Bước ra từ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, trái tim cùng bộ não của Bạch Y vẫn rất căng thẳng. Mặc dù lần này Chu Quỳnh Vũ lôi danh dự và danh tiếng ra làm lời thề. Nhưng khả năng cảm nhận được mấy chuyện xấu của cô vẫn rất linh nghiệm. Nên cô biết lần này đã thực sự kết thúc.
Nữ chính trong tiểu thuyết và cô bây giờ, mỗi người đều có những con đường của riêng mình. Trong tương lai, cuộc sống của cô sẽ không có nhìn thấy bóng dáng của Chu Quỳnh Vũ xuất hiện. Mọi việc phát sinh đến mức này, thì cô tin mình đã có thể thoát ra khỏi mấy rắc rối trong sách liên quan đến nữ chính.
Vui vẻ chưa được bao lâu thì những hạt bụi còn sót ra khiến cho cô cảm thấy rất buồn bã. Không hiểu vì sao hốc mắt của Bạch Y đỏ ửng lên, cả người cô bao trùm trong cảm xúc xúc động. Chỉ cần đụng nhẹ vào, là nước mắt chảy ra.
Vận mệnh giao thoa của nữ chính và nguyên chủ đã đến hồi kết. Nhưng cô và Trình Minh Ý thì vẫn còn.
Tại buổi lễ trao giải thưởng âm nhạc lần trước, người trong hình không phải là Trình Minh Ý, nhưng anh vẫn nhận là anh.
Bạch Y cảm nhận được Trình Minh Ý đương nhiên là biết rất rõ, nhưng cô không biết anh nghĩ sao về chuyện này. Cô cảm thấy rất áy náy, do dự cùng đau lòng.
Chuyến bay của Thẩm Ngạo Kỳ sẽ đi đến Bắc Kinh vào ngày mai, dù chỉ còn là một ngày nữa thôi nhưng cô không thể trì hoãn mọi chuyện thêm được nữa. Ngày mai, cô định ra sân bay bắt cóc người mang về đây, sau đó cùng nhau đi đến gặp mặt Trình Minh Ý, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, rồi gửi lời xin lỗi tới anh.
“Minh Ý, buổi tối ngày mai anh có thể về nhà sớm được không?” Bạch Y vừa bước vào nhà liền lên tiếng hỏi, “Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Trình Minh Ý bước chân khẽ dừng lại, bình tĩnh hỏi: “Ừ? Có chuyện gì mà không thể nói ra trong hôm nay.”
Bạch Y trả lời có lệ: “Cứ để ngày mai đi, nếu chỉ một mình em thì không thể nói rõ ràng ra được.”
“Đúng lúc anh có chuyện muốn nói, để anh nói trước được không.”
Bạch Y đang rót dở cốc nước, nghe được câu nói này của Trình Mình, có hơi nghi ngờ quay lại nhìn anh.
Chỉ nhìn thấy Trình Minh Ý đi thẳng đến chiếc sofa trong phòng khách, tay của anh để lên chiếc gối ôm mà cô thích nhất, tay còn lại thì vẫy tay ra hiệu cho cô: “Y Y, lại đây nói chuyện.”
Bạch Y vừa đi vừa uống nước, tiện tay rót cho Trình Minh Ý một cốc nước. Trình Minh Ý cầm lấy chiếc cốc nhưng không uống, mà để nó ở trên bàn.
Trình Minh Ý nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: “Y Y, lúc em vừa mới Bắc Kinh, em nói với anh em bị mất hết giấy tờ tùy thân. Hiện tại em đã đi làm lại giấy tờ chưa, nếu làm rồi thì mang ra cho anh nhìn qua?”
Trong lòng Bạch Y rất hoảng sợ, cô như hiểu ra điều gì đó, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Tại sao anh lại muốn xem mấy thứ đó.”
Trình Minh Ý: “Anh vẫn còn chưa biết ngày sinh nhật của em.”
“Để em nói cho anh biết.”
“Vậy thì em cứ để anh nhìn xem, nhỡ đâu em cố tình nói dối tuổi thì sao?”
Cả hai đều là những người thông minh, bây giờ giả khờ giả ngốc cũng chẳng được ích lợi gì. Bạch Y nở nụ cười ấm áp, cố gắng làm bầu không khí trở nên tốt hơn, Bạch Y ngồi thẳng lưng, nét mặt nghiêm túc nói: “Trình tiên sinh, anh hỏi em như vậy chứng tỏ anh đã biết chuyện gì đó đúng không. Cứ nói thẳng ra đi.”
