Khương Đường lập tức nói một chuỗi những lời cát tường: “Ngũ công tử nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi thọ tỷ Nam Sơn, phúc như Đông Hải phúc thọ kéo dài. Chỉ là nô tỳ là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, công tử như sao trời nhật nguyệt không dính bụi trần, sợ là chướng mắt tạ lễ của nô tỳ.”
Cố Kiến Sơn: “Vẫn để mắt.”
Khương Đường: “Hả?”
Cố Kiến Sơn nói: “Ta nói là có để ý... Ta không phải là lão nhân tám mươi tuổi, không cần phải chúc thọ ta như thế, trong hộp có gì?”
Khương Đường thành thật đáp: “Là điểm tâm.”
Làm chủ tử đại khái đều không thích người khác hỏi thăm sở thích của mình, nhưng cũng không thích hạ nhân nhiều lời, nói tóm lại là khó hầu hạ.
Khương Đường nói xong liền ngậm chặt miệng, cúi đầu, chờ Cố Kiến Sơn lên tiếng.
Cố Kiến Sơn nhận điểm tâm: “Được rồi, tạ lễ này ta nhận.”
Khương Đường hướng về phía Cố Kiến Sơn hành lễ: “Nếu có tạ lễ khác, nô tỳ sẽ đưa cho Xuân Đài. Nếu không có việc gì khác, nô tỳ xin phép lui xuống.”
Ân cứu mạng, khẳng định không thể chỉ bằng một hộp điểm tâm liền xong. Không phải là Cố Kiến Sơn muốn nghị thân sao, nàng tuyệt đối sẽ chiêu đãi tiểu nương tử các nhà thật tốt.
Cố Kiến Sơn phất tay bảo Khương Đường trở về, sau khi vào phòng hắn liền châm đèn nến lên, điểm tâm trong hộp được cắt thành từng miếng nhỏ, tổng cộng bốn miếng.
Giống hệt như ở chính viện.
Cố Kiến Sơn cắn một cái.
Trở lại Yến Kỉ Đường, Khương Đường liền thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian không còn sớm, sợ Lục Cẩm Dao đói bụng, Khương Đường vội vàng đi vào phòng bếp nhỏ.
Triệu đại nương nói buổi tối không cần bận tâm làm cái khác: “Đại nương tử thích ăn món điểm tâm mới làm, nói buổi tối đói bụng thì sẽ ăn cái kia.”
Khương Đường nói: “Vậy ta nấu chút đồ uống.”
Chỉ ăn bánh ngọt ngàn tầng khó tránh khỏi ngấy đến phát sợ, uống chút trà trái cây chua ngọt thanh mát dễ uống giải ngấy là thích hợp nhất.
Khương Đường nhìn quanh phòng bếp nhỏ xem có loại trái cây gì, vẫn là táo, quýt đưa tới từ đầu tháng. Lúc này chưa tới mùa thu, chỉ có trái cây bảo quản mùa đông năm ngoái.
Hai thứ này không đủ, Khương Đường lại tìm một nắm mứt, một nắm ô mai.
Trong Yến Kỉ Đường có không ít trà ngon, ban đêm uống hồng trà là tốt nhất. Khương Đường cũng không nhận ra đó là trà gì, sau khi hỏi Triệu đại nương liền múc một chén nhỏ, cùng với táo cắt lát mỏng, vài múi quýt, mứt trái cây, ô mai dùng gạc bọc lại, đặt ở trong ấm nấu trà.
Bởi vì mứt trái cây là dùng đường sên lại nên khi nấu trà trái cây thậm chí không cần phải cho thêm đường.
Sau khi nấu xong, Khương Đường nếm thử một chén nhỏ, hương vị không tệ, hương trà và hương vị trái cây trộn lẫn với nhau, lại thêm vị chua của ô mai, vị ngọt của mứt, sinh tân giải khát.
Khương Đường đưa trà cho Bạch Vi để nàng đưa vào, không lâu sau Bạch Vi liền đi ra: “Đại nương tử rót một chén, nói là rất thơm.”
Nha hoàn trong Yến Kỉ Đường mơ hồ biết được tứ phòng muốn mở cửa hàng điểm tâm, thêm cửa hàng liền thêm một phần bạc, có lẽ các nàng có thể đi hỗ trợ, tiền hàng tháng còn có thể tăng lên.
Bạch Vi lôi kéo Khương Đường đi qua nhĩ phòng, hạ giọng nói: “Trương quản sự bị đánh ba mươi bản, không nói tiếng nào đã bị nâng ra ngoài.”
Không chỉ là bị đánh không lên tiếng, càng không nói là bị ai sai khiến.
Khương Đường nghĩ thầm, nếu đã bị phạt, chuyện này cũng liền cho qua.
Lục Anh nói thẳng đáng đời: “Lấy đồ của ai không lấy lại đi lấy của đại nương tử chúng ta, đây là không xảy ra chuyện gì, nếu đụng phải chủ tử, đánh chết cũng là nhẹ đấy.”
Bạch Vi: “Lão nương hắn cũng bị đuổi ra ngoài, nghe nói Tĩnh An lén nhét bạc cho lão nương hắn.”
Lục Anh nhanh mồm nhanh miệng hỏi lại: “Tại sao lại là Tĩnh An! Chuyện này còn có liên quan đến đại phòng à.”
Bạch Vi ho một tiếng, ý bảo Lục Anh nhỏ giọng một chút: “Đến cùng có phải hay không thì cũng không thể kết luận được, nhưng mà về sau cẩn thận với người đại phòng hơn một chút chỉ có đúng chứ không sai, dù gì vẫn có đại nương tử ở đây nữa.”
Một đám nha hoàn dùng sức gật đầu, giống như gà mổ thóc.
Lời này của Bạch Vi càng giống như là nhắc nhở, hạ nhân chỉ cần phạm sai lầm, liền sẽ liên lụy đến người nhà. Còn như sinh ra ý đồ làm phản với chủ tử, như khi Trương quản sự xảy ra chuyện, Hàn thị đến nửa biện pháp cũng không có, chỉ có thể để Tĩnh An lén nhét bạc cho.
Khương Đường cũng gật đầu theo, Bạch Vi nói không sai, có Lục Cẩm Dao cái gì cũng không cần phải sợ, nàng là thượng phương bảo kiếm, hài tử trong bụng là kim bài miễn tử.
Chỉ cần lăn lộn thành hồng nhân trước mặt cấp trên, vậy nàng còn sợ ai nữa chứ.
Khương Đường lại hiểu được một ít đạo lý, lòng trung thành là quan trọng nhất, chuyện dỗ dành Lục Cẩm Dao cho vui vẻ so với cái gì cũng quan trọng hơn.