"Đình Kiêu!"
Hạ Tuyết vui mừng mở cửa xe chạy thật nhanh đến chỗ của Hoắc Đình Kiêu, ôm chầm lấy hắn.
Chưa bao giờ cô lại nhớ hắn đến vậy, khoảnh khắc vừa rồi cô còn tưởng cả đời này hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.
"Tiểu Tuyết đừng sợ, anh đã đến rồi, xin lỗi vì không bảo vệ được em!"
Hoắc Đình Kiêu ôm chặt Hạ Tuyết vào lòng, mấy ngày mất cô đã cho hắn biết tầm quan trọng của cô trong lòng hắn nhiều hơn hắn nghĩ.
Trước đây, vì sự thay đổi đột ngột của Hạ Tuyết nên Hoắc Đình Kiêu luôn đắn đo với tình cảm của mình, trải qua không ít chuyện, sự đắn đo đó lại chuyển thành sợ hãi.
Hắn vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó Hạ Tuyết sẽ thay đổi, sẽ trở về dáng vẻ trước kia rồi rời khỏi hắn.
Ánh sáng duy nhất trong đời hắn là cô, mất cô, bản thân hắn chắc chắn sẽ rơi vào địa ngục.
"Em vẫn ổn chứ? Mấy ngày hôm nay có phải em không ăn uống gì không? Em gầy đi nhiều rồi đó!"
Hoắc Đình Kiêu nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng hốc hác của Hạ Tuyết đau lòng hỏi.
"Em vẫn ăn uống bình thường, nhưng buổi tối thì không ngủ được vì nhớ anh!"
Hạ Tuyết cười đáp.
Hoắc Đình Kiêu còn muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng lúc này lại bị Hoắc Thiên Ân lên tiếng cắt ngang.
"Anh, muốn thể hiện tình cảm có thể về nhà, giờ không phải là lúc làm chuyện đó đâu!"
Nghe em trai nhắc nhở, Hoắc Đình Kiêu khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt của mình nhìn Trương Tử Sơn.
Cùng một dáng điệu, hắn ta cũng nhìn lại Hoắc Đình Kiêu với ánh mắt vô cùng căm ghét, phẫn nộ.
Bàn tay của Trương Tử Sơn đặt trên cửa xe đã siết lại, ngay từ lúc nhìn thấy Hạ Tuyết chạy đến ôm lấy Hoắc Đình Kiêu là hắn đã hối hận vì không ép buộc cô kết hôn với hắn.
Rõ ràng người trước đây Hạ Tuyết thích là hắn cơ mà!
"Anh Trương Tử Sơn, chúng tôi tình nghu anh có liên quan đến vụ án giết Mễ Ly và bắt cóc Hạ Tuyết, bây giờ anh có quyền giữ im lặng cho đến khi luật sư của mình đến, những lời khai sau đó có thể làm bằng chứng trước tòa, mời anh hợp tác đi cùng chúng tôi về sở cảnh sát để thẩm tra!"
Cảnh sát trưởng thành phố nói xong liền còng tay Trương Tử Sơn lại, tiếp đó, hắn bị áp giải lên xe cùng với đám vệ sĩ truy bắt Hạ Tuyết.
Trước khi lên xe cảnh sát, hắn ta nhìn sang cô ấy rồi cười quỷ dị.
Nụ cười này làm cho Hạ Tuyết lạnh sống lưng.
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi!" Hoắc Đình Kiêu trấn an: "Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem em có bị thương ở đâu không."
"Không phải chúng ta nên đến sở cảnh sát cho lời khai à?"
Hạ Tuyết ngốc nghếch hỏi.
"Đến bệnh viện kiểm tra trước rồi đến sở cảnh sát cho lời khai sau."
"Vâng!"
Hạ Tuyết làm theo lời của Hoắc Đình Kiêu cùng hắn, Hà Lạc Tâm và Lâm Anh Anh đến bệnh viện.
Bên phía cảnh sát đã có Hoắc Thiên Ân, những chuyện khác chờ sau khi kết thúc vụ này rồi tính tiếp.
