Theo tính tình của Khâu Chính Huân, ngay cả Bối Noãn lại thắng, hắn ta cũng tuyệt đối sẽ không tha người.
Bất quá nếu đại Boss nói muốn đi, vậy thì đi, cũng không có gì ghê gớm.
Bối Noãn đi theo bọn họ ra ngoài kho hàng.
Thì ra bị Lục Hành Trì ôm ngủ say sưa là đã sang một ngày mới.
Sòng bạc bên ngoài đã mở cửa, một lần nữa lại náo nhiệt lên.
Sau bếp sòng bạc cũng đã bắt đầu làm việc, hàng lang người đến người đi, mỗi người đều bận rộn, chuyện Thạch thúc bị thây ma cắn chỉ kích khởi một bọt nước nho nhỏ, hiện giờ đã biến mất tăm.
Cả đống người ùa vào sòng bạc, nơi này thoạt nhìn cũng giống tối hôm qua.
Vẫn như cũ không thấy ánh mặt trời, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, giống như một trận cuồng hoan dưới bầu trời tận thế đen kịt.
Người xem lồng đấu chen chúc nhau.
Khâu Tễ nhìn anh mình, "Anh, anh có nhiều việc như vậy, không vội đi sao?"
Khâu Chính Huân thoải mái ngồi xuống chỗ của mình, "Tôi muốn tận mắt theo dõi trận lồng đấu này xong rồi sẽ đi."
Bối Noãn nghĩ thầm, giúp ông phiên dịch một chút, chính là tôi muốn tận mắt thấy Bối Noãn bị thây ma gặm xong rồi sẽ đi.
1
Ông ta đường đường một đấng Khâu gia, hôm nay xem như giằng co với cô.
"Cho nên phương pháp đấu lồng mới của các người là gì?" Bối Noãn hỏi Khâu Tễ.
Khâu Tễ kiên nhẫn giải thích cho cô.
Phương pháp mới là, giữa lồng đấu thêm một hàng rào sắt, phân lồng thành hai bên trái phải, mỗi bên có một người, cùng lúc đấu với thây ma.
Bản thân lồng đấu không có gì khác, khác nhau ở trước khi đấu.
Trước khi đấu, hai người chuẩn bị tham gia sẽ được chia cho hai lá bài.
Một lá hình người, một lá hình sói.
Viên đạn tổng cộng chỉ có hai viên, hai người sẽ thông qua bài mà phân chia hai viên đạn này.
Bài người và bài sói muốn ra lá nào cũng được, nhưng ra bài thì bất đồng, phương pháp phân phối đạn sẽ không giống nhau.
Nếu hai người đều ra bài người, đạn sẽ được chia cho mỗi người một viên, hai người đều có thể dùng viên đạn này đi giết con thây ma trong lồng của mình.
Nếu một người ra bài người, một người khác lại ra bài sói, hai viên viên đạn sẽ thuộc về người ra bài sói, người kia chỉ có thể tay không đối mặt với thây ma.
Nhưng nếu hai người đều cùng ra bài sói, đạn sẽ bị sòng bạc thu lại, hai người đều không có viên đạn nào, có nghĩa cùng nhau không sống được.
"Phương pháp chơi này, chúng tôi đã chơi được vài ngày, đa số người đều là gạt người."
Khâu Tễ nói với Bối Noãn, trong mắt đều là sầu lo.
"Bọn họ mỗi người đều thề son sắt mà bảo đảm chính mình nhất định sẽ ra bài người, lừa đối phương cũng ra bài người, kỳ thật trong lòng lại muốn ra bài sói để lừa lấy luôn hai viên đạn."
Người thường giết thây ma, một viên đạn xác thật không nhất định không nắm chắc.
Chiến thuật có lợi nhất chính là lừa đối phương ra bài người, còn mình thì ra bài sói, mình bắt được hai viên đạn.
Vấn đề là, khi hai người đều có ý tưởng như vậy, kết quả thật vô cùng đáng sợ.
Hai người đều cùng nhau ra bài sói, cùng nhau không có đạn, cùng nhau xong đời.
Khâu Tễ nói: "Phương pháp chơi mới có tiền thưởng thật phong phú, rất nhiều người đều nguyện ý tới mạo hiểm. Hai ngày nay đã có vài đôi cùng nhau ra bài sói, cùng chết trong miệng thây ma."
