Đôi môi đỏ mọng của Tô Trăn khẽ mở, thở hổn hển, bộ ngực phập phồng lên xuống làm lóa mắt người, trong ánh đèn lúc sáng lúc tối cảnh đẹp như xuân.
Trọng tâm của cả người cô dồn vào đôi tay đang chống lên ngực của người đàn ông.
dưới lòng bàn tay là lồng ngực cơ bắp dưới tỏa nhiệt dưới lớp áo sơ mi của người đàn ông.
Tư thế vô cùng mập mờ này khiến cho mặt Tô Trăn lập tức phát sốt.
Ha"
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười thanh nhuận quen thuộc.
Cố Thanh Nhượng.....!
Người đàn ông cô đụng trúng là Cố Thanh Nhượng.
Tô Trăn trộm ngước mắt nhìn một chút, lọt vào tầm mắt là chiếc cằm với đường nét lạnh lùng như ngọc của Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng khiến cho Tô Trăn vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
mỗi lần ánh mắt của Cố Thanh Nhượng nhìn cô, đều trực tiếp không hề che dấu tỏa ra ánh sáng xanh âm u đáng sợ, giống như một con sói hoang dã trên đồng cỏ, mưu đồ cắn đứt cổ cừu nhỏ.
Tô Trăn nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc tình cảnh xấu hổ này, chỉ có thể dồn sức ấn lên lồng ngực của người đàn ông, từ từ kéo dãn khoảng cách của hai người.
Để giúp cho bản thêm có thêm sức để đứng thẳng, nếu không thì cô cứ phải nghiêng ngả dựa vào như vậy, mãi cũng chẳng thể tự đứng lên được.
Tô Trăn vừa nảy ra ý tưởng này, thì một cánh tay đã ôm lấy vòng eo xinh đẹp của cô kéo vào trong ngực, cánh tay đó chỉ nhẹ dùng lực, Tô Trăn liền mất đi lực đứng thẳng, lại lần nữa bám lên người của người đàn ông, sức lực cơ thể chênh lệch cách xa nhau khiến cô lại một lần nữa dán chặt lên người của anh.
" Học trưởng Cố...." Tô Trăn xấu hổ tức giận nhìn anh nói " Anh để em đứng dậy"
" Không phải em muốn đè lên tôi sao bạn học Tô? Hiện tại lại muốn đứng dậy?"
Cố Thanh Nhượng cúi thấp đầu xuống, thanh âm thanh nhuận hàm chứa nghi hoặc, trịnh trọng.
" Em là bị vấp ngã..." Tô Trăn vội vàng nói " Anh bỏ em ra trước đã...."
" Thật sao....bị vất ngã...." Cố Thanh Nhượng gật gật đầu, dường như đang xem xét tính khả thi của lời giải thích này.
Ánh mắt Cố Thanh Nhượng đảo quanh khoảng cách của hai người, " Hai chúng ta hiện tại như vậy, sẽ chẳng có ai cảm thấy rằng là do em không cẩn thận bị ngã đi!"
Cơ thể phóng đãng, yêu mị của người phụ nữ, nằm đè lên ngực người đàn ông, trọng lượng của toàn thân đặt lên trên người đàn ông.
Người đàn ông nửa người bị đè lên trên tường, không chủ động, quá hoàn mỹ để nhìn xem tiểu yêu tinh trong lòng ngực này như thế nào xuất ra thủ đoạn để câu dẫn anh.
Hai thân ảnh dán sát vào nhau, một cứng một mềm, một mạnh một yếu, tình cảnh lúc này cảm giác chỉ cần một động tác cũng tùy ý nảy sinh ái muội.
Đây, mới chính là lời giải thích chính xác nhất đối với tư thế của hai người.
" Em....!Thế anh trước buông em ra..." giọng nói mềm mại ẩn chứa ý tứ van cầu.
" Em giải thích rõ ràng đi đã thì anh mới bỏ".
Người đàn ông không một chút châm chước.
