Từ lúc Hoắc Đình Kiêu xuất hiện ở đoàn phim, rất nhiều lời thì thầm bán tán lại xuất hiện, tất cả bọn họ đều đang đoán xem người này có thân phận gì lại khiến đạo diễn và giám chế phải cung kính.
Hà Lạc Tâm đứng ở một góc, cô dĩ nhiên biết đó là ai, bàn tay của cô nắm chặt lại, những gì cô từng trải qua, Hoắc Đình Kiêu cũng có phần trong đó, theo ký ức của cô mà nói, Hoắc Đình Kiêu chưa từng đến đoàn phim để thăm ban hay là có hành động thân mật với Hạ Tuyết, hắn thường ở trong bóng tối, ra tay giúp cô ấy làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, thật không hiểu vì sao, lần này hắn lại dám ngang nhiên xuất hiện.
Mọi chuyện mà Hà Lạc Tâm biết đang dần không còn theo quy luật nữa rồi.
Hoắc Đình Kiêu được sắp xếp ngồi ở một góc, thuận tiện xem cảnh quay của Hạ Tuyết.
Cảnh quay này là cảnh đánh nhau trên không, bản thân Hạ Tuyết và bạn diễn bị treo lơ lửng trên không trung bằng dây cáp, xung đã được bảo hộ an toàn, nhân viên kỹ thuật hâu đài kiểm tra ba bốn lần mới ra hiêuh để diễn.
Hạ Tuyết nhập vai rất nhanh chóng, dù bản thân vẫn còn sợ vì bị treo cao nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành các động tác đánh võ thật tốt, cảnh này là nhân vật của cô cải trang để hành thích hoàng đế, giá họa cho nhân vật của Hà Lạc Tâm, giữa ban ngày ban mặt, không chút kiêng kỵ nào xông vào Ngự hoa viên để thực hiện chủ ý.
Nhân vật của Hạ Tuyết vốn là con của một võ tướng, từ nhỏ đã theo cha học võ nhưng đối với người ngoài lại che giấu, giả vờ là một cô nương yếu đuối, thùy mị đoan trang.
Sau khi tiến cung nhận nhiều trái đắng, nhân vật này quyết không nhịn nhục nữa, lần đầu cô ấy sử dụng võ công là để cướp lại cây trâm hồ điệp, đồng thời cũng rạch nát y phục của tỷ muội tốt đã hãm hại mình, lần thứ hai là khi tỷ muội tốt bị giam ở lãnh cung, cô ấy giả vờ vào thăm rồi ra tay git cht.
Lần ba là bây giờ, đóng giả thích khách vu oan cho quý phi.
Cảnh này là đang đánh nhau với Ngự tiền thị vệ, cô ấy cố ý thua rồi bỏ chạy.
Cảnh quay không có gì phức tạp nên Hạ Tuyết gần như đã thực hiện xong, nhưng khi cô vừa quay người định làm động tác bay đi thì dây cáp bỗng nhiên bị đứt, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt được một phen hoảng sợ.
"Tiểu Tuyết, em có sao không?"
Hoắc Đình Kiêu là người đầu tiên có phản ứng, hắn lao nhanh như một mũi tên, tìm đà để nhảy lên bắt lấy Hạ Tuyết đang rơi xuống, bên dưới là mặt đất khô cứng, nếu không may cả hai có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như gãy xương hoặc là chấn thương sọ não.
Cũng may là lúc đó một nhân viên hậu đài đã kịp phản ứng kéo tấm đệm đến thật nhanh, khi Hoắc Đình Kiêu và Hạ Tuyết rơi xuống vừa hay lại nằm lên tấm đệm.
"Em không sao.
Anh có sao không?"
Hạ Tuyết vội vàng ngồi dậy nhìn Hoắc Đình Kiêu lo lắng hỏi.
"Tôi cũng không sao, em đứng lên thử xem, có đi lại được không? Trợ lý của em đâu? Mau kêu cô ấy đưa em vào trong kiểm tra lại thật kỹ coi có bị thương chỗ nào không? Rơi từ độ cao như vậy không thể nào không có vết thương được!"
