Cuộc sống lớp chính là buồn tẻ vô vị như vậy, Mục Đào lại trải nghiệm cuộc sống lớp lần nữa, chỉ là Mục Phỉ Nhiên thỉnh thỏang sẽ lên tầng tìm cô, Mục Đào không có gì nói với anh, dù sao không phải chị em thật, huống chi Mục Phỉ Nhiên đối với cô mà nói vẫn còn là uy hiếp.
Ngược lại cùng lớp có bạn học nam rất đẹp trai, Mục Đào hỏi hệ thống một chút có thể làm không, hệ thống nói cho cô, chỉ cần không chạm đến nhiệm vụ chính, cái khác hệ thống sẽ không can thiệp quá nhiều.
Vì thế Mục Đào liền nổi lên tâm tư lệch lạc, dù sao cũng là trò chơi, thử câu dẫn trai đẹp một chút, cô muốn nói chuyện yêu đương ngọt ngào.
Vì thế ở nhà Mục gia kia đơn giản to rộng phòng bếp thượng đẳng đã bị cô dùng, Mục Đào không học tập, mỗi ngày đều làm đồ ăn, học làm món tráng miệng ngọt gì đó mang đến trường cho nam sinh này ăn.
Tuy rằng nam sinh này không đẹp kinh diễm như Mục Phỉ Nhiên, nhưng lịch sự văn nhã, đeo một cặp kính không gọng, lông mày cứng rắn, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, nhìn cấm dục tốt, Mục Đào thích loại văn nhã bại hoại này.
Mục Phỉ Nhiên ở chỗ cô ăn mấy lần chặn cửa, phát hiện Mục Đào căn bản không có hứng thú với mình, hơn nữa không ngờ thân thể của mình lại có thể ở nào đó phương diện nào đó bị mình khống chế.
Ví dụ như, trong mấy nhiệm vụ trước, người làm nhiệm vụ giả mới trở lại Mục gia ba ngày, anh và nhiệm vụ giả đã có quan hệ không thể cho ai biết, đến bây giờ, lại càng là trực tiếp lên bản luỹ, phòng bếp phòng khách và ban công, không có không thể tưởng tượng được, chỉ có làm không được, cả kể trường học, thân thể anh như dã thú không tự mình ý thức được, ý thức không lưu đứng ở chỗ cao nhìn từng hồi náo loạn.
Nhưng bây giờ, anh và Mục Đào vẫn quan hệ chị em thuần khiết như cũ, Mục Đào nhiều lần làm như không thấy anh, còn không biết sống chết chống đối với Mục Hà và Ngô Thiến, vợ chồng Mục gia tức giận cắn răng, tuyên bố không cần đón Mục Đào về nữa.
Ngay khi Mục Đào lại một lần dỗi Ngô Thiến một câu, Mục Hà đạp bàn, Mục Đào khinh thường hừ hừ, Mục Phỉ Nhiên nháy mắt ra hiệu với cô lại bị Mục Hà giận chó đánh mèo.
“Biết thế tao không nên đón mày trở về nữa, mày nhìn xem mày đem Phỉ Nhiên biến thành bộ dáng gì rồi!” Mục Hà nổi giận đùng đùng.
“Con đem nó thành cái dạng gì, đã mười sáu tuổi rồi cũng không phải con nít nữa, hơn nữa con với nó cũng không tiếp xúc gì, sao lại trách con, không phải lần này thành tích nó chỉ đứng sau một người thôi sao, cũng đáng để ba hô to gọi nhỏ?” Mục Đào không hiểu, không phải chỉ đứng sau một người, có cái này cũng chịu không nổi?
“Còn không phải là do mày! Đều học lớp , còn không nghiêm túc học tập, còn đứng nhất từ dưới lên trên!” Nói đến đây Mục Hà lại tức giận, lúc ấy ông nhìn thấy thành tích Mục Đào hai mắt tối sầm lại thiếu chút nữa không xỉu qua đi, ông biết Mục Đào ở huyện thành không được giáo dục tốt như Mục Phỉ Nhiên, cho nên thành tích tới Nhất Trung sẽ có chút theo không kịp, nhưng cũng không đến mức đứng nhất từ dưới lên trên, kém nhất cũng phải trên nửa lớp đi.
Cái này còn chưa tính, con gái không được còn có con trai, dù sao con trai nhiều lần đều đứng nhất lớp, nào biết lần này cư nhiên chỉ thi đứng thứ hai lớp, nhìn Mục Đào cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, thật sâu cảm thấy là Mục Đào khiến Mục Phỉ Nhiên thụt lùi.
Dù sao gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
“Đứng nhất từ dưới thì đứng nhất từ dưới, dù sao trong mắt ba con cũng chỉ là phế vật, vậy con chính là phế vật vậy, đúng không ba ba ~” Mục Đào cười xán lạn, không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục ăn cơm.