Tô Trăn tức đến mức mắt đầy nước, đột nhiên lại trông thấy ở lối đi có một nữ sinh trong trường bọn họ đang đi tới đây.
Gấp đến độ không quan tâm gì nữa, lần đầu tiên to gan véo eo của Cố Thanh Nhượng, bị Cố Thanh Nhượng khoá chặt tay lại, sau đó ôm lấy Tô Trăn lấp sau tấm bình phong bên cạnh.
Xuyên qua tấm bình phong mỏng manh, Cố Thanh Nhượng trêu đùa bàn tay nhỏ mềm mại tự mình dâng đến cửa.
Tô Trăn căng thẳng nghe tiếng bước chân đi qua của nữ sinh, nữ sinh còn quay đầu nhìn về tấm bình phong, che miệng cười một tiếng.
Hiển nhiên là không có nhìn rõ hai người bên trong đang dây dưa là ai.
May không phải là bạn học quen, nếu không vừa nhìn thấy hình dáng của hai người là có thể nhận ra ngay.
Tô Trăn chỉ là nhẹ thở ra một hơi, hiện tại cứ như yêu đương vụng trộm vậy, phải cẩn thận trốn tránh người quen, không thể để mọi người biết được....!
Tô Trăn mắt hạnh nhiễm một tầng sương trợn mắt nhìn Cố Thanh Nhượng, Cố Thanh Nhượng mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tô Trăn như cô là một bạn học nữ không hiểu chuyện vậy.
Nhưng nhìn xuống bên dưới, một tay vẫn ôm chặt eo của Tô Trăn, khí lực càng lúc càng lớn, hận không thể khiến cho Tô Trăn nhập vào trên người của anh, một tay khác trêu đùa tay nhỏ của cô, chẳng có bên nào rảnh rỗi cả.
Đợi đến khi nữ sinh kia đi rồi, hai người mới từ phía sau bình phong đi ra.
Đôi tình nhân vừa mới thân mật trong nhà vệ sinh, không biết từ lúc nào đã di chuyển đến bên này, cách Tô Trăn và Cố Thanh Nhượng khoảng m.
Hai người thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh môi lưỡi thân mật, giống như tiếng pháo từng tiếng nổ đôm đốp bên tai Tô Trăn.
Tô Trăn biết bản thân cô không thể động đậy được, nếu Cố Thanh Nhượng không muốn buông bỏ, thì cô lại ngọ nguậy cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể khiến cho bản thân càng lúc càng thê thảm.
Tô Trăn xấu hổ đến mức không dám quay đầu sang phía bên kia, " Học trưởng Cố, chúng ta quay về đi, thầy giáo nhất định đang đợi anh đó".
" Không vội"
Cố Thanh Nhượng tất nhiên không vội, bảo bối ấm áp thơm mềm ở trong ngực, bây giờ dù có bận chuyện gì đi nữa cũng đều có thể đợi chút.
Nhưng mà Tô Trăn gấp, cũng không biết có phải do trông thấy hiện trường xuân cung sống thân mật hay không, mà chân cô càng lúc càng nhũn, càng lúc càng đứng không vững, cả người mềm nhũn dựa vào trên người người đàn ông.
" Nhưng em không muốn cứ ngốc mãi ở đây, quay về đi mà học trưởng Cố".
Tô Trăn bắt đầu làm nũng.
Bên cạnh bọn họ, người nữ cao giọng kêu, tùy ý để người đàn ông liếm mút da thịt của mình, ánh mắt mơ màng vô tình nhìn thấy Cố Thanh Nhượng đang ôm chặt Tô Trăn không buông, ánh mắt lộ ra vẻ ham muốn, thè lưỡi liếm một vòng môi, ánh mắt lộ rõ ham muốn khát vọng Cố Thanh Nhượng
Người kia mới đích thực là đàn ông chứ....so với anh ta thì cái người trên người cô ta coi là thứ đồ gì.....!
