“Phu nhân đã căn dặn nhất định nô tỳ không được để tiểu thư đi Hội hoa đăng, nơi này toàn đám phàm phu tục tử thật không tốt cho thân phận của người” – Tiểu Hương nắm chặt tay Ngân Trúc không cho nàng ra khỏi cửa phòng – “Nếu muốn đi chơi thì hôm đại thọ Thái hậu chúng ta đi.”
“Ta éo quan tâm mấy thằng phàm phu tục tử mà tác giả không thèm đặt tên trong tiểu thuyết nhưng hôm nay ta nhất định phải đi chơi… Ta phải gặp soái ca của ta.” – cô kéo tay nô tỳ của mình ra.
Nếu hôm nay không ra ngoài thì ta làm quái gì có cơ hội gặp nam chính thần thánh Ngao Thiếu Phong được và sau này càng không có cơ hội gặp anh nam phụ thần thánh kia… Mới là nam phụ cùi mía mà Phương Thiên Bảo ngời ngời như thế thì nói chi đến hàng cực phẩm như Tam Vương gia Ngao Thiếu Phong, Giáo chủ ma giáo Kiều Chi Thượng và Minh chủ võ lâm Hoa Mộc Thủy… hotboy của bộ tiểu thuyết này.
“Không được” – Tiểu Hương hét lên rồi kéo tiểu thư của mình lại – “Chuyện chúng ta đi kỹ viện phu nhân biết đã trách phạt nô tỳ rồi nên nô tỳ nhất định không cho người đi. Người mà cứ làm càng như thế thì nô tỳ báo cho phu nhân kêu gia đinh nhốt người lại.”
Ngân Trúc không nói gì trở lại giường ngồi xuống theo lời nô tỳ của mình nói – “Tiểu Hương, tới đây ta có chuyện muốn nói…”
“Dạ?”
Ngay lập tức Ngân Trúc kéo Tiểu Hương đè xuống giường rồi một cách mạnh bạo.
“Tiểu thư… tiểu thư làm gì…” – A Hương đỏ mặt chợt nhớ lại lần đi kỹ viện lần trước làm tâm sinh lý người thay đổi không thích thú đàn ông mà chuyển sang phụ nữ sao?
Ngân Trúc không nói không rằng kéo áo nô tỳ mình ra rồi giật mạnh chiếc yếm đỏ đi cầm quơ tới quơ lui nói – “Giờ ngươi im lặng nằm ở đây thay thế ta đi, khi nào về đưa lại hàng cho ngươi, ok?”. Cô đưa mắt nhìn cái yếm thật không hiểu nổi, nó hoàn toàn không có tác dụng gì như áo ngực cả sao đám người thời này khoái mặc thế nhỉ?
“Người…” – Tiểu Hương mở to mắt nhìn hành động cùng lời nói bạo gan của tiểu thư lắp bắp – “người đừng đùa nô tỳ chứ?”
“Làm không?” - Ngân Trúc liếc mắt thách thức nhìn nô tỳ của mình tay cầm cái yếm đỏ toan định xé đi – “Hay ta cho đám gia đinh bên ngoài ta?” – nàng cao giọng nói – “Kiểu này là ngươi khỏi lấy chồng luôn…”
Tiểu Hương không còn cách nào đành miễn cưỡng gật đầu.
“Ngoan” – Ngân Trúc mỉm cười nói rồi nhét cái yếm đỏ vào áo. Giải quyết xong chuyện giấy phép đi chơi, giờ tới hoàn thành tốt vai nữ chính hội ngộ nam chính tại Hội hoa đăng là xong.