Trình Minh Ý từ tốn nhắm mặt lại, dường như anh đã thu hết được dũng khí, một lúc lâu sau đó anh mới lên tiếng.
“Tối hôm đó, các giấy tờ chứng nhận của em không hề bị mất.”
“Đúng.”
“Ở Bắc Kinh em có nhà hoặc bất động sản đứng tên, hoặc em vẫn còn tiền trong tay.”
“Cũng có thể nói vậy.”
“Có công việc ổn định đúng không?”
“Tạm thời thì không có.”
“Vì sao em lại đến Bắc Kinh.”
“Em cãi nhau với một người, rất buồn bã và thất vọng, nên không giữ được bình tĩnh.”
“Cái người tên Thẩm tổng, có phải lúc trước em từng quen biết anh ta?”
“… Có quen biết.”
Trình Minh Ý đầu ngón tay theo vô ý thức nắm chặt lấy chiếc gối ôm, những ngón tay thon dài trắng nõn cùng màu tím mộng mơ đan xen vào với nhau, Bạch Y nhìn thấy vậy, trái tim của cô đập rất nhanh, không còn cách nào khác cô đành phải cầm chiếc cốc lên uống một ngụm nước, để di dời sự chú ý.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô không thể dựa tiếng tim đập thình thịnh để xác định chính xác thời gian trôi qua trong bao lâu. Dù có thể chỉ là vài phút nhưng Bạch Y cảm tưởng như đã trôi qua mấy giờ, Trình Minh Ý hỏi: “Bức ảnh được chụp trong lễ trao giải âm nhạc, người đó chính là Thẩm tổng?”
“Đúng vậy, lúc đó bọn em đang nói chuyện với nhau.”
Giọng nói của Bạch Y càng lúc càng nhỏ, nhưng Trình Minh Ý vẫn nghe thấy rất rõ, một lúc sau vẫn chưa thấy đối phương có động tĩnh. Bạch Y nghĩ mình nên nói điều gì đó. Cô biết mình nên cố gắng giải thích nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Ở trong đầu cô đã soạn sẵn một lời giải thích gần từ, nhưng lời nói bật ra khỏi khóe môi chỉ nói được ba từ rất đơn giản.
“Em xin lỗi.”
“Xem ra, Chu Quỳnh Vũ còn hiểu và biết rõ chuyện của em hơn là anh rất nhiều.”
Trình Minh Ý hơi gật đầu, thay đổi tư thế ngồi thỏa mái hơn, hơi ngả lưng về phía sau, khoanh hai tay lại, tư thế ngồi của anh rất vững chắc và nghiêm nghị. Giọng nói của anh vẫn giống như ngày thường, vừa lạnh lùng vừa rất bình tĩnh. Dường như anh đang nói một chuyện không hề liên quan gì đến anh.
“Cho nên ngay từ đầu em đã gạt anh? Trong khoảng thời gian này, em cùng Thẩm tổng vẫn giữ liên lạc với nhau, rốt cuộc thì hai người đang thương lượng với nhau chuyện gì?”
Lời nói dối giống như tiếng sấm, hẳn là… Ánh mắt mà Bạch Y nhìn Trình Minh Ý có sự hoảng hốt và sợ hãi. Nhìn anh càng bình tĩnh và lạnh lùng, cô biết anh đang rất tức giận, điều đó càng khiến cho cô cảm thấy buồn hơn.
“Em xin lỗi.”
Ngoài ba từ này ra, Bạch Y thực sự không biết mình nên nói câu gì.
Bạch Y cúi đầu nhận sai, vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm ngày thường lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hiếm có dịp nhìn thấy. Nhìn bộ dạng cô lúc này giống như chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, vừa thất thần xen lẫn sự bối rối. Điều này khiến Trình Minh Ý có chút mềm lòng.
Nhưng chỉ là một chút mà thôi, rất nhanh chóng bị sự nóng giận bên trong người nuốt chửng, Trình Minh Ý kiềm chế, cố dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện: “Rốt cuộc em còn nói dối anh những điều gì, bây giờ em hãy nói rõ ràng cho anh biết.”
Bạch Y cố gắng gắng chịu cơn đau nhức của mắt, lắc đầu nói: “Không có tiền, không có nơi nào để đi… và đang vất vả đi tìm việc làm. Vốn dĩ em nghĩ…”
“Em nghĩ cái gì?”
Vốn dĩ cô muốn chờ ngày mai Thẩm Ngạo Kỳ quay trở lại Bắc Kinh, sẽ chủ động thẳng thắn thừa nhận những lỗi lầm của mình, nhưng với tình huống hiện tại, mấy lời nói này bây giờ đã không còn tác dụng.
