Hứa Trần kinh ngạc như vậy không phải không có nguyên nhân.
Chỉ là giá của chiếc xe đạp này của Hoắc Triều cũng đủ mua một chiếc xe hơi hạng sang. Đối với đàn ông mà nói, chiếc xe như là người vợ thứ hai của mình, Hoắc Triều xem chiếc xe này như bảo bối, Hứa Trần là bạn tốt của cậu ấy đương nhiên hiểu rất rõ. Nhưng bây giờ cậu ấy cư nhiên bảo Thư Nhĩ lên xe, còn muốn đưa cô ấy về nhà.
Thật là mặt trời mọc ở phía tây.
Thư Nhĩ vui vẻ phấn chấn ngồi vào yên sau xe đạp, không chút gì ngại ngùng mà vươn hai cánh tay trẵng nõn tinh tế, nhìn không ra sợi lông tơ nào, gắt gao ôm lấy eo của nam chính.
Lúc này thậm chí cô còn có tâm tình cảm thụ một chút cảm giác khi sờ eo người khác.
Hoắc Triều thuộc dạng người vai rộng eo hẹp, mặc quần áo cảm giác có thịt, cởi ra thân hình cân đối rắn chắc, ngày thường cậu ta toàn mặc áo khoác, đem dáng người che khuất đi cho nên cảm giác nhìn không ra, nhưng nếu ôm cậu một chút, là có thể cảm nhận được vòng eo nhỏ mà rắn chắc hữu lực, không chừng còn có vài khối cơ bụng.
Hứa Trần ở một bên xem náo nhiệt, đạp xe chạy theo sau, đôi tay cậu ôm ngực, hứng thú dạt dào mà nhìn chằm chằm cặp đôi bên cạnh.
Chậc chậc chậc, mới chỉ một chút mẹo nho nhỏ, mà học muội đã sờ soạng khắp người cậu ấy rồi.
Nếu nữ sinh khác biết được chuyện này, đoán chừng toàn bộ bọn họ đều tự dìm chính mình chết đuối?
Hoắc Triều cảm giác được có đôi tay nhỏ đang sờ loạn trên eo cậu, cong cong môi.
Cô gái nhỏ lá gan thật lớn.
Thanh âm cậu trầm thấp vang lên, "Buông ra."
Đây vẫn là lần đầu tiên có nữ sinh ngồi sau xe của cậu, còn to gan mà ôm cậu, không những thế còn sờ soạng.
Nếu là đổi thành ngày thường, cậu sớm đã phát giận.
Nhưng đối phương khi còn nhỏ đã cứu cậu một mạng, cậu vẫn cố tình nhẫn nhịn hơn rất nhiều.
Hoắc triều không quên đi lời hứa của mình lúc trước, hiện tại cậu xác thật đang báo đáp lại ân tình đó cho cô.
Cho nên đối mặt cô, cậu nguyện ý mắt nhắm mắt mở một chút.
Nhưng từ trước nay cậu chưa từng nghĩ tới chuyện lấy thân báo đáp? Hoặc là ?
Mình cũng ko rõ này là gì, chắc là yêu cô hoặc là vui chơi qua đường ( cái này mình đoán). Mình dịch từ CV mà nó ghi á
Thư Nhĩ nhăn cái mũi, giả bộ không nghe rõ lời của cậu, cô nâng cánh tay ôm càng chặt hơn, trong miệng mơ mơ màng màng hỏi, "Cái gì? Anh trai, anh vừa nói nói cái gì thế? Gió lớn quá, em không nghe rõ."
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua. Thư Nhĩ vừa dứt lời, tiếng gió rít gào bên tai bọn họ, thổi loạn mái tóc dài của cô.
Cơn gió này đã hoàn toàn rút đi khô nóng mùa hè mang theo chút không khí tươi mát khiến ai ai cũng có cảm giác sảng khoái trong lòng.
Nhưng chỉ là cơn gió như vậy mà cô đã không rõ lời nói của cậu?
Hoắc Triều có chút ngoài ý muốn.
Hai năm trước lúc cậu còn đang điên cuồng phá phách, cũng chưa từng nữ sinh nào dám chủ động nói với cậu như vậy.
"Buông ra chút."
Buông ra cùng buông ra chút là hoàn toàn hai khái niệm khác nhau nha.
Buông ra, là không thể ôm lại nữa, buông ra chút, ý bảo cô đừng dùng sức như vậy sao.
Lúc này Thư Nhĩ mới nghe lời hơn một chút, "Được nha."