"Còn có người, tin vào chuyện ma quỷ của đối phương, ra bài người, kết quả đạn đều bị đối phương lấy đi."
Khâu Tễ nói đúng, trận lồng đấu này không phải đấu với thây ma mà là đấu với người.
Đây là một hồi tâm lý chiến, người so với thây ma thì đáng sợ hơn nhiều.
Người vào sòng bạc ngày càng nhiều, vô số người tụ tập trước sàn đấu, chờ xem tiết mục xuất sắc hôm nay.
Trong đám người, Bối Noãn thấy được Lục Hành Trì.
Anh đi đến một chỗ ít người, hai tay ôm ngực, đứng dựa tường, nhìn về phía Bối Noãn, hơi mỉm cười với cô.
Anh đã từ kho hàng ra tới.
Có anh ở đây, bài người bài sói bài quỷ thần bài gì gì, đem bài ra đánh, Bối Noãn đều không sợ hãi.
Đại Boss vào chỗ trấn thủ, Bối Noãn vui vẻ lên, hứng thú bừng bừng hỏi: "Quy tắc tôi đã hiểu, vậy chúng ta nhanh nhanh bắt đầu đi?"
Khâu Tễ:???
Khâu Chính Huân:???
Lại đợi thêm một lát, sòng bạc đã thật nhiều người, trận đấu này là thật sự sắp bắt đầu.
Người chủ trì hôm qua đi tới bên này, thấy Bối Noãn, giật mình.
Bối Noãn vui sướng chào hỏi anh ta, "Chào! Lại là tôi!"
Người đàn ông trộm liếc Khâu Chính Huân một cái, không dám nói lời nào, trực tiếp mang Bối Noãn đi.
Đi ra một khoảng cách, anh ta mới lợi dụng thời gian nói khẽ với Bối Noãn: "Hôm nay phương pháp chơi không giống nhau, bọn họ đều sẽ lừa cô ra bài người, lấy đi viên đạn, cô ngàn vạn đừng mắc mưu."
Bối Noãn khiêm tốn thỉnh giáo, "Chính là nếu tôi cũng ra bài sói, hai lá bài sói đụng nhau, viên đạn không phải cũng sẽ bị các người thu đi sao?"
Người đàn ông gãi gãi đầu.
Hai người cùng nhau tới trên đài.
Dưới đài có không ít người đã nhận ra Bối Noãn, đều khe khẽ nói nhỏ.
"Đây là cô gái trẻ tối hôm qua thắng lồng đấu phải không?"
"Không sai, chính là cô ấy, đeo thẻ F!"
"Sao cô ta lại tới nữa? Ngày hôm qua không phải kiếm lời không ít sao?"
"Ngày hôm qua vận khí cô ta quá tốt, lần sau đã không nhất định được thế, không phải nói buổi sáng hôm nay là chơi kiểu mới hay sao? Người chơi kiểu mới thường xuyên sẽ bị chết."
Bối Noãn đứng ở trên lôi đài quen thuộc, chờ người chủ trì đọc xong điều lệ mà cô đã biết, liền thấy được một người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi bị đưa từ bên ngoài vào.
Đây hẳn là đối thủ vòng đầu tiên của Bối Noãn.
Người trẻ tuổi nhìn như là tiêu chuẩn một người nội hướng, mặt mày xanh xao, trên mặt toàn là khẩn trương.
Anh ta hoang mang rối loạn mà đi lên, không biết nhìn đi đâu mà một chân vướng ở bậc thang, thiếu chút nữa té xuống, làm người xem phía dưới cười vang lên.
Anh ta đi lên hết bậc thang, mới thấy Bối Noãn đã chờ sẵn trên đài, thấy rõ khuôn mặt nhỏ của Bối Noãn, anh ta rõ ràng choáng váng một chút.
Đại khái là trăm triệu không cũng nghĩ tới, đối thủ của mình sẽ là một cô gái trẻ như vậy.
Cùng lúc đó, người chủ trì đang đọc từ cuốn sổ trong tay: "Hiện giờ lên đài là người mang thẻ C, số lần đánh chết thây ma là 0, ai muốn đặt cược thì nhanh nhanh lên!"
Bối Noãn tò mò, lặng lẽ hỏi người chủ trỉ, "Hôm nay có người cuộc tôi thắng không?"
Hôm nay phụ trách nhận cược có ba bốn người đang phân tán trong đám đông, nhiều hơn so với ngày hôm qua, Bối Noãn nhìn không ra được người phụ trách cho cô thắng.