Hoắc Đình Kiêu mặc kệ bản thân cũng rơi cùng Hạ Tuyết ở độ cao tương tự, hắn cực kỳ lo lắng sợ hãi rằng cô sẽ bị thương, đối với hắn, cô giống như là bảo bối ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ vỡ, chỉ chút trầy xước thôi đã đủ khiến hắn đau lòng rồi, huống chi là cô cứ gặp tai nạn hết lần này đến lần khác.
"Em biết rồi, em sẽ đi kiểm tra, anh cũng kiểm tra xem có bị thương ở đâu không đó!"
Hạ Tuyết vừa nói vừa vịnh vào tay Giang Hồng Nguyệt.
"Em mau đi đi!"
Hoắc Đình Kiêu thúc giục.
Hắn không trả lời Hạ Tuyết, cũng không nói sẽ đi kiểm tra vết thương, chuyện hắn cần làm là điều tra xem đây là tai nạn hay là có người âm mưu hãm hại.
Tầm mắt của Hoắc Đình Kiêu đột nhiên nhìn về phía Hà Lạc Tâm đang dửng dưng xem kịch, lúc Hạ Tuyết bắt đầu cảnh diễn, hắn đã hỏi đạo diễn về người này, những tin tức đạo diễn cung cấp là cô ấy cùng Hạ Tuyết không hòa thuận lắm, lúc trước còn cố ý tát thật vào mặt Hạ Tuyết khi đang quay, video bị tung lên mạng không hoàn toàn là bịa đặt.
Nhận thấy ánh mắt như muốn giết ngươig của Hoắc Đình Kiêu, Hà Lạc Tâm quay người đi chỗ khác.
Trong kiếp trước, rõ ràng không hề có chuyện đứt dây cáp này, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, chắc chắn nhiều người sẽ cho rằng là do cô làm.
Mặc kệ thế nào, cô cũng phải tìm người giúp mình minh oan trước đã.
"Tổng giám đốc Hoắc, bây giờ anh có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với anh."
(......................)
"Chị Tuyết, thật may là chị không sao, nếu không chắc đoàn làm phim sẽ gặp họa mất!"
Giang Hồng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi trên người Hạ Tuyết không có vết thương nào trừ vết treo dây cáp ra, cô đã kiểm tra mấy lần đảm bảo không có xảy ra điều gì sơ xuất.
Tính mạng của Hạ Tuyết rất quý giá, chưa nói đến nhà họ Hạ sẽ tìm đoàn phim tính sổ, chỉ nói đến khí thế của người đàn ông bên ngoài, cũng đủ làm cho cô phải khóc thét sợ hãi.
Giang Hồng Nguyệt biết đó là ai, cô từng gặp anh ta mấy lần mà.
"Chị đã nói bản thân không sao rồi, do Đình Kiêu, em và mọi người quá lo lắng thôi!"
Hạ Tuyết cười nói.
"Không lo lắng sao được, vừa rồi chị không thấy nét mặt của vị bên ngoài đâu, đáng sợ lắm, đến giờ em vẫn còn chưa hết sợ khi nhớ đến gương mặt đó đây!"
Giang Hồng Nguyệt thật thà đáp.
"Đình Kiêu có gì đáng sợ chứ? Em gặp anh ấy mấy lần rồi mà?"
"Gặp rồi nhưng em vẫn sợ, so với tổng giám đốc Hoắc - em trai anh ta, anh ta có khí thế bức người hơn nhiều."
"Vậy sao? Sao chị không thấy nhỉ?"
"Lúc nào anh ta cũng đối xử dịu dàng với chị thì làm sao chị thấy được.
Không chỉ có em đâu, vừa rồi đạo diễn và giám chế cũng sợ mất mật."
"Chị xin lỗi nhé, chị cũng không ngờ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn này!"
"Chị không sao là tốt rồi, chị mau ra ngoài trấn an vị kia của chị đi, em nghĩ bây giờ bên ngoài đang sợ hãi anh ta lắm đấy!"
Giang Hồng Nguyệt vừa nói, vừa đẩy Hạ Tuyết ra ngoài phòng thay đồ.
"Cái con bé này, cái gì mà vị kia của chị chứ? Thật là..."
Hạ Tuyết còn chưa nói xong đã thoáng trông thấy bóng của ai đó vội vàng chạy trốn, nhìn qua dáng người này có vẻ quen quen, hình như người đó đã nấp sẵn ngoài này để nghe lén những gì cô và Giang Hồng Nguyệt nói..