“Ngày hôm đó…Tâm trạng của em thực sự rất tệ, lại còn gặp phải chuyện đáng sợ như vậy. Đúng lúc em gặp được anh, anh lúc đó như phao cứu sinh của em. Đúng lúc em cũng cần tìm việc để làm, muốn dời lực chú ý không còn để tâm tới chuyện kia. Thực ra em không hề muốn giấu giếm anh, em cũng định nói chuyện này cho anh biết. Nhưng bởi vì có rất nhiều chuyện xảy ra, nên em không biết nên giải thích thế nào.” Bạch Y nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, “Thẩm tổng chỉ là một người bạn của em, thi thoảng mới gọi điện nói chuyện với nhau. Trong khoảng thời gian này, Chu Quỳnh Vũ liên tiếp tìm tới em để gây sự. Lúc đó em rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm cậu ấy để tâm sự nói chuyện.”
Trình Minh Ý nghe được sự ngập ngừng trong lời nói của cô, anh khẽ gật đầu.
Tâm trạng không tốt, lại còn gặp phải chuyện đáng sợ, trong lúc cô đơn và hoảng sợ nhất lại gặp được anh, hai người có dịp ở chung với nhau, không ngờ lại sống hòa hợp vui vẻ như vậy, giống như khối băng lạnh lẽo cô độc đúng lúc gặp được một làn gió ấm áp. Muốn ở bên nhau mãi mãi không bao giờ muốn chia tay. Trình Minh Ý đương nhiên có thể hiểu được cảm giác này, chính bản thân anh cũng không kìm chế được mà tiến lại gần để cảm nhận được hơi ấm.
Đương nhiên là anh có thể hiểu, nhưng cảm giác nóng giận vẫn chiếm ưu thế hơn. Ai hiểu được cảm giác người mà mình tín nhiệm yêu thương nhất lại nhẫn tâm lừa dối mình. Mà cho đến tận bây giờ, cô không hề có ý định chủ động nói chuyện này cho anh biết.
Trình Minh Ý quay lại nhìn Bạch Y một lúc rất lâu. Mặc dù cô đang cúi đầu nhưng cô vẫn cảm nhận sự nóng giận của ánh mắt đấy. Dường như ánh mắt đó thực sự có thể khiến cho con người ta cảm thấy tổn thương. Không khí quái dị bao trùm lấy hai người, ai cũng không chịu nhún nhường, cả hai đều không lên tiếng.
Trong cuộc đời xuất sắc hai mươi mấy năm, chưa từng mắc phải sai lầm nào. Mà bây giờ chỉ có thể ngồi im nghe người khác phán tội danh và trách phạt. Bạch Y cảm thấy rất lúng túng, cô thực sự không có cách nào để giải quyết vấn đề trước mặt. Cô chỉ ước mình có cỗ máy thời gian để quay về mấy tháng trước. Thì cô vẫn lựa chọn cách này, thà cô còn được sống còn hơn là phải nhận cái chết.
Tuy nhiên, nếu có cơ hội để lựa chọn cô sẽ sớm nói ra tất cả mọi chuyện, rồi thẳng thắn thú nhận.
Đột nhiên, Trình Minh Ý đứng dậy bước vào trong phòng ngủ, lúc anh bước ra anh đã thay một bộ quần áo khác, cầm lấy chiếc cặp sách rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Bạch Y nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh đi đâu?”
Trình Minh Ý không thèm quay đầu lại nhìn, cúi đầu xuống để đi giày, bình tĩnh nói: “Về nhà.”
Đương nhiên là về khu biệt thự của Trình gia.
Mấy tháng này, cô đã quen việc Trình Minh Ý chiếu cố và chăm sóc cô, cô đã sớm quên đây chỉ là một trong những ngôi nhà mà Trình Minh Ý đứng tên, mà nơi này chỉ là một căn nhà rất bình thường.
Bạch Y nhìn bóng lưng chững chạc cao lớn của Trình Minh Ý, hơi thở của cô dường như đã ngừng lại, cả cơ thể không còn nghe theo lý trí, theo bản năng cô bước gần đến chỗ anh, “Anh có thể đừng đi được không, chúng ta vẫn đang nói chuyện”
“Chả còn gì hay để nói cả, chúng ta đã nói với nhau hết rồi.”
Bạch Y rất lo lắng cho tình trạng cảm xúc hiện tại của Trình Minh Ý, cô nói: “Vậy anh hãy lái xe chậm một chút, rồi sớm quay lại đây.”
