Cái tên Hoắc Triều càng ngày càng xuất hiện nhiều trong thế giới của Thư Ni, cô đối với cô gái có tên đồng âm càng thêm chú ý.
Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Theo một trang khảo sát, nếu một người muốn quen biết một người khác, nhiều nhất cũng phải thông qua năm người trung gian là có thể làm được.
Trước đó Lý Mạt đã hỏi thăm tin tức của Hoắc Triều trong diễn đàn, quen biết không ít người. Cho nên lúc video Triệu Chi Phong đăng lên xuất hiện trong vòng bạn bè của Lý Mạt cũng không tính là chuyện hiếm lạ.
Thư Ni giả bộ lơ đãng hỏi, "Mạt Mạt, tớ có thể xem đoạn video đó không?"
Lý Mạt rất hào phóng, "Đương nhiên có thể nha."
Thư Ni từ tay Lý Mạt tiếp nhận di động.
Chất lượng video rất cao, có thể thấy rõ gương mặt nam sinh trong đó.
Thật là một gương mặt quá mức xuất sắc.
Anh tuấn đến mức khiến người khác vừa nhìn qua đã không thể quên được.
Trách không được cậu ta tùy tiện làm cái gì cũng có thể khiến cho nhiều người chú ý như vậy. Càng đừng nói cậu ta còn là con cháu Hoắc gia.
Trong video, Hoắc Triều tay cầm kim chỉ, tuy rằng cô không rõ Hoắc Triều cùng Thư Nhĩ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng một nam sinh có thể vì một nữ sinh mà chạm vào đồ vật trước nay chưa từng thấy, quan hệ này nghĩ thế nào cũng không bình thường.
Thư Ni nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn trẻ tuổi trong video, trong lòng chậm rãi hiện lên một chút cảm giác khó chịu.
Cậu ta cho cô một cảm giác cực kỳ quen mắt, thật giống như bọn họ đã từng gặp nhau ở một nơi nào đó, thật sự quá giống.
Loại cảm giác quen thuộc này không phải đến từ phán đoán, càng không thể đến từ đời trước của cô.
Cô không tin kiếp trước kiếp sau, chỉ tin cuộc đời này.
Cảm giác quen thuộc này khiến cô hết sức để ý.
Như vậy, rốt cuộc là gặp ở nơi nào, tại sao cô lại có cảm giác đã gặp qua cậu ta?
-
Tiết học cuối cùng, di động trên bàn của Thư Nhĩ rung lên.
Cô vừa lấy di động nhìn xem đã phát hiện tin nhắn wechat của Hoắc Triều.
"Mời bạn học không?"
!!!
Cho nên vẫn có du thuyền xa hoa?
Ngón tay Thư Nhĩ nhanh chóng gõ liên tiếp lên màn hình, "Tan học sẽ mời!"
"Được."
Thật vất vả mới đến giờ tan học, chuông báo rốt cuộc cũng vang lên, Thư Nhĩ đã chờ không kịp sửa sang lại quần áo đồ dùng nhanh chóng đứng lên, lập tức cao giọng nói, "Các bạn học, hôm nay là sinh nhật tớ, các cậu có muốn đến bữa tiệc sinh nhật của tớ không?"
Phản ứng đầu tiên của cả lớp là sửng sốt một chút, qua hai giây, mới có từng đợt âm thanh vang lên, "Muốn!"
"Oa, rất muốn nha!"
"Thư Nhĩ, sinh nhật vui vẻ!"
"Thư Nhĩ, hôm nay cậu thật xinh đẹp."
Quan hệ của Thư Nhĩ với các bạn học trong lớp cũng khá tốt, cuối cùng thống kê, phát hiện một nửa lớp học đều nguyện ý đi tới sinh nhật của cô. Thầy giáo trên bục giảng cũng cảm thấy hứng thú, nhưng cảm giác nếu ông đi khả năng sẽ ảnh hưởng đến cả lớp vui chơi, lúc này mới thôi.
Thư Nhĩ nói muốn mời toàn bộ cả lớp, những lời này thật sự nghiêm túc, nhưng cô cũng không nghĩ tất cả mọi người sẽ đi, hiện tại một nửa người nguyện ý đi đã tính là rất nhiều.