Người đàn ông chỉ chỉ một phục vụ sinh, "Đi bên kia theo cô gái đó, đều là đặt cô thắng."
Hôm nay cư nhiên thật sự có một vài con mèo nhút nhát tới đặt Bối Noãn thắng.
Có lẽ ngày hôm qua Bối Noãn thắng được lồng đấu làm tăng vị trí trong lòng người xem, vài người mạo hiểm đánh cuộc một phen.
Người đàn ông chờ người phía dưới ổn định lại một chút, mới mang ra bốn lá bài, chia cho Bối Noãn 2 lá, người trẻ tuổi hai lá.
Bối Noãn nhìn thoáng qua, hai lá bài mặt trái giống nhau, chính diện lại là một lá in hình người cười hiền hòa, một lá là một đầu sói nhe răng nhếch miệng.
Người chủ trì nói cho hai người bọn họ: "Các người có thời gian ba phút, quyết định muốn ra lá bài nào, trong ba phút có thể giao lưu với nhau, thời gian kết thúc thì phải ra bài."
"Anh sẽ ra bài người sao?" Bối Noãn húc đầu liền hỏi người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi né tránh, nửa cúi đầu, không dám nhìn mắt Bối Noãn, nhỏ giọng nói: "Tôi khẳng định ra bài người."
Bối Noãn cười cười với anh ta, "Tôi cũng khẳng định sẽ ra bài người, như vậy chúng ta hai người liền có thể mỗi người bắt được một viên đạn."
Người trẻ tuổi không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn Bối Noãn một cái.
Ánh mắt cô thanh triệt, khuôn mặt thuần khiết vô tội đến không giống người bình thường, nhìn tới anh ta ánh mắt thật bình thản mà chân thành.
Người trẻ tuổi chưa từng có nhìn thấy một đôi mắt như vậy, đó là ánh mắt chỉ có thiên sứ mới có.
"Anh không cần sợ, chúng ta hai người đều sẽ sống sót." Cô nói.
Dưới ngữ điệu ôn hòa của Bối Noãn, người trẻ tuổi bỗng nhiên trấn định xuống.
Anh ta chỉ là một người lao động bình thường, không tính là người tốt, cũng tuyệt đối không phải là người xấu, vì kiếm tiền mới gia nhập đánh cuộc, nguyên bản trước khi lên đài vẫn còn lưỡng lự.
Muốn ra bài người, lại thật băn khoăn e sợ đối phương là kẻ lừa đảo, lừa lấy viên đạn đi.
Nghĩ đến ra mạnh một lá bài sói, lại sợ đối phương cũng giống mình, cũng ra bài sói, hai người đều sẽ cùng chết.
Nhưng mà ánh mắt Bối Noãn lại không thể nghi ngờ thật thuần tịnh, thánh khiết, khi nhìn về phía anh ta còn mang theo mười phần tín nhiệm.
Dưới ánh mắt chăm chú của Bối Noãn, người trẻ tuổi ra được chủ ý.
Ném toàn bộ âm mưu nghi kỵ ra sau đầu, sự tình bỗng nhiên trở nên vô cùng đơn giản.
"Đã đến giờ, tuyển lá bài nào thì đặt ở trên bàn." Người chủ trì nói.
Bối Noãn lại liếc nhìn người trẻ tuổi một cái, rút ra một lá bài, hướng mặt trái lên, đặt trên bàn.
Người trẻ tuổi hít sâu một hơi, cũng đem bài của mình để trên mặt bàn.
Người chủ trì nói: "Mở bài."
Từng người mở bài của mình ra.
Hai lá bài hình người.
Hợp lý, mỗi người một viên đạn.
Phía dưới người xem xôn xao, không ít người phát ra tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Gương mặt kia của Bối Noãn thật sự quá mức tốt đẹp, rất nhiều người không tự chủ được mà lo lắng, e sợ cho cô bị người lừa lấy mất đạn.
Bài mở ra, trong nháy mắt tim người trẻ tuổi như muốn nhảy lên tới cổ họng, thấy Bối Noãn thật sự ra lá bài người mới thở hắt ra một hơi.
Bối Noãn nhìn anh ta cười thật tươi.
Từ lúc anh ta vừa mới lên đài nhìn tới cô và ngẩn ra một chút, Bối Noãn liền nắm chắc nhất định có thể thuyết phục anh ta ra lá bài người.
