Bạch Vi che miệng cười: “Nên đánh nên đánh, ta không nên nói vớ vẩn, chúng ta đều sống lâu trăm tuổi.”
Hoài Hề sẵng giọng bảo: “Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, mau ăn đi.”
Lộ Trúc: “Chúng ta chỉ càng ngày càng tốt thôi, xưa đâu bằng nay, Yến Kỉ Đường của chúng ta coi như là hoàn toàn vực dậy rồi.”
Từ khi Lục Cẩm Dao có mang, cái gì cũng đều phát triển theo hướng tốt đẹp. Mở cửa hàng, phủ Vĩnh Ninh hầu trên triều đường lập được công, nghe nói mưa ở Điền Nam đã ngừng rồi, các đại thần cứu trợ ít ngày nữa sẽ về.
Sau khi mở cửa hàng, Khương Đường có chỗ đứng vững chắc ở phòng bếp lớn, cũng có lợi đối với bọn họ, nên là làm nha hoàn cũng rất vui.
Hoài Hề nói: “Bây giờ việc phải làm chính là bảo vệ đại nương tử và tiểu công tử, chờ Tứ gia quay trở về.”
Bốn người bọn họ vốn là của hồi môn của Lục Cẩm Dao, vừa hay có cơ hội ăn một bữa cơm như thế này nên đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực.
Khương Đường cảm thấy như vậy có thể yên tâm, với mệnh cách của Lục Cẩm Dao, vạn sự có thể gặp dữ hóa lành. Nhưng không thể vì có vận may mà đưa mình vào chốn nguy hiểm được, ngày thường phải cẩn thận.
Đối với nàng mà nói, ý tốt của Lục Cẩm Dao có thể thăng chức tăng lương, sớm tiết kiệm đủ bạc.
“Ta nghe lời Hoài Hề tỷ.” Khương Đường nhanh chóng và hai miếng cơm vào miệng: “Mọi người không ăn nhanh thì không còn gì nữa đâu, mau thử món tôm này đi, nướng khô đó, có ngon không?”
Chỉ dùng rượu gia vị với hành, nước gừng để ướp, còn lại chính là vị tươi của tôm.
Tôm tươi đã chọn rồi nên cứ ăn luôn là được.
Bạch Vi nhanh tay lẹ mắt gắp một con, một miếng cắt mất đầu tôm: “Ngon lắm.”
Ăn cơm xong, Bạch Vi mang bát đũa đi rửa, Lộ Trúc Hoài Hề đến phòng chính trực.
Khương Đường ở trong phòng nhắm mắt một lúc, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã sắp lặn.
Lục Anh ở bên cạnh thêu khăn tay: “Tỉnh rồi à, cơm tối Triệu đại nương làm rồi.”
Đại nương tử dặn dò, bảo là Khương Đường bận rộn cực khổ tới tận trưa.
Khương Đường dụi mắt: “Vậy được, lát nữa ta đến giúp.”
Khương Đường đưa tay nhéo hầu bao trong tay áo, nàng còn chưa có cơ hội mở ra để xem, sờ thì có hình cầu, dường như là hạt châu hay gì đó, chốc nữa khi ra ngoài xem là được.
Khương Đường ở bên cạnh xem Lục Anh thêu khăn.
Trong số mấy nha hoàn thì tài thêu thùa của nàng là kém nhất, Lục Anh thì khá hơn nàng một tí, thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng cũng nhìn được.
Lục Anh còn kéo Khương Đường xem uyên ương mà nàng ấy thêu: “Ngươi thấy thế nào, làm thành hầu bao có thể bán được năm văn tiền không?”
Khương Đường: “Thêu vịt quay à?”
“Gì mà vịt quay, sao ngươi chỉ nghĩ đến ăn thế!” Lục Anh vội nhảy dựng lên: “Đây là uyên ương, nương ta muốn hỏi chuyện cưới xin cho ta, ta thêu uyên ương luyện tay.”
Năm nay Lục Anh đã mười sáu, đã đến lúc bàn chuyện cưới xin, nữ nhi vẫn nên giỏi thêu thùa một chút thì mới được chào đón, sau này bản thân thành thân sống qua ngày thì nào có thể để mọi chuyện nhờ người được?
Bây giờ phải lâm trận mài gươm, luyện tập cho tốt.
Khương Đường: “Bàn chuyện cưới gả, không phải ngươi mới mười sáu thôi ư?”
Lục Anh đặt khung thêu xuống: “Không gấp, nương ta nói xem trước đã, từ tiền viện tìm một gã sai vặt có mặt mũi một chút, tốt nhất là kẻ bên cạnh Tứ gia.”
Có đôi khi làm hạ nhân càng phải hiểu chuyện xem hướng gió, Tứ gia đến Điền Nam cũng là đi tích lũy tư lịch, sau này về chắc chắn sẽ đến nơi cao.