Những bạn học không đi, người còn phải về nhà, người thì chính mình có hẹn, nếu rảnh căn bản đều muốn đi cùng cô.
Thời điểm Hoắc Triều đi tới lớp học của Thư Nhĩ, liền nhìn thấy một đám người đi về phía cậu.
Không riêng gì cậu, Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong cũng đang ở đây.
Bởi vì du thuyền dừng ở trên biển, cho nên đoàn người ngồi xe đi đến.
Đối với chuyện này, Hoắc Triều sớm đã có chuẩn bị, dẫn đầu chính là chiếc Ferrari đỏ rực của cậu, phía sau là mấy chiếc siêu xe khác, dùng để chở bạn học của Thư Nhĩ.
Tất nhiên Thư Nhĩ cùng Hoắc Triều ngồi chung một xe.
Đừng nói phô trương, những người không rõ tình huống còn đoán chừng là có tiệc đám cưới.
Nếu trên xe không có chữ hỉ cùng hoa, không ít người qua đường đều đã hiểu lầm.
Sau khi Thư Nhĩ thắt dây an toàn, hỏi ra suy nghĩ giấu kín trong lòng," Anh trai, anh tìm xe ở đâu vậy?"
Hoắc Triều khởi động xe, bớt chút thời gian trả lời, "Mượn bạn."
Nam chủ này thực sự rất nổi tiếng nha, bạn bè có thể nhiều như vậy sao.
"Cho nên tất cả tài xế đều là bạn của anh? Bọn họ cũng tới tham gia sinh nhật em?"
Hoắc Triều một bên tập trung lái xe một bên ừ một tiếng.
Thư Nhĩ sống hai đời, lần đầu tiên chân thành có tình cảm với cậu.
Cô diễn bệnh công chúa mà có người yêu thương như vậy cũng thật quá hạnh phúc?
Đãi ngộ này, sự phô trương này, cho dù đời trước cô cũng không có khả năng nhận được!
Cha mẹ cô sẽ không đồng ý cho cô quá phô trương lãng phí.
Đời này, hiện tại cô chỉ là một người bình thường, nhưng những điều cô trải qua , đời trước đều không dám mơ tưởng. Cảm giác này thực sự không tồi.
Thư Nhĩ ngồi trên Ferrari, thật có cảm giác vui vẻ.
"Anh trai, du thuyền cũng là anh thuê sao?"
"Không phải thuê, là tôi mượn của cậu tôi."
Nam chủ bởi vì tổ chức tiệc tối cho cô, còn cố ý đi theo cậu mình mượn du thuyền xa hoa!
Thư Nhĩ thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, tay cô chống cằm, giọng nói mềm mại mà nói, "Anh trai, anh đối với em thật tốt."
Hoắc Triều hừ một tiếng.
Chờ Thư Nhĩ cùng bạn học đến được địa điểm, trong lòng bọn họ đều chỉ còn lại có một ý niệm.
Mẹ nó đây là tiệc tối sinh nhật?
"Alice dạo chơi tiên cảnh" là chủ đề bữa tiệc sinh nhật hôm nay, nơi này trực tiếp coi là lễ khai giảng đầu năm hay bữa tiệc kết hôn cũng đều được.
Thật quá phô trương, so với phú nhị đại cầu hôn còn muốn lớn hơn.
Các bạn học: Chua, quá chua. Người với người, thật là ghen tị chết bọn họ.
Trong lòng Thư Nhĩ kêu gào: Nam chủ thật sự đối với cô quá hào phóng!
Lần xuyên sách này thật sự không thiệt! Một chút cũng không thiệt!
Cô vừa bước lên du thuyền xa hoa, liền có một người mặc trang phục thú nhồi bông đeo lên vương miện cho cô.
Đêm nay, Cô chính là công chú Alice duy nhất.
Thư Nhĩ nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nơi nơi đều là ánh đèn lam mờ ảo, còn có sương mù màu trắng bốc lên, tất cả cùng phản chiếu một dàn hoa rực rỡ, nơi này thực sự giống như tiên cảnh.
Bữa tiệc nơi nơi đều bố trí bàn ăn uống có điểm tâm và nước ngọt, còn có những người mặc trang phục thỏ bông nhảy nhót khắp nơi.
