Mười ba năm trước
“Huynh sẽ về với đệ chứ?” – Ngao Thiên Bình mếu máo nói với đại ca mình.
Ứng Thiên mỉm cười dịu dàng trấn an tiểu đệ ruột của mình – “Tất nhiên, ta là Ngao Ứng Thiên – là một hoàng tử dũng mãnh – làm sao lại e sợ trước chuyến đi ban giao với man di này chứ?”
Thiên Bình quay qua trợ thủ - kẻ mà mình mới nhặt về - “Tào Thức, ngươi nhớ bảo vệ đại ca ta cẩn thận.”
“Thuộc hạ tuân chỉ!”
Thiên Bình chạy tới ôm đại ca mình một lần nữa thật chặt và khẽ nói – “Đệ đợi huynh về cùng chơi cầu mây với đệ!”
“Tất nhiên!” – đoạn Ứng Thiên quay qua Tam đệ của mình nhìn ra hiệu, nhằm nhắc nhở người này bảo vệ Thiên Bình.
Thiếu Phong không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Quan hệ của những hoàng tử trong cung cấm trong phải chuyện đơn giản, những hoàng tử như chàng không chỉ bị giám sát bởi người của phụ hoàng mà còn bởi người của những quý phi và các gia tộc khác. Chính vì vậy, một nguyên tắc ngầm mà mọi người nên hiểu là không xa cách gây chuyện đàm tiếu, cũng không được quá thân mật để tránh mang tội kết bè kết phái.
Thái công công khẽ nhìn đại hoàng tử của mười sáu tuổi - người có thể sẽ là Thái tử tương lai nếu chuyến đi ngoại giao này thành công và nở nụ cười đầy quái dị.
…
“Đại hoàng tử… người không sao chứ?” – Tào Thức nhìn Ứng Thiên không khỏi lo lắng, người này dù sống trong sự ghẻ lạnh của người trong hoàng cung nhưng tuyệt những hình tội này chắc chắn chưa từng trải qua, lại thêm bọn người man di này rất man rợ, ra tay cực kỳ tuyệt tình.
Ứng Thiên cố gượng chịu những vết thương xé thịt trên người và mím chặt môi lại chịu đau – “Ta không sao!”
Bất chợt tiến sấm chớp bên ngoài buồng giam vang rền, Ứng Thiên chỉ mỉm cười gượng – “Giờ này hẳn Bình nhi rất sợ.”
“Đúng, ngài ấy vốn rất sợ sấm chớp.” – Tào Thức khẽ nói, người này đến lúc này cũng lo cho em trai mình, thật quả là đáng khâm phục; chàng chợt nhớ lại ngày Bát hoàng tử cứu mình, cũng là một ngày sấm chớp, sau khi cứu chàng xong chính ngài ấy lại sợ hơn bao giờ hết!
Ứng Thiên ngẩn mặt mỉm cười chua chát – “Ngày tháng còn lại trong cung của đệ ấy chắc cũng không yên ổn!”. Chuyện có người hành thích Khả Hãn nơi đây để vu tội cho chàng chắc chắn không phải là trùng hợp, người có lợi nhất khi chàng – đại hoàng tử và có thể trở thành Thái tử - biến mất chỉ có những kẻ trong cung cấm kia. Không ngờ ráng gượng bao lâu nay đến cuối cùng lại chết nơi đất khách quê người. Bất giác chàng bật cười.
Tào Thức xé áo của mình lau cho chủ nhân và đáp – “Ngài ấy chắc chắn không sao, Bát hoàng tử vốn là người luôn hiểu chuyện và không gây sự ai.”
“Mình không đụng người nhưng không chắc người sẽ không hại ta!” - Ứng Thiên đáp cách vô thức, để mặc cho người này lau vết thương cho người.
Tào Thức im lặng, dù chàng chỉ vào cung vài tháng nhưng cũng hiểu được nơi này không đơn thuần mà đầy rẫy thị phi. Một nơi không chỉ phụ nữ đấu đá nhau mà còn là nơi để các gia tộc lớn tranh giành quyền lực.
Thấy người bên cạnh im lặng trầm ngâm, Ứng Thiên bật cười – “Nhưng ta nghĩ Thiếu Phong sẽ bảo vệ nó mà, ngươi đừng lo.”
“Vâng!”