Hứa Trần ở một bên xem náo nhiệt hết sức vui vẻ, cười đến bụng đều đau.
Hoắc Triều, cậu, còn có Triệu Chi Phong là ba người bạn tốt đã chơi với nhau từ lâu, tam giác quan hệ vô cùng vững chắc, tình hữu nghị kiên cố không cái gì có thể phá vỡ nổi, mấy cái chuyện trêu đùa cười nhạo nhau, nhìn xem náo nhiệt gì đó, quá sức bình thường.
Đáng tiếc Triệu Chi Phong hôm nay có việc xin nghỉ, cho nên không có tới trường học, nếu là Triệu Chi Phong ở đây, đoán chừng cậu ra sẽ cười càng thêm lớn tiếng. Hơn nữa Triệu Chi Phong lời nói rất bén nhọn, cả người đều là dao sắc, nếu cậu ta ở chỗ này, phỏng chừng đã chủ động trêu chọc hai người bọn họ từ lâu.
Chẳng qua trong lúc Hứa Trần vui vẻ xem kịch, Hoắc Triều trực tiếp dùng hết tốc lực mà đạp xe chạy đu, giống như cơn gió vèo qua một phát liền trốn mất. Căn bản không thèm phản ứng với cậu ta.
Hứa Trần vội đem cánh tay buông xuống, ra sức mà dẫm lên chân bàn đạp, nỗ lực đuổi theo, "A triều, từ từ chờ tớ với!"
Thư Nhĩ ngồi ở phía sau xe, cảm thụ được làn gió tươi mát mới mẻ ập đến, thoải mái mà híp mắt vô cùng hưởng thụ.
Ngẫu nhiên có người đi đường nhìn qua, tâm tình cô rất tốt còn buông một bàn tay ra dùng sức vẫy vẫy các cô ấy.
Ánh mặt trời dần tắt, gió nhè nhẹ thổi qua, đúng là bức tranh hoàng hôn buổi chiều tuyệt với.
Tất cả đều tốt đẹp không thể tưởng tượng được.
Cô nhẹ giọng ở trong miệng ca hát, " Cơn gió mùa hè, em vĩnh viễn sẽ không quên, lời yêu anh trao em chân thật đến thế, anh thật ngốc nghếch cũng thật thẹn thùng......"
Cô cũng không phải người biết ca hát, hơi có chút lệch nhịp, nhưng thanh âm thiếu nữ ngọt ngào, còn mang theo một chút âm mũi, nghe qua cũng không phải khó nghe.
Trên đường về nhà bắt gặp rất nhiều bạn học đi ngang qua, những người đó nhìn đến Thư Nhĩ môi mỏng khẽ ngân nga, còn Hoắc Triều phía trước ra sức đạp xe hết tốc lực như gắn hoả tiễn, biểu cảm trên mặt đều lộ ra tia kinh ngạc cùng hâm mộ.
Chờ đến khi xe đạp dừng lại, Thư Nhĩ còn có chút chưa đã thèm.
Làm sao nhanh như vậy đã đến nơi rồi, cô còn chưa ca hát đủ đâu. Chỉ là Hoắc Triều vừa rồi thật sự đem xe phóng đi thật nhanh, mới đó mà đã đến rồi.
Nhưng cô một chút đều không sợ, thậm chí cô còn có chút cảm giác hưởng thụ thưởng thức.
Sau khi dừng lại, cô không chút nào lưu luyến mà nhảy xuống khỏi xe.
Hoắc Triều phát hiện cô không hề khóc, có chút kinh ngạc. Cậu vừa rồi nỗ lực đạp xe như vậy, tốc độ rất cao, cô cư nhiên không có cảm giác gì sao?
Thư Nhĩ nhìn Hoắc Triều cùng Hứa Trần phất phất tay, vừa mới chuẩn bị đi về phía trước vài bước, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, một lần nữa cô đi vòng vèo trở về nói, "Anh trai, ngày mai anh tự đưa đồ ăn đến cho em đi, đừng để cho bạn học khác tới nữa được không?"
Ba ngày qua, nam chính đều cho bạn học mang đồ tới, thái độ hờ hững.
Hoắc Triều vừa rồi chạy xe nhanh như vậy vô cùng sảng khoái, giờ phút này tâm tình cũng không tồi, "Tôi với người khác đưa tới, không giống nhau sao?"
Không phải trên danh nghĩa đều là cậu sao? Có cái gì khác nhau sao?