…
“Buông ta ra!” – Kiều Mai giẫy giụa trong tay Kiều Chi Thượng – " Người đường đường là Giáo chủ sao lại bắt cóc dân nữ yếu đuối như ta chứ ? ". Nàng không ngờ kẻ này bạo gan đột nhập phòng bắt nàng đi như thế này…
" Hôm nay ta không phải là Giáo chủ ma giáo mà chỉ là Kiều Chi Thượng đến đưa người con gái mình yêu đi chơi thôi " - chàng mỉm cười nói ôm chặt lấy nàng, chân nhanh chóng phi lên mái nhà thoát khỏi phủ Tướng quốc. Nếu chàng không thể danh chính ngôn thuận gặp Phương Kiều Mai này chi bằng sử dụng phương thức tà đạo này đưa nàng ta đi.
" Buông ta ra ! " - Kiều Mai hét lên, không ngừng giẫy giụa thoát khỏi tay người đàn ông này.
" Nếu nàng còn chống đối ta không chắc có thể giữ chặt nàng lại như thế này được nữa … " - chàng bình thản nói – " Còn chuyện các khuê các nàng hay nói nam nữ thụ thụ bất thân thì ta không ngại lấy nàng làm Giáo chủ phu nhân. "
Nhìn xuống bên dưới, Kiều Mai có phần hơi kinh sợ. Nàng từ kiếp trước đến nay đều chưa bao giờ phi thân như thế này… Bất giác nàng nhớ lại khoảnh khắc nhảy từ trên núi xuống ở kiếp trước thì cảm thấy có chút đau đớn…
Liếc mắt thấy biểu tình phức tạp của cô gái trong tay mình, Kiều Chi Thượng nhẹ giọng nói – " Nàng đừng lo, ta sẽ ôm chặt không bỏ nàng ra, nhất định nàng không ngã đâu. "
Phương Kiều Mai bình tâm lại, đã chết một lần sao lại sợ một lần nữa chứ ? Nàng chọn cuộc sống chơi với lửa này, chọn trở thành một người phụ nữ đa tình như Ngân Trúc thì tuyệt đối không nên hối hận.
" Thiên ma đao không ở Tàng kiếm sơn trang. " - nàng trở lại gương mặt kiêu ngạo thường ngày bình thản nói.
" Ta biết. "
" Ta sẽ dò hỏi Hoa Mộc Thủy cho người ? Người ấy là Minh chủ nhất định có tung tích."
" Không cần đâu " - Kiều Chi Thượng lạnh lùng đáp lại.
" Thỏa thuận của chúng ta nhất định ta làm được. "
" Hôm nay nàng chỉ cần xem ta là một người đàn ông đừng quan tâm mấy chuyện giang hồ hay thỏa thuận đó. "
" Còn chuyện ta nhờ ngươi ? "
" Ta đã cho người giải quyết hết bọn chúng " - chàng nói. Tại sao một Tướng quốc tiểu thư lại cho người tiêu diệt các mệnh quan triều đình chứ ? Cuối cùng nàng ta đang làm gì.
" Tốt lắm ! " - Phương Kiều Mai mỉm cười đáp. Nếu từ bây giờ nàng cho người giết hết kẻ đã giúp Ngao Thiếu Phong hại phụ thân nàng kiếp trước thì có thể an tâm toàn lực tiêu diệt Hồng gia và Tam Vương gia.
Kiều Chi Thượng đáp xuống một tửu lầu và buông người con gái trong tay xuống. Chàng muốn cùng nàng đi hội hoa đăng hôm nay, là một kẻ sống trong Ma giáo thực không thể đưa Tướng quốc tiểu thư đi như những cô gái bình thường được.
" Đẹp quá ! " - Kiều Mai nhìn những hoa đăng được thả lên bầu trời thốt lên.
Bất chợt nàng nhớ tới những lần cùng đại huynh đi ngao du khắp nơi kiếp trước nên có chút hoài niệm… Kiếp này bảy năm qua, mỗi thứ nàng làm, mỗi nơi nàng đi và mỗi người nàng kết giao đều có tính toán… Kể cả người đàn ông này.