“Mày!” Mục Hà tức giận, nhìn về phía đứa con trai kiêu ngạo một bên, nghĩ đến lần này nó đứng sau một người, liền mở miệng nói, “Đợt thi lần sau, ngày nghỉ cuối tuần cũng không cho phép ra ngoài chơi bóng, làm bài tập trong phòng làm bài cho ta, lớp học thêm ba sẽ báo danh cho con, nếu lần sau con không thi đứng nhất thì đừng về nhà gọi tôi là ba!”
“Vâng, ba.” Mục Phỉ Nhiên cúi đầu rũ mắt, lần này là anh cố tình thi không tốt, nha.
Mục Đào nghe vậy, dừng đũa, không nhịn được mở miệng: “Lão già, sao ông không tự mình đi thi đi, quốc gia đều giảm ông còn dám học thêm?”
Mục Hà không dám tin, không nghĩ Mục Đào cư nhiên lại dám gọi ông như vậy.
Vành tai Mục Phỉ Nhiên khẽ động, đáy mắt có chút kinh ngạc, giống như Mục Đào nói chuyện ngang ngược như vậy chỉ sợ không có mấy người dám làm như vậy.
“Mày gọi tao là gì?” Gương mặt Mục Hà tràn ngập phẫn nộ lẫn khiếp sợ.
“Ba ạ.” Mục Đào vô tội chớp mắt.
“Nó vừa mới gọi tôi là gì?” Mục Hà không chắc mình có nghe nhầm không, trong ấn tượng của ông, con gái nên tất cung tất kính cha mẹ, Mục Phỉ Nhiên ưu tú như vậy, cũng vô cùng nghe lời, mà Mục Đào làm con gái, tuy rằng trước kia thỉnh thoảng gặp mặt, nhưng mỗi lần gặp mặt, Mục Đào đều sợ hãi ông là ba, tuy rằng quay lại Mục gia lại phản nghịch, nhưng cũng đều ông là ba, mà không phải lão già.
Ngô Thiến có chút đờ đẫn: “Lão già.”
“Mẹ, sao mẹ có thể nói ba như vậy?” Mục Đào kinh ngạc che miệng, trước mặt khóa nồi.
“Mục Đào!” Mục Hà cực kỳ tức giận, chỉ vào cửa, “Cút ra ngoài!”
Mục Đào đương nhiên sẽ không nghe lời mà cút đi, mà là lộc cộc chạy lên tầng, vợ chồng Mục gia làm phần tử trí thức và phần tử có tu dưỡng xí nghiệp, đương nhiên cũng không làm cách đập cửa đuổi con gái đi—— vô duyên vô cớ hàng xóm trong khu biệt thự chế giễu.
Hôm sau vợ chồng Mục gia có vụ làm ăn quan trọng, muốn đi công tác, vừa đi chính là mười ngày nửa tháng, không quản được trên đầu Mục Đào, vì thế Mục Đào lại bắt đầu những ngày làm đồ ngọt vui vẻ.
Trước khi đi, Ngô Thiến dặn dò Mục Phỉ Nhiên ngàn vạn lần dặn dò, không được tiếp xúc Mục Đào, ngay cả tài xế đưa hai chị em đi học cũng bị dặn dò chỉ đưa Mục Phỉ Nhiên về nhà, về phần Mục Đào, thứ hai đến thứ sáu trọ ở trường, hoặc là tự gọi xe về nhà.
Về phần tiền đi taxi này, cũng phải tự mình ra, trừ từ chi phí sinh hoạt.
Mục Đào vì tiết kiệm tiền, dựa vào Mục Phỉ Nhiên cùng nhau đi học.
Buổi tối lớp so với lớp hơn học một tiết, mỗi ngày Mục Đào đều trốn tiết tự học buổi tối, luôn có thể ở cổng trường chặn Mục Phỉ Nhiên.
Mục Phỉ Nhiên từ xa đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ở cửa.
Ánh đèn ban đêm chiếu lên một thân ấm áp cô, thấy anh xuất hiện, trong ánh mắt cô gái đều là ánh sao.
Miệng Mục Phỉ Nhiên bất giác mà nhếch khóe miệng lên, đến gần Mục Đào, mới bất mãn nói: “Chị, chị lại trốn tiết tự học buổi tối, nếu bị giáo viên phát hiện nói cho ba, chị lại muốn……”
“Bị mắng? Đuổi chị ra ngoài sao? Hay là không nuôi chị?” Mục Đào chẳng hề quan tâm.
“Vậy em, sẽ nuôi chị là được.” Mục Phỉ Nhiên vươn cánh tay vòng qua vai Mục Đào, tới gần bên tai cô, có chút thâm tình nói.
“Cút.” Mục Đào đẩy mặt anh ra.
