Chuyện của Tô Trăn với Cố Thanh Nhượng ở trong trường càng lúc càng phát triển nhanh chóng.
Mặc dù dưới sự can thiệp của nhà trường, các bài đăng đó đã được xoá bỏ, nhưng hình tượng trà xanh của Tô Trăn đã in sâu vào trong lòng mọi người.
Vả lại đều cùng một trường đại học, tư liệu thông tin rất rõ ràng.
Những sinh viên khóa trên ngược lại không quá tin tưởng sự việc này, chủ yếu là vì trong bài viết nói Bạch Nhã Vi và Cố Thanh Nhượng là đôi tình lữ ân ái cầm sắt hài hoà.
Đến chịu luôn, ai mà không biết Bạch Nhã Vi sống chết theo đuổi Cố Thanh Nhượng mà theo đuổi không được.
Đã không có chính cung thì chỗ nào có cái gọi là tiểu tam với thượng vị hả.
Hơn nữa Cố Thanh Nhượng cao lãnh như vậy, làm sao có thể thích một người yêu mị dung tục như vậy được.
Nhưng những sinh viên năm nhất không biết được thông tin này a, chính vì thế họ cho rằng Tô Trăn vừa mới vào trường đại học đã giở thủ đoạn mưu đồ muốn cướp bạn trai của mỹ nữ xinh đẹp tốt bụng Bạch Nhã Vi.
Đầu năm nay, cứ hễ ai mà bị gắn cho cái danh tiểu tam lên đầu, chính là biến thành người bị mọi người ghét bỏ rồi.
Tô Trăn vốn dĩ dự định mấy ngày này ngoại trừ lên lớp còn lại sẽ ít ra ngoài, hoặc là dứt khoát không đi ra ngoài.
Nhưng huấn luyện quân sự lại đến, kế hoạch của cô bị phá hỏng rồi.
Tô Trăn mặc trang phục ngụy trang của quân đội, dựa ở cửa phòng chờ mấy người bạn cùng phòng cùng đi ra.
Ngô Đình lắc đầu.
Cùng mặc trang phục quân đội với số đo như vậy, thế nhưng Tô Trăn mặc vào khiến người ta cảm thấy ẩn dưới lớp quân trang chính là một thân thể mềm mại, uyển chuyển.
Hơn nữa cảm giác giống như Tô Trăn chính là bà vợ bé mị hoặc quyến rũ, nhận được sủng ái, nghịch ngợm trộm mặc bộ quân phục của lão gia quân nhân nhà mình vậy.
Thế nên nói vì cái gì mà các nữ sinh cứ công kích Tô Trăn đây, cứ coi như không ai thừa nhận, nhưng nhất định là vì lòng đố kỵ mà thôi.
Tần Tiểu Manh cùng với các cô không giống nhau, quả thật chính là một dòng nước tinh khiết.
Những người khác đều nghĩ muốn "trừng phạt" người xấu, Tần Tiểu Manh lại nghĩ muốn đi cứu người xấu.
Mấy ngày nay, Tần Tiểu Manh ngày ngày đều chạy đến giảng đường chỗ Cố Thanh Nhượng học canh giữ ở cửa phòng, thế nhưng đều được nói lại là mấy ngày nay Cố Thanh Nhượng không có lên lớp.
Hơn nữa Cố Thanh Nhượng không ở trường, thế nên tìm anh ta lại càng khó.
Tần Tiểu Manh vì quan tâm bạn học, là nữ chính thiện lương bảo vệ bạn cùng phòng, tất nhiên là sẽ không buông bỏ, như cũ mỗi ngày đều chạy đến giảng đường chờ.
Tô Trăn có chút sợ hãi khi ra ngoài, ở thế giới kia cô đã từng thấy, có bạn học bị mang danh là người xấu bị bắt nạt ức hiếp như thế nào.
Bị một người đánh thì là phạm tội, nhưng bị nhiều người đánh thì ngươi chính là một người thiếu đòn rồi.
Người "Thiếu đòn" như Tô Trăn đây lại còn phải đi ra ngoài luyện tập quân sự, rốt cuộc thì thầy huấn luyện không chấp nhận cái lý do xin nghỉ này.
Ánh mặt trời tháng đối với các học sinh đi huấn luyện quân sự mà nói chính là có lực sát thương cực lớn, đặc biệt là khi mặc bộ quân phục rằn ri, dày dặn này, dưới tình huống mà hồ hôi đầm đìa ở sau lưng ướt đẫm quần áo dính chặt vào người vì hồ môi.