Thư Nhĩ không vui mà bĩu môi, "Nơi nào giống nhau? Căn bản không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau, một chút cũng đều không giống. Nếu là anh tới, em còn có thể nói chuyện thêm chút với anh nha."
Đúng không?
Hoắc Triều qua loa mà đáp ứng.
Nói xong, cậu cùng Hứa Trần nhìn qua một chút, sau đó dẫn đầu đạp xe rời đi.
Hứa Trần nhiệt tình tạm biệt Thư Nhĩ, sau đó đạp xe chạy theo.
Thư Nhĩ tùy ý mà phất phất tay, sau đó cô đeo cặp sách hướng nhà mình đi tới.
Vận khí của cô không tồi, vừa vặn bắt gặp dì hàng xóm đối diện.
Dì hàng xóm cười có chút bát quái, "Tiểu Nhĩ, nam sinh đẹp trai vừa đưa cháu về là ai thế?"
Nam sinh mười tám tuổi, anh tuấn đẹp trai ngời ngời khiến người gặp qua một lần là không quên được, giống như đồ vật phát sáng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Vừa rồi Hoắc Triều chỉ vừa xuất hiện, dì ấy chỉ mới liếc mắt một cái liền chú ý đến.
Thư Nhĩ thoải mái hào phóng cười, "À, anh ấy là học trưởng của cháu thôi."
Dì hàng xóm ý vị thâm tường mà à một tiếng, "Cậu ấy đang theo đuổi cháu sao?" Bằng không làm thế nào sẽ ân cần như vậy đạp xe đưa cô bé về nhà?
Thư Nhĩ chỉ cười không nói.
Hàng xóm kia thấy Thư Nhĩ không muốn nhiều lời, cũng thức thời mà không lại hỏi nhiều.
Thư Nhĩ hôm nay làm loạn nửa ngày, trong lòng xác thật cũng không có chút gì áy náy.
Trong sách, nam chính biết chính mình nhận sai người, lúc sau cũng chỉ nhẹ nhàng mà đối nguyên chủ nói một câu, "Thực xin lỗi, tôi nhận lầm người", sau đó liền thoải mái vỗ mông bỏ chạy lấy người.
Nhưng cậu ta không biết, chính vì hành động tưởng như không có gì này mà thứ cậu phá huỷ chính là cả cuộc đời người khác.
Tất cả mọi người đều cho rằng nam chính đối với nguyên chủ thay đổi ánh mắt, cậu ta không chút do dự đem phần đặc thù này lấy lại, không hề suy nghĩ đến cảm xúc của nữ phụ.
Đi bộ một lát Thư Nhĩ đã về đến cửa nhà.
Cô tươi cười xinh đẹp mà tạm biệt dì hàng xóm đối diện, cúi đầu dùng chìa khóa mở cửa.
Hôm nay ở trên đường cô đã chậm trễ như vậy, cho nên lúc cô vào cửa mọi người trong nhà đều đã đông đủ.
Nguyên chủ từ nhỏ ở huyện B đi theo bà nội cùng nhau sinh hoạt, không lâu trước đây bà nội qua đời, cô mới lần nữa trở lại bên người cha mẹ.
Thời điểm cô sinh ra, trong nhà vừa lúc nghèo nhất, thức ăn cũng không có mà ăn, cho nên cha mẹ gửi cô về nông thôn sinh sống với bà nội.
Mấy năm qua đi, cha mẹ cô công việc thuận lợi, gia cảnh cũng thế mà tốt lên.
Nguyên chủ cùng người trong nhà quan hệ cũng bình thường, hiện tại Thư Nhĩ tới đây, cô tự nhiên đối xử với người trong nhà cũng như vậy. Dù sao hoàn cảnh gia đình vẫn tính là hài hòa, trong nhà tuy rằng không tính là đại phú đại quý, so với kiếp trước không bằng, nhưng ăn uống cũng không phải lo.
Như vậy cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Thư gia tổng cộng có ba người con, đều là con gái.
Chị cả tính tình kiêu ngạo, một lòng muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, Thư Nhĩ cảm thấy không cùng chí hướng nên không cùng nhau thân thiết trò chuyện được, ngay từ đầu cũng không tính cùng chị gái xây dựng quan hệ tốt.
Thế nhưng cô cảm thấy em út nhỏ quả thực rất đáng yêu, là cô gái mọt sách, tâm tư thực đơn thuần, cũng là người có quan hệ tốt nhất với nguyên chủ trong nhà.