Hai lá bài người là kết quả tốt nhất.
Súng của hai người được lắp vào viên đạn, đi vào hai cái lồng được phân cách ra.
Bối Noãn lại nhìn Lục Hành Trì bên kia.
Anh đứng dựa tường, giữa mày nhíu lại, mắt không chớp mà nhìn Bối Noãn.
Cổ áo sơ mi không biết từ khi nào bị mở ra một nút, lộ ra khung xương quai xanh, có lẽ vừa rồi lúc hôn môi không cẩn thận đã kéo ra.
Bối Noãn vội vàng kéo trở lại tâm tư chạy loạn của mình, nắm chặt lấy cây súng trong tay.
Có anh ở đây, Bối Noãn không chút nào lo lắng cho an toàn của mình, ý tưởng duy nhất là, phát súng này nhất định phải bắn cho thật đẹp, ngàn vạn đừng bị mất mặt trước mặt anh ấy.
Hai lồng thây ma được nâng lên đài, bỏ vào trong lồng đấu hai bên.
Bối Noãn tìm một vị trí thật tốt, hướng tới cửa lồng mà vững vàng giơ súng lên.
Dáng đứng hôm nay không khẩn trương chút nào.
Cửa lồng mở ra, lần này Bối Noãn có kinh nghiệm, càng chắc chắn hơn ngày hôm qua, không đợi thây ma tiến tới gần đã nổ súng.
Một phát lấy mạng, vẫn như cũ chuẩn ngay giữa mày.
Bối Noãn bắn súng xong, chuyện thứ nhất làm là quay đầu lại tìm Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì còn đứng tại chỗ, từ xa xa mà nhìn cô chăm chú, thấy Bối Noãn nhìn qua, tay đang khoanh trước ngực giơ lên ngón tay cái.
Ngón tay cái mà Lục đại Boss tự mình chứng thực làm Bối Noãn cao hứng còn hơn một vạn đồng hôm qua cô thắng được.
Bối Noãn lúc này mới nhớ tới nhìn xem lồng đấu cách vách.
Người trẻ tuổi cũng đã bắn ra, tuy rằng bắn thật run rẩy nhưng cũng hữu kinh vô hiểm, thu phục được con thây ma.
Anh ta cao hứng phấn chấn mà đi ra khỏi lồng, kích động tiếp nhận tiền thưởng từ tay người chủ trì rồi rời đi.
Bối Noãn nghĩ thầm, anh đi rồi, tôi còn phải tiếp tục.
Bối Noãn ngay tới đài cũng không đi xuống.
Khán giả phía dưới rốt cuộc ý thức được cô gái trẻ còn lại tiếp tục tham gia trận kế tiếp, tiếng nghị luận ong ong vang lên, càng lúc càng lớn.
"Cô gái này chắc là bị buộc phải đấu đi?"
"Ngày hôm qua hôm nay đã thắng hai trận còn không cho cô ấy đi, là có người muốn nhìn cô ấy bị thây ma ăn hay sao?"
Bối Noãn nghĩ thầm, các người thật thông minh, đều đoán đúng rồi.
Lúc này đây, người đánh cuộc Bối Noãn thắng rõ ràng trở nên rất nhiều.
Đối khủ khác còn chưa lên sân khấu, Bối Noãn bên này cũng đã có người bắt đầu đặt cược, người ghi cược bị vắng vẻ cả nửa ngày cuối cùng có người vây quanh vòng trong vòng ngoài.
Đối thủ của Bối Noãn rốt cuộc được mang vào.
Thế lại là người quen.
Một người đàn ông cao lớn thô kệch đi lên đài, trên người lộ ra một phần bộ ng.ực trần, lộ ra hình xăm hai đóa hoa hồng đen.
Chính là đại ca hoa hồng đen cô gặp được lúc rời đi thành phố S bị thôn dân chặn đường, là người dũng cảm quăng ra hai trăm đồng giúp người.
Anh ta liếc mắt nhìn thấy Bối Noãn cũng lập tức nhận ra cô, hoảng sợ, "Là cô sao? Cô gái trẻ, sao cô cũng tới nơi này?"
Anh ta nhìn trên dưới đánh giá Bối Noãn một lần, không tán đồng chút nào, "Cô gái trẻ, cô nghĩ như thế nào mà tới đây đấu lồng?"