Kiều Chi Thượng mỉm cười nói – " Nàng muốn thử không ? "
" Không cần đâu, ta không phải chưa từng làm mấy thứ này. "
Bất chợt mắt nàng nhìn xuống đường dừng lại ở một người, không ngờ lại gặp nhau sớm đến thế. Cô ta đúng là mỹ nhân mà, chả trách sao ngày xưa nàng lại thua thảm hại như thế.
" Nàng muốn giết ả ta ? " - Kiều Chi Thượng nhìn xuống cô gái vận lam phục bên dưới lạnh lùng nói – " Ta sẽ giúp nàng an bài. "
" Không cần đâu " - Kiều Mai mỉm cười nói – " Người ta muốn xuống tay giết ả ta không phải là người ". Nếu Hồng Ngân Trúc chết thì phải do Ngao Thiếu Phong giết mới hấp dẫn.
" Là ai ? "
" Người không cần biết… "
" Ta thật không ngờ từ " nam nữ thụ thụ bất thân " của nàng chỉ dùng đối ta thôi Tướng quốc tiểu thư " - Ngao Thiếu Phong mỉm cười bước tới. Chàng không ngờ Phương Kiều Mai có hứng thú mấy nơi như thế này, sau đó chàng liếc lên người thanh niên tiêu sái vận hắc y đứng bên cạnh nàng.
“Tam Vương gia quá cả nghĩ…” – Kiều Mai mỉm cười đáp lại.
" Ta Ngao Thiếu Phong còn huynh đây là… ? "
" Huynh ấy là biểu ca của ta " - nàng lên tiếng – " Phương Thế Ngọc. "
Kiều Chi Thượng liếc mắt nhìn Kiều Mai cười nhạt, kết giao một kẻ như chàng thật đáng xấu hổ đến sao ? Tướng quốc tiểu thư quả là một cô gái khó với tới.
" Phương Thế Ngọc cầu kiến Vương gia, nghe danh đã lâu. "
" Huynh đây đừng quá câu nệ tiểu tiết, mọi người đã đánh giá ta quá cao. " - Ngao Thiếu Phong mỉm cười đáp lại, ánh mắt dò xét người thanh niên này. Phong thái, cốt cách đều không phải dạng tầm thường, nhìn thân thủ chắc chắn là một kẻ võ công cao cường. Không ngờ Phương Kiều Mai kết giao rộng thật…
Kiều Chi Thượng liếc mắt thấy ánh mắt chán ghét của cô gái bên cạnh mình nhìn người đàn ông uy nghiêm phía trước thì cảm thấy có chút nhẹ lòng. Chàng nghe nói Tam Vương gia Ngao Thiếu Phong dù là người của hoàng tộc nhưng quan hệ người có thế lực giang hồ không hề ít… Lại danh tiếng hiển hách diệt trừ ngoại bang nên có phần lấn áp Hoàng đế… Mưu tâm kẻ này có thể nói không hề nhỏ.
Phương Kiều Mai thật không ngờ Ngao Thiếu Phong lại có mặt ở đây, nếu thế có lẽ nàng đã tính sai… Kẻ này gặp Hồng Ngân Trúc lần đầu tiên không phải ở đại thọ Thái hậu mà có thể ở đây… Đúng là ý trời mà.
Ngao Thiếu Phong thấy ánh mắt Kiều Mai thi thoảng liếc xuống một mỹ nhân ở bên dưới, ánh mắt có phần căm thù, không phải nói là căm thù hơn cả ánh mắt dành cho chàng thì càng cảm thấy khó hiểu…
" Thật không ngờ có người nàng còn căm ghét hơn cả ta… " - Ngao Thiếu Phong đưa mắt nhìn Ngân Trúc lạnh lùng nói với Kiều Mai.
" Nếu thế người có thể giúp ta tiêu diệt cô ả được không ? " - nàng mỉm cười nói. Nếu nàng không đoán được ý trời chi bằng đi trước nó...
Kiều Chi Thượng liếc mắt nhìn Kiều Mai, gương mặt không lộ chút xúc cảm.
