Trên tàu lượn siêu tốc xuống, người chúng ta chia thành cảnh tượng.
Bên ta thì:
- Vui quá đi a. Lâu lắm rồi ta mới được chơi lại trò này a. Đi tiếp thôi nhanh lên nhanh lên.
Bên hắn thì:
Hắn mặt mũi tái xanh. Lập tức chạy lại gốc cây và....
ọe.....
- Y Ngôn a. Khổ thân người. Không chơi được thì cứ nói là không chơi được a. Còn phải sĩ diện làm gì.
- người.... hãy đợi đấy ọeeee
- haha. Người nhanh a. Đi tiếp thôi.
- hừ. Người liền tự mình đi đi. Ta ngồi trong kia đợi người. Đi cùng người ta mới không toàn mạng trở về ấy.
- vậy được. Hạ Nhi. Người đi tiếp hay ở lại
- ta ở lại a.
- vậy được. Quan Nhiên.
- ta....
- người phải đi a. Ta không muốn đi mình
Chưa đợi hắn nói xong ta đã chặt đứng câu nói của hắn.
Nghe ta bá đạo yêu cầu. Hắn há hốc mồm ra.
- đi thôi a. Nhanh lên nhanh lên.
Chưa đợi hắn kịp phản ứng. Ta đã kéo hắn đi.
Ta chơi khắp mọi nơi: đu quay, nhà phao, nhà bóng,...
Mọi trò chơi đều rất suôn sẻ. Chỉ là có vài tình huống “nho nhỏ” xảy ra thôi:
Lúc trên đu quay xuống. Vì quá hào hứng. Ta chạy nhanh đến chỗ hắn đợi để đi chơi tiếp. Ai ngờ đâu hắn cũng đi đến chỗ ta. Thế là ta đập bộp phát vào ngực hắn.
Lúc trên nhà phao. Ta đứng không vững ngã xuống. Đè lên người hắn. Ôi. Ngại chết mất TT
Còn chỗ nào để chơi nữa không vậy a TT
- Quan Nhiên. Người tìm xem còn trò chơi nào không a
- Không mệt sao?
Hắn đưa tay lên khẽ vuốt tóc ta. Trong mắt còn kèm theo tia ôn nhu
Cái tình trạng gì đây aaaaaaa
- aaaaa. Ở.....kia..... còn trò chơi bắn súng a. Đi đi thôi
Ta vội chạy đi. Vừa nãy là do tình huống. Còn bây giờ thì tại sao a T^T
Chỉ hắn ra đây chỉ để là thoát khỏi cảnh ngượng ngùng đó. Nhưng đến đây, đập vào mắt ta là con gấu bông to đùng ngã ngửa. Đáng yêu chết đi được. >