Thấy người quen, Bối Noãn nhịn không được hạ giọng, nói thật: "Tôi là bị người bức."
Chân mày đại ca hoa hồng đen cau lại thật sâu.
Chưa kịp nói tiếp, người chủ trì đã đã lớn tiếng tuyên bố, "Vị này là thẻ bài B, số lấn đánh chết thây ma theo anh ấy nói thì đã không nhớ rõ. Mọi người nhanh nhanh đặt cược."
Một người cấp B cao lớn vạm vỡ giết thây ma vô số lần cùng đài với một cấp F vừa nhỏ lại yếu ớt, hiệu quả thật kinh người, phía dưới ồn ào hẳn lên, người cuộc thẻ B thắng trong nháy mắt đầy chật.
Bối Noãn nghiêm túc quan sát đại ca hoa hồng đen.
Mạt thế đã lâu như vậy, sống cuộc sống đầy thây ma lâu như vậy, không biết anh ta có còn giống như lúc trước, không thay đổi tâm tính.
Người chủ trì phân bài ra cho họ.
Chỉ có ba phút thời gian có thể nói chuyện với nhau.
Đại ca hoa hồng đen nhận lá bài, nói: "Bằng không tôi ra bài sói, cô ra bài người, tôi lấy hai viên đạn, giúp cô diệt thây ma?"
Bối Noãn không trả lời, không biểu tình gì mà nhìn chăm chú anh ta.
Đại ca hoa hồng đen quay đầu lại nhìn thoáng qua lồng đấu, tự mình lắc đầu, phủ định chủ ý này, "Không được, địa phương nhỏ quá, thây ma lại quá nhanh, tôi một người không kịp bắn hai bên."
Anh ta lo lắng sốt ruột hỏi Bối Noãn, "Cô biết dùng súng sao?"
Bối Noãn gật gật đầu, "Tôi đã dùng bắn chết hai con."
"Tốt." Đại ca hoa hồng đen nói, "Cô ra bài sói, tôi ra bài người, hai viên đạn đều cho cô."
Bối Noãn:?
"Xem tôi làm gì? Không cần xem tôi."
Đại ca hoa hồng đen dũng cảm mà nắm chặt nắm tay rắn chắc, giơ lên cho Bối Noãn xem.
"Tôi đã dùng nắm tay này giết qua vài con thây ma, nhằm vào đầu đánh nó là được, không có vấn đề gì."
Dùng nắm tay đánh, xác thật có lẽ được, nhưng mà khẳng định có nguy cơ bị cảm nhiễm.
"Cô yên tâm mà ra bài sói đi. Nắm tay tôi không thua súng chút nào, súng còn chưa chắc bắn trúng, nắm tay nhất định đánh chuẩn." Đại ca hoa hồng đen nói.
Đã hết ba phút, người chủ trì kêu hai người lật bài.
Bối Noãn lại nhìn vào đôi mắt đại ca hoa hồng đen lần nữa, nỗ lực giống Lục Hành Trì, cố phân biệt được một người thiệt tình hay không.
Cô rút ra một lá, úp mặt để lên trên bàn.
Chủ trì hô to: "Mở bài."
Lại là hai lá bài người.
Đại ca hoa hồng đen nhíu nhíu mày nhìn Bối Noãn, vừa định nói cái gì, Bối Noãn liền cười xán lạn với anh ta, "Tôi chỉ cần một viên đạn là được."
Hai người đi vào lồng đấu.
Lồng thây ma được đưa vào, Bối Noãn theo lệ thường bày ra tư thế chuẩn bị, nhịn không được dùng khóe mắt nhìn xem đại ca hoa hồng đen bên kia.
Đại ca thật sự thực mạnh mẽ.
Anh ta không giống Bối Noãn đứng xa như vậy mà là xách theo súng đi đến trước lồng thây ma, chuẩn bị dựa theo quy tắc, chỉ chờ thây ma vừa ra khỏi cửa là trực tiếp bắn ngay.
Cửa lồng mở ra, hai tiếng súng vang.
Hai bên giống nhau, dứt khoát lưu loát, tốc chiến tốc thắng.
Hai người lấy ra tiền thưởng từ hộp cá cược, đại ca hoa hồng đen phát hiện Bối Noãn không có ý định muốn đi, thấp giọng hỏi: "Sao cô còn không đi?"
Bối Noãn nói đúng sự thật, "Tôi đi không được, còn một hồi nữa."
