Xuyên Thành Nữ Phụ Đơn Thuần Xinh Đẹp Trong Ngôn Tình

chương 20: 20: thoả mãn yêu cầu của anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Thanh Nhượng đích thân ra tay, thân phận phông nền như Tô Trăn trực tiếp từ nha hoàn thiếp thân trở thành tình nhân anh ta nuôi dưỡng bên cạnh.

Mặc dù vẫn như cũ không có lời thoại.

Tô Trăn cầm lấy kịch bản mới của bản thân, đọc một thời gian có chút nhìn không ra hướng đi của tình tiết cốt truyện.

Cô cầm kịch bản được Cố Thanh Nhượng viết đầy chữ, đầu ngón tay nóng bỏng, như là chạm phải thứ đồ gì của người xấu.

" Thưa thầy, em cảm thấy em có thể...." Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tô Trăn nhàn nhạt hiện rõ chữ kháng cự.

" Có thể cái gì?" Thầy giáo đang nói chuyện với sinh viên khác, không có nghe thấy lời Tô Trăn nói.

Nhưng Cố Thanh Nhượng nghe thấy.

Anh cao m, đứng trước mặt Tô Trăn không cần nói gì cũng đã tạo áp lực rất lớn rồi, hầu như đem cả người cô bao phủ trong cái bóng của anh.

Đầu ngón tay của Tô Trăn siết chặt kịch bản, đầu cúi xuống, hít thở mạnh, thanh âm mềm mại không chút sắc bén, không hiểu sao khiến cho người khác cảm thấy rất dễ bắt nạt, " Em chỉ cảm thấy, cảnh này quá quan trọng, em làm không nổi".

" Làm không nổi?" Cố Thanh Nhượng chậm rãi nhắc lại lời nói của Tô Trăn, "

" Bạn học Tô nếu như thật sự làm không nổi, thế tôi chỉ có thể tự mình mở một lớp phụ đạo kèm : cho bạn thôi".

Thanh âm cao lãnh như hoa, xa xôi giống như những đám mây đang bay trên bầu trời, Nhưng rơi vào tai Tô Trăn lại giống như xiềng xích quấn quay cổ cô, trái tim co thắt.

Tô Trăn liền đổi lại " Nhưng em sẽ cố gắng nỗ lực!"

Hận không thể cúi đầu bày tỏ trước Cố Thanh Nhượng, để anh biết rằng bản thân sẽ tích cực hợp tác, toàn toàn không cần phải phụ đạo chỉ cả.

Khóe miệng của Cố Thanh Nhượng nhếch lên một cười nhạt, khuôn mặt thanh lãnh như tuyết xuân, " Thế thì quá tốt rồi".

Tô Trăn:.....!

Vì cái gì hai con đường đều là đường cùng, cho dù như thế nào cũng đều có cảm giác sẽ rơi vào miệng hổ vậy?

Nhóm nhân vật phải diện quan trọng đã hoàn thành lời thoại, chính là đến lúc nhóm phông nền đi lên.

Tô Trăn cả đầu đều là mồ hôi.

Cô đứng cạnh bên Cố Thanh Nhượng, trong mũi ngửi thấy đều là hơi thở có mùi hương nhàn nhạt như mùi của tre trúc trên người Cố Thanh Nhượng, bên tai giống như nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Cố Thanh Nhượng, giống như ngửi phải mùi hương làm nhiễu loạn tâm trí người vậy.

Trong cái loại tình huống này, khiến cho cơ thể của Tô Trăn và động tác của cô vô cùng cứng ngắc, khiến cô thời thời khắc khắc đều nghĩ muốn chạy trốn.

Cô sợ không kéo căng, cơ thể cô sẽ mềm xuống mất.

"Ngừng!"

Nghe thấy thầy giáo hô ngừng, Tô Trăn như người tỉnh từ trong giấc mơ, lập tức nhẹ thở ra một hơn, lùi phía sau một bước.

Không ngờ đến, thầy giáo lập tức bắt lấy tay của Tô Trăn, kéo cô đẩy vào trong lồng ngực của Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng trưng gia vẻ mặt cười như không cười tiếp lấy tiểu động vật nhỏ đáng thương.

"Tô Trăn, em diễn là nha hoàn thiếp thân của Kim Mộc Lang, đồng thời cũng là tình nhân anh ta nuôi dưỡng bên người, cơ thể của em sao lại có thể cứng như vậy được?

