Nam gia cũng không khác Trần gia là mấy. Chỉ khác là phòng làm việc của anh trai Tiểu Hân là phòng rất to,đầy các bản vẽ, ma-nơ-canh cùng với các bộ đồ đang thiết kế dở. Cơ mà... rất đẹp. Mà đó là đương nhiên. Hãng thời trang N&H nổi tiếng cả thế giới a. Mua được đã khó. Nếu như...
“Tiểu Y. Tiểu Y. Nghĩ gì vậy?”
Quay đôi mắt sáng rực qua cô nói “Tiểu Hân a Tiểu Hân. Nếu mà. Một ngày nào đó mình được NTK Andy làm riêng bộ trang phục thì có bao nhiêu người hâm mộ a.”
“Hả. Thật sự quý lắm sao?” Tiểu Hân mờ mịt hỏi
“Đương nhiên. Cậu không biết anh cậu nổi tiếng thế nào sao?”
“Biết. Nhưng mà anh trai chưa thiết riêng trang phục cho ai bao giờ sao?”
“Chưa có”
“Nhưng mà.... hơn một nửa quần áo của mình... đều là do anh trai tự tay làm a”
“Thật sao. Nhưng sao không may logo vào?” Nếu thấy logo thì có biết bao nhiêu người hâm mộ đến chết a
“Ở bên trong đó.”
“Tiểu Hân à. Thật hâm mộ cậu. Có anh trai thật tốt.”
“Nếu cậu muốn. Cậu có thể coi anh trai mình là anh trai cậu “ Tiểu Hân nhìn sang với ánh mắt: tớ vừa đưa ra quyết định vô cùng vô cùng to lớn.
“Thật sao?”
“Đương nhiên”
“Vậy tình thương của anh hai dành cho cậu phải chia cả cho mình a” haha. Cô muốn trêu Tiểu Hân chút thôi.
“Uhm... không sao” quyết tâm của tiểu Hân đã xẹp xuống một chút
“Vậy nhỡ. Anh trai thương mình hơn thương cậu thì sao?”
“... mình... mình” lúc này quyết tâm đã xẹp lép rồi a =)))
“Thôi thôi. Đùa cậu thôi. Cậu đồng ý nhưng anh trai cậu có đồng ý sao” mặc dù mặt có dày một chút. Nhưng vẫn biết ngại a.
“...” Tiểu Hân biết mình lại bị cô trêu rồi. “Mình... mình... TIỂU HÂN. Cậu đứng đó. Mình phải cho cậu bài học”
“Haha. Có giỏi thì cậu bắt được mình rồi tính” Thể thao của cô vô cùng tốt. Nên đương nhiên phải cậy chút rồi.
Vòng vèo khắp nhà, rồi đến chạy thẳng ra phòng khách từ bao giờ.
“Tiểu Y. Cậu đứng lại đi mà. Mình hết sức nha.”
“Hết sức thì cậu đừng đuổi nữa. Đứng lại để cậu đánh mình sao. Mình ko ngu “ Mải nói với Tiểu Hân. Mà cô không để ý đến có một người đang đi vài cửa chính.
“BỤP”
“Ai da..” Cái mũi thật đau. Cái mông cũng thật đau a TT. Cơ mà nàng va vào tường sao lại mềm như thế nhỉ?
Ngước nhìn lên. Mẹ ơi. Soái ca nha.
Một bàn tay đưa ra kéo ra đang ngây ngốc đứng dậy “em không sao chứ?”
Ngây ngốc ngây ngốc ~ ing. Xin lỗi. Cô đối với soái ca vẫn không thể miễn dịch TT
“Tiểu Y. Không sao chứ. Có đau ở đâu không” Hân vội vàng chạy đến kéo cô lại, đồng thời cũng kéo cô tỉnh dậy.”Không sao không sao” quay về phía anh trai Tiểu Hân. Đưa bàn tay ra
“Chào anh. Em là Trần Y Trân - bạn thân của Tiểu Hân. Mấy hôm này liền làm phiền anh rồi”
Đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô. Ngón tay nhỏ nhắn,tinh tế lòng bàn tay thật mền mại cơ mà có chút lạnh. Đang là mùa hè a? “Chào em. Anh có nghe Hân Hân nói rồi. Anh là Nam Vũ. Rất hoan nghênh em tới chơi”
“Được rồi được rồi. Anh. Mì đâu?” Tiểu Hân xòe tay ra hỏi
“Tiểu tham ăn. Của em đây” đưa tay ra xoa đầu tiểu Hân “nhưng mà... em biết nấu sao?”
“Cô ấy nấu”
“Em biết nấu thật sao?” Anh đưa ánh mắt ngờ vực nhìn cô, dù sao đây cũng là tiểu thư Trần gia nha.
“Uhm... chắc không chết được đâu”
“Hả?”
