Xuyên Thành Nữ Phụ Đơn Thuần Xinh Đẹp Trong Ngôn Tình

chương 22: 22: đọc kịch bản đêm khuya 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Trăn bị Cố Thanh Nhượng mang lên ghế ngồi.

Tuy là chiếc ghế to, nhưng rốt cuộc vẫn là một cái ghế, không gian là có giới hạn.

Chân của Tô Trăn dán vào chân của người đàn ông, sau eo là cánh tay của người đàn ông, bên tay phải chống vào ngực người đàn ông, cả người đều khảm vào ngực anh, đến không khí hít thở cũng đều là mùi trên người anh.

" Học trưởng em....em..." Tô Trăn cũng choáng váng, nhìn Cố Thanh Nhượng cầu giúp đỡ.

Cố Thanh Nhượng nhếch miệng nở một nụ cười, nụ cười này đã đánh tan khí chất lạnh lùng thường ngày của anh, lộ rõ vẻ anh tuấn mê người cực kỳ phóng đãng.

Cười đến mức đầu Tô Trăn càng choáng váng.

" Không thoải mái à? Thế thì cởi bớt cúc áo phía trên ra".

Nói xong, người đàn ông ra tay luôn, vô cùng nhiệt tình muốn giúp đỡ bạn học.

Tô Trăn vội vàng giữ chặt tay anh " Không có, em cảm thấy rất thoải mái, không cẩn phải mở cúc."

"Thế thì không còn gì tốt hơn".

Xác thực là không còn gì tốt hơn, hiện tại đến tay cũng rơi vào lòng bàn tay người đàn ông mặc cho anh chơi đùa.

Tô Trăn đôi mắt đỏ hoe, chân tay mềm nhũn, toàn thân trên dưới đều bị người đàn ông khống chế.

" Bạn học Tô, đến đọc kịch bản đi".

Lúc Cố Thanh Nhượng nói, khí nóng từ môi và răng phun vào đôi tai tội nghiệp đáng thương của Tô Trăn, đánh thẳng vào trong tai của Tô Trăn, khiến cho toàn thân cô một trận ớn lạnh.

Tô Trăn run run cầm kịch bản, trong đầu đã bị bốn chữ điên cuồng spam.

nam, sắc, dụ người......!

Đầu ngón tay đang cầm kịch bản của Tô Trăn hơn ửng đỏ.

Toàn thân trên dưới đến nhiễm hồng, biến thành màu hồng phấn mềm mại.

"Cầm ngược rồi bạn học Tô" Người đàn ông phía sau ngữ khí cười nhạo, đưa tay xoay lại kịch bản nhét vào trong tay Tô Trăn "Bạn học Tô, phải chuyên tâm a".

Tay của người đàn ông không biết từ lúc nào đã đặt lên chân của Tô Trăn, Tô Trăn cả người đều bị hỏng rồi.

Lúc này nếu có người bước vào, nhìn thấy hình ảnh này, chắc chắn sẽ rớt quai hàm.

Nam thần nổi tiếng không gần nữ sắc Cố Thanh Nhượng của Mân Ân, đem tiểu học muội năm nhất ôm vào trong lồng ngực, hận không thể ôm người ta đặt lên đùi tùy ý hôn hít.

Ban ngày thì giả vờ giả vịt không thèm để ý, đến tối không có người liền hóa thân thành đại sói xám, giơ chân hướng đến cừu nhỏ mơ hồ.

Cố Thanh Nhượng rất có sức nhẫn lại..

Tô Trăn đọc từng lời thoại trong kịch bản, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang du ngoạn trên người mình, dường như hóa thành thực thể, giống như một đôi tay lớn đang du ngoạn trên người cô.

"Tiếp tục đọc, sao lại dừng lại?" Con ngươi đen nhánh của Cố Thanh Nhượng nhìn vào Tô Trăn.

" Lời thoại đọc xong rồi, em không có lời thoại".

Tô Trăn đáng thương nói, ý đồ muốn kéo giãn khoảng cách một chút với Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng giúp Tô Trăn lật kịch bản, dường như vô tình dán trên lưng Tô Trăn, ở bên tai cô nói, "Thế đọc cái của anh đi".

Lời thoại của Cố Thanh Nhượng rất nhiều, nếu thật sự đọc sẽ phải đọc rất lâu.

"Em vì sao phải đọc cái của anh?" Giọng nói mềm mại mang chút ngờ vực.

"Vì mắt anh bị mỏi, không muốn nhìn chữ, thế nên đành làm phiền đến bạn học Tô".

Thật là một lý do chính đáng làm sao.

"Em không muốn đọc...."

" Không muốn đọc?" Cố Thanh Nhượng gật gật đầu, " Thế bạn học Tô nhất định là muốn làm cái gì khác, đêm dài cô đơn....!

Hai tay lớn của người đàn ông một trái một phải nắm lấy eo nhỏ của thiếu nữ xinh đẹp, giả vờ làm động tác muốn ôm Tô Trăn đặt lên đùi mình.