Thầy giáo nhịn không được lắc lắc đầu.

Tiểu cô nương dáng người diễm lệ, cho rằng cô có thể dễ dàng diễn được cảnh ở chung với đàn ông này, ai biết được lại trong sáng đến không được.

" Tô Trăn, em mở mắt thật to mà nhìn, bạn diễn của em là Cố Thanh Nhượng a, đỉnh đại soái ca, rất nhiều người ghen tỵ với em, cũng không phải là người xấu xí.

Em cứng ngắc như vậy là có ý gì, chẳng lẽ Cố Thanh Nhượng là mãnh thú à?" Thầy giáo hỏi một câu trí mạng.

" Đúng vậy, bạn học Tô, tôi là mãnh thú à?" Cố Thanh Nhượng ôn hòa nhìn Tô Trăn.

" Lúc trước chúng ta cùng nhau hợp tác vẽ tranh, không phải hợp tác rất vui vẻ sao?"

Cố Thanh Nhượng vừa nhắc đến cái đêm hôm đó, Tô Trăn càng không dám động, trên mặt thậm chí còn bắt đầu đỏ ửng, giống như một con thú nhỏ bị người túm lấy phần thịt mềm trí mạng ở phía sau gáy vậy, vội vàng lắc đầu.

Tô Trăn trong lồng ngực của Cố Thanh Nhượng vô lực nhìn thầy giáo, Cố Thanh Nhương đẩy cơ thể cô lên phía trước..

" Đợi chút, ôm lấy, ôm lấy".

Thầy giáo lại đẩy Tô Trăn quay trở lại lồng ngực của cố Thanh Nhượng, nam thần "chỉ có thể bất đắc dĩ" mà tiếp nhận.

Nữ sinh so với nữ sinh đúng là khác biệt quá lớn.

Nữ số thì tâm tâm niệm niệm chỉ có Cố Thanh Nhượng, diễn tập cũng gọi nhầm không biết bao nhiêu lần là " Cố sư huynh".

Thế mà cái người may mắn này, có cơ hội được cùng nam thần quang minh chính đại tiếp xúc thân mật thế nhưng lại không muốn.

Hai người quả thật nên đổi vị trí cho nhau.

Tô Trăn ngốc luôn, vì sao muốn Cố Thanh Nhượng luôn ôm cô?

Người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú thanh lãnh, trong lòng ngực nửa ôm nửa đỡ thiếu nữ sinh đẹp yêu diễm như mật đào, thỉnh thoảng lại cúi thấp đầu ôn hòa nhìn vẻ mặt của cô ấy.

Cảnh tượng như vậy khi lọt vào mắt người yêu mến nam thần thì quả thật so với giết chết bọn họ còn khó chịu hơn.

Tần Tiểu Manh trong mắt hàm lệ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau giữa hội trường diễn tập.

Tần Tiểu Manh không liên quan, không phải để ý! chỉ là diễn kịch, là do ý của thầy giáo, không phải sự thật!

Cố lên Tần Tiểu Manh! Người mới là nữ chính, khiến cho Cố Thanh Nhượng nhìn thấy sự ưu tú của ngươi!

Sắc mặt của Bạch Nhã Vi cũng vô cùng kém, sớm biết diễn nha hoàn vai bên phản diện có cơ hội tiếp cận gần Cố Thanh Nhượng như vậy, có đánh chết cô cũng không đi diễn cái vai đại sư tỷ.......!

Phân cảnh diễn đứng cạnh Cố Thanh Nhượng cũng coi như một miệng bánh thơm.

Tô Trăn này quả nhiên rất có thủ đoạn, lần thứ thành công tiếp cận gần được với Cố Thanh Nhượng.

Còn giả vờ xấu hổ.....!

Thầy giáo nghĩ cách giải quyết vấn đề của Tô Trăn.

" Em là quá e thẹn rồi.

Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các cảnh diễn tập của Thanh Nhượng em đều đứng ở sau lưng em ấy,thử trải nghiệm cảm giác săn sóc, hầu hạ em ấy.

Em ấy mệt em giúp em ấy lau mồ hôi, em ấy khát em giúp em ấy lấy nước, chính là trải nghiệm cuộc sống của nhân vật của em.

Tốt cứ quyết định như vậy đi.