Phượng hoàng, bạch tuyết hay hoàng hậu cũng có.
Khắp nơi Thư Nhĩ đều nghe được bạn học thét chói tai.
"Trời ơi, đây là Hồng Đào Hoàng Hậu! Cô ấy hoá trang giống như đúc!"
"Còn có Sài Quận Miêu! Thật là Sài Quận Miêu ha ha ha."
(Thông cảm mình không biết là gì nên không chuyển ngữ được.)
"Mẹ ơi, tớ cảm thấy chính mình đang lạc vào tiên cảnh trần gian."
Cách đó không xa còn có bánh kem mười sáu tầng.
Mười sáu tầng, đại diện cho Thư Nhĩ mười sáu tuổi.
Thư Nhĩ đánh giá xong một vòng, nắm lấy vạt áo của Hoắc Triều, hưng phấn đến hai mắt đều sáng lên, "Anh trai, lần này tổ chức cũng quá phô trương rồi?"
Trước đó cô chỉ nói đến du thuyền xa hoa, không nghĩ tới trên du thuyền còn có thể bố trí như vậy.
Đời trước cô đã từng chứng kiến, cô biết tổ chức bữa tiệc này, không thể không vượt qua bảy con số.
Nơi là là cố ý bày trí, đoán chừng chính là mời nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Cô thật sự quá thích bữa tiệc này!
Nói đến chuyện này, Hoắc Triều liền có chút đau đầu.
Nơi này là cậu nhờ cậu của mình nhờ người làm giúp.
Sau khi mẹ cậu mất, cậu có một khoảng thời gian không cùng người thân bên kia liên lạc. Lần này, cậu vì Thư Nhĩ mà tìm đến cậu mình, mượn du thuyền. Còn phải giải thích rõ ràng lý do rồi giúp cậu trang trí nơi này.
Đây cũng là lần đầu cậu được chứng kiến.
Tuy rằng có chút phô trương, nhưng Hoắc Triều vẫn cảm thấy có thể chấp nhận được.
Sinh nhật mười sáu tuổi, mỗi người đều muốn cùng bạn bè uống rượu, trải qua một bữa tiệc thật lớn.
Mười sáu tuổi chính là mốc quan trọng trong đời người. Nếu gia đình Thư Nhĩ không làm được cho cô ấy, vậy cậu chính là vì ân nhân cứu mạng của mình tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, xem như cũng bù đắp lại quá khứ?
:, người mặc trang phục thỏ bông tiên sinh đẩy bánh kem đi ra.
Cậu mang dao nĩa đặt vào tay Thư Nhĩ.
Thư Nhĩ nhìn mười sáu tầng bánh kem, nhìn sang Hoắc Triều đứng bên cạnh nói, "Anh trai, cái này quá cao, em không thể với tới."
"Cô tùy tiện tìm một tầng thuận mắt là được."
"Được."
Ánh đèn chiếu thẳng vào trên người Thư Nhĩ cùng Hoắc Triều.
Giờ phút này, hai người bọn họ chính là điểm sáng.
Phía dưới bạn bè, đồng học đều nín thở chờ đợi thời khắc Thư Nhĩ cắt bánh kem.
Triệu Chi Phong đã hoàn toàn không khống chế được tay mình, cậu lấy ra di động, điên cuồng chụp ảnh.
Tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho Thư Nhĩ, mẹ nó, Hoắc Triều cũng quá dụng tâm rồi?
Nơi này bố trí quá xa hoa lộng lẫy, không chỉ có thể đánh vào tình cảm của con gái, mà ngay cả cậu cũng đã bị ảnh hưởng.
Nơi này đẹp, chụp! Nơi kia cũng đẹp, chụp!
Thỏ con tiên sinh đáng yêu, chụp!
Hồng Đào Hoàng Hậu rất thật, chụp!
Còn có quan trọng nhất, nhân vật chính đêm nay, Alice — Thư Nhĩ, chụp, rất cần thiết phải chụp!
Còn có người đứng ra tổ chức bữa tiệc Hoắc công tử, khẳng định cũng phải chụp!
Chỉ một lát điện thoại Triệu Chi Phong đã tràn ngập ảnh chụp, cậu cùng Hứa Trần vẫn còn chưa có cơ hội chụp chung đâu.