" Đọc! em đọc!" Tô Trăn bị dọa sợ rồi, đôi mắt mang theo chút quyến rũ, hoa dung thất sắc ngăn chặn đôi tay to lớn của người đàn ông, mặc dù sức lực chỉ nhỏ như mèo con cãi ngứa vậy.

Nhưng mèo con có sư tử yêu thương.

Người đàn ông quả nhiên bị Tô Trăn thành công chặn lại.

Lại hồi phục tư thế vừa nãy, người đàn ông còn tốt bụng giúp Tô Trăn chỉnh lại mấy sợi tóc tán loạn ở trên đầu.

Đầu ngón tay ấm nóng của Cố Thanh Nhượng quét qua tai của Tô Trăn, một dòng điện từ tai chạy dọc quanh người Tô Trăn.

Tô Trăn vô thức vặn người, thế nhưng quên mất bản thân đang ở trong lồng ngực của Cố Thanh Nhượng, cọ lên trên cánh tay và cơ ngực của Cố Thanh Nhượng.

Hơi thở của Cố Thanh Nhượng đột nhiên nặng nề.

Tô Trăn một chút cũng không dám động.

Phòng học to như vậy, yên tĩnh, chỉ có giọng nói mềm mại của thiếu nữ đang đọc lời thoại.

"Nàng cái tiểu nữ tử này, thật không biết điều, nếu như không phải nàng có dáng người xinh đẹp, thì đầu nàng đã rơi xuống đất từ lâu rồi."

Người đàn ông đeo mắt kính vàng lắc đầu, "Không đúng, giọng điệu không đúng".

" Thế nên nói thế nào?"

"Quá mềm, quá bình bình rồi, em đọc như vậy, là đang mời gọi người khác đến trêu chọc à.

Một câu hai nghĩa.

" Đây vốn dĩ không phải lời thoại của em, mà là của anh".

Tô Trăn mặt đỏ bừng tranh luận.

" Em chỉ là đọc cho anh nghe, cảm xúc chẳng liên quan gì cả...."

"Hả? Là như vậy sao? Bạn học Tô cảm thấy không liên quan? Nhưng tôi lại cảm thấy có liên quan."

Ngón tay thon dài của Cố Thanh Nhượng lại mở thêm một cúc áo, để lộ ra cơ ngực ở bên trong.

Thiếu nữ kinh sợ hô lên một tiếng, đôi tay to lớn xấu xa của người đàn ông hướng đến phần eo của thiếu nữ, nhẹ nhàng nhấc người lên ôm vào đặt lên đôi chân dài của anh.

Thiếu nữ đánh loạn lung tung, nhưng ở trong mắt của người đàn ông lại giống như một con rắn nước mê hoặc vậy.

Màu sắc con ngươi của Cố Thanh Nhượng càng lúc càng thẫm, giống như lão hổ xuống núi chậm rãi khoan thai lại gần Tô Trăn, trong lời nói mang theo uy hiếp và dụ dỗ " Bạn học Tô nếu bạn cứ tiếp tục cọ, tôi không đảm bảo bạn hôm nay có thể quay về ký túc hay không."

Mặt Tô Trăn phát sốt, xấu hổ mang theo phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Thanh Nhượng, thế nhưng lại không biết rằng khóe mắt của bản thân vốn mang vẻ yêu diễm trời sinh, trong mắt mang theo hơi nước như đang mời người trêu chọc vậy.

Như này chỗ nào là đang trừng người chứ, rõ ràng là đang câu dẫn người thì có.

Cố Thanh Nhượng nhìn hình ảnh mỹ mạo đó, khóe miệng câu lên một nụ cười, cánh tay dài ôm cô gái trên đùi chặt hơn một chút, giọng nói trầm ấm giống như đàn Cello, hay thì có hay như lại vô cùng rợn người, " Hiện tại, Bạn học Tô còn cảm thấy không có liên quan nữa không? Yên tâm, tôi có cách khiến cho bạn học Tô thay đổi chủ ý".

Nói rồi, tay lớn ở trên eo có xu hướng chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

" Có liên quan! Có rồi! Em nên cẩn thận đọc kịch bản!"

Tô Trăn lập tức sửa miệng xin tha.

Tay của Cố Thanh Nhượng nhẹ buông Tô Trăn ra, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo của Tô Trăn, so với tư thế sắp dính chặt lấy nhau vừa nãy thì hiện tại đã nới lỏng hơn rất nhiều rồi.

Tô Trăn nhẹ thở ra một hơi, tự cho là thông minh nói, " Em cảm thấy, đứng dậy đọc có khí thế hơi...."

"Ngồi đọc".

Người đàn ông đang nhắm mắt không chút dư thừa phun ra hai từ.

Tô Trăn dịch được nửa mông lại ngồi trở lại trên đùi người đàn ông.

Đùi của người đàn ông, một chút cũng không thoải mái như ghế, hơn nữa có lúc còn động đậy, Tô Trăn ngồi không vững, một tay chống vào đầu gối của anh.

"Đọc".

"Nàng cái tiểu nữ tử này, thật không biết điều, nếu như không phải nàng có dáng người xinh đẹp...."

" Không đúng, giọng điệu quá mềm yếu rồi".