“Hả?”
tiếng hả của anh em nhà họ Nam cùng lúc vang lên. Đừng đùa nha. Còn không muốn tối thế này rồi còn phải mò đến bệnh viện.
“Haha. Đùa thôi mà. Đi nấu đây”
Cầm túi mì tung tăng vào bếp. Lâu lắm rồi mới nấu ăn. Cũng lâu lắm rồi chưa ăn mì. Thật nhớ. Nghĩ đến đã thèm.
Hầy. Đầu tiên phải đợi nước sôi. Nấu liền gói phải cần nhiều nước. Đợi cũng khá lâu a. Trong lúc đó, suy nghĩ của cô liền bay đến bên Nam Vũ. Bây giờ cô mới nhớ. Soái ca. Soái ca. Soái ca thường liên quan đến nữ chủ. Nam Vũ?
Nhăn mày suy nghĩ.
“Bốp” vỗ trán cái. Sao cô có thể quên. Trong hậu cung của nữ chủ có NTK a. Cũng tại chỉ chú ý tới thân phận anh trai Nam Hân mà quên mất.
Haiz. Thôi kệ vậy. Không quá gần là được rồi. Cô cũng không thể vừa đến lại lập tức đi.
Cho mì vào nồi, đổ hết gia vị vào. Cho thêm ít thị bò trần qua.
“Thơm quá. Tiểu Y. Bụng mình sôi sùng sục rồi” Tiểu Hân ôm bụng đi vào ngó nồi mì
“cậu đúng là đồ tham ăn thật mà. Xong rồi đây. Gọi anh cậu đi”
“Được” Tiểu Hân quay ra cầu thang “anhhhh. Xuống nhanh a. Em đói sắp chết rồi”
“Đây đây đây”
..................
Tình hình lúc này...
“xụp xụp”
“Xụp xụp”
“...”
Ăn thế này rất không thục nữ. Nhưng cô rất đói rồi a. Ngẩng mặt lên, cô phát hiện Nam Vũ còn cầm đũa trần trừ chưa ăn
“Sao anh còn chưa ăn a?”
“Cái này... ăn được thật sao?”
“rất ngon đó anh” Tiểu Hân cũng ngừng ăn mà nói
“Anh ăn đi không chương lên đó”
“Thôi được rồi.” Vẻ mặt anh giống quyết tâm ra trận vậy. Thật buồn cười. Mà thôi. Bây giờ việc cần làm là chú tâm vào ăn,thỏa mãn cái bụng đói meo.
Và tình hình lúc này...
“Xụp xụp”
“Xụp xụp”
“ xụp xụp”
....
Ôi. Xong rồi. thật no a.- đang dựa ra ghế xoa bụng thì gặp ánh mắt của Tiểu Hân đáng thương nhìn cô
“Cậu cậu... có chuyện gì sao” cô ngửi thấy mùi nguy hiểm.
“Tiểu Y à. Mình biết cậu thương mình nhất. Cậu tốt với mình nhất mà. Mình... vẫn muốn ăn”
Cô há hốc mồm. Cô ăn bát đã no căng bụng. Tiểu Hân nhỏ bé như vậy...” cậu vẫn đói thật sao?”
“Thật”
“Dạ dày cậu to vậy sao. Nhưng nhìn cậu nhỏ bé như vậy...”
“Ai bảo nó ngon a.” Thì ra đây là lí do =)))
“Được rồi. Ngồi chờ đi. Tớ đi nấu cho cậu” đứng dậy định đi, mà cô phát hiện ra vẫn còn đôi mắt đang nhìn cô
“Hì hì. Anh muốn ăn nữa không. Em nấu thể”
“Được”
....
Đổ bát mì ra bát của người
“Tiểu Y à. Ngon quá đi. Vậy mà bây giờ mình mới được thưởng thức”
“các tiểu thư công tử như cậu đó. Cái gì mà đồ ăn đắt tiền. Cái gì mà không tốt cho sức khỏe liền bỏ qua nhiều đò ăn vặt như vậy. Đây chỉ là món rất rất bình thường a. Khi nào mình dẫn cậu đi chợ đên. Lúc đấy thì tha hồ mà ăn ngon”
“Thật sao. Cậu nhớ đó.” Tiểu Hân mắt sáng lấp lánh nhìn cô “xì. Mà cậu cũng không phải là tiểu thư Trần gia sao, lại còn nói mình là tiểu thư công tử này nọ”
“Haha. Mình... mình khác” cười ngượng. lau mồ hôi. Cô là xuyên đến a ha ha... “cậu ăn nhanh đi không chương hết” mì tôm à. Cảm ơn mày cứu ta một mạng.
Mà Nam Vũ cũng thật yên lặng. Ngồi bên nghe và... ăn. Chắc tại có cô là người lạ.