Bất chợt cửa phòng giam mở ra, thằng bé với gương mặt độc ác mỉm cười – “Ra đây là Thái tử tương lai của Đại Đường đây sao?”. Đoạn nó ra lệnh cho người hầu ném thùng ớt xay vào người đang nằm trong buồng giam và cười lớn – “Xem bản lĩnh đám trung nguyên các ngươi cỡ nào!”
Vết thương Ứng Thiên ngày càng đỏ, chàng không khỏi đau đớn mà rên lên và không buồn né cây đao đang lao thẳng xuống mình. Có thể đây là ngày tàn của chàng.
Bất chợt Tào Thức chạy vào ôm lấy chủ nhân mình đỡ vết đao chí mạng.
“Tào Thức!” - Ứng Thiên hét lên khi thấy máu chảy trên lưng người này.
“Một nô tài mà cũng dám chống lại tiểu khả hãn ta” – thằng bé người ngoại tộc tức giận hét lên và vung đao toan chém thêm môt nhát nữa.
Ứng Thiên vội đứng dậy đưa tay đỡ nhát đao đó, tay chàng chảy đầy máu. Chàng nhìn kẻ này với ánh mắt đầy căm phẫn.
“Một hoàng tử thất thế mà cũng dám chống ta!” – tên nhóc tức giận cầm đao trên người thuộc hạ định xử lý kẻ ngạo mạn này.
“Dừng tay!” – giọng một người đàn ông vang lên.
Đứa nhóc nhìn người đàn ông oai dũng mà rụt cổ lại – “Khả hãn…”
“Ai cho ngươi làm loạn.”
“Khả hãn… hắn…”
“Dù hắn có thất thế cũng là hoàng tử Đại Đường, cũng là một con tin của chúng ta.”
“Cha…”
“Ra ngoài!” – ông hét lên.
Đứa nhóc nhìn Ứng Thiên không giấu sự bực bội rồi đùng đùng bỏ ra ngoài. Ứng Thiên không buồn nhìn người đàn ông quyền lực trước mặt mà chỉ lo lắng nhìn người thuộc hạ bị thương của mình.
“Quả là có chút phong thái hoàng tử!” – Đại Khả hãn ngồi sụp xuống sàn nhà phòng giam không buồn nhìn thuộc hạ mình và cười với kẻ-tù-tội-đối-diện-mình.
Ứng Thiên không buồn trả lời.
“Ngươi bị giam ở đây bao lâu rồi nhỉ?”
Đáp lại vẫn là sự im lặng.
“Hai năm?” – ông nói. Bất giác người thuộc hạ đi cùng khẽ thì thầm vào tai ông – “À, ta già rồi. Đúng hơn là hai năm chính tháng mười bốn ngày. Người trung nguyên các ngươi thú vị thật, đại hoàng tử bị bắt mà vẫn điềm nhiên không hề chuộc về… Cái giá của ngươi đúng là không bằng một vài mảnh đất nhỏ nhỉ!”
Ứng Thiên cắn chặt cố nhịn nhục.
Đại Khã Hãn vỗ tay lên đầu rối phanh phách và hào sảng nói tiếp – “Ta không hiểu lễ nghĩa đám Nho tử các ngươi là gì nhưng người như bọn ta nếu huynh đệ hay con cái mà bị bắt thì dù có mất hết tất cả cũng sẽ lấy về.” – đoạn ông quay qua nhìn tên nhóc này, đúng là khả năng nhịn nhục thật đáng nể. Sau ông đưa tay ra hiệu cho người băng bó cho Tào Thức và nói tiếp – “Giờ ngươi biết phụ thân ngươi đang làm gì bên đó không?”
Ứng Thiên tỏ vẻ không quan tâm.
“Hắn đang tổ chức hội nghị tuyển Thái tử…” – ông thản nhiên nói – “Xem ra ngươi còn sống hay đã chết cũng chẳng còn gì quan trọng.”
Lúc này Ứng Thiên mới ngẩn người.
“Nghe nói một trong những ứng viên sáng giá nhất là Bát Vương gia – Ngao Thiên Bình. Hắn là người đã nói phụ thân ngươi tổ chức tuyển Thái tử. Nghe nói hắn là đệ đệ ruột của ngươi nhỉ?”
“Nói dối!”
“Ta một Đại Khả Hãn nói dối một kẻ tù tội như ngươi làm gì?”
Không đời nào Thiên Bình làm thế với chàng. Nhất định mọi chuyện là nói dối.