(...)
Phòng thẩm vấn rất tĩnh lặng, Trương Tử Sơn ung dung ngồi đối diện với ba cảnh sát đang lấy lời khai của mình, bên cạnh hắn là luật sư có tiếng, mỗi khi bị cảnh sát hỏi, ông ta đều dùng khả năng chuyên môn để đưa ra lơit khuyên cho hắn có nên trả lời hay không.
"Anh Trương, vì sao anh lại bắt cóc Hạ Tuyết, Hà Lạc Tâm và Lâm Anh Anh?"
Cảnh sát trưởng chống tay lên bàn nhìn Trương Tử Sơn lạnh nhạt hỏi
Bởi vì nhận được ủy thác của Hoắc Đình Kiêu, lại thêm nhà họ Hạ gây áp lực nên chuyện này cảnh sát trưởng bắt buộc phải nhúng tay vào từ đầu đến cuối.bg-ssp-{height:px}
"Tôi đâu có bắt cóc họ, tôi cứu họ khỏi Mễ Ly mà."
Trương Tử Sơn cười đáp.
"Anh nói mình không bắt cóc họ, vậy tại sao anh lại không để họ đi hoặc liên lạc người nhà đến đón?"
Cảnh sát trưởng lại hỏi.
"Tôi đâu có cấm họ, tại họ không liên lạc thôi.
Lúc ở nhà của tôi, họ ăn sung mặc sướng, tôi tưởng họ thích cuộc sống đó nên cũng không hỏi nhiều.
Hơn nữa chắc các anh cũng biết tôi yêu Hạ Tuyết phải không? Được ở cạnh người tôi thích, tôi quan tâm chuyện khác làm gì nữa cho mệt xác."
Trương Tử Sơn giải thích.
"Bắt cóc người khác lại nói nghe hợp tình hợp lý quá nhỉ?"
Cảnh sát thẩm vấn cười cợt.
"Tôi không bắt cóc, cảnh sát các anh đừng vu oan tôi chứ!"
Trương Tử Sơn ôm đầu tỏ vẻ oan ức.
"Có vu oan hay không trong lòng anh tự biết, anh nói mình không bắt cóc vậy tại sao lại đuổi theo họ lúc họ bỏ đi?"
"Tôi sợ họ gặp nguy hiểm, ba người đó không từ mà biệt, ai biết có phải bị người nào uy hiếp, bắt cóc nữa không.
Tôi lo lắng cho an nguy của họ cũng là phạm pháp à?" Trương Tử Sơn cười hỏi: "Thật ra có phải các anh không có chứng cứ nên đang vẽ chuyện, dẫn dắt tôi nhận tội phải không?"
"Miệng lưỡi của anh Trương cũng sắc bén quá đấy."
Cảnh sát trưởng cười.
Đây là lần đầu tiên ông gặp tội phạm chẳng những không thừa nhận khi bị bắt quả tang, còn lương lẹo đá sang chuyện khác.
Chẳng trách khi hắn ta bị bắt, sắc mặt từ đầu đến cuối không hề tỏ ra sơh hãi.
"Tôi chỉ nói sự thật tôi.
Tôi là công dân lương thiện, không làm việc gì sai trái thì có gì phải sợ hãi, nhận tội?"
"Vụ bắt cóc anh có thể nói là mình cứu người, lo sợ này nọ.
Vậy còn vụ án giết người thì sao? Có rất nhiều chứng cứ chỉ ra anh là hung thủ đó!"
"Vụ án giết người nào cơ?"
Trương Tử Sơn ngây ngô hỏi.
"Vụ án giết Mễ Ly..."
Lời của cảnh sát trưởng còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếp theo đó là một nữ cảnh sát mở cửa đi vào nói nhỏ bên tai của cảnh sát trưởng:
"Cảnh sát trưởng, có người đến nhận mình là hung thủ của vụ án giết Mễ Ly và bắt cóc Hạ Tuyết!"