"Còn một hồi nữa?" Đại ca hoa hồng đen có điểm buồn bực, nhưng vẫn nói, "Tôi ở dưới chờ cô, sau khi kết thúc tôi có chuyện muốn nói với cô. Hãy cẩn thận!"
Trận thứ hai, Bối Noãn lại bình an mà thắng.
Người xem phía dưới muốn điên lên.
Một cô gái trẻ đeo thẻ F thế mà lại thắng hai trận lồng đấu, trên đảo trước giờ chưa từng phát sinh chuyện thần kỳ như vậy.
Nhưng mà cô ấy vẫn không hề có ý muốn xuống đài.
Dưới đài đã có người trực tiếp hỏi Bối Noãn: "Vì sao cô không đi? Là có người buộc cô một hai phải đấu hay sao?"
Bối Noãn không nói gì.
Cô cắn môi, nắm chặt tay, vô cùng đáng thương mà đứng ở trên đài, tuy rằng không nói chuyện, biểu tình kia lại đem chuyện gì cũng đều nói.
Đám người hoàn toàn phẫn nộ.
Cô gái trẻ thắng liên tiếp được hai trận còn không đi được đã khơi dậy ý muốn bảo hộ của mọi người, người dưới đài cùng gào thét:
"Thả cô ấy!"
"Thả cô ấy!"
"Thả cô ấy!"
Bối Noãn liếc mắt nhìn Khâu Chính Huân ngồi đối diện dưới đài.
Khâu gia ngồi thẳng tắp, sắc mặt thập phần xuất sắc, đại khái là trước nay chưa gặp được loại tình huống này.
Người dưới đài rống giận, người xem không ngừng làm phiền, còn có người trong bang, tất cả đều giống nhau rống lên ba chữ này.
Dưới đài tiếng hô như nước, người chủ trì nỗ lực ổn định, vừa kêu gọi đám người phục vụ đi ghi cược, vừa kêu người mang người đấu thứ ba lên.
Lần này đặt cược, một đám người chen chúc đến đặt cho Bối Noãn thắng, dồn thành một cục.
Có người là thật sự cảm thấy cô gái nhỏ mang thẻ F không giống bình thường này sẽ lại thắng lần nữa, có người tuy rằng không cảm thấy cô sẽ thắng nhưng dùng cách này để tỏ vẻ duy trì ủng hộ tinh thần cho cô.
Người đặt Bối Noãn thua không có ai.
Người thứ ba cuối cùng cũng bị dẫn tới.
Bối Noãn nhìn ông ta một cái, bằng chính kinh nghiệm dối gạt người phong phú bao nhiêu năm của mình liền nhìn ra được thật rõ ràng ——
Đây tuyệt đối là một kẻ lừa đảo.
Là một người đàn ông khoảng giữa 40 tới 50 tuổi, mặc một áo khoác màu xám, người hơi gầy, giống như một giáo viên chủ nhiệm của một trường học nào đó, lúc lên đài khuôn mặt còn hơi mỉm cười, thản nhiên nhìn thẳng Bối Noãn.
Ông ta vừa lên đài liền dùng ngữ khí ôn hòa như bề trên quan tâm đến bề dưới, hỏi Bối Noãn, "Cô gái trẻ, cô còn nhỏ tuổi như vậy sao lại lên đài đấu?"
Bối Noãn lãnh đạm đáp: "À, tôi thiếu tiền."
Sau đó hỏi: "Ông thì sao? Cũng thiếu tiền?"
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, có lẽ không cho rằng cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, có điểm xấu hổ, hàm hồ mà ừ một tiếng, ngay sau đó hỏi tiếp: "Quy tắc cô đều rõ ràng chứ?"
Khẩu khí không giống tới đấu lồng mà giống như đang làm trọng tài.
Bối Noãn gật gật đầu.
Người này tiếp tục chỉ huy: "Vậy chúng ta nhất trí, cả hai người đều ra bài người, mỗi người lấy một viên đạn, giết thây ma của mình, như vậy chúng ta đều lấy được tiền, được không?"
Bối Noãn chớp chớp mắt, ngữ khí khờ dại hỏi lại: "Nhưng nếu tôi ra bài người, ông ra bài sói thì làm sao bây giờ?"
Người đàn ông trung niên lập tức dùng khẩu khí như bị vũ nhục thật lớn, trả lời: "Sao có thể? Chú tuyệt đối không phải người như vậy."