cốc cốc cốc
- ai vậy? - ta nói với giọng ngái ngủ
- Tiểu Y. Phu nhân bảo ta gọi con dậy để đi chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay a.
- Ân. Vú La. Người bảo mama ta chờ ta chút. Ta xuống ngay.
Vệ sinh cá nhân xong, hôm nay phải đi đến trung tâm thương mại a, lựa quần áo thay đi thay lại nên ta chọn bộ váy trắng dáng xuông.... cho dễ cởi a. Đi đôi giày thể thao cho đỡ đau chân a.
- Mama. Buổi sáng tốt lành. Papa đi rồi sao?
- ân. Ba đến công ty chuẩn bị rồi. Xuống ăn sáng đi rồi mẹ với con đi chuẩn bị.
- Pizza sao.
Ta cầm miếng cắn miếng lớn, ăn chẳng có tý gì là thục nữ cả.
Mama ta khẽ lắc đầu
- con ăn từ từ a. Ăn như thế người ta nhìn vào còn tưởng ta bỏ đói con mấy tháng rồi.
- hì hì. Ai bảo Vú La làm ngon quá a.
- Haiz. Hết nói nổi con.
Ăn xong, ta với mẹ đi đến trung tâm thương mại luôn a. Mama đã chọn trước vài bộ rồi a. Nhưng là theo phong cách của Trần Y Trân kia. Nên ta chẳng ưa bộ nào a TT
Lựa mãi thì cuối cùng ta cũng chọn được bộ váy ưng ý. Rồi đi spa, làm tóc; đến chỗ chuyên gia trang điểm.
Để mặc cho mama và mọi người xoay vòng vòng đến chóng mặt.
Cuối cùng. Xong xuôi thì cũng đã là giờ.
Bây giờ ta mới biết làm việc cũng là một việc mệt mỏi như thế a TT
Mặc vào bộ váy vừa mua. Ta đến trước gương.
OO đây là ta sao?
Khuôn mặt mọi khi đã đẹp được trang điểm lên đến hoàn mỹ. Tóc được búi lỏng để lại vài sợi bên mai, Chiếc váy cúp ngực để lộ xương quai xanh thanh tú. Màu đen của váy càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng, váy dài đến chân. Ở cổ đeo dây chuyền nhỏ. Nhỏ thôi nhưng toàn kim cương a.
Nhìn vào ta lúc này. Đâu đâu cũng thấy tiền tiền tiền.
- Tiểu Y. Xong rồi sao.
- oa. Chị gái xinh đẹp. Chị thấy mama em đâu không.
- Haha. Con đừng có trêu mẹ.
- Mama của con xinh đẹp không ai bằng a.
- Như vậy mới lọt vào được mắt papa con.
- Em nói thế cứ như anh là người ham mê nữ sắc a.
- Papa. Người đến rồi sao.
- ân. Đến hộ tống bảo bối của ta đi.
- đúng rồi còn gì.
- Oan uổng quá. Papa con đây là nhất kiến trung tình.
- hahaha.
- Mau đi thôi.
người chúng ta ra xe. Ba mẹ ta lên xe, ta đi xe riêng ở đằng sau.
Buổi tiệc này được tổ chức tại công ty luôn a.
Đến nơi rồi, cửa được mở ra. Ta bước xuống, có chút choáng váng. Thảm đỏ trải dài, còn có rất nhiều nhà báo, máy ảnh liên tục được bấm khiên ta có chút hoa mắt.
Bước về phía ba mẹ đang đợi ở trước. nhà người chúng ta đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên Trần Y Trân công khai thân phận.
Dù sao Trần Thiên là công ty có tầm ảnh hưởng quốc tế. Có khi nào mai ta lên trang nhất không ~~.
Kỳ thực ta muốn sống đơn giản thôi a. Nhưng vì ba mẹ ta có thể làm tất cả.
Oaaa. Ta biết là hội trường sẽ rất rộng rồi. Nhưng có xần đến mức này không.
Có cả khoảng sân rộng, cả bể bơi nữa.
- Chủ tịch đến rồi.
- Ừ.
Ba ta dẫn ta và mama đi chào hỏi mọi người a. Sao ba ta có thể nhớ hết tên của nhiều người như vậy. Ta khâm phục a.
Kỳ thực mấy buổi tiệc xã giao kiểu này rất rất giả dối a.
Hết anh khen tôi lại đến tôi khen anh. Hầu như các cuộc nói chuyện đều nư thế này
- chủ tịch... Cảm ơn ông đã đến tham gia.
- không có không có, chủ tịch Trần khách sáo rồi. Đây là vinh dự của tôi. Đây là...
- a. Xin giới thiệu đây là Trần Y Trân. Con gái của ta. Tiểu Y. Đây là chủ tịch...
Và công việc của ta lúc này chính là mỉm cười rồi bắt tay chào hỏi.
Ta chính là mỉm cười đến cứng nhắc cả cơ miệng.
Bỗng ở cửa, trận xôn xao vang lên, ba ta cũng vội kéo ta về phía đó.
- Chủ tịch Dương, cơn gió nào đưa chủ tịch đến đây, đúng là hân hạnh hân hạnh mà.
- Hân hạnh cái gì. Người không phải nói mỉa ta sao.
- người cũng biết là ta nói mỉa ngưòi cơ đấy. Mang tiếng là bạn thân. Mà mấy năm rồi ta chưa thấy cái mặt người.
- người cũng biết ta rất bận mà. Mà mới có năm thôi. Ân. Đây là Tiểu Y sao
- đến con dâu tương lai của người cũng không nhận ra.
- Tiểu Y. Cháu càng lớn càng xinh đẹp. Ân Phong. Hôm nay con đi cùng Y Trân đi. Ta và ông bạn này đi chào hỏi mọi người.
- Dạ ba.
người họ đi về phía mọi người chào hỏi. Còn ta đi theo hắn về bàn thức ăn.
- xin lỗi. Cho ta hỏi chút được không?
- Nói - hắn nhìn ta với vẻ mặt lạnh tanh, giọng nhàn nhạt lên tiếng.
Ta nhớ ta không có quen hắn, cũng không có gây thù chuốc oán với hắn. Không cần phải trưng ra vẻ mặt này a TT
- tại sao ta lại là con dâu của papa người.
- cô bị ngốc sao. Cái hôn ước này không phải từ khi sinh ra đã có sao.
- Hả? - ta nhớ trong chuyện đâu có tình huống này. Sao bây giờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
- Ta với người có hôn ước? Từ hôn được không.
- Hai người đã là bạn thân mấy chục năm. Người nghĩ có khả năng? Với lại không phải mọi khi người tỏ ra rất thích cái hôn ước này à - vẫn cái giọng nhàn nhạt thêm chút khinh thường
- không yêu thì ta sẽ không lấy. Ta sẽ từ từ thuyết phục papa.
- hừ. Người nghĩ giả ngốc là bỉ được sao. Như vậy thì tốt quá. Ta trông chờ vào người. Hừ - Nói rồi hắn lại tặng ta ánh mắt khinh bỉ, cầm ly rượu bỏ đi.
Oan uổng aaaaaaa.
.....................................
Kỳ thực ta có chút khó chịu.
Hừ.
Bỏ hôn ước này - hắn cũng muốn.
Nhưng.
Lúc cô ta muốn thì nằng nặc bám lấy, lúc không muốn thì vứt bỏ hắn đi như vậy.
Tổn thương lớn đến danh dự của hắn. Cô cứ đợi đấy.