Hai người ra khỏi cổng trường, Mục Phỉ Nhiên chủ động cùng cô kéo ra khoảng cách, Mục Đào đuổi kịp bước chân anh, nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi lần đều chiếm tiện nghi xong liền chạy, có bản lĩnh nói cho tài xế chở chị một đoạn đường.”
“Xin lỗi chị nha, ba nói, chú Lưu chỉ có thể chở em.” Mục Phỉ Nhiên cười xấu xa nói.
Mục Đào ôm lấy cánh tay anh, nhìn thấy chú tài xế cau mày, nhếch miệng cười.
Mục Phỉ Nhiên cảm nhận cảm xúc mềm mại của Mục Đào gắt gao ôm anh, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ám quang, anh mở cửa xe ra, Mục Đào như cá chạch chui vào xe.
Tài xế bất đắc dĩ quay đầu lại, Mục Phỉ Nhiên ngồi trên xe, đóng cửa xe rồi buông tay.
Chuyện nhà Mục gia, ông ta không quản được, hơn nữa Mục Đào đằng nào cũng là con gái ruột của Mục Hà, cõ lẽ nhất thời tức giận đi, tài xế cũng mắt nhắm mắt mở mà đưa hai chị em về nhà.
Mục Đào và Mục Phỉ Nhiên về đến nhà, Mục Phỉ Nhiên còn có bài tập phải làm, nhưng Mục Đào cho dù có bài tập, cô cũng không làm, hôm nay vừa vặn nghiên cứu công thức đồ ngọt mới, Mục Đào định nướng bánh quy thử xem.
Chờ đến khi Mục Đào nướng xong, Mục Phỉ Nhiên cũng làm bài tập xong, anh xuống tầng vừa vặn ngửi thấy mùi thơm của bánh, muốn lấy một cái thử hương vị, dù sao Mục Đào làm đồ ngọt rất nhiều lần, anh đều chưa nếm thử qua, ngay từ đầu bán không tốt hoặc là thất bại, lần này cũng không tệ lắm, sắc hương đều có đầy đủ, nào ngờ bị Mục Đào đánh vào mu bàn tay.
“Mày làm cái gì đấy, đây không phải cho mày ăn.” Mục Đào bưng khay nướng, cầm túi đựng bánh quy, sau đó niêm phong.
“Vậy chị làm cho ai?” Động tác của anh dừng lại, đáy mắt có chút lạnh, không mặn không nhạt hỏi.
“Cái này mày quản không được.” Mục Đào mắt cũng không thèm nâng lên.
Mục Phỉ Nhiên ôn nhu cười, dường như không để ở trong lòng, chỉ có anh biết, trong lòng có một cây gai.
Từ nay về sau một tuần anh đều đi đến lớp không quấy rầy Mục Đào mà chỉ nhìn xem, quan trọng anh thấy được nam sinh văn nhã đeo một cặp mắt kính.
Chị anh, đối mặt với nam sinh ân cần, cười như một đóa hoa.
Trong lòng Mục Phỉ Nhiên không thoải mái, lần này anh cũng không bị cốt truyện khống chế, nhưng anh lại muốn làm chuyện đó với Mục Đào.
Mỗi ngày, mới đầu chỉ là một chút ý tưởng là mầm mống nhưng dần dần trưởng thành đại thụ, giờ phút này Mục Phỉ Nhiên ý thức được, Mục Đào, chỉ thuộc về anh.
Mục Đào chỉ có thể thuộc về anh.
Đây là lần thứ Mục Đào tỉnh lại, nhìn thấy Mục Phỉ Nhiên ngồi ở mép giường mình nhìn chằm chằm mình.
Nửa đêm không bật đèn, Mục Đào không giống lần đầu tiên, bị dọa đến run rẩy, cô nhìn bóng người này, vươn chân đá anh.
Vốn tưởng rằng lúc này Mục Phỉ Nhiên sẽ đứng lên đi bật đèn, nhưng mà không, Mục Phỉ Nhiên bắt được mắt cá chân cô, tay từ miệng ống quần ngủ chân của cô duỗi vào, sờ đến bắp chân cô.
Trong nháy mắt Mục Đào thanh tỉnh, muốn cho anh chân ấm áp, chính là một cước muốn chết của Võ Đại Lang mà Tây Môn đại quan nhân đạp bắt gian.
Dường như Mục Phỉ Nhiên đã đoán được động tác của cô, cả người đều ngã xuống chăn của cô đè cô lại, tay nhấc ống quần cô lên, vẫn sờ trên đùi.
“Mẹ nó mày biến thái à!” Mục Đào thét chói tai.
Mục Phỉ Nhiên che lại cô miệng, uy hiếp nói: “Nếu chị muốn ba mẹ tới đây, thì chị cứ việc kêu.”