" Không ngờ một tiểu thư khuê các lại có thể nói một câu hiểm độc như thế… " - Ngao Thiếu Phong mỉm cười đáp lại – " Nếu ta giúp nàng thì đổi lại ta được gì ? "
" Ta sẽ làm hậu thuẫn của người… " - Kiều Mai thản nhiên đáp – " Một Tướng quốc tiểu thư rất có lợi cho sự nghiệp của người trong tương lai ". Đây là lý do ngày xưa hắn lấy nàng...
Phương Kiều Mai này quả là một cô gái không đơn giản, Ngao Thiếu Phong nhếch mép cười – " Ta đồng ý ! "
Kiều Chi Thượng nhìn biểu tình và lời nói của cô gái mình yêu không khỏi khó chịu, cô ta cuối cùng xem chàng là gì ? Một kẻ có thể giúp việc mình trong bóng tối sao ? Còn Ngao Thiếu Phong này tại sao nàng ta lại ưu ái cho hắn quyền giết kẻ thù của mình như thế ?
" Ta sẽ giúp nàng tiêu diệt cô ả… " - Kiều Chi Thượng đưa ngón tay viết lên tay nàng.
[ Mới chap mà hấp dẫn rồi… Khửa khửa khửa…]
…
Ngân Trúc đi dạo cả buổi cũng chả thấy một anh có dáng vẻ có thể làm nam chính truyện ngôn tình, ngay cả nam phụ còn chưa được nữa là… Hay cô nhớ lộn tình tiết chứ ?
Bất giác cô thấy một mũi phi tiêu phóng tới thì không giấu được hoảng loạn, con nhỏ nữ chính này ít khi bước khỏi nhà mà sao cứ ra ngoài là có chuyện thế này… Nhìn về phía trước, cô thấy người mặc đồ đen lăm lăm cầm kiếm tiến về phía mình.
Phong cách cua gái người thời nay lạ thật… Trai tạm gọi là nam phụ đã thấy nhưng cầm kiếm lao về phía mình thì hoàn toàn không vui nổi...
Bất giác một phi tiêu khác ném qua làm một lọn tóc của cô rớt xuống đất… Giờ chắc chắn % là mấy anh trai này hoàn toàn không có thiện ý rồi đấy. Cô vắt giò lên cổ chạy lẩn vào đám nam thanh nữ tú đang thả hoa đăng.
" Chết tiệt, cuối cùng thằng nam chính khi nào xuất hiện thế " - Ngân Trúc lẩm bẩm cố lẩn ở đám đông và thoát khỏi đây an toàn.
Bất giác cô nhìn thấy mấy sát thủ đằng đằng sát khí đang phi thân ở mái nhà ráo riết đưa mặt lục soát mình… Cô ngồi sụp xuống bên dưới hàng bán hoa đăng. Chết tiệt thật !
" … …… "
“Crack… Crack… Crack… Cô gọi tôi chi ? Đang xem phim hay mà…” – Hệ thống đại nhân lên tiếng.
“Cho tôi hỏi cái quái gì đang diễn ra vậy? Tình tiết này nó hình như đâu có trong truyện đâu…”
“Ờ thì đúng rồi, đúng là trước đây là không có nhưng bây giờ thì có đó…”
“Là sao?” – Ngân Trúc đưa mắt nhìn bên ngoài thấy đám sát thủ đang lùng sục mình.
“À, tôi quên báo cô, nữ phụ Kiều Mai là hàng được trùng sinh sống lại…” – hệ thống đại nhân nói.
“What? Cô đang nói giỡn hay đang nói chơi thế?”
“Hệ thống không biết nói dối.”
“Con bé ấy trùng sinh bao lâu rồi?”
“Mới năm à.”
“Đệch, năm đủ làm Cách mạng rồi. Mà tôi mới coi / cuốn tiểu thuyết này à mà chắc con nhỏ đó không ưa gì tôi đâu nhỉ?”
