Buổi chiều hôm đó Thiệu An có việc phải ở lại trường, Thẩm Lạc về nhà, cậu ta nhớ ra để quên đồ ở trong phòng của Thiệu An nên liền đi qua đó lấy.
Căn phòng này không lớn, đồ đạc cần tìm đều chỉ ở ngay trước mắt.
Thẩm Lạc lấy được thứ mình muốn đi quay người rời đi nhưng cậu ta nhìn thấy máy tính của Thiệu An vẫn chưa tắt, chắc hẳn là do vội vã nên quên mất.
Thẩm Lạc đi tới muốn tắt giúp nhưng lại bị nội dung trên đó làm cho đen mặt.
Trong mục nhật ký...
" Kế hoạch rời khỏi thành phố B"
Thẩm Lạc đọc không sót một chữ nào, tâm trạng cậu ta trở nên tồi tệ, trong đầu không ngừng tự hỏi " Tại sao anh muốn rời khỏi nơi này?".
Thẩm Lạc lại kéo xuống đọc thêm, ánh mắt cậu ta dính lại tại dòng chữ " Tôi sợ hãi bản thân sẽ động lòng thật, lại cũng sợ cậu ta đối với tôi chỉ là hứng thú nhất thời, dù sao truyện và đời thật cũng khác nhau, với tư chất của mình căn bản không xứng với cậu ấy".
Thẩm Lạc tức giận đóng máy tính lại rồi rời đi.
Buổi học tối hôm đó, lần đầu tiên Thẩm Lạc trốn học tiết giảng của Thiệu An.
Thiệu An cảm thấy có chút bất an, người như Thẩm Lạc hẳn sẽ không tùy tiện làm những việc này mới phải, hoặc chí ít cũng sẽ báo một tiếng cho quản gia mới phải.
Sau buổi học, Thiệu An nảy lên cảm xúc muốn đi tìm Thẩm Lạc nhưng cậu lại không dám bước tới phòng của cậu ta, Thiệu An thở dài quay lưng đi về phòng, cậu có chút thất vọng " Đúng thật chỉ là hứng thú nhất thời, cậu ta sẽ quên mình thôi".
Thiệu An vừa mở cửa phòng ra đã bị một bóng người từ trong bóng tối ôm chầm lấy, hơi thở của người đó phả ra mùi rượu nồng nặc nhưng vẫn không át được mùi hương nam tính đặc biệt trên thân thể, Thiệu An vừa ngửi liền biết người này là ai, cảm xúc của cậu cũng rối loạn lên.
" Thẩm Lạc, sao cậu lại uống rượu say như vậy?".
Thẩm Lạc không đáp mà chỉ dùng con mắt thâm sâu kia nhìn chằm chằm Thiệu An, một tay giữ lấy cằm nhỏ của cậu mà hôn xuống, nụ hôn sâu như giằng xé tâm hồn, mùi rượu bao bọc lấy Thiệu An, có lẽ do thể chất nên cậu chỉ nếm lại chút rượu từ nụ hôn đó mà cũng cảm thấy như hơi say rồi.
Tiếng ưm a nhẹ phát ra lẫn trong tiếng hôn ướt át, Thẩm Lạc thả môi Thiệu An ra, hai người mắt chạm mắt, mũi chạm mũi, cảm nhận được cả tiếng tim đập loạn xạ của đối phương.
" Tại sao anh lại muốn rời đi? tại sao lại muốn rời khỏi tôi?".
Thiệu An được thả ra thì th ở dốc " Cậu...!Chúng ta vốn dĩ cũng không là gì của nhau cả, cậu không có quyền quản tôi".
Thẩm Lạc ánh mắt nguy hiểm xé rách áo của Thiệu An, đẩy cậu ngã xuống giường.
Thiệu An sợ hãi nức nở " Cậu có chắc chắn bản thân không phải chỉ là hứng thú nhất thời với tôi không? cậu có chắc chắn rằng bản thân cậu yêu tôi không?...!cậu hiểu yêu là gì không?".
Thẩm Lạc bị những lời này làm cho tỉnh táo hơn một chút, cậu ta dừng lại động tác của mình, không biết cậu ta đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy Thẩm Lạc ôn nhu lau nước mắt cho Thiệu An rồi quay lưng rời đi khỏi căn phòng này.
