Thế giới mới không quá mới mẻ đối với Giang Nguyệt, cô sống trong lo lắng mỗi ngày.
Tất cả các loại lo lắng, lo lắng về giới tính, lo lắng về tiền bạc, lo lắng về bạn bè, lo lắng về tương lai.
Cô không còn tiền tiêu vặt và giờ chỉ có một nghìn đồng mỗi tháng.
Bạn có thể làm gì với một nghìn nhân dân tệ trong thế giới giữa các vì sao? Mì bò ở một quán ăn nhỏ bên ngoài có giá nhân dân tệ một tô.
Một người phụ nữ mạnh mẽ như Giang Nguyệt cần ăn bữa mỗi ngày, bữa sáng, bữa trưa và bữa tối cộng thêm bữa tối. Để tránh bị đói nửa đêm, cô cũng nên ăn một thanh năng lượng rẻ tiền trước khi đi ngủ..
Suất ăn từ tầng đến tầng của căn tin trường quân đội chỉ bằng một phần ba giá bên ngoài, chỉ cần không đến căn tin thứ nhất ăn những món đắt tiền, một ngàn tệ cũng có thể khiến Giang Nguyệt miễn cưỡng ăn no.
Tuy nhiên, con người luôn phải tiêu tiền trong cuộc sống, dù có tằn tiện đến mấy cũng sẽ luôn có những khoản phát sinh bất ngờ.
Đôi bàn chân to như hàm răng của Giang Nguyệt, dù có đi đôi tất cứng cáp đến đâu cũng sẽ tồn tại trên chân cô không qua ngày.
Làm sao một cô tiên nhỏ tinh xảo lại có thể đi tất có lỗ? Cô phải mua hết đôi tất này đến đôi tất khác, vì nó liên tục xuất hiện thêm lỗ, Giang Nguyệt phải mua một hộp kim khâu, nhưng đương nhiên cô sẽ không khâu ngay trước mặt bạn cùng phòng, bạn cùng phòng đều là người giàu có thế hệ thứ , cô tiên nhỏ vẫn phải cố gắng hết sức để duy trì lòng tự trọng của mình.
-
Mỗi lần vá tất, cô đều nhét tất và kim khâu vào đáy quần, rồi lặng lẽ trốn vào buồng vệ sinh, sau đó móc ra đôi tất cùng kim khâu, chậm rãi mà may vá kĩ càng.
Khâu vá tất là một việc khó, không thể chỉ đơn giản là khâu hai lần, cô muốn khâu tất đẹp đến nỗi ngườ khác sẽ không phát hiện ra đó là vết tích may vá. Giang Nguyệt, người không chạm mười đầu ngón tay vào nước suối, để đôi tất trở nên thiết thực và đẹp đẽ là một vấn đề không hề nhỏ đối với Giang Nguyệt.
Sau khi miệt mài mò mẫm, Giang Nguyệt đã học được phương pháp khâu, đó là khâu một lớp sợi chỉ cùng màu lên bề mặt các lỗ, rồi khâu lại chúng, giống như đan lưới.
Phương pháp này rất mất thời gian, bởi vì thính giác của Giang Nguyệt quá nhạy cảm, cho nên khi cô trốn trong buồng vệ sinh để vá tất, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng từ Alpha lớn trong buồng.
Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng sẽ có Alpha vào nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, rất nhiều Alpha sẽ vào nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề, và Giang Nguyệt cũng vậy.
Sau khi có được kỹ năng vá tất, Giang Nguyệt cũng hết sữa rửa mặt.
Cô đã đổ rất nhiều nước vào sữa rửa mặt, và cô phải dùng sức tạo bọt khi rửa mặt.
Giang Nguyệt rất buồn, cô không còn có thể là một tiểu tiên nữ thanh tú nữa.
Bây giờ cô đã học được cách tiết kiệm và nội trợ, cô đã trực tiếp đến siêu thị mua một miếng xà phòng với giá nhân dân tệ, và dùng nó để gội đầu, rửa mặt và rửa chân cho cỡ của mình.
Cô đã nói lời tạm biệt với sự xa xỉ của những chiếc khăn mặt dùng một lần.
Lúc này cô chỉ có hai chiếc khăn, một cái để lau mặt và một cái để lau cơ thể bên dưới.