Làm sai vặt bên cạnh Tứ gia là công việc không thể vẻ vang hơn.
Khương Đường mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể cất lời: “… Lục Anh, chuyện cưới gả là chuyện lớn cả đời, phải xem xét cẩn thận.”
Lục Anh: “Biết rồi biết rồi.”
Đây chính là cuộc đời của nha hoàn ở cổ đại.
Làm nha hoàn bên cạnh chủ tử rồi sau đó gả cho gã sai vặt của nam chủ tử, đứa con sinh ra vẫn là hạ nhân.
Khương Đường thở dài trong lòng: “Ta đến phòng bếp nhỏ xem sao.”
Từ trong phòng đi ra, Khương Đường tìm một góc khuất rồi mở hầu bao ra, nàng vốn cử tưởng là trân châu, không ngờ là hơn mười viên châu ngọc to chừng nửa cái móng tay đã khoan thành lỗ.
Màu xanh biếc, cầm lên có thể nhìn thấy ánh sáng rất nhỏ xuyên qua.
Nàng không hiểu ngọc thạch nhưng cũng cảm thấy những thứ này thật sự rất đẹp, nếu làm trang sức thì có thể làm tua rua, dùng dây chuyền bạc xâu thành chuỗi làm hoa toa chắc chắn cũng rất đẹp.
Khương Đường chạm lên búi tóc của mình, trên đó chỉ có hai cây trâm bạc trơn.
Sờ s0ạng hai cái, Khương Đường buông tay xuống rồi cất kỹ hầu bao đi, quay người đi đến căn bếp nhỏ.
Sau này cái gì cũng đều sẽ có.
Triệu đại nương đang ninh canh, Trần ma ma đưa cho công thức, dùng để bồi bổ sức khỏe, bên trong cho thêm mấy loại dược liệu, những thứ trong này mỗi cái Trần ma ma đều đã nhìn qua, phải cẩn thận, Triệu đại nương vẫn luôn trông nom không dám rời mắt.
Bữa tối Triệu đại nương làm mì sốt đặc, mì nấu xong thì trụng nước lạnh qua một lần, ăn vào mát lạnh.
Kho thêm vài món, buổi tối ăn vừa ngon, vẫn là do Khương Đường dạy.
Đúng lúc trời nóng nên ăn món mát này. Hỏi Khương Đường có ổn không, Khương Đường nói ổn.
Khương Đường: “Đại nương, đổi hình dạng mì đi, làm sặc sỡ một chút.”
Triệu đại nương: “Màu sắc gì?”
Khương Đường: “Dùng nước rau củ với nước trái cây nhào với bột mì, sợi mì làm ra chẳng phải có màu sắc rồi ư?”
Mắt Triệu đại nương sáng lên: “Ể, thế ta thử xem, ngươi ở bên cạnh nhìn là được rồi.”
Đến khi mặt trời xuống núi, trời tối đen hoàn toàn, cả một ngày bận rộn mới từ từ quay về yên lặng.
Đến giờ Hợi, Khương Đường với đám Bội Lan cùng kết thúc công việc, sau khi quay về thì cùng với một đám nha hoàn ra bên ngoài giếng lấy nước, sau đó quay về đun nước rửa ráy, lúc này mới mệt mỏi ngả lên giường.
Hạt châu đã đặt chung với gia sản của nàng, mệt cũng đáng.
Khương Đường bây giờ có thể bê được một chiếc nồi sắt lớn nặng vài cân, rồi xóc đảo nhanh như đầu bếp Trần, biểu diễn một cách mạnh mẽ.
Tuy trông thì vẫn gầy nhưng trên cánh tay đã có đường cong cơ bắp rõ ràng, trông khá là đẹp.
Nếu bây giờ mà gặp lại Trương quản sự, ít nhất Khương Đường có thể đánh cho hắn ta hai đòn.
Hôm nay mấy người Bội Lan nhẹ việc, cũng không buồn ngủ nên ở bên cạnh tâm sự.
Chuyện cưới gả, ở tiền viện có gã sai vặt nào tốt…
Ban đầu Khương Đường còn xen vào vài câu rồi sau từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Đường bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Hôm qua không đóng cửa sổ, may mà không có mưa tạt vào.
Lại là một ngày mới.
Khương Đường đóng cửa sổ lại rồi gọi những người khác thức dậy: “Bội Lan, Tĩnh Mặc, tỉnh nào, phải dậy rồi.”
Lúc trời mưa là lúc đám nha hoàn nhẹ việc nhất.
Để lại hai người ở trong phòng hầu hạ, còn những người còn lại đều làm ổ trong phòng. Nếu mùa đông có tuyết cũng tốt, chủ tử không muốn ra ngoài thì đám nha hoàn có thể ở trong phòng sưởi ấm.
