Cổng trường đại học Hoàng Thiên.
- oa. Cuối cùng cũng đến rồi a.
- alo.
- alo. Y Ngôn. Người đang ở đâu a?
- ta ở trường học. Sao vậy?
- người ở chỗ nào ở trường học? Mama ta nhờ ta đưa đồ cho người a
- Người đi vào sân bóng rổ được không.
- Được.
Đại học này còn rộng hơn trường ta a TT
Ta biết tìm sân bóng rổ ở đâu bây giờ TT
- xin lỗi. Cho tôi hỏi. Sân bóng rổ ở đâu a?
- đi thẳng. Em là học sinh THPT? Đến tìm ai vậy
- cảm ơn. Tôi đi trước.
- Haiz zo... Mỹ nữ đúng là chỉ để ngắm mà. Không đến lượt chúng ta.
Ta khóc TT. Không phải ta chảnh a. Nhưng là không quen mà -_-
Cuối cùng cũng tìm ra cái sân bóng rổ rồi a. Hàn Minh, chỗ đồ ăn người bồi bổ cho ta lúc trưa hết mất tiêu rồi.
Hắn đang chơi dở, thôi đằng nào ta cũng rảnh, ngồi chờ chút cũng được. Ta cũng thích chơi thể thao a. Nhưng từ khi bị xuyên vào đây chưa chơi môn nào cả. Nhớ đến lại thấy ngứa ngáy chân tay.
Kỹ thuật chơi bóng rổ của Y Ngôn phải nói là cực kỳ tốt. Ha. Làm cho chị gái này đúng là không mất mặt.
Trận này kết thúc rồi a. Kết quả? Đương nhiên đội Y Ngôn thắng. Hắn đón lấy cái khăn rồi đi về phía ta.
- Tiểu Y. Xuống đây.
- ân.
- Người chờ lâu chưa?
- Y Ngôn. Khi nào ta và người đấu với nhau trận đi.
- người? Người cũng biết chơi sao?
- hừ. Đương nhiên
- vậy lúc đấy thua đừng khóc nhè là được rồi.
- xí. Khinh người quá đáng. Đợi đấy mà xem. Ta đây sẽ cho người mở to con mắt.
- okok. Đây đợi nhé.
- lúc đấy ai thua phải thực hiện yêu cầu của người kia. Dù là gì cũng phải làm. Ok?
- được. Quân tử nhất ngôn.
- người thì quân tử cái quần a.
- người...
- người người cái gì. Ta đây là chị a. Cưng gọi chị xem nào.
- hừ. Không chấp vặt mới người. Vật cần chuyển đâu rồi?
- không phải không chấp. Là không làm được gì thì có. Đây. Cái gì vậy?
- ai biết. Thôi thôi người về trước đi
Hắn ẩn ta về phía trước.
- cái lấy oán. Chị đây vất vả đưa đồ tận tay cho người. Hừ. Tức chết mà.
- biết rồi biết rồi. Ai bảo người là chị ta. Hay để ta ôm người cái a..
- aaaaaaaaa. Không cần. Tránh xa ta ra. Đồ hôi dình nhà người. Ta về đây. Khỏi tiễn.
- haha. Ta vào trong đây.
- người cút đi a. -Ta ngoái đầu lại hướng theo phía hắn đi hét câu. Cho hắn thổ huyết luôn đi a.
Ngày nào cũng đấu mồm thế này cũng vui a. Có cảm giác thân thiết khó tả. Rất hạnh phúc. Hạnh phúc khiến người ta nghĩ đến là lại nở nụ cười toe toét trên môi.
- aaaa.
Đúng lúc này, tiếng hét thu hút sự chú ý của ta.
uỳnh uỳnh uỳnh
Nụ cười trên môi ta cứng đơ lại.
Ta như là thấy sét đánh giữa trời a. Cảnh tượng hiện tại...
Chính là Quan Nhiên dựa vào thân cây. Trong vòng tay còn có nữ chính Hạ Nhi. Có cần phải thể hiện tình cảm ra như thế này không.
Tim ta... thật khó chịu. Nó như bị bóp nghẹn lại a. Còn có chút tức giận nữa.
Ta ghen sao? Không.. không được. Hắn là nam chính, thì là của nữ chính là đúng rồi. Hơn nữa. Haha. ta có quyền gì để ghen với nàng.
Biết là vậy, nhưng nước mắt ta vẫn cứ rơi không ngừng lại được. Chạy một mạch ra cổng trường.
Theo phản xạ, ta tìm vào ngõ nhỏ, ngồi thụp xuống.
Tim a, ngoan, vốn dĩ hắn đã không phải của mày a, sao lại nỡ rung động trước hắn- nam chính.
Ngay từ đầu đã là sai lầm. Cứ tưởng chỉ cần trốn tránh, không gặp mặt hắn là sẽ vứt bỏ đi được tình cảm này
Nhưng thực ra nỗi nhớ nhung trong sâu thẳm càng in đậm nó vào trong tim.
Ta phải làm thế nào để có thể ngừng thích hắn đây ô ô