Chiếc khăn màu xanh không còn lông tơ và mềm mại, như một tấm vải bông cũ thô ráp, mài mặt dày hơn tường thành và trái tim mong manh hơn bong bóng.
Hơn nữa, khăn tắm chắc chắn sẽ ngả vàng sau khi sử dụng lâu ngày, Giang Nguyệt đã phải mua một lọ thuốc tẩy về giặt lại chiếc khăn bị ố vàng nhiều lần.
Năm hoặc sáu lần như vậy, chiếc khăn hoàn toàn mất đi độ bông và mềm mại, từ một miếng vải bông cũ thô ráp trở thành một chiếc khăn tắm cứng.
Nhất định không có chai lọ để lau mặt, mỹ phẩm lại càng không thể, Giang Nguyệt chỉ có một lọ glycerin giá năm tệ, cô chỉ nguyện ý dùng nó để lau mặt.
Cuộc sống hiện tại của cô thật tẻ nhạt và nghèo nàn.
Một tháng sau, giáo trình của bộ môn được cập nhật, Giang Nguyệt đã xem lớp học giải phẫu và huấn luyện chiến đấu thực tế trong giáo trình và im lặng trong một phút.
Đào tạo thực hành là điều dễ hiểu, nhưng giải phẫu là gì?
Tại sao sinh viên của bộ phận chiến đấu của họ lại học giải phẫu?
Hoang mang, cô mở thiết bị đầu cuối và điều hướng đến phòng giải phẫu để vào lớp.
Vì Trùng tộc trên người có rất nhiều vi khuẩn trí mạng, cho nên các học sinh trong lớp giải phẫu phải mặc quần áo bảo hộ.
Sau khi mặc quần áo bảo hộ vào, giáo viên giải phẫu dẫn họ vào phòng giải phẫu, Giang Nguyệt nhìn thấy thứ sắp phải mổ xẻ.
Giang Nguyệt như sắp ngất đi.
Đó là một con nhuyễn thể màu đỏ, dài mét và dày nửa mét, mọi bộ phận trên cơ thể đều được bao phủ bởi những vòng màu đỏ sẫm, thứ này đang nằm trên bàn mổ xẻ, không phân rõ đầu đuôi, khoảng năm giây lại nhẹ nhàng nhúc nhích trái phải.
Alpha trong lớp phát ra một tiếng rít.
Giang Nguyệt sắp phát điên.
Giáo viên giải phẫu đứng trên bục giảng và bắt đầu giảng dạy.
"Được rồi, xông lên đi. Vật này chỉ là món khai vị để các em luyện kỹ năng. Đại nhân thật sự còn chưa lên bàn đâu."
Còn còn,,,, có một con khác lớn hơn?
Giáo viên giải phẫu giảng bài bình tĩnh.
"Thứ này được gọi là vòng trùng, Mỗi chiếc nhẫn màu đỏ sẫm trên cơ thể nó tiết ra một lượng lớn chất độc thần kinh. Cuộc sống của một con vòng trùng ngoan cường như một con giun đất, dù bị chặt thành nhiều mảnh cũng không cht. Để giết nó, các em chỉ có thể cắt chúng thành nhiều mảnh vừa đủ. "
"Đây là một con vòng trùng đã nở được hai ngày, nếu được cung cấp đủ thời gian sinh trưởng, nó có thể phát triển đến mét, và một số con giun đen mạnh mẽ có thể phát triển đến hơn mét."
"Nếu các bạn gặp phải một vòng trùng trưởng thành, hãy nhớ nâng cao ngực và hét vào mặt nó khi bạn không có máy móc và vũ khí. Cht theo cách này sẽ đàng hoàng hơn."
Giáo viên giải phẫu vỗ tay: "Lớp đầu tiên thường không quá khó, chủ yếu là phát triển cảm giác tay, sau đó mỗi bạn sẽ được giao cho một miếng hắc vòng trùng nhỏ, nhiệm vụ của các bạn là phải cắt thành từng miếng vừa đủ, nát ở mức độ nhẹ hơn, có thể ví như nhân của sủi cảo.”