“Đâu có gì đâu. Kiếp trước, cô chỉ hại chết cha chết mẹ người ta, phụ tình làm anh trai người ta điên, ngây thơ vô số tội xúi giục nam chính cho người giết cô ả rồi cướp hết tài sản nhà người ta thôi...”
“Khốn nạn thật, chắc chắn nó rất hận tôi... Cô ác quá!”
“Không đâu, con bé đó đâu có hận cô mấy. Chỉ là nếu nhốt cô cùng Hitler và Bin La Den nếu nó có viên đạn sẽ nã cho cô cả viên... Đó là tin tốt.”
“Còn tin xấu hơn sao?”
“Gần như tất cả nam phụ, nam chính giờ đều quy thuận con bé và muốn lấy lòng nó. Cách tốt nhất là giết cô đó... Khửa khửa khửa…”
“Cô là con hệ thống đại nhân khốn nạn nhất tôi từng biết.”
“Mà do cô lười không coi hết cuốn tiểu thuyết nên tôi spoil luôn: bọn họ không làm Minh chủ Hắc Bạch đạo cũng là hoàng thân quốc thích... Giờ hiện mới có anh ra tay thôi đó, cô mới đụng chính quyền và hắc đạo thôi… Mấy bữa nữa bạch đạo tham gia luôn thì thêm phần náo nhiệt…”
“Cô super khốn nạn mà, nữ chính may mắn con mẹ gì là nữ chính nhọ nhất lịch sử mới đúng đó.”
“Quá khen! Tuy nhiên để câu chuyện bớt nhàm chán, tôi cho số nhân tố mới vào đây...”
“Là gì?”
“Thiên cơ không thể tiêt lộ… Khửa khửa khửa… Nó sẽ tăng tính kích thích cho câu chuyện này…”
“Nó không làm cô bớt khốn nạn hơn đâu…”
“Ha ha ha... Tôi out đây… Chuyện còn lại tùy cô xử lý…”
Ngân Trúc cố ngồi bình tĩnh tìm cách bảo toàn tính mạng. Soái ca đâu không thấy mà thấy toàn chó sói không… Khốn nạn thật! Chó má nhất là cô lại quá xinh đẹp kết hợp cùng bộ đồ lam dành cho dàn cast chính nhìn kiểu nào cũng quá nổi bật so với mấy đứa quần chúng… Con hệ thống này độ khốn nạn chỉ hơn chứ không kém bà chủ cô… Cứ ngồi lỳ ở dưới hàng hoa đăng này thế nào cũng bị phát hiện mà…
…
“Xin đại gia tha cho tiểu nhân… Gia đình tiểu nhân làm nên tội gì để người giết chứ?” – một người phụ nữ ôm chặt con trai mình nhìn người thanh niên trước mặt nức nở khóc cầu xin.
“Coi như ngươi xui đi… chọc giận người ta để người ta thuê ta giết ngươi.” – người thanh niên bình thản trả lời.
“Có phải Đoàn lão gia thuê ngươi giết ta?” – người đàn bà hỏi, tay ôm chặt đứa con trong tay.
" Ta chả nhớ tên lão nữa… " - hắn ta mỉm cười tiến tới gần kéo đứa con khỏi mẹ nó rồi đưa tay vào cổ nó bóp mạnh.
“Muốn giết thì giết đi. Mẫu thân đừng xin hắn nữa…” – đứa trẻ hét lên mặc kệ bản thân đang ngạt thở thiếu dưỡng khí.
“Thật muốn chết như thế?” – người thanh niên mạnh tay hơn nhưng đối mặt hắn chỉ là gương mặt cam chịu cái chết không chút sợ hãi.
Người phụ nữ ở sau lưng toan lấy dao chạy tới tấn công kẻ đang giết con mình thì bị tay còn lại của hắn khống chế đẩy ra, người này thậm chí còn chả buồn quay lại nhìn bà. Bất chợt hắn buông tay thả con trai bà xuống.
“Hết hứng rồi.” – hắn thản nhiên bỏ đi không buồn quay lại nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc vì thoát nạn.