Lúc ở thao trường nghỉ ngơi, Tô Trăn vừa ngồi xuống dưới đất, bên cạnh toàn bộ nữ sinh đều né đi thật xa, giống như trên người cô cố độc vậy.
Tô Trăn đã nóng đến điên người, lại còn bị các bạn học tỏ rõ thái độ phân biệt đối xử như thế, sống mũi cay cay, mắt đỏ hoe.
Tô Trăn cúi mũi xuống thật thấp, uống một ngụm lớn nước lạnh.
Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh qua đi, tiếp tục luyện tập.
lúc tập luyện han quân bước đều, không biết nữ sinh đằng sau có chuyện gì, mỗi lần bước chân đều đá vào chân của Tô Trăn.
Lực đạo không nặng không nhẹ, thế nhưng mỗi lần bước đều có thể chuẩn xác đem đế giày cọ sát vào quần cô.
Tô Trăn hít thật sâu, tự nói với bản thân phải kiềm chế.
Đến buổi chiều, lúc phân đội để tập bước đi, tình huống càng lúc càng nghiêm trọng.
"phịch" nhóm nữ sinh cười phá lên.
Đây là lần thứ Tô Trăn bị bọn họ cố ý làm cho ngã nhào xuống đất.
Tô Trăn chống người đứng dậy, tức giận nhìn mấy kẻ đầu têu này: " Đi, chúng ta đi tìm huyện luyện nói chuyện cho rõ ràng".
Cái giọng đáng ghét này, cho dù là đang tức giận, nhưng nghe lại cứ như đang làm nũng vậy, yếu ớt mềm mại.
" dừng! ai cùng cô đi chứ, rõ ràng chính mình bản thân không cẩn thận bị ngã, dựa vào cái gì mà đổ tội lên đầu chúng tôi." mấy nữ sinh tượng mạo bình thường cùng lúc đứng lên, kinh thường nhìn Tô Trăn.
" Tôi làm chứng" Ngô Đình đứng cách đó mấy hàng ở bên ngoài rút mạnh cánh tay của mình đang bị bạn học giữ lại xông lại đây, dọa mấy nữ sinh nhảy dựng lên: " Rõ ràng mấy người cùng nhau cố ý làm cho Tô Trăn bị ngã, tôi đều nhìn thấy mấy lần rồi.
Hoặc là đi tìm thầy huấn luyện, hoặc là nói xin lỗi với Tô Trăn".
Mấy nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, vừa thấy Ngôi Đình đen mặt cứng rắn như vậy liền biết cô ấy không dễ trọc, thế nên rất không tình nguyện mà hướng Tô Trăn nói lời xin lỗi.
Đám nữ sinh xung quanh đều lạnh nhạt nhìn một màn này, có người hừ mũi khinh thường cười giễu cợt, giọng nói không to cũng không nhỏ truyền đến: " bắt nạt cô ta thì có làm sao, có gan không cần mặt mũi mà đi làm tiểu tam, chính là nên có kết cục như như vậy.
Điều này về tam quan vẫn là tốt đi."
Không ít nữ sinh xung quanh cũng phụ họa theo cô ta.
Ánh mắt khinh thường của bọn họ như kim châm nhói trong mắt Tô Trăn, Tô Trăn cảm thấy vô cùng sợ hãi, một cảm giác như bị chìm trong đầm lầy cứ dần dần chìm xuống nhưng lại vô lực ngoi không chỗ dựa vào lên cứ như vậy bao quay lấy Tô Trăn.
Cứ như vậy thì không được, bị bắt nạt và cô lập, cái nào cũng đều khiến người ta vô cùng khó chịu, cô không muốn bản thân mình từng bước dần trở thành nạn nhân của bạo lực học đường.
Đến cái lúc mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng là cô nên bị bắt nạt, thì tất cả mọi chuyện đều đã quá muộn rồi.
Tô Trăn miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi Ngô Đình đang nộ khí xung thiên muốn đi đánh người, sau đó đi gặp huấn luyện cho xem vết thương ở đầu gối và mắt cá chân của cô và xin nghỉ.
Cô muốn đi tìm Cố Thanh Nhượng.
Ngô Đình nói đúng, chỉ có Cố Thanh Nhượng mới có thể giải quyết được sự việc này.