Trình Minh Ý cầm lấy chiếc chìa khóa xe để trên tủ giày, lạnh lùng nói: “Tạm thời anh sẽ không về đây, em cũng nên trở về đi.”
Bạch Y vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Đi về đâu?”
Trình Minh Ý cầm tay nắm cửa khẽ dừng lại, “Về nhà của em, không phải em vẫn có nhà ở đây sao.”
…
Hầy, nói dối giống như tiếng sấm, hẳn là…
Trình Minh Ý đã rời đi, Bạch Y ngồi im lặng trong phòng khách tầm khoảng gần một giờ. Nghiêm túc nhìn lại những lỗi sai lầm của mình, cô rất hối hận. Cô cũng biết Trình Minh Ý tức giận là đúng, nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác. Nếu cô có thân thế bối cảnh địa vị như Trình Minh Ý, ngay từ đầu đã bị một người lừa dối. Chắc chắn hận không thể đánh người kia một trận tơi bời.
Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ tức giận.
Sau màn ăn năn hối lỗi, Bạch Y càng thêm khâm phục khẩu phục, dù trong hoàn cảnh như vậy mà Trình Minh Ý vẫn rất thân sĩ và lịch sự. Trình Minh Ý chỉ bảo cô cuốn gói rời đi, đây có lẽ là phép lịch sự cuối cùng mà anh dành cho cô.
Bạch Y cảm thấy rất buồn và khó xử, bởi vì cô thực sự rất thích Trình Minh Ý, lúc biết hai người không có khả năng về sau. Bạch Y phải rất vất vả để thừa nhận điều này.
Bước vào phòng tắm rửa mặt, cảm nhận dòng nước lạnh lẽo thấm lên trên da, đầu óc cô đang hỗn loạn sau đó cũng từ từ bình tĩnh lại.
Thực tế, tình huống bây giờ so với mục tiêu mà Bạch Y đặt lúc đầu thực ra cũng không khác nhau là mấy, vì để bảo toàn tính mạng và đi hết con đường của nguyên chủ trong sách, và tránh cho bản thân không bị rơi vào kết thúc thảm hại. Cuối chiến của cô và nữ chính đã kết thúc. Cô đã khổ luyện vất vả bây giờ giống như chú chim phượng hoàng tái sinh. Cô dễ dàng có thể thoát ra khỏi cốt truyện gốc, và tiếp tục một cuộc sống nhà nhà giàu như cô hằng mong.
Hạng mục đã hoàn thành, mục tiêu đã đạt được, chỉ tiếc cho một mối tình đầu, vừa mới công khai mà đã ngay lập tức chia tay. Nghĩ lại cũng thật thảm hại.
Đồ đạc ở nơi này cũng không nhiều lắm, trừ những món đồ của nguyên chủ ở trong ngăn kéo tủ, hầu hết đều là những món đồ cần thiết. Chủ yếu là Bạch Y sợ lúc Trình Minh Ý quay trở lại, nhìn thấy quần áo và đồ trang sức của cô để lại thì anh sẽ nổi giận. Dù sao thì cô cũng đã lỡ làm tổn thương người ta, cũng không nên để người ta khó chịu. Vì thế, Bạch Y đã đem hết tất cả những món đồ này đi theo, vài ngày sau cô sẽ tính tiền vốn cùng tiền lãi để trả lại cho anh.
Nguyên chủ cũng có một căn nhà ở Bắc Kinh, cũng có người thường xuyên đi đến đây dọn dẹp. Nhưng khi ở căn phòng trống trải và rộng thênh thang như vậy, mà tâm trạng của cô lại đang không tốt, chả khác gì tiết trời lạnh giá lại gặp thêm sương mù. Tốt nhất là cô nên đến khách sạn của Thẩm Ngạo Kỳ, vừa an ninh tốt lại còn được phục vụ /. Ít nhất ở nơi đấy cũng còn có người.
Ngày hôm sau, trước khi Bạch Y định gọi điện thoại cho Thẩm Ngạo Kỳ, thì đối phương đã gọi điện thoại cho cô.
“Y Y, tôi vừa mới xuống máy bay.” Giọng nói của Thẩm Ngạo Kỳ tràn ngập sức sống, không hề có chút mệt mỏi, “Mà hai ngày hôm trước, cậu bảo có chuyện gì muốn thương lượng với tôi?”
Vừa thoát ra khỏi một hố, đã gặp một hố tiếp theo
“Thiếu gia Kevin, tôi đã không còn có nhà để về. Muốn thuê phòng khách sạn của cậu thì tốn bao nhiêu tiền một ngày.”