Lại nhìn người đàn ông anh tuấn kia, ôm bạn gái nhưng lại không hề động tay động chân gì, chỉ kéo tay cô gái đó, nhìn cô ấy một cách tràn đầy sủng nịnh.
Người đàn ông anh tuấn kia dường như cảm nhận được ánh mắt của cô ta, mâu quang đen thẫm không chút gợi sóng lạnh lùng quét qua, phảng phất như có ai đó bóp chặt cổ vậy.
Đây không phải là người cô ta có thể trêu chọc được.
Cô ta đẩy người đàn ông đang ý loạn tình mê ta, còn giẫm lên giày cao gót " cồm cộp cồm cộp" đi mất.
" Đi thôi học trưởng Cố, xin anh đó" Buổi tối hôm trước trong phòng vẽ tranh, Tô Trăn đã từng thử ngọt ngào làm nũng với Cố Thanh Nhượng.
Cắn môi nghiêng đầu " Được đi mà học trưởng Cố, anh là tốt nhất".
" Tôi là tốt nhất?" Thanh âm của Cố Thanh Nhượng không chút dao động.
" Đúng rồi, học trưởng là tốt nhất, " Tô Trăn gật gật đầu, ánh mắt tha thiết nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Nhượng.
" Nếu đã như thế, tiếp theo đây bạn học tô phải ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho thật tốt, rốt cuộc thì tôi cũng tốt như vậy mà."
Cố Thanh Nhượng nhấn mạnh hai từ "hầu hạ" đó, hai từ này được anh nói ra, sau lưng dường như có vô hạn mơ màng.
Tô Trăn đang định phản bác, liền nghe anh nói " trong vở kịch"
Một quyền đánh vào bông.
Tô Trăn và Cố Thanh Nhượng một trước một sau tiến vào phòng bao.
Bên trong phòng bao đang chơi trò chơi, cái gì " thủ lĩnh a a..."
Tô Trăn trải qua một trận này sức lực như là bị cướp đi hết vậy, cả người mệt mỏi, đặc biệt đối với khí thế mạnh mẽ của Cố Thanh Nhượng.
Cô ngồi xuống cái ghế sofa ở gần cửa.
Cố Thanh Nhượng cũng ngồi xuống, chặn chết đường ra của Tô Trăn.
Giờ nếu Tô Trăn muốn đi thì sẽ phải đi qua Cố Thanh Nhượng đã.
Hai nữ sinh ngồi bên cạnh Tô Trăn nói chuyện " vừa nãy lúc mình đi ra ngoài, trên đường nhìn thấy hai căp tình nhân đang thân mật."
" Cũng không kỳ quái a, chỗ này là KTV nổi tiếng dành cho các cặp tình nhân ở Kinh Đô đó.
"Thầy giáo chọn chỗ này đúng là người già mà tâm không già".
"Thầy giáo mới hơn tuổi thôi không già a".
Tô Trăn nhớ đã từng nghe qua chỗ nào, địa điểm này là do Cố Thanh Nhượng chọn......!
Tô Trăn nãy đi ra ngoài vẫn chưa đi vệ sinh.
Cô nỗ lực quên đi chuyện này, tận lực đem lực chú ý đặt ở những chỗ khác, như là chơi trò chơi hiện tại, nhưng người càng căng thẳng, chính là càng muốn đi.
Tô Trăn rất chán nản: " Học trưởng, em muốn đi ra ngoài."
Cô muốn đi vệ sinh.
Cố Thanh Nhượng co mũi chân lại một chút, " Em đi đi".
Tô Trăn: "...như này đi không được".
" Đi không được à? Thế thì tôi cũng không có cách nào." Cố Thanh Nhượng dựa vào sofa, như kiểu em nhìn mà làm đi vậy.
" Anh có thể đứng dậy một chút được không?"
" Không được." Hai tay dài của người đàn ông khoanh trước ngực, lạnh lùng cự tuyệt.
"......"
"...."
Cố Thanh Nhượng không hợp tác, Tô Trăn cũng phải đi.
