Cuối cùng người phục vụ có chút bất ngờ, qua hai giây mới hồi phục tinh thần, "Được."
Thư Nhĩ vốn dĩ chỉ định nói qua điện thoại, nhưng cô nghĩ lại, không đúng rồi, nếu người phục vụ trí nhớ không tốt, không nhớ được câu nói kia làm sao bây giờ?
Phải biết rằng, chỉ cần sai một tí, dùng mấy từ khác, ý biểu đạt đã có thể khác nhau như trời với đất.
Nếu người khác không biết cô là bảo bối nhỏ của Hoắc Triều, không bỏ phiếu cho cô vậy thì phải làm sao?
Nếu số phiếu bầu không đủ, không dành được danh hiệu nữ thần cao nhị, mười vạn tiền gà rán cùng trà sữa không phải bị mất trắng sao?
Tưởng tượng như vậy, Thư Nhĩ liền yêu cầu, "Cô dùng bút ghi lại câu nói kia đi." Nói xong, Thư Nhĩ lại đem câu vừa rồi tỉ mỉ mà lặp lại một lần.
Có thể do Thư Nhĩ giọng điệu hợp tình hợp lý, giống như công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé khiến người phục vụ không cách nào cự tuyệt.
Người phục vụ dựa theo yêu cầu của cô, viết những lời này vào một tờ giấy.
Sau khi tắt máy, lập tức cùng giám đốc trao đổi về việc này. Đơn đặt hàng này quá lớn, cô chỉ là một phục vụ nhỏ nhỏ không cách nào quyết định được.
Giám đốc suy nghĩ một chút, cầm lấy hóa đơn, "Đơn này, Nhận! Không có gì phải sợ, người này chạy không được."
Vì thế, toàn bộ chuỗi cửa hàng gà rán Kinh Thị huy động lực lượng nhân viên bắt đầu ra roi thúc ngựa pha chế trà sữa và đi rán gà.
-
Buổi sáng như thường lệ Hoắc Triều vẫn đưa đồ ăn tới cho Thư Nhĩ.
Cô cố ý nhìn thoáng qua, trừ bỏ trái cây và sữa bỏ ở phía ngoài như ngày thường, Hoắc Triều quả nhiên vẫn là đem lời nói của cô để trong lòng, mua nhiều thêm mấy túi khoai lát.
Nhưng cũng chỉ có mấy túi! Không đủ cho cô chia cho mọi người.
Đúng vậy, không phải không đủ cô ăn, mà là không đủ để chia. Cô rất ít khi ăn loại đô ăn nhiều calo này, rất dễ bị béo phì.
Đồ ăn này cô muốn dùng để tạo ân tình.
Tuy rằng đối với hành vi chỉ mua thêm mấy gói đồ ăn vặt của Hoắc Triều cô hết sức bất mãn, nhưng hôm nay cô cũng không định làm khó cậu.
Rốt cuộc cô chưa muốn ra chiêu.
"Anh trai, em còn chưa có wechat của anh, điện thoại anh đâu." Thư Nhĩ nói xong, tiến lên kéo kéo vạt áo của Hoắc Triều, hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, mềm mại làm nũng nói, "Anh trai, chẳng lẽ anh không muốn thường xuyên liên lạc với em, thường xuyên nghe được giọng nói của em sao?"
Hoắc Triều không nhịn được, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu của Thư Nhĩ. Chuyện này, trước đó cậu đã muốn làm nhưng vẫn luôn nhịn. Nhưng tới bây giờ, cậu quả thực không kiềm chế được nữa.
Cậu muốn chính mình cảm thụ một chút gương mặt trước mắt, da dày đến mức nào. Bằng không sao cô có thể tự nhiên như vậy, không hề xấu hổ khi nói những lời này?
Ban đầu Hoắc Triều cho rằng cậu sẽ sờ phải gương mặt có làn da thật dày, nhưng trên thực tế, thiếu nữ làn da trắng nõn mịn màng giống như trứng gà bóc vỏ, xúc cảm mềm mại, cảm giác quá tốt khiến cậu có chút không nỡ buông tay. Hơn nữa cô thật gầy, thịt trên mặt không nhiều lắm, da mặt một chút đều không xấu, cùng trong tưởng tượng một chút cũng không giống nhau.
Thời điểm Hoắc Triều nhéo mặt Thư Nhĩ, cậu hơi hơi cúi người, hai người kéo gần khoảng cách, gần đến nỗi có thể thấy rõ màu mắt của nhau.
Thư Nhĩ chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi, "Anh trai, anh muốn hôn em sao?"
Bằng không, cậu đến gần cô như vậy làm gì?
Còn xoa xoa mặt cô nữa!
Chẳng lẽ cậu không biết, mặt của con gái và con trai không giống nhau, không thể sờ loạn sao?
Hoắc Triều sửng sốt, còn chưa kịp nói cái gì đó, Thư Nhĩ đã tự lo lắng cho mình nói, "Anh trai, hiện tại còn chưa được nha."
Hiện tại không được, về sau là được?
