi người có thể ở lại.
Bội Lan Tĩnh Mặc cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, một mặt là cảm động vì Khương Đường vẫn nhớ kỹ phần tình nghĩa giữa bọn họ, mặt khác chính là khiếp sợ bởi những thứ mắt thấy tai nghe, thì ra bên ngoài Hầu phủ, bên ngoài Thịnh Kinh chính là đất trời rộng lớn như vậy.
Tuy mang tiếng là đi hỗ trợ nhưng hai người cũng chẳng làm được gì nhiều, hơn nữa những người khác cũng có thể làm được những chuyện này.
Hai người chỉ có hai mươi lượng bạc mà đã kiếm về hơn chín mươi lượng, nếu tính theo bạc tiêu vặt hàng tháng thì phải làm việc ở Hầu phủ từ lúc sinh ra thì mới kiếm đủ số bạc này.
Khó nhất đến là Khương Đường vẫn nguyện ý để các nàng ấy làm việc.
Tĩnh Mặc nói: “Lần này cũng nhờ có ngươi, bọn ta cũng không có thứ gì tốt để chiêu đãi, cho nên đã đặt một bàn tiệc rượu ở Thắng Thiên Hạ, ngươi cũng đừng từ chối.”
Nếu đã nói như vậy, Khương Đường tất nhiên cũng gật đầu đáp ứng.
Một chuyến đến Tây Bắc lần này lời hơn hai ngàn lượng bạc, chẳng trách đường đi vất vả như thế mà vẫn có rất nhiều người nguyện ý chạy tới đó.
Chuyện kinh doanh càng khó làm thì lợi nhuận thu về sẽ càng cao.