Ngay cả khi nhà trường đứng ra giải quyết, thì cũng chỉ là cho người khác thấy rằng nhà trường có bảo hộ học sinh và tạo ra một cảnh thái bình giả mà thôi.
Chỉ có Cố Thanh Nhượng ra mặt, thì mới có lực thuyết phục tốt nhất,
Tô Trăn hoang mang đi trên con đường lớn của trường đại học, tìm một sinh viên hỏi chỗ của văn phòng của hội sinh viên..
Tô Trăn trong lòng rối bời, Mã Y Minh nói, Cố Thanh Nhượng không thích tiếp xúc với nữ sinh, anh ta sẽ nguyện ý giúp đỡ cô chứ?
Nhưng cô không giống vớii cái người khiến cho bản thân sinh bệnh, nữ sinh có mưu đồ tiếp cận với Cố Thanh Nhượng, cô đối với anh ta không hề có ý gì cả, lại là nạn nhân số khổ của nhưng lời đồn đãi.
Tô Trăn không ngừng cổ vũ bản thân, trong sự việc này Cố Thanh Nhượng cũng phải có trách nhiệm không phải sao, nếu như không phải vì anh ta, cô cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị rơi vào thảm cảnh bị bắt nạt như vậy.
Tô Trăn càng đưa ra cho bản thân nhưng lời giải thích thì lại càng kiên quyết.
Đúng vậy, Cố Thanh Nhượng nên có trách nhiệm trong sự việc này.
Nhưng sự kiên định và quyết tâm của Tô Trăn đã triệt để sụp đổ khi cô bước chân vào hội sinh viên.
Trước mặt có hai vị học tỷ đi đến, lúc này chính là lúc phân biệt tốt nhất giữa sinh viên năm nhất với các sinh viên khác, sinh viên năm nhất đều mặc đồng phục quân sự.
Tô Trăn kéo mũ xuống thấp, không có ai phát hiện ra cô chính là nữ chính trong mấy chuyện ầm ĩ thời gian gần đây.
Trong đó có một nữ sinh tên là Bạch Nhã Vi, cô ấy xem ra tâm tình rất rốt.
" Học trưởng Cố ở bên trong à?" Nữ sinh còn lại hỏi.
" ừ, vừa mới từ cuộc thi quốc tế trở về"
" Thế cái vị tân sinh viên kia lại đến tìm học trưởng à? Học trưởng Cố có gặp cô ta không?"
" Thanh Nhượng sao phải gặp cô ta? nói cái gì mà bất bình thay bạn cùng phòng, chi nhìn thấy chính là thủ đoạn muốn tiếp cận anh ấy mà thôi." Bạch Nhã Vi giọng nói khinh thường.
" Trên diễn đàn nói hai người ở bên nhau, là thật sao?" trong giọng nói của nữ sinh kia hàm chứa hâm mộ.
Bạch Nhã Vi nở nụ cười, " Cố Thanh Nhượng hình như cũng không có ý phản đối.
Đối với chị mà cũng cũng là một điều tốt a, như thế cũng có thể tuyên bố trước mặt mọi người chủ quyền của chị với Cố Thanh Nhượng, thuận tiện khiến cho mấy con tiểu hô ly tinh kia chết tâm hết.
Chị đoán anh ấy cũng là có ý này".
" Thế thì chúc mừng học tỷ a, cuối cùng đã hái xuống được đóa hoa cao lãnh đó".
" Có chị làm bạn gái anh ấy, anh ấy chính là rất vui vẻ đi" Bạch Nhã Vi trong giọng nói hàm chứ ngọt ngào.
Tô Trăn ngồi xổm trong ngóc mà trong lòng lệ rơi đầy mặt, nếu bị lộ là chết chắc.
nếu thế thì cô ở trường muốn sống cũng không nổi a, nam chính thế mà lại vì nịnh bạn gái mà dẫm lên máu và nước mắt của cô.
Nhà giàu rượu thịt thơm ngon để ôi, ngoài đường người chết đói chỉ còn bộ xương khô.
Nữ phụ thì không phải là người sao! nữ phụ thì đáng bị ức hiếp sao?! Nam chính cái con rùa khốn nạn này!
Tô Trăn trong lòng vừa oán hận vừa đau thương, cô đứng dậy mở cánh cửa đang khép của văn phòng hội sinh viên.
Cái con người mặt người dạ thú đó quả nhiên là ở bên trong, nghe thấy âm thanh đẩy cửa, không có ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng thêm chút xa cách lạnh nhạt và có mấy phần mệt mỏi, " Còn chuyện gì sao?"