Ăn xong cơm tối, Thư Nhĩ liền đi về phòng mình.
Đột nhiên cô nghĩ đến mình còn chưa có phương thức liên lạc với Hoắc Triều. Chuyện này không thể như thế được, ngày mai nhất định cô phải hỏi cho bằng được.
Cô nâng cằm suy nghĩ.
Ngày mai, Hoắc Triều thật sự sẽ tự mình đưa trái cây với sữa bò đến cho cô sao?
Nếu cậu ta vẫn cho bạn học đưa tới thì cô phải làm sao bây giờ?
Chẳng qua chuyện cậu ta có tới hay không cũng không quan hệ, núi không phải ta, ta liền đi tìm núi.
Tưởng tượng như vậy, Thư Nhĩ liền chuyên tâm mà ôn tập kiến thức lại một chút. Tuy rằng đời trước thành tích của cô rất tốt, thi đậu top ba trường đại học đứng đầu cả nước, nhưng dù sao tri thức cũng đã cũ, nếu là không thường xuyên củng cố ôn tập, bị thụt lùi là chuyện không sớm thì muộn.
Chờ cô ôn tập xong đã là giờ đêm. Cô chuẩn bị tắm rửa một cái, sau đó đi ngủ.
Trong lúc tắm rửa, Thư Nhĩ ngoài ý muốn phát hiện phần lưng của mình có một vết sẹo tương đối rõ ràng, nhìn qua có chút lớn.
Vết thương này, nhìn giống như là bị vật gì đánh tới rồi để lại.
Thư Nhĩ hoang mang mà chớp chớp mắt.
Nguyên chủ bị thương lúc nào vậy?
Trong sách chưa có đề cập đến sao?.
Có lẽ trong sách đã nói qua, nhưng lúc trước cô cũng không có nghiêm túc xem hết quyển sách.
Thư Nhĩ phỏng chừng phần nửa sau của bộ truyện chính là nam nữ chính thi nhau rải đường, hẳn là cũng không có gì ảnh hưởng. Cho nên cô cũng không đem vết sẹo phía sau lưng để ở trong lòng, tắm xong liền mặc quần áo ngủ leo lên giường.
Ngày hôm sau khi cô vừa đến phòng học, một đám nữ sinh nhiệt tình mà vây quanh lại đây.
"Thư Nhĩ, ngày hôm qua Hoắc Triều đưa cậu về nhà phải không?"
"Oa, các cậu sẽ không thật sự ở bí mật yêu nhau chứ?"
"Tôi có bạn học vô tình gặp hai người trên đường, cậu cũng quá may mắn đi."
"Ô ô ô, đời trước nhất định cậu đã cứu vớt hệ Ngân Hà, cho nên mới có thể được Hoắc Triều để ý."
Thư Nhĩ nghe những lời nói thân thiết nịnh hót của mấy nhữ sinh, nếu phía sau cô có đôi cánh, không chừng bây giờ cô đã kiêu ngạo bay lên tận trời rồi.
Thư Nhĩ cảm thấy, nữ phụ trong sách thật sự quá thành thật.
Nam chính đối xử tốt nữ phụ rất có chừng mực, ngày thường chính là cho cô một ít đồ ăn, thời điểm khó khăn tiện tay giúp đỡ cô một chút. Nhưng số lần giúp đỡ tính ra cũng chỉ có vài lần.
Cứ như vậy, nữ chính đã không biết xấu hổ mà còn nói nữ phụ cố ý giả mạo cô ta để được nam chính chú ý, ở trong trường học nhất thời được đặc biệt chăm sóc.
Cái gì mà đặc biệt chăm sóc? Cái loại ơn huệ nho nhỏ này thì đã là cái gì.
Giống như cô bây giờ, bởi vì được Hoắc Triều tự mình dùng xe đạp đưa về nhà mà bị một đám nữ sinh vây quanh hâm mộ, mới thế này mà đã gọi là đặc biệt chăm sóc sao!
---------------
Tác giả có lời muốn nói: Yên lặng gõ chữ, không dám nói lời nào.
Cảm ơn các tiểu thiên sứ vì đã bỏ phiếu tạo thêm động lực cho ta ~ cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:
Súp lơ đồ ăn đồ ăn bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Lời của edit: Truyện chỉ đúng -% so với nguyên tác, mong các bạn ủng hộ. Nếu có lỗi sai có thể góp ý mình sửa lại sau. Cám ơn đã ủng hộ tớ.