Chân nhỏ của Tô Trăn khó khăn cọ qua chân của Cố Thanh Nhượng, bước một bước lớn, mắt thấy sắp ra được rồi.
Chân lớn của Cố Thanh Nhượng nhẹ nhàng nhấc lên, chân của Tô Trăn giơ lên giữa chừng bị móc quay lại, cả người mất thăng bằng, ngã lên người Cố Thanh Nhượng.
Hoặc là nói nửa ngồi nửa đè lên người Cố Thanh Nhượng, hai người mặt đối mặt.
Hai tay của Tô Trăn đè lên váy ở trước người, bộ ngực bị đè ép càng cuộn trào mãnh liệt.
Ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung qua đây.
Cố Thanh Nhượng đứng dậy, chân lớn kéo lấy Tô Trăn nửa ôm nửa đỡ đem cô đứng dậy.
" Bạn học Tô cẩn thận a".
Rõ ràng là anh ta móc cô, hiện tại lại ra vẻ quân tử như vậy.
Các bạn học đều nhìn qua đây, Tô Trăn không dám phát tác, chỉ đành nuốt cục tức này, " Cảm ơn học trưởng, thật ngại quá".
" Lần sau cẩn thận một chút".
Sắc mặt Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhưng ánh đèn mờ ảo, quần chúng không nhìn thấy được.
Tô Trăn hít thật sâu.
Đợi đến lúc cô quay lại, Cố Thanh Nhượng đã ở giữa đám đông, một tay đút túi quần, một tay cầm ly sâm panh, ánh sáng nhẹ nhàng của ánh đèn chiếu vào người anh, càng làm tôn lên khí chất lạnh lùng bất phàm của anh.
" Cảm ơn Kim Mộc Lang của chúng ta, nam thần của các bạn!" Thầy giáo giơ cốc lên, " Tất cả chi phí tối nay, Thanh Nhượng bao hết.
Mọi người chúc Thanh Nhượng một ly!"
"Cạn ly!" "Cạn ly!" "Cạn ly!"
Ánh mắt của nhóm nữ sinh nhìn Cố Thanh Nhượng càng lúc càng trực tiếp, đến cả thầy giáo cũng trêu đùa Cố Thanh Nhượng, nhưng sắc mặt Cố Thanh Nhượng vẫn lạnh nhạt như cũ, không làm ra bất kỳ phản ứng nào, hình như không có cảm giác gì cả.
Tô Trăn tự dưng lại nhớ đến bức tranh bị Tần Tiểu Manh xé rách hôm trước.
Tần Tiểu Manh sau đó không những không được ghi tên trên bức tranh, đến cuối cùng cả ký tên của toàn bộ người trong hai khoa cũng không có tên của cô ta.
Tần Tiểu Manh phải mất rất nhiều sức lực mới có thể khiến cho cô giáo không tiếp tục có thành kiến với cô ta nữa.
Nhưng Tô Trăn lại cảm thấy đây chính là vầng quang của nhân vật chính, rốt cuộc thì lúc đó cô giáo cũng tức giận như vậy, sau đó thế nhưng lại trực tiếp tiến cử cô ta vào vở kịch lớn của Mân Ân.
Nhưng...!bức tranh đó có thật là bị Tần Tiểu Manh làm rách không? Tô Trăn nhìn Cố Thanh Nhượng tao nhã cẩn trọng trước mắt, những suy nghĩ chập trờn liền bị đứt đoạn.
Hai ngày sau, chính thức bắt đầu diễn tập vở kịch lớn của Mân Ân.
Tô Trăn thân là nha hoàn thiếp thân của Boss phản diện, nhận một bộ y phục quá là hoa mỹ.
Hoa mỹ đến mức không giống nha hoàn, giống như quần áo của phi tử được ân sủng trong hoàng cung vậy.
Nha hoàn này....!sẽ không phải là tiểu thiếp được vai phải diện lén nuôi dưỡng chứ..