Thiệu An nhìn thấy cậu ta rời đi không hiểu sao lòng lại hơi nhói lên, cậu cố khuyên nhủ bản thân không được động lòng nhưng nước mắt vẫn không ngăn được mà chảy ra.
Thiệu An bất giác trở nên sợ hãi thiếu niên kia nhiều hơn nữa.
Sáng hôm sau cậu bơ phờ rời giường để đi học, tâm trạng không tốt nên căn bản chẳng nghe được chữ nào vào đầu.
Buổi chiều Thiệu An có lớp học thể chất đột xuất, trời nắng to nên thầy giáo cho lớp cậu nghỉ sớm nhưng lại chỉ được ngồi nghỉ quanh sân, không được tự ý về trước.
Thẩm Lạc nhớ là thời khóa biểu của Thiệu An chiều nay không có tiết nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu về nên cậu ta trở nên có chút điền cuồng " Chẳng lẽ anh thật sự bỏ tôi mà chạy mất rồi sao?".
Thẩm Lạc gọi một cuộc điện thoại, một hồi sau có người báo lại rằng Thiệu An chỉ là có lịch học đột xuất, còn gửi địa chỉ sân tập cho cậu ta.
Thiệu An ngồi ở ghế đá ngoài sân tập mà ngủ gà ngủ gật, cậu bị tiếng ồn làm cho tỉnh lại, nhìn thấy một đám sinh viên quây lại bu quanh thứ gì đó, cậu tò mò vỗ vai người bên cạnh hỏi " Ở đó có chuyện gì vậy?".
Bạn học A đáp " Có một chiếc xe rất xịn xò vừa đỗ ở đó".
" Ra là vậy" Thiệu An cũng không quan tâm lắm, cậu định quay đi thì đúng lúc này cửa xe mở ra, đám sinh viên đều là người bình thường nên đều sợ hãi lùi lại, sợ làm xước một chút xe thì có bán nhà cũng không đền nổi.
Thẩm Lạc bước xuống, mặc dù chỉ là một học sinh cấp 3 năm cuối nhưng cậu ta đang mặc vest khi đi làm ở công ty Thẩm gia nên trông khí chất khác hẳn, nếu không nói ra hẳn sẽ không ai ở đó nghĩ rằng đó là một thằng nhóc ít tuổi hơn bọn họ.
Thiệu An dõi theo đám đông, thấy Thẩm Lạc ánh mắt nguy hiểm bước ra từ trong đó thì tim cậu hững một nhịp, thêm chút sợ hãi, trong đầu cậu vang lên hồi chuông cảnh báo nhắc bản thân phải chạy ngay đi.
Thiệu An lập tức cố trốn mình vào đám đông, cách này xem ra khá thành công, cho đến khi cậu va phải hai bức tường bằng người.
Vệ sĩ Thẩm gia từ sớm đã quan sát và chặn lối thoát của Thiệu An.
Không còn đường thoát, Thiệu An chỉ đành bất lực nhìn Thẩm Lạc từ từ bước tới trước mặt trong ánh mắt tò mò của hàng trăm bạn học xung quanh.
" Cậu muốn làm gì?".
Thẩm Lạc thẳng tay vác Thiệu An lên vai rồi đưa vào xe mặc cho cậu vùng vậy thế nào đi nữa " Tôi đưa anh về nhà".
" Tôi còn chưa tan học nữa, không tin cậu hỏi thầy giáo xem" Thiệu An bất đắc dĩ nhìn thầy giáo cầu cứu nhưng thầy giáo nhìn khí chất của Thẩm Lạc liền không muốn đắc tội nên nhanh chóng hô lên " Buổi học hôm nay kết thúc ở đây, các trò về sớm đi".
Thiệu An không ngờ được thầy giáo lại có tâm như vậy, Thẩm Lạc nhìn biểu cảm kinh ngạc của Thiệu An mà khẽ cười " Anh nghe rõ chưa, tan học rồi, về nhà thôi".
Thiệu An bị người khác bế đi như vậy trước mặt nhiều bạn học khiến cho cậu không biết giấu mặt đi đâu, chỉ đành chửi thầm Thẩm Lạc ở trong lòng..