“Chà, bọn chúng lại gây chuyện nữa sao?” – Hoa Mộc Thủy thở dài rồi đưa ly rượu lên môi – “Thật không xem Minh chủ này ra gì cả.”
Tân Thập Tam – thuộc hạ thân tín của chàng ngồi bên cạnh bẩm báo tiếp – “Thuộc hạ tìm hiểu được người của Tam Vương gia và Kiều Chi Thượng đều chết sạch…”
“Nguyên nhân chết là gì?”
" Ưng Trảo và một đao chí mạng. " - Thập Tam ngập ngừng đáp.
Hoa Mộc Thủy nói với không một chút sắc thái – " Kẻ này quả là không biết an phận mà. "
" Người định xử trí mọi chuyện ra sao ? "
" Nếu chúng thích loạn thì cứ để loạn… " - chàng mỉm cười đáp lại – " Cái thú của việc làm Minh chủ là ngồi nhìn bọn này xử lý nhau và đi hốt xác rồi giả vờ anh hùng cái thế đổ lỗi cho người khác. "
" Hình như ngài vừa xuyên tạc chính nhiệm vụ của mình thì phải ? "
" Từ xưa đến nay, ma giáo và triều đình được sinh ra để đám danh môn chính phái chúng ta đổ trách nhiệm cho chúng mà phải không ? " - Hoa Mộc Thủy thản nhiên nói.
" Thuộc hạ thấy ngài mới là xấu xa nhất ở đây. "
" Cấm trả treo. Tên đó cứ để mặc hắn làm gì thì làm, dù sao ngươi cũng không phải đối thủ của hắn. "
Thập Tam nói tiếp, giọng không giấu sự lo lắng – " Một kẻ nguy hiểm như thế để sống liệu có gây họa cho chúng ta ? "
Hoa Mộc Thủy mỉm cười đáp – " Họa của chúng ta ngươi thấy thêm một kẻ có khác biệt sao ? "
Thập Tam im lặng. Quả thật họa từ vị trí Minh chủ này không chỉ từ Ma giáo, triều đình mà còn từ những kẻ mang danh " danh môn chính phái ". Với những kẻ ma đạo thì Minh chủ võ lâm là kẻ cần loại trừ, với triều đình đây là kẻ họ muốn nắm giữ còn với chính đạo thì hai từ " Minh chủ " là thứ ai cũng thèm khát. Nói trắng ra vị trí này không khác gì sợi xích xiềng chặt chủ nhân của hắn – Hoa Mộc Thủy.
" Nếu không có chuyện gì thì ngươi đi đi. "
" Thuộc hạ tuân lệnh. "
Hoa Mộc Thủy liếc nhìn thuộc hạ thân tín của mình đi thì cười nhạt. Kẻ này đi theo chàng lâu rồi mà chẳng hiểu tâm ý chủ nhân và tình thế bản thân chút nào. Chàng rót rượu ra ly và đưa lên môi, nhắm mắt lại thưởng thức chút không khí bình yên ít ỏi này. Hình ảnh một cô bé mười hai xuất hiện trước mặt chàng.
" Huynh biết tại sao huynh cứ bị các sư huynh chèn ép không ? "
" Là do ta quá yếu. "
Kiều Mai của năm mười hai mỉm cười đáp lại – " Chính vì thế huynh phải mạnh mẽ lên, ta không cứu huynh và gửi vào nơi này chỉ để huynh bị người khác chèn ép. "
" Nếu ta mạnh hơn, muội đừng nở nụ cười như thế nữa. "
" Một đứa con gái chân yếu tay mềm không mỉm cười thì được gì, đây là vũ khí duy nhất của ta để tồn tại. " - nàng đáp lại, gương mặt không tắt nụ cười lạnh lẽo.
" Ta sẽ mạnh hơn để bảo vệ muội khỏi thứ khiến muội lo sợ. "
" Huynh biết ta sợ điều gì không ? "
Hoa Mộc Thủy của năm mười bảy chỉ biết nhìn tiểu nha đầu luôn mạnh mẽ trước mặt lắc đầu.
Kiều Mai thản nhiên nói tiếp – " Định mệnh. Để bảo vệ gia đình thì ta sẵn sàng tuyên chiến cùng số phận yểu mệnh của mình. "
" Đừng lo, muội sẽ không yểu mệnh đâu. "
" Cái mạng huynh là do ta nhặt được nên nhớ khi nào ta đòi lại thì huynh mới được trả ta. " - Kiều Mai mỉm cười đầy ma mị nói.