Thầy giáo nghĩ nửa ngày, mà lại nghĩ ra một chủ ý ôi thiu như vậy, hơn nữa thầy ấy còn chưa nói hết, " à đúng rồi, em phải nhớ địa vị xã hội của nhân vật này là mãi thấp hơn Kim Mộc Lang, thế nên Tô Trăn bình thường lúc đối mặt với Thanh Nhượng, cũng phải nhớ thái độ phải dịu dàng, đối xử thuận theo yêu cầu của Thanh Nhượng đối với em.

Lời nói của thầy giáo giống như mấy mũi tên "vèo vèo vèo" bay đến hướng của Tô Trăn, ghim chết cô trên cây thánh giá.

Hiền dịu, thuận theo đối xử với Cố Thanh Nhượng, chẳng lẽ còn thật sự bắt cô đem anh ta coi là chủ nhân thật à?

Lại bắt cô bắt buộc thuận theo anh ta, thế sao thầy không trực tiếp muốn mạng cô luôn đi.....!

Thầy giáo nhìn thấy Tô Trăn lộ rõ vẻ không vui mà không biết nên khóc hay cười, " Tô Trăn em yên tâm đi, Thanh Nhượng nổi tiếng là thân sĩ phong độ, em ấy sẽ không có yêu cầu gì quá đáng với em đâu.

" Đúng không, Thanh Nhượng?"

"Bạn học Tô, yêu cầu tôi đưa ra, đảm bảo trong phạm vi hợp lý" Thanh âm của Cố Thanh Nhượng từ trên đỉnh đầu của Tô Trăn truyền đến.

Nhưng ý kiến của nhân vật nhỏ Tô Trăn đã trực tiếp bị bỏ qua.

Tiếp tục tập luyện, Tô Trăn cưỡng ép bản thân, các động tác thực hiện đã mềm mại hơn rất nhiều, vừa nghĩ đến việc diễn không tốt sẽ bị Cố Thanh Nhượng đơn độc phụ đạo, Tô Trăn rất là nỗ lực rất dụng tâm.

Trọng tâm là các nhân vật tập lời thoại, chỉ có Tô Trăn phông nền không có lấy một cái tên luôn đi theo Cố Thanh Nhượng, anh ở chỗ nào thì cô đi chỗ đó.

Đặc biệt dễ thấy

Lượng lời thoại của Cố Thanh Nhượng rất lớn, vừa khó đọc lại vặn vẹo, Tô Trăn luôn cầm một chai nước khoáng, khi nào anh dừng lại thì đưa cho, vô cùng ân cần.

Chủ yếu là không dám không ân cần.

Thời gian nghỉ ngơi, Bạch Nhã Vi hào phóng đi qua, cười nói, " Mọi người nghỉ ngơi đi, Tô Trăn em không đi nghỉ ngơi đi? không cần phải luôn ở chỗ này với Thanh Nhượng."

Tô Trăn trong mắt hạnh hàm chứa khát vọng nhìn Cố Thanh Nhượng.

" Bạn học Tô đương nhiên có thể nhỉ ngơi".

Giọng nói trầm ấm của Cố Thanh Nhượng càng thêm hòa khí, vô cùng dịu dàng nhìn Tô Trăn.

Cố Thanh Nhượng ngồi, Tô Trăn đứng, thế nhưng lại chẳng cao hơn anh được bao nhiêu, giống bạn nhỏ phạm sai lầm đứng trước mặt trưởng bối nhà mình không biết nên làm gì, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh.

Cố Thanh Nhượng càng vân đạm phong khinh, không lộ biểu cảm gì, Tô Trăn càng căng thẳng.

Cô lắc lắc đầu, " Không cần, em không cần nghỉ ngơi." Thanh âm mềm mại có chút tủi thân.

" Thật sự không cần sao? Bạn học Tô không cảm thấy bị miễng cưỡng?"

" Không miễn cưỡng, một chút....đều không miễn cưỡng".

Càng tủi thân.

Bạch Nhã Vi trợn mắt nhìn kẻ không biết tốt xấu Tô Trăn, có cần thiết phải lúc nào cũng quấn lấy Thanh Nhượng không buông không!

Bạch Nhã Vi đặt nước trái cây định đưa cho Cố Thanh Nhượng xuống dưới sàn, ngồi bên cạnh Cố Thanh Nhượng cùng anh nói chuyện, Cố Thanh Nhượng hầu như chỉ lễ độ gật gật đầu, rất ít khi đáp lại.

Tô Trăn ngồi ở một bên khác của Cố Thanh Nhượng, Tần Tiểu Manh quan sát rất lâu, cổ vũ dũng khí ôm một hộp trái cây đi tìm Tô Trăn.