Vốn cử tưởng trận mưa này cũng chỉ trong một ngày, nhưng kết quả đến sáng hôm sau vẫn còn mưa.
Ở đây đến tháng bảy tháng tám là trời mát mẻ.
Cũng phải nóng thêm một tháng nữa.
Còn Tây Bắc cũng bước vào mùa hè như thiêu như đốt.
Các tướng dĩ mặc dày thì càng nóng, vừa tới tối là có một đám binh sĩ đến sông tắm rửa.
Quay về cũng không mặc áo, trên người ai nấy cũng đều có vết thương, cơ bụng sáu múi.
Cố Kiến Sơn cũng nóng, nhưng nóng cũng chả có cách nào, cơ mà Tây Bắc nhanh mát, tháng bảy gió thu đã thổi rồi.
Nóng hơn một chút, lương khô hắn chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng được chở đến, từ khi viết thư đến giờ đã được một tháng rồi.
Triều đình làm việc chậm chạp.
Có mỗi một chuyện mà một đám người thảo luận tán thành đảo qua đảo lại mấy ngày.
Lương khô đưa đến không nhiều, cũng chỉ đủ cho mười vạn đại quân ăn trong ba ngày, lương thực còn lại với đầu bếp trong cung đều ở Liêu Thành.
Cố Kiến Sơn phái nửa đội hỏa đầu quân đi đến đó, sau đó đưa hai phần lương khô đến doanh trướng của Từ Trinh Nam.
Góc phía Bắc của doanh trướng dựng một cái kệ, phía trên là bản đồ biên phòng Tây Bắc, trên bàn bày một chiếc sa bàn khổng lồ, mấy cứ điểm của triều ta và người Hồ đều được cắm cờ.
Những chỗ còn lại trông có hơi lộn xộn, binh thư đọc xong không đóng lại, y phục vứt bừa bãi, Cố Kiến Châu bước đi rồi khựng lại, nhặt y phục trên mặt đất lên chồng lại rồi mới đưa bánh quy cho Từ tướng quân xem.
“Quan chuyển lương thực chiều mới đưa đến, Vương giám quân đang ở bên ấy trông coi. Tên là bánh quy, giao đến cùng với công thức xây lò, triều đình sai hai mươi đầu bếp cung đình đến dạy, ta đã phái một nửa hỏa đầu quân đi đến Liêu Thành rồi.”
Quân doanh là nơi trọng địa, kẻ rảnh rỗi miễn vào.
Cố Kiến Sơn đưa công thức cho Từ Trinh Nam xem, dùng để làm gì, làm như thế nào, bên trên đều ghi rõ ràng.
Năm nay Từ Trinh Nam đã bốn mươi hai tuổi, đang là nhất phẩm Hộ quốc đại tướng quân.
Làn da ngăm đen, vóc dáng cao lớn, cả người toàn là cơ thịt.
Trời nóng nên ông cũng không mặc quần áo, trông thấy Cố Kiến Sơn ăn vận chỉnh tề còn lẩm bẩm một tiếng.
Ông nhìn công thức trước rồi lại nghe Cố Kiến Sơn nói: “Cái này có thể mang theo chuẩn bị bất cứ lúc nào cần đến. Bình thường ăn uống cũng có thể điều chỉnh một phen, bên kia nói ăn một miếng có thể đánh được một ngày, trong quân doanh chúng ta người ăn nhiều, một miếng sao có thể trụ được hơn nửa ngày?”
Từ tướng quân: “Chỉ một miếng?”
Cố Kiến Sơn cẩn thận gật đầu: “Chỉ một miếng.”
Từ tướng quân đặt công thức xuống, cầm bánh quy lên bẻ một miếng.
Sức lực ông lớn, bẻ cái này phải dùng sức, cảm giác trên tay rất chân thật. Hơi giống với lúc đánh rơi miếng gạch trát ông giúp người dân trong thôn xây nhà khi không ở trong quân ngũ.
Bánh quy ông bẻ ra đều bỏ hết vào miệng, phần bột trên tay cũng chẳng bận tâm mà lau lên trên người.
Nói về ngon thì đương nhiên là đồ ăn trong tửu lâu ngon, nhưng bọn họ không ăn được thức ăn trong tửu lâu.
Từ tướng quân cực kỳ ít mong chờ bánh lương khô, dẫu sao đạo lý chẳng thể nào có được cả hai ông hiểu rõ hơn ai hết.
Quân lương có hạn, muốn ăn no kèm cả vị ngon là điều không thể được. Tất nhiên muốn ăn ngon thì không ăn no được.
Món này nếm vào mà lại có mùi thịt khô hành hoa, dù chỉ thấy chút xíu thịt thì ấy cũng là thịt. Dù thịt có bé thế nào.
Trong ấn tượng của Từ Trinh Nam, hành là để tái thả vào nồi thịt ninh, ngoài trừ bánh hành hoa thì đây vẫn là lần đầu tiên ông ăn được loại đồ hoàn toàn là mùi thơm của hành lá này.
Từ tướng quân rất thích ăn bánh nướng, không quan tâm là bánh lớn hay bánh thịt thì đều thích ăn, bánh quy cũng có một chữ bánh không phải ư.
Hai mắt Cố Kiến Sơn nhìn chằm chằm Từ Trinh Nam, không đợi ông nuốt xuống đã hỏi: “Thế nào?”
Từ Trinh Nam một tay ôm cổ, một tay vươn về phía Cố Kiến Sơn: “Nước nước nước, nghẹn rồi!”
Cố Kiến Sơn hít một hơi rồi đi đến bên giường lấy nước của Từ Trinh Nam đến.
Uống nước xong, Từ Trinh Nam mới không nhanh không chậm nói: “Không khó ăn, chỉ là hơi nghẹn thì hoảng.”
Cố Kiến Sơn vội nói: “Bên trong đó có khoai lang khoai môn, chiếm trọng lượng không nhỏ. Cũng có rau, tiện lợi hơn so với quân lương. Tuy chắc chắn không thỏa mãn được so với ăn cơm nóng nhưng một người mang theo một miếng là có thể giảm đi thời gian hỏa đầu quân nổi lửa nấu cơm lúc đánh trận, rất có ích đối với chúng ta.”
Trên chiến trường một giây một phút đều cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể quyết định sinh tử thắng bại.
Từ tướng quân gật đầu: “Cái này là người trong nhà ngươi làm ra?”
Ông nghe nói phủ Vĩnh Ninh Hầu lập được công.
Cố Kiến Sơn khoanh chân ngồi xuống: “Đầu bếp trong nhà nghĩ ra, cái miếng cơm cháy lần trước cũng thế, không phải tướng quân từng thử rồi sao? Có điều thứ ấy là làm từ gạo, quân doanh chúng ta đào đâu ra nhiều gạo như thế, vẫn là khoai lang khoai môn tốt.”
Từ Trịnh Nam mỉm cười, ông bật cười lên thì lộ ra sự chất phác hăng hái: “Được lắm.”
Ông vỗ vai Cố Kiến Sơn, lặp lại lần nữa: “Được lắm.”
Ông xuất thân nghèo khổ, không biết tư vị của việc được người hầu hạ là gì. Trong mắt ông, công tử thể gia đều da mịn thịt mềm, vai không thể khiêng tay không thể xách, đến người cha như Vĩnh Ninh Hầu cũng như thế.
Cứ nhìn nhi tử của Định Bắc hầu, chẳng đón nổi một đấm của ông.
Cố Kiến Sơn khá lắm.
Cố Kiến Sơn để công thức và lương khô lại rồi về đến doanh trướng của mình.
Doanh trước của hắn đã thu dọn ngay ngắn sạch sẽ.
Đưa tới theo xe chở lương thực còn có hai lá thư nhà, một cái là Trịnh thị viết, một cái là Tam ca hắn viết.
Thư Trịnh thị viết đều giống như lúc thường, bảo rằng mọi chuyện trong nhà đều ổn, rồi lại hỏi hắn có khỏe hay không, mấy lời bên trên Cố Kiến Sơn đều có thể thuộc vanh vách.
Ngày trước Cố Kiến Hải chưa từng viết thư cho hắn bao giờ, trong thư viết những gì Cố Kiến Sơn đã có thể đoán ra được. Vừa mở ra đọc, bên trên viết đầu đuôi ngọn ngành làm bánh quy, vì sao đã lâu vậy mới đưa đến.
Cuối cùng Cố Kiến Hải không ngừng lấy làm xấu hổ… đã cảm ơn đầu bếp rồi, ngũ đệ xin cứ yên tâm.
Vẽ vời thêm chuyện, có cảm ơn hay không, còn lâu hắn mới để ý.
Cố Kiến Sơn gấp bức thư lại châm lửa đốt.
Ánh lửa phản chiếu lên mặt hắn, lá thư cũng nhanh chóng bị ngọn lửa li3m sạch.
Cố Kiến Sơn phủi tay, lai lịch nguồn gốc hắn biết là được, người khác không cần biết.
Mưa ở Thịnh Kinh đổ suốt ba ngày, ngày mưa tạnh, đụn mây bên chân trời rút đi, mới sớm đã trông thấy ráng ngũ sắc chói một vùng.
Chỗ không có mây sắc trời cực kỳ xanh, như thể thật sự được gột rửa.
Gã sai vặt của phủ Vĩnh Ninh Hầu chạy vội từ trên phố về, vào đến cửa phòng thì thở hổn hển mấy hơi, lập tức đi tìm quản sự.