Hoắc Triều xem như phục vật nhỏ này.
Cậu thu hồi tay, đứng thẳng, lần đầu tiên chính thức kêu tên cô.
"Thư Nhĩ."
Thời điểm Hoắc Triều gọi tên cô, giọng nói mang chút khàn khàn, Thư Nhĩ theo bản năng ngoáy ngoáy lỗ tai.
Giọng nói của nam chủ cũng thật dễ nghe.
Chỉ là quá ngốc! Nhận sai người!
"Anh trai, anh gọi em làm cái gì sao?"
"Cô làm sao có thể cứ làm nũng như vậy?" Cô gái này ăn cái gì để lớn lên?
Thư Nhĩ ngẩng đầu, vẻ mặt đương nhiên nói, "Công chúa đều sẽ làm nũng."
Hoắc Triều cong cong khóe miệng.
Cậu mở di động, tìm được mac QR của WeChat, đưa tới trước mặt Thư Nhĩ. Cũng chỉ là thêm bạn tốt thôi mà.
Thư Nhĩ vui vẻ thêm wechat Hoắc Triều vào danh sách bạn tốt, sau đó làm trò ghi chú tên gọi cho cậu" Anh trai ôn nhu chăm sóc nhất thế giới".
Hoắc Triều không biết làm sao chính mình lại cho Thư Nhĩ lưu lại ấn tượng ôn hòa cùng săn sóc như vậy.
Ôn nhu?
Săn sóc?
Hai từ này cùng cậu có quan hệ sao?
Cậu đương nhiên không biết Thư Nhĩ chỉ là muốn lấy lòng cậu.
Cô làm chuyện xấu, đương nhiên trước tiên phải cho nam chính một chút ngon ngọt. Cho cậu biết, ở trong lòng cô, cậu ôn nhu, săn sóc, là tốt nhất với cô. Như vậy, đến lúc đó cho dù cậu ấy có tức giận cũng phải ngượng ngùng mà đáp ứng thôi.
Thư Nhĩ cầm đồ ăn tiến vào phòng học, đem mấy túi khoai lát chia cho mọi người.
Những bạn học được cô đưa tới vẻ mặt đầy mặt kinh ngạc cùng hưng phấn. Còn những người còn lại hiện lên chút mất mát, hy vọng lần sau có thể đến phiên bọn họ.
"Đây là khoai lát Hoắc Triều đưa tới sao, cảm ơn Thư Nhĩ!"
"Oa, tớ không dám ăn nha!"
"Làm bạn học cùng lớp với Thư Nhĩ thật tốt."
"Lão đại theo đuổi Thư Nhĩ,chúng ta có liên quan cũng được hưởng phúc lợi!"
Lần này chia đồ ăn vặt, Tưởng Tây Từ đương nhiên cũng có phần.
Rốt cuộc trọng điểm "Chiếu cố" của Thư Nhĩ chỉ có mình Tưởng Tây Từ . Những người khác cũng có chỉ là cô không muốn làm quá rõ ràng khiến Tưởng Tây Từ không được tự nhiên thôi.
Thư Nhĩ đem đồ ăn vặt cho cậu liền chuẩn bị quay lại chỗ ngồi, nhưng cô chưa kịp xoay người, đã bị Tưởng Tây Từ gọi lại.
Thiếu niên âm sắc mát lạnh, còn mang theo vài phần ngây ngô.
Thư Nhĩ sửng sốt một chút, "Sao vậy?" Cô còn tưởng rằng Tưởng Tây Từ muốn trả khoai lát lại cho cô.
Tưởng Tây Từ do dự một chút, tìm từ để nói, "Cậu như vậy, anh ta không tức giận sao?"
"Anh ta" trong miệng cậu khẳng định chính là Hoắc Triều.
Mặc kệ nói như thế nào, trong mắt Tưởng Tây Từ, số khoai lát mà cậu ăn chính là tâm ý Hoắc Triều dành cho Thư Nhĩ.
Cậu đối với Hoắc Triều ở cao tam không tính là hiểu biết, nhưng cũng nghe nói qua "Sự tích huy hoàng" hai năm trước đây của anh ta.
Cậu từng nghe bạn học nói, anh ta chính là đại ca có một không hai, tùy tiện vẫy tay một cái liền có một đoàn sứ giả đi theo, bây giờ đã lên cao tam, trưởng thành hơn, trình độ ăn chơi cũng giảm đi, không còn giọng điệu bộ dáng như trước kia, đã an phận hơn rất nhiều, nhưng tính tình cũng không tốt lắm.
Nếu biết Thư Nhĩ đạp lên tâm ý đó, đem đồ ăn chia cho bạn học thì...
Thư Nhĩ không thèm để ý mà nói, "Yên tâm, không sao hết."
Cho dù nam chủ có tức giận, cô cũng là không để bụng. Nam chủ tính là cái gì!
Chỉ cần Tưởng Tây Từ ăn no, tăng hảo cảm đối với cô thế là được rồi.
Tưởng Tây Từ há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu vẫn không có nói gì thêm.