Chẳng qua không sao, hôm nay, bọn họ không quan trọng.
Quan trọng là Thư Nhĩ cùng Hoắc Triều.
Cậu hưng phấn đăng lên vòng bạn bè.
"Bạn tốt tổ chức sinh nhật cho tiểu tiên nữ, thật phô trương, mọi người tự mình bình phẩm."
Phía dưới câu nói chính là chín bức ảnh chụp.
Mặc dù Triệu Chi Phong căn bản cũng không dùng từ ngữ đặc biệt nào, kỹ thuật chụp ảnh cũng kém đến mức khiến người khác tức giận, nhưng chín bức ảnh cậu đăng, mỗi một bức đều khiến mọi người kinh sợ.
Du thuyền xa hoa, ánh đèn, sương trắng, biển hoa, thú bông, mười sáu tầng bánh kem.
Tuy rằng Triệu Chi Phong là thẳng nam, nhưng cậu cũng coi như là hiểu được kịch bản.
Cậu đem hình ảnh quan trọng nhất đặt ở vị trí trung gian, chính là bức ảnh thứ năm.
Cậu vừa đăng lên vòng bạn bè chưa được bao lâu, bài đăng cũng bắt đầu phát sốt rồi.
"Kẻ có tiền chung quy đều vậy, không có tiền thì rõ như ban ngày."
"Mẹ nó đây là nơi nào?"
"Người đứng giữa, có phải Hoắc Triều hay không?!"
"Lại là Hoắc Triều với Thư Nhĩ?"
"ĐCM...... Trừ bỏ cái này, tôi thật không biết nên nói cái gì mới tốt."
"Lúc nhỏ không chú ý đọc sách, hiện tại chỉ có thể nói một câu mẹ nó, đại diện cho sự tôn kính."
"Huynh đệ, tôi cũng nghĩ vậy!"
"A a a a a a a."
Lý Mạt được người khác chia sẻ bài đăng của Triệu Chi Phong lên vòng bạn bè, cô liền phát ra tiếng heo kêu.
Thời điểm này, cô đang cùng Hứa Lam cùng Thư Ni bên nhau ăn món Nhật.
Món nhật cao cấp, hương vị cũng rất tốt.
Nhưng chờ đến lúc cô nhìn thấy bài đăng này, đã hoàn toàn không có hứng thú ăn uống.
Mặc kệ ăn cái gì, đều cảm thấy nhạt như nước ốc!
"Thư Thư, Lam Lam, các cậu mau tới đây xem đi!"
Hứa Lam mới vừa ăn xong một miếng cá hồi, "Làm sao vậy?"
"A a a a a a a, Hoắc Triều vì sao lại không phải bạn trai tớ! Tớ cũng muốn một người bạn trai sủng tớ lên trời như vậy."
"Đời trước cô ấy hẳn là đã cứu vớt vũ trụ."
Lý Mạt vừa mới nói xong câu đó, liền xấu hổ mà bưng kín miệng.
Cô nhất thời nhanh miệng, hô lên cái tên Thư Nhĩ.
Nhưng cô đã quên, nàng nơi này cũng có một người tên là Thư Nhĩ
Ký tự không giống nhau, nhưng lại đồng âm.
----------------
Giải thích một chút:
Mình để ngôi thứ ba khi Thư Nhĩ nghĩ về Hoắc Triều là "cậu" tại vì nếu tính theo tuổi của tâm hồn, Thư Nhĩ nhiều tuổi hơn.
Với cả tên của Thư Ni thực sự không đúng lắm. Nhưng mình cũng không biết chuyển kiểu gì, vì không phải là Nhĩ, bởi vì Nhĩ có nghĩa là lỗ tai, đồng âm với er nên mới là Thư Nhĩ, còn er trong tên của nữ chủ có nghĩa là thoải mái, sung sướng. Cho nên tạm thời mình vẫn để Thư Ni.
Truyện này của mình vẫn bị bê lên web, hiện tại mình không giải quyết được vì mình không up lên wordpress, nên mình vẫn để công khai, nhưng thời gian edit sẽ ra chậm hơn trước, mọi người thông cảm.