Tô Trăn tính tình yếu đuối, oán khí tích tụ ngàn năm bị một câu nói lạnh nhạt của Cố Thanh Nhượng đánh bay trở lại, nghẹn trong cổ họng một lời cũng không thể nói ra.
Trước khi vào đây trong đầu nghĩ ra rất nhiều câu chất vấn thế mà chỉ bị một kích của anh khiến cho toàn quân đại bại rồi.
Vừa là người lạ, vừa là người ưu tú lạnh lùng có thế lực lớn, lại còn là người nắm giữ mạng nhỏ của cô.
Tô Trăn cái người chỉ có vẻ bề ngoài yêu mị bên trong yếu đuối không có tiền đồ chỉ dám khóc, cái gì cũng không nói ra được.
Cố Thanh Nhượng trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trước ngực là một chiếc ghim cài tinh xảo, mặc một chiếc quần âu màu xanh lục vô cùng phù hợp với đôi chân dài của anh.
So với bộ dạng nhếch nhác của Tô Trăn hiện tại thì anh đúng là vừa tao nhã vừa sạch sẽ.
Cố Thanh Nhương cong các ngón tay trắng như bạch ngọc với các khớp rõ ràng, đang di chuột lướt xem diễn đàn trường, ánh hoàng hôn xuống má trái của anh, nhìn vào tuấn tú đến lạ thường.
Thế nhưng trong mặt của Tô Trăn chính là lạnh nhạt vô tình.
Tô Trăn chân sau vừa bước vào, liền gập người độ cúi chào, thành công nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Thanh Nhượng.
" Xin chào học trưởng Cố, em tên là Tô Trăn, có thể anh không biết em, nhưng chúng ta là học cùng một trường cao trung.
Xin anh trước đừng vội đuổi emi đi, em không phải đến để lôi kéo quan hệ gì, chính là xin anh nghĩ đến tình bạn học của chính ta mà giúp em một chút ạ".
Tô Trăn khóc đến mặt mày nở hoa, lúc này mắt hạnh câu người đều đỏ hoe, nhìn vào đặc biệt mê người.
Âm thanh giới thiệu bản thân yếu ớt vụng về, thanh thuần và quyến rũ kết hợp với nhau, bản thân cô không biết được rằng bản thân cô giống như là một món điểm tâm ngon miệng, ngu ngốc mà dâng đến tận miệng của lão sói xám.
Cố Thanh Nhượng đóng màn hình máy tính lại, đứng dậy, thân hình cao m của anh giống như là một tòa núi nhỏ trước mắt Tô Trăn vậy, khiến cho cả người của Tô Trăn như bị nhốt trong bóng của anh vậy.
Khoảng cách của hai người chỉ cách nhau chưa đến cm, Tô Trăn rõ ràng có thể ngửi thấy hơi thở mang tính xâm lược của Cố Thanh Nhượng.
Giọng nói cuẩ Cố Thanh Nhượng từ trên đỉnh đầu truyền đến, thái độ lạnh nhạt, " đừng đuổi em đi?"
" Đúng, Cố học trưởng, em đến đây để nhờ anh giúp đỡ, em không hề có ý gì với anh cả" Tô Trăn đã không khóc nữ, nhưng lúc này nói giọng mũi rất nặng, khàn khàn.
" đối với tôi không hề có ý gì?"
" đúng, không hề có".
" ồ".
Cố Thanh Nhượng ý vị thâm trường gật gật đầu, " Thật không?"
Anh chân dài bước đến chỗ tiếp khách, ngồi lên sofa, " Nếu bạn học Tô không hề có ý gì với tôi, thế thì ngồi xuống đây đi".
Tô Trăn nhẹ thở ra một hơi, vội vàng chạy qua, cô chọn chỗ ngồi cách xa chỗ của Cố Thanh Nhượng nhất, dùng hành động để chứng minh bản thân mình không hề có ý gì với anh cả.
Cố Thanh Nhượng nhìn thấy Tô Trăn cẩn thận dè dặt như vậy, ngữ khí lạnh nhạt, hàm chứa nhàn nhạt trào phùng, " Em không có ý gì với tôi, thế chẳng lẽ tôi đối với em có ý gì à? ngồi xa như vậy làm gì? sợ tôi ăn em chắc hả bạn học Tô?"
Cố Thanh Nhượng cố ý nhấn mạnh từ "ăn:, ngữ khí thâm sâu không rõ..