Hoa Mộc Thủy trở về thực tại, mỉm cười nhìn ánh trăng. Chàng và nàng ta đều là một kiểu người, kiểu người sống vì gông cùm của chính mình mà người đời có ai thoát khỏi mấy thứ gôm cùm vô hình này đâu chứ ?
" Khi nào muội mới quay lại đòi cái mạng này đây. "
…
" Ngươi có câu trả lời rồi sao ? " - Diệc Ưng nhìn tiểu nha đầu trước mặt hỏi.
Ngân Trúc mỉm cười gật đầu – " Không phải ngươi nói ta chỉ có thể chiến đấu với chính vũ khí của bản thân mình sao ? "
" Thôi được, ta hiểu rồi. "
" Chính vì thế, ta muốn ngươi giúp ta tồn tại ở nơi này. Ta muốn ngươi và ta cùng phối hợp xử trí kẻ nào đụng đến ta. " - cô nói tiếp – " Cái giá là một nửa gia sản nhà họ Hồng này. "
Diệc Ưng mỉm cười đáp lại – " Là con gái đừng tối ngày nói chuyện chém giết. "
" Giết người để bảo toàn mạng sống là một lý do chính đáng. "
Anh lạnh lùng đáp lại – " Chính đáng hay không thì tay ngươi cũng dính máu mà phải không ? Ba cái lý do vớ vẩn chỉ là mấy lời ngụy biện của những kẻ ngụy quân tử thôi ". Sau đó nhanh như cắt anh lấy tay nắm lấy cổ tiểu nha đầu trước mặt và dần siết chặt, ánh mắt anh đầy sát khí hoàn toàn khác vẻ thản nhiên mọi ngày – " Nếu ngươi chọn con đường này thì phải sẵn sàng bị giết như hiện giờ bất kỳ lúc nào. "
" Ta không… ra trận để… chuẩn bị tinh thần… bị giết… " - Ngân Trúc lấy hơi sức cuối cùng gượng nói một cách yếu ớt, tên này đúng là điên điên khùng khùng thích ra tay lúc nào thì ra tay mà – " Con người… ham sống sợ chết… là sai sao ? "
Diệc Ưng mỉm cười buông ra và xoa đầu cô mỉm cười đáp lại – " Nói hay lắm. Chuyện này ta nhận nhưng không cần ba cái gia sản nhà ngươi. "
Ngân Trúc vội hít lấy hít để lấy hơi sau khi bị tên này đột ngột siết cổ.
Anh nói tiếp – " Ta ghét cờ bạc nhưng lần này ta muốn đánh bạc xem tiểu nha đầu ngươi chống lại những kẻ thế lực nhất như thế nào."
…
" Phụ thân… nữ nhi muốn có chuyện muốn thỉnh cầu. " - Ngân Trúc tay cầm tách trà phổ nhĩ cô cất công nấu cho Hồng lão gia cung kính nói.
" Hửm ? "
" Nữ nhi muốn mượn người một phần ba gia sản tặng cho triều đình. "
Hồng lão gia im lặng rồi mỉm cười đáp – " Mới đây mà con định tiếm quyền phụ thân rồi sao ? "
" Nữ nhi chỉ muốn bảo toàn tính mạng cho Hồng gia thôi. "
" Chà, món lễ này con dùng lớn quá nhỉ ? "
" Có người từng nói ngân lượng là thứ có thể mua được tất cả mọi thứ nhưng nó cũng là một thứ cực kỳ dễ thay thế nên người đời mới yêu nó hơn hết thảy mọi thứ. "
Hồng lão gia mỉm cười đáp – " Con có phải tiểu nữ của ta không ? "
Ngân Trúc thản nhiên đáp – " Tùy người có tin hay không thôi. "
" Ta cho con mượn tên thuộc hạ này và trong năm phải trả lại cho ta. "
" Đa tạ. "
" Hãy biến nó thành con chó cho mình đừng bao giờ làm con chó cho nó. Tên thuộc hạ này thích tiếm quyền chủ lắm đấy. "
Cô mỉm cười đáp – " Tiểu nữ hiểu, đa tạ phụ thân. Tiểu nữ cáo lui. "
…
" Chà, có tinh thần vậy mới được chứ ? " - hệ thống nhìn màn hình cười lớn – " Ta không cho ngươi vào đây để tối ngày ăn chơi hay ngồi ủ dột lo lắng. Đời mà đơn thuần và như mơ quá thì còn gì mà thú vị chứ ? "