Cậu biết Thư Nhĩ đang cố ý chiếu cố cậu.
Chờ một ngày, cậu công thành danh toại, những thứ bây giờ cô cho cậu, tương lai nhất định sẽ báo đáp lại cô gấp trăm nghìn lần.
Buổi chiều sau khi tan học, toàn bộ học sinh đều náo loạn cả lên. Không phải vởi vì tan học, mà ở ngay trước cổng trường xuất hiện một xe tải lớn, còn tỏa ra hương thơm của đồ ăn.
Bảo vệ trường học đều trố mắt giữ lại.
Tính làm gì vậy?
Chờ bảo vệ biết được đây là xe do học sinh lớp mười hai Hoắc Triều cố ý vì toàn giáo viên mà đặt đồ ăn, ông ấy trầm mặc trong chốc lát rồi xua tay thả người.
Hơn nữa, Hoắc triều cũng không quên người bảo vệ như ông, còn cấp cho ông một phần đồ ăn.
Bác bảo vệ nhất thời cảm khái, Hoắc Triều này thật nhiều tiền, cũng thật hào phóng. Cư nhiên cấp đồ ăn cho toàn trường. Gà rán này hương vị rất tuyệt, trà sữa cũng rất ngon. Nếu thêm vài lần nữa thì càng tốt.
Mà đương sự Hoắc Triều, đối việc này hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vì đơn đặt hàng này quá lớn, số lượng cánh gà và trà sữa quá nhiều, cho nên cửa hàng huy động bảy nhân viên công tác đến đây, sáu người đi tới từng lớp học bắt đầu phát đồ ăn. Còn người còn lại tất nhiên là đi tìm Hoắc Triều ở cao tam đòi tiền.
Nhưng do người này không quá rõ đường đi trong trường, cho nên đợi khi anh ta tìm được Hoắc Triều, toàn bộ trường học đều đã sôi trào.
Hơn nữa mấy nhân viên công tác đều đặc biệt chuyên nghiệp, đến từng lớp đều không quên móc ra tờ giấy nhớ, người vừa nhận được liền chú ý đến, không chút cẩu thả mà hô lớn, "Hôm nay, Hoắc thiếu chiêu đãi toàn trường, kính mong mọi người chiếu cố thật tốt Thư Nhĩ. Hãy bình chọn cho cô ấy một phiếu ở cuộc thi Nữ Thần Giảng Đường'!"
Mọi người nghe xong những lời này phản ứng đều không khác nhau lắm. Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bộc phát ra tiếng thét chói tai.
"Trời ơi, Hoắc thiếu cùng Thư Nhĩ rốt cuộc tình huống như thế nào?"
"Tôi có phải nên nói, chúc mừng Thư Nhĩ gả vào hào môn?"
"Cút đi, bát tự còn chưa xem đâu."
"Không nghĩ tới, Hoắc Triều sẽ làm như vậy để khiến nữ sinh vui vẻ."
"Thủ đoạn này tớ chấp nhận, tớ quyết rồi, sẽ bỏ cho Thư Nhĩ một phiếu."
"Từ trước đến nay, Hoắc Triều cùng Thư Nhĩ rốt cuộc ở bên nhau không?"
Nơi nơi đều ở thảo luận Thư Nhĩ cùng Hoắc Triều, nếu trước đó Hoắc Triều chủ động tặng Thư Nhĩ trái cây cùng sữa bò, làm Thư Nhĩ cũng được nhiều người biết đến nhưng đến hiện tại, toàn bộ trường học đều đã biết đến cô, mức độ nổi tiếng tăng lên vài bậc, có thể nói chính là thanh danh vang dội.
Cũng qua chuyện này, toàn bộ giáo viên không người nào là không biết Thư Nhĩ.
Cái gì? Thư nhĩ là ai?
Còn không phải Hoắc Triều còn đang theo đuổi, còn chưa có thành công, nhưng đã đặt ở đầu quả tim mà yêu chiều sao? Bằng không làm sao cậu ta có thể vì cô mà kéo phiếu, không tiếc bỏ tiền, trực tiếp chi tiêu gần mười vạn giúp cô kéo phiếu toàn trường?
Hoạt động bình chọn Nữ thần giảng đường mỗi người có ba phiếu, có thể bỏ phiếu cho một người của mỗi khóa, cũng có thể bỏ cả phiếu cho một người.
Tóm lại, cuối cùng mỗi khóa, người có số phiếu bầu cao nhất chính là ba nữ thần giảng đường mới của trường.
Cho nên, mức độ nổi tiếng rất quan trọng.
Nếu đến tên cũng không biết, cũng không biết đó là ai, làm sao có thể bỏ phiếu cho người đó?
Thế nhưng chỉ cần mười phút ngắn ngủi, chuyện này đã nổi tiếng toàn trường.
Chờ tin tức "Hoắc Triều vì Thư Nhĩ vung tiền như rác" truyền tới tai chính chủ, vài học sinh trong ban đều đã ăn hết thịt gà uống xong trà sữa.