"Tất nhiên, có nhiều cách tốt hơn, chẳng hạn như thái nó thành từng lát nhỏ dọc theo liên kết đen của nó, nhưng điều đó khó thực hiện vì con hắc vòng trùng di chuyển quá nhanh trong trận chiến khiến chúng ta không thể làm được, cho nên nhất định phải làm cho nó thật nát."
Sau đó cơn ác mộng ập đến.
Giang Nguyệt phân đến một đoạn ngắn hắc vòng trùng.
Cho dù nó là một đoạn ngắn, thứ này dài cũng phải đến nửa mét.
Không phải ai cũng đủ can đảm đối mặt với một loài đỏ nhuyễn trùng dài nửa mét, dày nửa mét.
Giang Nguyệt lặng lẽ che cái ngăn lại, bởi vì ở đó có luồng nhiệt truyền đến, cô phải cố gắng hết sức để kìm chế ý muốn đi tiểu.
-
Cô thực sự sợ đến tè ra quần.
Cô run rẩy cầm một con dao nóng chảy ra và chỉ vào con sâu dài nửa mét.
Cô thực sự phải băm nát những thứ ghê tởm này như nhân sủi cảo sao? Nếu làm vậy cô không muốn ăn sủi cảo thêm một lần nào trong đời nữa.
Giang Nguyệt cầm con dao, dưới sự hướng dẫn của giáo viên giải phẫu, bắt đầu cắt dọc liên kết đen trên cơ thể con sâu.
Con dao không sắc, da của con sâu này rất dai, Giang Nguyệt phải dùng rất nhiều sức mới có thể để mũi dao đâm vào liên kết đen trên cơ thể nó.
Thời điểm mũi dao đâm vào cơ thể nó, vòng trùng bị co lại một cách mạnh mẽ, nó bắt đầu dùng sức cuộn lại, thu nhỏ lại thành một quả bóng, đầu và đuôi nó kết nối chặt chẽ với nhau tạo thành một vòng co và co lại.
Giống như một cái bánh mì tròn bị hỏng.
Khả năng khép lại của thứ này đơn giản là không thể tin được, và tốc độ của con dao phải cắt xé nó một cách nhanh chóng và tàn nhẫn trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Giang Nguyệt lấy một con dao nóng chảy sắc bén, xác định chính xác vị trí và chặt nó xuống.
Phồng phồng phồng phồng.
Cô liền cắt con hắc vòng trùng thành năm mảnh, trên bề mặt vết đen có một ít chất lỏng màu hồng nhạt chảy ra. Con hắc vòng trùng bị cắt thành năm mảnh dần dần bình tĩnh lại sau khi vặn vẹo một hồi.
“Yo, bạn đã làm rất tốt.” Giáo viên giải phẫu bước đến gần cô và chọc một con hắc vòng trùng bằng bàn tay đeo găng của cô.
Con hắc vòng trùng nằm bất động, có vẻ như đã cht hoàn toàn.
Giang Nguyệt như sắp ngất đi.
Tương Tuy đứng bên cạnh cô, người bạn cùng phòng từ phương bắc rất thô lỗ, trực tiếp nhấc xà beng lên đem con hắc vòng trùng bạo tương.
Ba!
Lớp cùi dày màu hồng nhạt bao phủ một số mô màu thịt và bắn tung tóe xung quanh, chỉ để lại một lớp da nhăn nheo của con vòng trùng to béo.
Mặc dù kinh tởm nhưng nó tiết kiệm thời gian và công sức, vì vậy các Alpha đã bắt chước làm theo.
Phịch một tiếng!
Bên tay phải của Giang Nguyệt, Bạch Vương bùng phát một con vòng trùng màu đen.
Có một chút sai lệch trong góc độ phát nổ của anh ta, vì vậy bùn đặc phun ra khắp người Giang Nguyệt.
Bạch Vương ngơ ngác nhìn Giang Nguyệt với chiếc xà beng trên tay, đằng sau chiếc kính bảo hộ là đôi mắt nhỏ kinh ngạc của anh.
Sau khi cơn mưa đặc quánh ngừng lại, hai chiếc khăn giấy không tên nhớp nháp như những dải thịt treo trên kính bảo hộ của Giang Nguyệt và lắc lư một cách liều lĩnh.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại.
Nếu cô có tội, xin hãy trừng phạt cô bằng pháp luật, thay vì biến cô thành một Alpha.