Đại Khả Hãn ném một mật thư xuống đất và lạnh lùng đứng lên – “Ngươi không tin ta cũng đành chịu!”. Xong ông vội phủi người rùi bỏ đi không thèm quay người lại.
Ứng Thiên ngồi trong buồng giam nhìn thuộc hạ mình đang mê man. Chàng chưa đụng đến mật thư kia, chàng không tin Thiên Bình làm vậy với mình…
“Đại hoàng tử…” – bất giác giọng Tào Thức vang lên – “Người nhất định sẽ thoát khỏi đây… người nhất định sẽ là một hoàng đế tốt…”
Chàng nhìn người thuộc hạ rồi bật cười. Không biết sống đến ngày mai không mà nói chi đến làm hoàng đế. Thật sự quá mệt mỏi rồi!
“Con biết không? Trên đời có một loại chim bất tử, dù bị giết đến mức nào thì cũng vươn lên mà sống trong biển lửa. Người Thục Di của chúng ta cũng vậy!”
Tiếng mẫu thân chàng vang lên, người khi còn sống hay kể những câu chuyện Thục Di cho Ứng Thiên chàng nghe, khi đó thì Thiên Bình vẫn chưa sinh ra. Người còn hay hát những khúc hát đầy ai oán nhưng cũng rất kiêu hùng cho chàng.
“Thật sự con quá mệt rồi, mẫu thân!” - Ứng Thiên nhắm mắt lại. Có thể mọi thứ sẽ kết thúc ở nơi đây, đó không hẳn là một bi kịch.
…
Ứng Thiên mở mắt ra, nhìn thấy người thuộc hạ nằm cạnh mình, ánh mắt thâm quầng, vừa nhìn thấy chàng mở mắt, hắn không giấu sự vui mừng – “Ngài tỉnh rồi!”
“Ta chưa chết sao?”
Tào Thức tỏ vẻ không vui đáp – “Ngài nhất định không chết đâu.”
“Vết thương ngươi sao rồi?”
“Không sao, ngài bất tỉnh mấy ngày rồi!”
Ứng Thiên nở nụ cười lạnh tanh – “Mạng ta quả thật quá lớn!”
“Hồng phúc tề thiên, người là thiên tử nhất định qua khỏi mọi chuyện!”
“Lúc ta ngủ, ta nghe tiếng mẫu thân ta hát!” – chàng buộc miệng nói. Tiếng hát thật khiến người ta hoài niệm.
Tào Thức bật cười – “Tại hạ không nghĩ giọng mình lại được đánh giá cao vậy đâu!”
Ứng Thiên nhìn người hầu này nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Có phải nó như vậy không?” – Tào Thức cất tiếng hát của người tộc chàng.
Người chủ nhân nhìn không giấu sự ngạc nhiên, rất giống.
“Đó là bài hát của người Y Năng…” – Tào Thức đáp – “Có thể những bài hát ngoại bang đều khá giống nhau nên người đã nhầm.”
“Ai dạy cho ngươi?”
“Người tộc thần khi sinh ra đều biết đến nó.” – người thuộc hạ đáp – “Nó cũng như chim phụng hoàng, hồi sinh trong biển lửa. Cho dù người Y Năng bị tiêu diệt nhưng bài hát vẫn mãi vang lên mà không bao giờ chết!”
Ứng Thiên bất chợt bật cười.
“Thần nghe nói người là người Thục Di, người Thục Di cũng như người Y Năng, mãi mãi mạnh mẽ và không sao hết. Người còn là thiên tử mà!”
Khóe miệng chàng cong lên – “Ừ, ta là thiên tử mà!” – đoạn Ứng Thiên đưa tay chỉ cuộn giấy dưới sàn và ra lệnh cho người thuộc hạ - “Lấy thứ đó cho ta!”
Tào Thức vội làm theo lệnh chủ nhân mình.
Ứng Thiên mở cuộn giấy ra và cố bình tĩnh đọc tất cả mọi thứ trong đó.
“Thì ra là thế!” – chàng nở nụ cười chua chát. Thật đau đớn!
“Ngươi cho người nói Đại Khả Hãn là Thái tử Đại đường cầu kiến!” - Ứng Thiên nói lớn cho kẻ canh phòng mình nghe thấy.
Tào Thức có phần bần thần nhìn người chủ nhân này. Linh cảm cho chàng biết Ngao Ứng Thiên hôm nay không còn là người của hôm qua nữa.
Người ở trong cung thì làm gì có tình cảm thật chứ!