Người đàn ông nhàn nhạt phê bình.

"Nàng cái tiểu nữ tử này, thật không biết điều, nếu như không phải..."

" Không đúng, càng mềm rồi".

......!

"Nàng cái tiểu nữ tử này, thật không...." Tô Trăn càng đọc càng tủi thân, nước mắt rưng rưng, một lần so với lần sau càng yếu hơn.

Chỗ nào là đang trêu trọc người người ta, rõ ràng là một cái thiếu nữ so với "tiểu nữ tử" còn mềm yếu hơn đang kéo tay áo người đàn ông làm nũng như đứa trẻ.

Nhưng dựa vào cái gì bắt cô phải học theo ngữ điệu ác bá như thế chứ?

Cô vốn dĩ chính là tiểu cô nương dễ bị bắt nạt mà....!

" Khóc cái gì?" Người đàn ông mở mắt.

"Anh bắt nạt em".

Thiếu nữ tố cáo.

"Bắt nạt?" Cố Thanh Nhượng nhắc lại hai từ này, đột nhiên vươn tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của Tô Trăn.

"Bạn học Tô a, bạn biết cái gì gọi là bạt nạt bạn không? haha".

Người đàn ông giống như nghe thấy ngôn ngữ ngây thơ mơ hồ của trẻ con vậy, nở nụ cười, giống như một kẻ phong lưu chuyên gây họa, mọi người lại còn mơ hồ cho rằng anh là một trích tiên thanh tâm quả dục.

Trên mặt Cố Thanh Nhượng lộ rõ ý cười vui vẻ, giống như Tô Trăn đang kể một câu chuyện cười rất thành công vậy.

Đôi tay đang quấn trên eo của Tô Trăn đột nhiên ôm chặt cô lại, cô theo bản năng ôm lấy cổ người đàn ông.

Cố Thanh Nhượng đột nhiên hít thở càng lúc càng nặng nề.

Người đàn ông mũi cao, đôi mắt đục ngầu, đặt tô trăn lên trên mặt đất, cười nhìn cô, đôi bàn tay to với các khớp xương rõ ràng đang lần lượt cởi từng cúc áo trước mặt Tô Trăn.

Trái tim Tô Trăn đập nhanh đến nỗi sắp vọt lên cổ họng rồi.

Anh ta muốn làm cái gì....!

Anh ta muốn làm cái gì....!

Thiếu nữ xinh đẹp hoảng loạn nhanh trí bò dậy, nhìn cũng không dám nhìn người đàn ông đang cởi quần áo ở trước mặt.

Tô Trăn tiếp tục lùi lại, người đàn ông vân đạm phong kinh chậm rãi tiến đến, Tô Trăn rất nhanh đã bị chặn lại ở một góc.

" Học...!Học trưởng Cố...." sau lưng của Tô Trăn đã chạm đến bức tường lãnh lẽo " Cố Thanh Nhượng, anh bình tĩnh một chút!"

Người đàn ông anh tuấn bỏ kính ra, lộ ra ánh mắt hoa đào tuyệt đẹp, nhìn người dưới thân như một món ăn mỹ vị, ham muốn đói khát tỏa ra vô cùng mạnh mẽ.

Người đàn ông càng lúc càng đến gần, Tô Trăn nhắm chuẩn cơ hội, nghĩ muốn từ bên trái chạy thoát, thế nhưng không thể lọt qua nổi đôi mắt của người đàn ông nào đó, vừa mới lộ ra một chút ý nghĩ chạy chốn, đã bị đôi tay to lớn của Cố Thanh Nhượng mở ra ngăn lại.

Thiếu nữ xinh đẹp thở gấp, bộ ngực phập phồng lên xuống, bàn tay nhỏ non nớt chống vào lồng ngực người đàn ông, ý đồ lấy châu chấu đá xe.

Tô Trăn căng thẳng nhắm chặt mắt lại, mặt quay sang một bên, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp lộ ra trước mặt người đàn ông.

Thiếu nữ bị dọa sợ đến mức đôi tay chống trước ngực người đàn ông đang không ngừng run rẩy, ngược lại biến thành nhẹ nhàng vuốt ve.

Cố Thanh Nhượng túm lấy tay nhỏ của Tô Trăn, vân vê cằm của cô, " Mở mắt ra."

Thế là Tô Trăn mở mắt ra liền nhìn thấy cả người cô đều bị người đàn ông áp chế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cầm tay cô đặt lên miệng hôn rồi lại hôn.

Cố Thanh Nhượng hôn lên một cái, Tô Trăn lại run lên một cách đáng thương.

Tô Trăng xấu hổ đỏ ửng như con tôm luộc, " anh anh anh anh..."

Cô muốn rút tay, nhưng món ăn ngon dâng đến miệng làm sao người đàng ông lại để cô rút ra, muốn rút thế nào cũng không rút được.

Cố Thanh Nhượng bỏ tay Tô Trăn ra, cô còn chưa kịp thở ra một hơi, thì hiểm họa to lớn khác lại sắp ập đến.

Ngón tay của Cố Thanh Nhượng đang cởi hàng cúc đầu tiên của cô..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio