" Các người đang làm cái gì....các người đang làm cái gì?!" Tần Tiểu Manh mặt đầy lệ chỉ vào Cố Thanh Nhượng và Tô Trăn, mất khống chế kêu to.
Kiều Lực Dương đóng vai nam số Lâm Tiêu: Đào cái quả tạ này đi!
Tần Tiểu Manh đã quên mất đây là trên sân khấu, trong mắt chỉ có hình ảnh Cố Thanh Nhượng hôn Tô Trăn.
Cố Thanh Nhượng làm sao có thể đi hôn cái người giống như Tô Trăn đây....
Tần Tiểu Manh lòng đau đến mức hít thở khó khăn, mặt đầy nước mắt.
Tất cả các diễn viên trên sân khấu đều sững sờ một lúc.
Tần Tiểu Manh vai nữ số thế nhưng lại biểu hiện phản đối mãnh liệt đối với tình yêu nam nữ.
Cái này coi là tiết tấu gì....?
Hỏng rồi, đây...trong kịch bản không có đoạn này a.
Giáo viên sau cánh gà nhìn đến răng đều muốn cắn vỡ, không cẩn thận đâm rách tập kịch bản ở trong tay.
Tần Tiểu Manh bị điên à? Theo đuổi đàn ông cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ!
Trong một phút, khán giả tạm thời vẫn không có phản ứng, chỉ cho rằng vẫn là tình tiết vở kịch.
Kiều Lực Dương có chút choáng váng, rốt cuộc thì cũng không phải là diễn viên chân chính, diễn theo kịch bản vẫn rất tốt nhưng chữa cháy thì không phải ai cũng làm được.
Cố Thanh Nhượng vốn dĩ đang ngồi trước mặt Tô Trăn giúp cô chỉnh trang lại tóc, đang nhẹ nhàng vuốt ve tại của Tô Trăn, sự cố trên xảy ra sân khấu.
Cho dù là đại thần như Cố Thanh Nhượng, thì anh cũng không phải là một diễn viên chuyên nghiệp.
Nhưng....đại thần vẫn là đại thần.
Cố Thanh Nhượng dửng dưng giúp Tô Trăn vuốt phẳng lại quần áo, vẻ mặt thản nhiên đứng dậy hướng về phía khán giả, chậm rãi liếc mắt khinh thường nhìn Tần Tiểu Manh đang lệ rơi đầy mặt.
Không biết đây là tâm trạng của Cố Thanh Nhượng hay là tâm trạng của Kim Mộc Lang, cũng có thể là cả hai.
Cố Thanh Nhượng trong nhóm các diễn viên chết lặng, là người phản ứng lại đầu tiên.
Hiện tại quan trọng chính là, không thể khiến cho khán giả nhìn ra được đây là sự cố sân khấu, phải liên kết nó lại.
Vở kịch, là vở kịch lớn của Mân Ân, là do từ sinh viên cho đến giáo viên cùng nhau phấn đấu chuẩn bị, không ai có tư cách vì tâm trạng của bản thân mà phá hủy đi tâm huyết của mọi người.
Nhưng cứ coi như liên kết lại thì phân đoạn này cũng chỉ là vẽ ra thêm chuyện thôi, vốn dĩ nói tình cảm của Kim Mộc Lang đã đặt trên người Tô Trăn, nhân vật này đã phong phú rồi, lại thêm nữa chính là thêm phiền toái.
Nhưng hiện tại không còn cách nào khác.
Rườm rà còn hơn là phá hủy hết.
Biểu hiện của Tần Tiểu Manh rõ ràng là tình cảm nam nữ, nếu muốn liên kết lại thì cũng phải dùng tình cảm nam nữ.
"Ta làm cái gì cũng không liên quan đến nàng? Trúc chi?"
"Kim Mộc Lang" từng bước tiến về " Trúc Chi" sau khi gây hoạ đang chết lặng, khéo léo giẫm lên chuôi kiếm khiến cho tay kiếm bay lên không trung, hai ngón tay vuốt nhẹ lên lưỡi kiếm, nhìn Trúc Chi.
"Đây là Thanh kiếm ta tặng cho nàng, thanh kiếm tùy thân.
Thế nhưng, nàng lại dùng chính thanh kiếm ta tặng cho nàng để chỉ vào ta.
Đến trung nguyên lâu như vậy, nàng đã quên mất thân phận thực sự của mình rồi sao?"
"Kim Mộc Lang " trực tiếp bẻ gãy thanh kiếm, một kiếm bẻ gãy làm hai, ném thật mạnh xuống dưới đất trước mặt " Trúc Chi", phát ra âm thanh leng keng.
Tay của Cố Thanh Nhượng đồng thời cũng bị lưỡi kiếm cắt vào bị thương miệng vết thương không lớn không nhỏ, máu chảy ra bên ngoài.
Mặc dù chỉ là đạo cụ, nhưng vì tính hiệu quả trên sân khấu, lưỡi kiếm còn được mài sắc một chút.
Nhóm giáo viên sau hậu đài nhìn Cố Thanh Nhượng như thần tiên cứu rỗi, kích động ôm chặt lấy nhau.
Mối hiểm hoạ đe doạ vận mệnh của vở kịch, vừa mới dạo quanh một vòng vách đá giờ đã quay trở lại quỹ đạo.
Nhưng....Tần Tiểu Manh vẫn cứ như người trên mây vậy.
Nhìn thấy tay Cố Thanh Nhượng bị chảy máu, cô ta thế nhưng sốt ruột muốn đi kéo tay anh.
Tình tiết vở kịch vẫn còn chưa khớp hoàn chỉnh, cô ta còn muốn làm loạn.
Sau khi Cố Thanh Nhượng quét một cái nhìn ác liệt về phía Tần Tiểu Manh, quất mạnh tay áo, nhìn về phía "Lâm Tiêu".
" Lâm Tiêu, ngươi không hề cảm thấy kỳ lạ, vị tiểu sư muội này của ngươi, rốt cuộc là ai sao?"
" Còn có độc trên người của ta, ngươi không cảm thấy kỳ quái là từ đâu sao?"
Kim Mộc Lang chậm rãi cười đến mức ác liệt.
Kiều Lực Dương nhăn mặt, trong lòng thì lại như đang bắn pháo hoa.
Khớp lại rồi, khớp lại rồi.
Theo trực giác "Lâm Tiêu" cảm thấy đáp án là thứ mà anh ta không muốn nghe, bởi vì nụ cười của " Kim Mộc Lang" còn mang theo ác ý và đầu độc.
Cố Thanh Nhượng tiếp tục đọc lời thoại vừa nãy bị ngắt đứt, " năm trước thảm án diệt môn của hai nhà Tần Kim, đã nghe qua chưa? Đều nói rằng Kim gia giàu có bị diệt môn là do làm điều bất chính, nhưng sự thật là gì? Hung thủ chính là người tự xưng là chính đạo, là danh môn chính phái võ lâm Trung nguyên các ngươi.
" Ngươi ngậm máu phun người!" Một trưởng lão võ đang trong nhóm người nói.
Các diễn viên lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi, coi như trở lại đúng đường ray.
Kiều Lực Dương kết lại mạch truyện, đi đến bên Tần Tiểu Manh, biểu ý các diễn viên diễn vai danh môn chính phái khác đi cầm đao chế trụ Tần Tiểu Manh, "Ta cảnh cáo nàng, đừng có làm loạn nữa, chỉ biết cúi đầu khóc, thân phận của nàng đã thay đổi rồi".
Hiện tại chỉ có thể dứt khoát sai theo, nếu như cái đồ ngốc này lúc nữa lại hồi thần đọc lời thoại, thì thần tiên cũng không cứu được vở kịch này.
Danh bài Kim tử của Mân Ân cũng kết thúc ở đây, mặt mũi mất sạch.
Nữ chính tốt lại tự mình lăn qua lăn lại biến thành gian tế, liền mang theo cả phân cảnh phía sau ăn luôn.
Cô ta đem phân cảnh của mình làm thành không có cũng thôi đi, những diễn viên có phân cảnh đóng cùng cô ta cũng đều không thể có rồi.
Người ta tân tân khổ khổ luyện tập lâu như vậy, chỉ vì lúc lên sân khấu ngày hôm nay, cũng xui kiếp phun máu mới đụng phải cô ta.
Tần Tiểu Manh vẫn như cũ mắt đầy lệ tuôn rơi, gật đầu.
Kiều Lực Dương nhìn khuôn mặt tròn thanh tú có chút thịt của Tần Tiểu Manh, càng nhìn càng không vừa mắt.
Lúc trước thế nhưng còn cảm thấy nữ sinh này rất dễ thương, mắt anh ta đúng là bị mù rồi.
Chẳng trách sẽ đi xé tranh của Cố Thanh Nhượng, căn bản là bệnh thần kinh.
"Sau khi hai nhà Tần Kim, kế thừa đại gia tộc thế gia trăm năm, giàu có thiên hạ, thế nhưng lại là vì có được bảo vật mà người võ lâm Trung nguyên các ngươi mơ ước, mang ngọc mắc tội bị truy sát cả nhà.
Lúc đó chỉ còn lại ta vẫn nằm trong tã cùng với nữ nhi của bà vú " Trúc Chi" được bảo hộ.
Giọng nói của " Kim Mộc Lang " thanh nhuận xa xăm, như cùng lúc nói cho người khác chân tướng sự việc.
Nhưng trong nỗi đau thương này lan ra đánh thẳng vào trái tim mọi người.
Vốn dĩ kịch bản chỉ có mỗi Kim Mộc Lang còn sống thôi, nhưng hiện tại không còn cách nào phải thêm cả " Trúc Chi".
" Lâm Tiêu, ngươi nhìn sau lưng ngươi nhóm các trưởng bối trong miệng đầy lời chính nghĩa, ai mà trên tay không nhiễm đầy máu của người vô tội? Ai chứ!"
" Kim Mộc Lang" gục xuống cười lớn, quỳ trên mặt đất vì kiệt sức.
Giới luật của danh môn chính phái các ngươi rõ ràng viết chính là ăn thịt người! Ăn thịt người!"
Nhưng bất luận như thế nào, các ngươi không nên lợi dụng những người vô tội đí, bọn họ không có làm gì sai cả!".
" Lâm Tiêu" quét mắt nhìn các nhóm trưởng bối, thế nhưng bọn họ lại trốn tránh ánh mắt của anh ta.
"Kim Mộc Lang" độc phát, không ngừng phun máu.
Anh ta đang thoi thóp sắp chết rồi, lảo đảo trèo lên trước mặt thị thiếp đó, giơ tay ngã thẳng xuống.
Tô Trăn từ trên ghế " phù phù" quỳ xuống, quỳ xuống trước mặt của " Kim Mộc Lang", run rẩy cầm tay của anh đặt lên mặt của cô, mắt hạnh ngơ ngẩn nhìn tầm mắt của " Kim Mộc Lang "càng lúc càng mơ hồ
" Kim Mộc Lang" sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của thị thiếp, cái gì cũng không nói, mãi cho đến khi tay từ buông thõng xuống.
Tô Trăn bị ánh mắt của Cố Thanh Nhượng dọa sợ.
Trong ánh mắt đó bao hàm quá nhiều thứ, không lỡ, thương tiếc, đau thương, toàn bộ đều đặt trên người Tô Trăn.
Tô Trăn bình tĩnh nhìn Cố Thanh Nhượng ngã xuống đất nhắm hai mắt lại " chết".
Giống như bị lây nhiễm, mở mắt ra lần nữa, ánh đèn chiếu lên mặt của Tô Trăn, cô không biết từ lúc nào mắt cũng đầy lệ, thuận theo chảy xuống má.
Không ít khán giả trong lúc Tô Trăn rơi nước mắt cũng rơi nước mắt theo.
" Kim Mộc Lang" đã chết rồi, tiếp theo phân cảnh của Trúc Chi chính là cần Kiều Lực Dương đi nối.
Nhưng khung sườn phía trước đã được Cố Thanh Nhượng dựng tốt rồi, cho cô ta một thân phận gian tế của phản phái ẩn giấu, chỉ cần dựa theo đó mà đi là được.
Sau khi có thân sĩ chính phái thu thập đám người ma giáo làm xằng làm bậy, thanh lý hiện trường.
Trúc chi trở thành gian tế của ma giáo, bị trục xuất khỏi môn phái, quy tội cùng nhóm người ma giáo.
Trong kịch bản, cuối cùng Lâm Tiêu và Trúc Chi thành thân với nhau, trở thành đôi vợ chồng hiệp nghĩa trong lịch sự võ lâm.
Hiện tại, Lâm Tiêu một mình đi ngao du tứ hải, giúp đỡ công lý, nhưng anh ta tách khỏi tất cả các danh môn chính phái, một mình nhìn hết vạn cảnh trên thế giới, đến cuối đời vẫn không cưới thê.
Trước khi chết, Lâm Tiêu cầm bình rượu đến trước mộ Kim Mộc Lang.
Xung quanh một mảng tối đen, chỉ có một tia sáng duy nhất từ trên cao chiếu vào ngôi mộ.
Giang hồ rộng lớn, thế nhưng lại không có chỗ dung thân cho chính nghĩa.
Chung quy, là chính không phải chính, là tà không phải tà.
邪是正,正也是邪。
Là tà tức là chính, là chính cũng là tà.
Hạ màn.
Đèn của toàn bộ nhà kịch lớn đều được bật lên cùng lúc.
Dưới khán đài tiếng vỗ tay như mưa, trên khán đài tập thể các diễn viên chào cảm ơn, tiếng reo hò một mảng.
Ánh đèn sáng chói kéo Tô Trăn đang ngẩn ngơ về thực tại.
Vở Kịch của Mân Ân đầy bất ngờ và kết thúc hoàn mỹ.
Trên sân khấu một mảnh hài hoà, sau hậu đài một mảnh sóng trào, suy cho cùng vở kịch suýt chút nữa bị hỏng bét.
Cố Thanh Nhượng xuống sân khấu trực tiếp tìm giáo viên.
"Thanh Nhượng em đến rất đúng lúc, thầy cũng không biết nên cảm ơn em thế nào nữa".
Các giáo viên vẫn đang đắm chìm trong tâm trạng kích động, vỗ vỗ vai Cố Thanh Nhượng hai mắt đỏ hiện, " May mà có em, nếu không vở kịch của chúng ta....
"Thầy không cần phải cảm ơn em, nói cho cùng, cũng là do em không tốt".
Cố Thanh Nhượng mở miệng liền nói lời xin lỗi, đem trách nhiệm đổ lên bản thân, trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ tự trách, vết thương trên tay vẫn còn đang chảy máu.
" Nếu như không phải em muốn làm cho nhân vật thêm phần phong phú hơn, lúc ở trên sân khấu nghĩ rằng thêm một phân cảnh hôn môi sẽ làm tăng thêm hiệu quả, mà em lỗ mãn hành động, nếu không cũng sẽ không dẫn đến việc Tần Tiểu Manh mắc sai lầm giữa chừng, khiến cho thiết kế nhân vật nữ số bị sụp đổ, mạch chuyện bị lộn xộn rườm rà, khiến cho vở kịch đối mặt với nguy cơ bị phá hủy, chút nữa thì làm ảnh hưởng đến danh dự của trường.
Đây đều là do em không tốt, em nên xem xét đến phản ứng của bạn ấy, nên nói trước với bạn ấy.
Cũng là do em không tốt, cho Tần Tiểu Manh một bối cảnh định hình nhân vật không thích đáng, trực tiếp khiến cho những bạn học diễn cùng cảnh với bạn ấy không có cơ hội diễn.
Đối với sai lầm lần này, em vô cùng xin lỗi, thưa thầy, em nguyện ý chịu mọi hình phạt".
Lời nói của Cố Thanh Nhượng muốn có bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.
Nhưng bên trong lời nói đào rất nhiều hố sâu, cũng giống như sự kiện triển lãm tranh lúc trước.
Cố Thanh Nhượng tự mình xé tranh cũng có thể khiến cho Tần Tiểu Manh phải chịu cái sai này, càng đừng nói đến lần này là do cô ta tự tìm đường chết, Tần Tiểu Manh này anh cũng phải cho cô ta mất một tầng da.
Các giáo viên vừa nghe hết lời Cố Thanh Nhượng nói xong, quả nhiên vô cùng tức giận.
Bọn họ có bao nhiêu cảm kích với Cố Thanh Nhượng, thì cũng có bấy nhiêu tức giận muốn đốt Tần Tiểu Manh thành tro.
Các bạn học ở xung quanh, lại một lần nữa làm mới hình ảnh của nam thần ở trong lòng.
Rõ ràng là do đồ ngốc kia phát bệnh, nam thần thế nhưng lại nhận hết trách nhiệm về mình, đây là phẩm chất gì? Đây là phong độ gì?
Thật khiến người ta cảm động.
Nam thần quả là idol nghị lực....
Tần Tiểu Manh từ phòng hóa trang vội vàng thay quần áo, cũng không kịp tẩy trang mà vội vã đi ra, trốn ở trong góc nghe hết toàn bộ những lời Cố Thanh Nhượng nói với giáo viên.
Nếu nói người khác nghe xong thì rất bội phục phẩm đức của Cố Thanh Nhượng, Tần Tiểu Manh nghe xong thì trong lòng một mảnh ngọt ngào.
Mặc dù Cố Thanh Nhượng luôn lạnh lùng với cô, nhưng vào những thời khắc then chốt vẫn luôn quan tâm đến cô.
Không chỉ trên sân khấu giúp cô ta dàn xếp, lúc xuống sân khấu lập tức giải thích với giáo viên, chủ động ôm trách nhiệm về mình, sợ cô ta chịu tổn thương.
Tần Tiểu Manh cười đến vô cùng ngọt ngào.
"Cố Thanh Nhượng!"
Quần chúng tránh đường, ai u, nhân vật chính của sự việc đã đến.
Các giáo viên nhìn đến khuôn mặt cười đến sáng lạng của Tần Tiểu Manh, hận không thể xông lên đi hỏi cô ta, cô cái người này rốt cuộc có lương tâm hay không?
"Cố Thanh Nhượng, cảm ơn anh".
Tần Tiểu Manh so với Cố Thanh Nhượng thấp hơn rất nhiều, ngẩng đầu mặt đỏ bừng nhìn anh, trong ánh mắt có ánh sáng rực rỡ.
"Tôi cũng cần phải cảm bạn, cảm ơn bạn đã giúp cho tôi có cơ hội khiến tôi thử nghiệm được cảm giác tim đập mạnh gia tốc là như thế nào.
"
Nam thần nói rất thản nhiên, vẻ mặt vô cảm, mặc dù nhìn vẫn là bộ dáng cao lãnh lạnh lùng, nhưng quần chúng đều biết chỉ là nhìn như vậy, sự thật nam thần là một người rất phúc hậu.
Những người như vậy rất dễ bị một vài người vô sỉ lợi dụng.
Tần Tiểu Manh căn bản không hề nghe hiểu lời nói hàm ý mắng người của Cố Thanh Nhượng, gật gật đầu, ngọt ngào nói, "Đừng khách khí".
Cố Thanh Nhượng phúc hậu, các giáo viên lại không đồng ý để vị anh hùng cứu cả vở kịch phải chịu thiệt thòi của tên ngốc này được.
Cô ta còn có mặt mũi mà nói với Cố Thanh Nhượng, "Không cần khách khí".
Các giáo viên ở hậu đài không chỉ có các giáo viên chỉ đạo vở kịch này, còn có các giáo viên khác đến đây xem náo nhiệt.
Mân Ân là một trường có tính đoàn kết rất mạnh, bất luận là giáo viên hay là sinh viên đều vô cùng vui vẻ khi là một phần của Mân Ân.
Bọn họ vừa nghe thấy vở kịch lớn vì một nữ sinh mà gần như bị phá hủy, mỗi người nhìn Tần Tiểu Manh đều bất thiện.
Có một số giáo viên đã già tức đến nỗi ném gậy xông đến, "Nói rốt cuộc, chính là không quan tâm đến danh dự của Mân Ân, không tôn trọng biển chữ vàng của Mân Ân, không quan tâm đến tâm huyết của các tiền bối đi trước!"
Lại còn thêm có Cố Thanh Nhượng một " thánh nhân" như vậy ở bên cạnh so sánh, đem Tần Tiểu Manh so sánh đến bên trong mương sâu.
Các giáo viên một người lại một người mắng Tần Tiểu Manh khiến cô ta khóc như mưa.
Không ít sinh viên ở bên cạnh nhìn, trong số đó, có không ít người bởi vì Tần Tiểu Manh, mà tập luyện lâu như vậy thế nhưng đến cuối cùng lại không thể lên sân khấu trong vở kịch của Mân Ân.
Cố Thanh Nhượng chính là đứng ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn, lần đổi phong cách vừa rồi đảm nhiệm nhiều việc, miệng mím chặt, nửa câu cũng không nói.
Tần Tiểu Manh vừa mới nhìn Cố Thanh Nhượng cầu cứu, đã bị giáo viên chế trụ, " Em nhìn Thanh Nhượng làm cái gì, nếu như không phải em ấy cứu cả vở kịch, em hiện tại đã bị Mân Ân đuổi ra khỏi cửa rồi, đến bây giờ còn muốn kéo người ta xuống nước à! Thanh Nhượng em đi trước đi."
Trong nhóm giáo viên này, có vài người là giảng viên đang giảng dạy hoặc chuẩn bị sẽ dạy Tần Tiểu Manh, ấn tượng về cô ta đã giảm xuống thậm tệ.
Một số giáo sư đức cao vọng trọng thương lượng đối với sinh viên gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất.
Vốn dĩ hình phạt của Tần Tiểu Manh chỉ là nghiêm khắc hơn một chút, nhưng sau chuyện Cố Thanh Nhượng nói xin lỗi xong, trực tiếp theo hướng hình phạt nghiêm khắc nhất.
Nam thần cao lãnh vẻ mặt vô tình thưởng thức một lúc bộ dạng thảm hại của Tần Tiểu Manh, mới xoay người rời đi.
Ngược lại lúc này, không khí của các sinh viên trong phòng hóa trang bên này thoải mái hơn rất nhiều.
"Tô Trăn, hôn môi với nam thần cảm giác có tuyệt hay không?"
Tô Trăn vừa tẩy trang xong, bị nhóm nữ sinh vây quay, hỏi kỹ năng hôn môi của Cố Thanh Nhượng.
"Mình không biết, mình bị mất hồn" Tô Trăn mặt không đỏ tim không đập nói dối.
" Làm sao có thể mất hồn?! Nam thần hôn dùng lực như vậy, mình đều cảm thấy cậu hít thở không được nữa."
" Chính là như vậy, chính là như vậy, nhanh nói đi cảm giác thế nào?
" Lúc luyện tập làm sao không thấy có đoạn này, là lúc đó thương lượng muốn thêm vào à?"
"Tô Trăn cậu đúng là giẫm phải vận cứt chó mà!"
" Là mình có mà hạnh phúc chết mất...."
Không có ai hoài nghi về mối quan hệ của hai người.
Hai người này, một người là thanh nhã như tiên nhân trên trời, một người mị tục ở dưới đất, bất luận như thế nào đều không thể đặt cùng một chỗ so sánh.
Nhóm nữ sinh vây quan Tô Trăn trái phải hỏi một câu, Tô Trăn cảm thấy vô cùng lúng túng, tìm một lý do để đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài liền đụng phải nhân vật chính của vấn đề.
Không ít người nhìn bọn họ ở chỗ này, không vì lý do nào khác, nụ hôn trên sân khấu vừa nãy quá mức mãnh liệt, mọi người đều nhìn thấy.
Mặc dù nói là vì vở kịch, nhưng có thể có những tin tức mới khác..
" Bạn học Tô, Tôi đến để xin lỗi bạn" Ngữ khí trịnh trọng.
Cố Thanh Nhượng vừa mở miệng, các bạn học liền sôi nổi vây quanh.
" Rất xin lỗi, phân cảnh bắt buộc phải mạo phạm bạn, xin bạn lượng thứ.
Đây là lễ vật tạ lỗi, xin bạn nhất định phải lượng thứ cho tôi".
Nam thần Cố Thanh Nhượng đã mặc lại trang phục của bản thân, trên khuôn mặt anh tuấn biểu hiện rõ vẻ xin lỗi, người khác không biết có thể cho rằng trong lòng anh vô cùng áy náy.
Nhưng Tô Trăn hiểu rõ anh chắc chắn là không.
Dù cho là tình tiết cần phải như thế, nhưng anh cũng là cố ý.
" Em không muốn....."
"Thế bạn học Tô muốn như thế nào mới tha thứ cho tôi?
Tô Trăn không nói, cúi đầu nắm chặt viền váy.
" Em hãy nhận đi" Một giáo viên không nhìn nổi nữa, cầm lấy hộp quà của Cố Thanh Nhượng nhét vào trong tay của Tô Trăn, "Dáng vẻ rất thông minh, như thế nào lại ngốc như vậy".
Thế là Tô Trăn bị ép nhận lễ vật.
"Đã như vậy, bạn học Tô đã tha thứ cho tôi rồi phải không?"
"Thanh Nhượng a, người ta là nữ hài tử, da mặt mỏng, hiểu rõ ý của em là được rồi, không cần phải ép buộc nói ra".
Giáo viên đứng ra hòa giải.
Một đứa ngốc, một đứa cũng không thông minh, đúng là tức chết người mà.
" Bạn học Tô, bạn tha thứ cho tôi tự tiện hôn bạn nhé?" Nhưng Cố Thanh Nhượng dường như rất cố chấp, nhất định muốn lấy được đảm bảo từ miệng của Tô Trăn.
Người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, da mặt của Tô Trăn mỏng, gật gật đầu, " Em tha thứ, tha thứ rồi được chưa?
Đôi mắt hoa đào của Cố Thanh Nhượng dưới cặp kính vàng có chút híp híp lại, giọng nói thanh nhuận, mang một loại cảm giác không thể giải thích được, "Đã như vậy, bạn học Tô phải nhớ rõ lời của bản thân".
Có ý gì, lại muốn đào hố để cô nhảy à......
Lúc cô quay về ký túc mở quà ra, lễ vật là một cái kẹp.
Sao càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt, sau đó nhớ ra, đây rõ ràng là cùng với kẹp cài áo của Cố Thanh Nhượng là một đôi dành cho cặp đôi.
Tần Tiểu Manh quay về ký túc xá khóc đến thiên hôn địa ám, hai phòng sát vách cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Thứ nhất là bởi vì hình phạt từ miệng các giáo viên, thứ hai là bởi vì chuyện Cố Thanh Nhượng và Tô Trăn hôn môi.
Tô Trăn không có đi chọc vào Tần Tiểu Manh, bản thân cô ta thế nhưng lại giống như cẩu xông lên vậy.
Có thể là bởi vì linh hồn Tô Trăn từ trong xương cốt thành thật dễ bị bắt nạt phát sáng.
"Tô Trăn, Cậu ra ngoài với mình một chút!"
" Làm cái gì?" Ngôi Đình xông lên bảo hộ Tô Trăn, vừa nhìn cô ta như vậy là biết đến để đe dọa.
"Tô Trăn chẳng có gì phải xin lỗi với cậu cả.
Nam thần hôn cậu ấy, không phải Tô Trăn dán lên.
Lại nói, nam thần cũng chẳng phải bạn trai của cậu, có chất vấn cũng không đến lượt cậu".
Ngô Đình chính là không vừa mắt Tần Tiểu Manh dạng này, thấy Tô Trăn tính tình mềm yếu dễ nói chuyện, liền trút tức giận lên đầu cậu ấy.
Cô không sợ.
"Liên quan gì đến cậu, tớ tìm Tô Trăn!" Tần Tiểu Manh khóc đến mặt đỏ bừng, nước mũi nước mắt chảy ròng, trông rất thảm.
"Cậu tìm Tô Trăn gây phiền phức chính là có liên quan đến tớ! Cậu không theo đuổi được Cố Thanh Nhượng thì lại trút giận dữ lên người bạn cùng phòng, cậu là cái thể loại người gì vậy!"
Ngô Đình người này một thân khí chất nam tử, lúc tức giận cơ miệng mở hết cỡ như pháo hoa nổ cực to, chỗ nào đau hướng đến chỗ đó oán."
Tô Trăn không thể nhìn Ngô Đình vì cô mà cãi nhau với nữ chính, kéo Ngô Đình ngồi lên ghế, giọng nói mặc dù vẫn mềm mại nhưng không hề yếu thế, " Ngô Đình nói đúng, tớ không đi ra ngoài nói chuyện với cậu, cậu có gì muốn nói thì nói ở đây đi".
"Cậu không phải không thích Cố Thanh Nhượng sao!" Tần Tiểu Manh buột miệng nói ra, nhưng sự thật là cô ta càng muốn hỏi là,Cố Thanh Nhượng và Tô Trăn có phải....
"Thế đáp của tớ thì có liên quan gì đến cậu".
"Thế chính là có rồi! Cậu đợi đó, Cố Thanh Nhượng sẽ không thích cậu đâu!" Nói xong không đầu không đuôi khóc chạy mất.
Tô Trăn lắc đầu, theo như tính cách của nữ chủ cũng chẳng nói được câu tổn thương gì, nhưng ánh mắt của cô ta nhìn cô luôn là ánh mắt của chánh cung nhìn tiểu tam, cũng thật kinh tởm.
" Tô Trăn đừng quan tâm đến cậu ta, có bệnh mà!".
Tần Tiểu Manh một đêm không về.
Ngày thứ trên diễn đàn trường bùng nổ.
Lần trước bùng nổ, mấy cái tiêu đề đều liên quan đến Tô Trăn.
Lần này, một nửa liên quan đến Tần Tiểu Manh, một nửa liên quan đến vở kịch của Mân Ân.
Lật tẩy cực phẩm của năm
mất kiểm soát trên sân khấu, là tình yêu đích thực hay bắt đầu âm mưu?
Kỹ năng diễn điêu luyện của nam thần Mân Ân so với idol của bạn thì như thế nào
Vở kịch của Mân Ân hạ màn, rất nhiều lời khen! Tôi vô cùng tự hào trường cũ mình.
Cùng lúc đó, trong bảng thông báo, tờ thông báo đỏ phê bình sinh viên năm nhất Tần Tiểu Manh trước toàn trường.
Đồng thời phải chịu những hình phạt sau, liệt kê một loạt dài.
Quả thật mà nói, chính là ghim hai lần phạm lỗi nặng, nhà trường đang xem xét, tước bỏ tư cách lấy học vị.
Trở thành một tấm gương xấu răn đe cho học sinh toàn trường.
Nhưng nguyên nhân thực sự không có trực tiếp viết ra, không thể trực tiếp thông báo cho toàn thế giới vở kịch năm nay của Mân Ân xuất hiện loạn tử.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Lúc Tần Tiểu Manh và Khâu Văn Sam quay lại trường, phát hiện rất nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ.
"Tiểu Manh".
Khâu Văn Sam kéo lấy cô ta.
" Xin lỗi Văn Sam...." Tần Tiểu Manh vội nói ra lời chối bỏ tránh né, " Cậu cũng biết, tớ có người trong lòng rồi".
" Nhưng tối qua chúng ta đã là.....quan hệ như vậy rồi," Khâu Văn Sam có chút tổn thương, "Cậu không thể quên đi Cố Thanh Nhượng sao?".
" Cậu đường nói nữa, chuyện tối qua tớ coi như chưa từng phát sinh cái gì.
Cậu đi đi".
Tần Tiểu Manh nói xong cũng không nhìn Khâu Văn Sam, tự mình cắm đầu xông thẳng vào ký túc xá.
Trong ký túc xá chỉ có Ngô Đình và Mã Y Minh.
Ngô Đình và cô ta hôm qua cãi nhau, tất nhiêu không thèm để ý cô ta.
"Tô Trăn đâu?" Tần Tiểu Manh thuận miệng hỏi.
"Cậu không biết a, tất cả các sinh viên tham gia vở kịch đều đã đi đến suối nước nóng rồi" Mã Y Minh nói.
"Ài tớ quên mất....." Mã Y Minh dù có ngốc thì nhìn sắc mặt của Tần Tiểu Manh cũng biết không nên hỏi nữa.
Sắc mặt Tần Tiểu Manh trắng bệch.
Cả đoàn kịch đều đi, nhưng lại không có cô ta.
Vì cái gì.....vì cái gì mà sau một đêm lại biến thành như vậy.....
Tần Tiểu Manh đêm đó phát sốt, sốt đến mơ hồ, vẫn luôn nói mớ.
"Tô Trăn, Thanh Nhượng....."
Ngô Đình mặc dù mới cùng Tần Tiểu Manh cãi nhau, nhưng cô không phải người hẹp hòi, cãi nhau thì cãi nhau, bạn cùng phòng sinh bệnh thì cũng không thể trợn mắt đứng đó nhìn.
Đêm hôm đó, Ngô Đình cõng Tần Tiểu Manh, Mã Y Minh đỡ, đưa cô ta đến bệnh viện.
độ.
Tần Tiểu Manh nói mơ cả đêm, tên của Cố Thanh Nhượng thường xuyên xuất hiện.
Sáng sớm ngày thứ .
"Thanh Nhượng".
Tần Tiểu Manh đang mê man đột nhiên mở mắt, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô ta nằm mơ, cảnh trong mơ chân thực đến mức khiến cho cô ta cho rằng đấy mới là sự thật.
Trong giấc mơ, người cùng Cố Thành Nhượng hoàn thành bức tranh là cô ta, người cùng Cố Thanh Nhượng đóng vai nam nữ chính hoàn thành vở kịch của Mân Ân, là cô ta: cùng Cố Thanh Nhượng đi suối nước nóng là cô ta, người kết hôn với Cố Thanh Nhượng và khiến cho cả thế giới ghen tị cũng chính là cô ta.
Mà Tô Trăn, sẽ bị Kim chủ bao dưỡng giết chết, thương tích đầy người mà chết ở ngôi mộ tập thể ở ngoại thành.
Giấc mộng này thật sự quá chân thật rồi, thậm trí khiến cho Tần Tiểu Manh cảm thấy đây mới là sự thật.
" Cậu không sao chứ...." Mã Y Minh hỏi.
Tần Tiểu Manh sắc mặt âm trầm, " Các cậu đi ra ngoài trước đi,tớ muốn ở một mình yên tĩnh một chút".
"Mình chính là đồ ngu mà!" Ngô đình kéo Mã Y Minh muốn đi, tức giận thở phì phì, "Chăm sóc cậu ta một đêm không nói cảm ơn được một câu, kêu chúng ta đi ra ngoài..., chúng ta đúng là không có tự trọng nên mới vội đến chăm sóc cô ta, chúng ta đi!".
Tần Tiểu Manh đứng bên cửa sổ, vẻ mặt khó lường.
Nếu như giấc mộng kia là thật, nhà Tô Trăn sắp bị phá sản rồi, Tô Trăn sắp bị một ông chú trung niên bao dưỡng.
Hơn nữa ông già kia cùng trong nhà cô ta.....haha có kịch hay để xem rồi.
Tất cả các thành viên trong đoàn kịch, Trường học chi ra một phần, một phần khác do các thế gia chi, mời mọi người đến suối nước nóng tại khu du lịch ngoại ô Bắc Kinh.
Cả đoàn kịch khoảng người, trường học thuê hai chiếc xe tô.
Ăn chơi vui vẻ một ngày, đến tối một bộ phận quay về phòng, một bộ phận khác ở lại chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm.
Tô Trăn đã sớm phát hiện suối nước nóng ở bên này không có người, định đi qua, chơi cả một ngày, chân thì đau cả người không có sức.
Nữ sinh cùng phòng với Tô Trăn tính cách vô cùng hoạt bát, Tô Trăn không lay chuyển được cô ấy nhõng nhẽo làm nũng, liền lưu lại.
Người trong phòng không ít, hơn người, trong góc là két bia xếp chồng.
Bạch Nhã Vi cũng ở đây.
Trong phòng nóng, mọi người đều mặc khá là mát mẻ, rất nhiều đôi chân dài lắc lư.
Tô Trăn vẫn bị giữ lại, mặc một chiếc quần dài mỏng, nhưng eo cô quá nhỏ để ôm sát, hai đùi thẳng tắp dưới lớp quần ống rộng, ngược lại lộ rõ ham muốn còn ngại, nửa kín nửa hở.
Bạch Nhã Vi không biết hôm nay làm sao, đối với Tô Trăn đặc biệt nhiệt tình, trò chơi bắt đầu liền ngồi ở bên cạnh Tô Trăn, vẫn luôn cùng Tô Trăn nói chuyện, chủ đề nói đều là về trang điểm a, giáo thảo a, đều là các vấn đề giữa các khuê mật hay nói.
Tính tình Tô Trăn hiền lành, hai người nói chuyện cũng rất hài hòa.
Cửa phòng mở ra, một thân ảnh cao lớn bước vào.
Nguyên nhân bởi vì vở kịch mà Cố Thanh Nhượng cạo trọc đầu, hiện tại trên đầu là một tầng đinh, rất hợp với chiếc kính gọng vàng và đôi mắt hoa đào của anh, nhìn rõ ràng như một yêu tăng sa đọa câu người.
Nhưng người khác không nhìn ra được ý vị này.
Chỉ cảm thấy nam thần đúng là nam thần, chẳng sợ không có kiểu tóc chỉ dựa vào cái đầu và khuôn mặt này vẫn có thể làm chủ được toàn trường.
"Thanh Nhượng, ngồi đây đi".
Bạch Nhã Vi dịu dàng nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Nhượng nói, sợ Cố Thanh Nhượng không đáp ứng, còn bồi thêm một câu, "Mấy chỗ khác đều không còn chỗ rồi".
"Nói điêu, tớ lập tực dọn ra một chỗ cho cậu ấy".Kiều Lực Dương cãi lại.
Bạch Nhã Vi mặc đỏ ửng, mong đợi nhìn Cố Thanh Nhượng, Cố Thanh Nhượng cũng không để nữ sinh mất mặt không xuống đài được, đi qua ngồi xuống.
Sau khi Cố Thanh Nhượng ngồi xuống, trái lại không khiến cho nữ sinh quá mất mặt.
Bạch Nhã Vi rõ ràng rất vui vẻ, sau khi Cố Thanh Nhượng ngồi xuống, Bạch Nhã Vi không quan tâm đến Tô Trăn nữa, luôn nhỏ giọng nói chuyện với Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng hầu như không phát biểu ý kiến gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Thái độ này, đã khiến cho Bạch Nhã Vi cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi, trong quá khứ lúc hai người ở chung, Cố Thanh Nhượng căn bản không phản ứng lại.
Biệt hiệu cao lãnh nam thần không phải chỉ nói suông.
Nhưng Cố Thanh Nhượng ở trên sân khấu đột phá, nụ hôn nóng bóng lúc đó, khiến cho Bạch Nhã Vi nhìn thấy càng có thêm tâm động, càng thêm hiểu rõ bản khát vọng của bản thân đối với người đàn ông này.
Đó là một mặt khác mà Cố Thanh Nhượng chưa từng thể hiện ra trước mặt mọi người, nhiệt tình, phóng túng, tràn đầy sức quyến rũ nam tính.
Dù cho chỉ là diễn, nhưng cũng để khiến cho nhóm nữ sinh nhìn thấy càm thêm mê mẩn Cố Thanh Nhượng.
Nếu như đám mây thanh lãnh này có thể vì bản thân mà biến thành bộ dáng gấp không nhẫn được, không biết có bao nhiêu may mắn đây.
Cô ta biết Tô Trăn chỉ là may mắn bị giáo viên chọn trúng, Nhưng Cố Thanh Nhượng cũng không có bài xích Tô Trăn, hoàn thành phân cảnh diễn này, sau sự việc còn đi xin lỗi, chính là nói Cố Thanh Nhượng cũng không hề ghét nữ sinh có vẻ mặt lẳng lơ này.
Bạch Nhã Vi tự tin bản thân còn ưu tú hơn Tô Trăn gấp vạn lần, thế nên nếu như có thể đem Tô Trăn làm đá lót đường cô ta cũng sẽ không hề do dự.
Bọn họ quyết định chơi trò đánh trống truyền hoa.
Một người sẽ đeo tai nghe quay lưng lại gõ trống, hoa rơi vào trong tay ai thì người đó chính là người xui xẻo.
Tô Trăn đáng thương nhìn hoa hồng cách mình càng lúc càng gần, hận không thể cướp lấy nó từ trong tay người bên cạnh vất sang cho Bạch Nhã Vi.
Tô Trăn lần đầu tiên chơi trò này, kích động đến mức làm rơi hoa xuống dưới đất.
Thật may tiếng gõ vẫn chưa dừng.
Tô Trăn nhanh chóng nhặt lên đưa cho Bạch Nhã Vi, nhẹ thở ra một hơi.
Bạch Nhã Vi đưa cho Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng nhận lấy, còn nhìn một chút.
Tiếng gõ liền dừng lại.
Cả phòng bạo phat thanh thổn thức xem náo nhiệt.
Không ngờ đến nam thần cao cao tại thượng Cố Thanh Nhượng cũng có ngày hôm này, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Cố Thanh Nhượng rất dửng dưng, "Đến đi"
" Nói thật hay là đại mạo hiểm".
" Đại mạo hiểm".
Mấy người con trai trong phòng đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau nói, "Mời bạn tìm ở trong phòng một bạn nữ và hôn cô ấy trong phút."
A!
Trong phòng hơn mấy người bạo phát rồi.
Các nữ sinh ồn ào vừa kinh ngạc vui sướng vừa ngại ngùng liên tục ném ánh mắt về phía Cố Thanh Nhượng, mọng đợi đụng phải ánh mặt của anh.
Sắc mặt Cố Thanh Nhượng vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như không phải đang chơi trò chơi mà đang ở trong hội thảo, thảo luận một vấn đề học thuật nghiêm trọng.
" Có thể lựa chọn nói thật không?" Cố Thanh Nhượng hỏi.
" Không được, cậu đã lựa chọn đại mạo hiểm rồi.
Ngón tay mảnh khảnh của Cố Thanh Nhượng ném bông hoa màu đỏ, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
Bạch Nhã Vi căng thẳng mà không dám nhìn Cố Thanh Nhượng, cô ta là nữ sinh ngồi cách anh gần nhất, khả năng cô ta bị chọn trúng là vô cùng lớn.
" Như thế này quá mạo phạm mọi người rồi".
Nam thần vẫn như cũ lạnh nhạt tìm lý do.
Nhưng những nam sinh khác hoàn toàn không nguyện ý bỏ qua cơ hội lần này.
"Không mạo phạm, các bạn nữ có thể hôn cậu ai mà không vui vẻ a".
Ai mạo phạm ai vẫn có chưa chắc a.
Khoảng cách của Tô Trăn và Cố Thanh Nhượng cách nhau một Bạch Nhã Vi, mũi của cô thậm chí còn có thể ngửi thấy hơi thở của anh.
Không ý thức được nghĩ muốn cách xa một chút.
"Thế thì đành xin lỗi vậy".
Mọi người đều nhìn chăm chú, Có Thanh Nhương cánh tay dài giơ ra, trực tiếp kéo lấy cô gái ở bên cạnh hôn xuống, một tay chống lên ghế, một tay cố đinh thắt lưng của cô gái bị anh kéo.
Cả phòng ồ lên, đều không chớp mắt nhìn.
Vừa nghe trong câu " xin lỗi" Bạch Nhã Vi cho rằng Cố Thanh Nhượng chọn mình.
Bạch Nhã Vi luôn căng thẳng nhắm chặt mắt lại, chờ đợi Cố Thanh Nhượng.
Nhưng đợi đến khi cả phòng ồ lên đều không có gì cả, cô ta mở mắt, nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía cô ta trợn mắt há mồm, vội vàng quay người.
" Các người!"
Bạch Nhã Vi hiện tại cũng coi như là nếm thử cảm giác của Tần Tiểu Manh rồi.
Người trong lòng cô ở trước mặt cô hôn người khác, cô ta thế nhưng lại bị kẹt ở giữa, hai người ở đằng sau lưng cô ta hôn môi! có còn vương pháp hay không đây!
Hơn nữa tất cả mọi người đều biết cô ta thích Cố Thanh Nhượng.....
Bạch Nhã Vi đứng dậy, vô cùng không thể tiếp thụ được, đen mặt ôm ngực nhìn hai người bọn họ, nếu ánh mắt như kim châm thì đã đâm chết Tô Trăn mấy lần rồi.
Nhưng Tô Trăn không nhìn thấy, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt hoa đào càn rỡ của anh.
",,......"
Tô Trăn vốn dĩ đang ngồi rất tốt, đột nhiên nghe thấy Cố Thanh Nhượng nói câu " Thế thì đành xin lỗi vậy" ngay sau đó, sau lưng Tô Trăn có một cánh tay vươn ra đem cô kéo ngã, trước mắt tối đen, Cố Thanh Nhượng đã cúi người xuống.
Tô Trăn hoàn toàn không có lực chống đỡ, ngã vào khủy tay anh, chỉ có thể mặc cho anh hôn.
Cố Thanh Nhượng không có trắng trợn không kiêng nể như ở trên sân khấu, không hề có vươn đầu lưỡi, chỉ là tóm lấy hai cánh môi đáng thương của Tô Trăn không ngừng ăn.
Cánh môi mềm mại bị người đàn ông không ngừng hôn, vô cùng vui vẻ.
Tô Trăn đẩy anh, hoàn toàn đẩy không được, suy cho cùng thì đối với Cố Thanh Nhượng mà nói, sức lực của cô chỉ như mèo con gãi ngứa.
" , , , , ....."
Thời gian đã hết.
Cố Thanh Nhượng buông môi Tô Trăn ra, đỡ Tô Trăn dậy, bản thân anh cũng thuận thế mà ngồi vào vị trí của Bạch Nhã Vi.
Giọng nói của nam thần khàn khàn nhưng vẫn chính trực, "Xin lỗi, lại mạo phạm rồi bạn học Tô".
Tô Trăn lúc này vô cùng quyến rũ khiến cho người ta không thể rời mắt.
Vốn dĩ môi cô đã đỏ rồi, kiều diễm ướt át, lúc này lại càng bóng mượt, vừa nhìn chính là vừa mới bị hôn qua, vô cùng xuân sắc.
Cố Thanh Nhượng không biết là cố ý hay là vô tình, rút khăn giấy đưa đến miệng Tô Trăn, vô cùng săn sóc nói, "Xin lỗi bạn học Tô".
Chỉ có Tô Trăn nhìn thấy, trong ánh mắt anh vẫn còn nồng đậm ý vẫn chưa tận hứng cùng khó nhịn.
Trên môi của Tô Trăn, chính là nước bọt của Cố Thanh Nhượng anh.
Tô Trăn vẫn chưa thở xong, hơi thở mong manh thoát ra từ trong miệng.
Cố Thanh Nhượng một tay cầm giấy, một tay khác đã lặng lẽ vòng sau lưng của Tô Trăn, ở chỗ người khác không nhìn thấy mà đặt lên eo của cô.
Tô Trăn gần như là rơi vào trong vòng ôm của Cố Thanh Nhượng.
Khoảng cách của hai người, tuyệt đối không phải là khoảng cách của hai người nam nữ bình thường.
" Em không cần".
Tô Trăn khó có được lúc tức giận, giận dữ nhìn Cố Thanh Nhượng, sớm biết sẽ không đẹp còn dùng lực hôn như vậy.
Hiện tại đến nhiều người như vậy.....
"Thật xin lỗi bạn học Tô" Người đàn ông thản nhiên nói lời xin lỗi, thưc ra đổi thành "Bạn học Tô có thể lại dùng miệng đến ăn tôi" sẽ khá là chuẩn xác.
" Học trưởng Cố và Tô Trăn, chẳng lẽ...." Đàn ông hiểu rõ thái độ của đàn ông, nhìn Cố Thanh Nhượng như như vậy chính là cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
"Thanh Nhượng...." Bạch Nhã Vi nghi ngờ nhìn Cố Thanh Nhượng.
"Xin mọi người đừng nói lung tung, Tô Trăn là bạn học cao trung của tôi, càng là...." Cố Thanh Nhượng hài hước nhìn Tô Trăn một cái.
Tô Trăn mặt đỏ bừng, cô biết anh muốn nói cái gì.
"Bạn tốt của tôi"..