" Tô Trăn, đến ăn trái cây đi" Tần Tiểu Manh dùng tâm xiên một miếng táo đỏ đưa cho Tô Trăn.

" Xin lỗi, thời gian để hơi lâu, cậu không để ý chứ?"

" Không sao, mình cảm ơn." Giọng nói mềm mại như cũ có chút uể oải.

" Cố Thanh Nhượng, cậu có muốn ăn hoa quả không?" Tần Tiểu Manh ôm lấy hộp hoa quả, mắt chớp chớp nhìn Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt từ chối.

Trong đôi mắt của Tần Tiểu Manh nhiễm một tầng hơi nước.

Số hoa quả này cô ta không dễ dàng gì mới tiết kiệm tiền mua được, hơn nữa hôm nay buổi sáng còn dậy thật sớm, còn cẩn thận xếp hình dễ thương, nghĩ nếu như Cố Thanh Nhượng thích.....!

"Hoa quả đều bị oxy hóa đến đỏ rồi, ai sẽ muốn ăn chứ".

Bạch Nhã Vi ở bên cạnh nói mát.

Cố Thanh Nhượng vẫn như cũ không lộ chút biểu cảm gì.

Tần Tiểu Manh vẫn luôn muốn nói chuyện với Cố Thanh Nhượng, nhưng luôn không có cơ hội, cô ta muốn hỏi Cố Thanh Nhượng có nhớ hay không nhớ cô ta không.

Tần Tiểu Manh đẩy Tô Trăn ra, ngồi vào bên cạnh Cố Thanh Nhượng, eo của Tô Trăn va vào bậc thềm, phát ra tiếng kêu.

Cái thân thể mềm mại này, lúc trước Cố Thanh Nhượng chỉ cần khẽ véo nhẹ một cái cũng tạo ra vết hồng mờ mờ, càng đừng nói đến là bị đụng như vậy.

"A ——"

" Cố Thanh Nhượng, cậu có nhớ hay không.... Tần Tiểu Manh toàn tâm toàn ý muốn gọi hỏi Cố Thanh Nhượng có nhớ ra mình không.

Cố Thanh Nhượng đột nhiên đứng dậy, cau mày nhìn Tô Trăn, lạnh nhạt nói " Bạn học tôi, theo tôi ra chỗ này một chút, trên kịch bản có hai chỗ cần sửa".

Ngữ khí lạnh nhạt, nhưng chân thật đáng tin.

Tô Trăn đau, ấn ấn vào eo, trong mắt có hơi nước, tủi thân nhìn bóng lưng của Cố Thanh Nhượng, chỉ có thể đi theo.

" Có vấn đề gì? Tớ cũng đi xem xem".

Bạch Nhã Vi muốn đuổi theo.

Nhưng bước chân của cô ta bị sắc mặt lạnh lùng của Cố Thanh Nhượng làm cho đứng yên.

Tô Trăn đỡ eo đi theo phía sau Cố Thanh Nhượng.

Người này càng đi càng nhanh, dừng lại ở một góc chỗ khu dạy học.

Tô Trăn dừng chân đứng lại, trong mắt đầy nước viết rõ hai chữ mờ mịt.

" Qua đây".

Giọng nói của Cố Thanh Nhượng, từ trong bóng tối chỗ góc cầu thang truyền đến.。

Tô Trăn do dự một chút đi qua.

Cố Thanh Nhượng đang nghiêng người dựa tường, cánh tay áo được xắn lên, lộ rõ cánh tay rắn chắc, hai tay đang ôm trước ngực, ánh mắt hoa đào câu người của Cố Thanh Nhượng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ xinh đẹp mê người cách đó không xa, trong con ngươi phản chiếu vẻ mặt ngốc nghếch hoang mang của cô.

Ở thế giới trước, Tô Trăn cao trung lúc trực ban, bắt các cặp đôi yêu sớm, nam nữ đang ôm hôn nồng nhiệt ở trong góc.

Nhưng trước giờ đều là Tô Trăn là người đi bắt.

Cố Thanh Nhượng nhẹ nhàng duỗi tay ra túm lấy Tô Trăn, cơ thể của thiếu nữ nhẹ nhàng bay lên rơi vào lồng ngực đầy hoóc-môn nam tính của người đàn ông.

Hiện tại, cô lại thành người bị bắt..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio