Alexander không biết từ khi nào đã ngồi bên trong xe ngựa, anh ung dung chống một tay lên cửa xe, tay còn lại nghịch một cọng cỏ không biết từ đâu ra.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên thấy được bộ dạng không mấy dễ nhìn của Karlis.
Không biết vì sao mà Alexander thấy hơi buồn cười, anh bật cười hỏi:"Ngài công tước làm sao thế này? Có chuyện gì nói tôi nghe."
Khoảng khắc Alexander lên tiếng, cơn bức bối suốt một tuần nay của Karlis lập tức tiêu tan, nước mắt cũng chẳng kiềm được mà rơi xuống.
Alexander giật mình vội nhích đến gần Karlis, đưa khăn tay cho hắn:
"Này này, có chuyện gì xảy xa với ngài sao?"
"Tên khốn!"- Karlis không trả lời anh mà mắng một cô cho hả giận.
Tên Alexander này làm sao biết được một tuần nay hắn đã khó chịu như thế nào, anh ta tạo nên một mớ hỗn loạn rồi vứt đó để cho hắn tự suy nghĩ, làm thế quái nào hắn biết được!
Thấy Karlis như thế, Alexander cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà phản bác, trước hết phải dỗ công tước nín trước đã.
Alexander ôm chầm lấy Karlis ngồi trên xe ngựa, để áo choàng che đi khuôn mặt của hắn, vỗ về hỏi:
"Bây giờ nói cho tôi nghe lý do được rồi chứ?"
Karlis ỷ có áo choàng che rồi thì Alexander sẽ không thấy mặt mình, lúc này mới nói:
"Tại sao ngươi không đến tìm ta?"
"Hả?"- Alexander ngơ ngác.
Karlis không nhắc lại, Alexander cũng im lặng một lúc mới nói:"Dạo gần đây tôi có chút việc bận nên không thể đến tìm ngài được, nhưng tôi có cho người đưa đồ đến chỗ ngài cơ mà?"
Karlis hồi tưởng lại, ngoài người thợ may kia ra thì còn ai nữa đâu.
Bỗng hắn nhớ đến chiếc mặt nạ mình đeo trông bữa tiệc, ngẩng phắt đầu lên:
"Thứ đó...là của ngươi sao?"
Alexander ấn Karlis trở vào bên trong áo choàng, nói:"Thì, tôi thấy ngài sắp đến buổi dạ hội hoàng gia nên mới đưa cho ngài, nếu không vừa ý ngài thì..."
"Không có"- Karlis cắt ngang.
Hắn im lặng một lúc, Alexander không lên tiếng, hắn tiếp tục nói:"Ta tưởng ngươi không đến tìm ta là vì Rayson..."
Rayson? Rayson thì liên quan gì ở đây? Alexander mù mịt hỏi:
"Tại sao lại là Rayson?" bỗng dưng anh nhớ đến ánh mắt của Karlis ngày hôm đó, lúc này mới ngộ nhận ra mà nói:"Công tước à, tôi không biết ngài nghĩ mối quan hệ của tôi với Rayson là gì nhưng chắc chắn không như ngài nghĩ.
Đợi đến một lúc thích hợp nào đó, tôi sẽ kể cho ngài tất cả mọi chuyện."
Karlis ngẩng đầu lên nhìn Alexander, hắn muốn nhìn xuyên qua tấm áo choàng để nhìn xem đôi mắt kia có đang nói dối không nhưng dù thế nào hắn cũng không nhìn được.
Alexander vươn tay chỉnh lại tóc trên đầu Karlis, hỏi:"Vậy thì bây giờ nói cho tôi biết lý do vì sao ngài lại thành ra thế này được chưa?"
Karlis lại vùi mặt vào người Alexander, hắn muốn nói nhưng lại sợ, nên chỉ đành đánh lạc hướng:"Cũng không có gì...!Ta buồn ngủ."
Alexander cười khẽ, anh ôm lấy Karlis nhỏ giọng bảo:"Ngài ngủ đi, tôi sẽ ở đây cùng ngài."
Karlis chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi, bầu không khí trong xe ngựa hết sức tĩnh lặng, chỉ còn tiếng vó ngựa lăn dài.
Mùi hương trên người Alexander vô cùng dễ chịu, không biết có phải vì đã quen với nó rồi không nhưng nó khiến Karlis cảm thấy vô cùng an toàn, không kiềm được mà chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận được hơi thở của người trong lòng đã trở nên đều đặn, đôi môi Alexander khẽ cong, anh nâng bàn tay trái của Karlis lên nhìn ngắm một lúc rồi đeo một chiếc nhẫn giống hệt chiếc cũ lên ngón áp út.
Anh đặt một nụ hôn đầy sự trân trọng lên chiếc nhẫn, khẽ nói:
"Lần này đừng làm rơi nữa nhé!"
Xe ngựa đã đến trước cổng biệt thự Alarie, quản gia Algie xuống xe mở cửa, cung kính nói:"Thưa điện hạ, đã đến biệt thự Alarie, tôi sẽ đưa công tước xuống ạ."
Alexander phẩy tay:"Không cần."- Anh tự mình bế ngang Karlis lên, chậm rãi bước ra ngoài để hắn không thức giấc.
Tuy phải bế một người đàn ông trên tay nhưng bước đi của Alexander vô cùng vững vàng, không có dấu hiệu của sự mệt mỏi.
Anh đi hết con đường nhỏ, xuyên qua đài phun nước tiến vào cửa biệt thự, quản gia Algie đứng phía sau tiến đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một người đàn ông đã đứng đợi bên trong.
Nhìn thấy Alexander, nét mặt Rayson liền hiện rõ vẻ không vui.
Alexander cũng chẳng nói gì chỉ gật đầu với cậu rồi đi lên lầu theo sự dẫn đường của Algie.
Rayson nhìn theo bóng Alexander đi lên trên mà không khỏi nhíu mày nhưng lúc này cậu không làm gì được đành phải ra vườn hoa giải tỏa tâm sự.
Alexander đặt Karlis xuống giường, đang định rời đi thì phát hiện bàn tay hắn vẫn nắm chặt áo choàng của anh không buông.
Quản gia Algie thấy vậy thì cúi người:"Công tước của chúng tôi khi ngủ có thói quen rất xấu, mong điện hạ lượng thứ."
Alexander cười khẽ, đôi mắt xanh dưới bóng đêm lóe lên:
"Không sao, như vậy cũng tốt."
Karlis trải qua một đêm ngon giấc, nhưng khi tỉnh lại thì hắn thật sự không ổn một chút nào.
Vì khóc quá nhiều nên đôi mắt hắn lúc này đã sưng phù như bong bóng, thậm chí muốn mở mắt mà còn thấy khóe mắt cay cay.
Karlis khó khăn hé mở "đôi mắt ếch" của mình, phát hiện phía trước mình là một mảng tối đen thay vì khung cảnh xa hoa như mọi khi thì không khỏi giật mình.
Sợ rằng bản thân đã chết trong thế giới tiểu thuyết, hắn ngồi bật dậy thì va phải khuôn mặt của một người.
Karlis lúc này đã sợ mất mật.
Alexander đang ngủ ngon thì bị va mạnh vào mặt, không thể ngủ tiếp này đành ngồi dậy, nói:"Công tước à, cách đánh thức người khác của ngài mạnh bạo quá đó."