Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Trùng Sinh

chương 90: chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những cảnh phim cuối cùng của Hạ Tuyết sắp kết thúc, cô rất vui mừng vì không cần mỗi ngày gặp mặt Trương Tử Sơn cùng với Mễ Ly.

Không hiểu sao mấy ngày này cái tên họ Trương ấy cứ liên tục xuất hiện trước mặt, có nói hay làm gì hắn cũng trơ trơ không chịu bỏ qua ý định tán tỉnh, cướp cô từ tay của Hoắc Đình Kiêu.

Tin đồn ở đoàn phim ngày càng nhiều, thậm chí có hôm cô phải nhờ Hoắc Đình Kiêu đến trấn giữ, ấy vậy mà tình hình vẫn không thay đổi, thậm chí có lời đồn rằng cô đang muốn ra oai vì được nhiều người theo đuổi.

Hạ Tuyết cảm thấy bản thân của mình rất oan ức vì điều đó.

Cảnh diễn hôm nay cũng là phân đoạn cuối cùng của Hạ Tuyết.

Cô phải diễn cùng với Mễ Ly, trong cảnh này, cô ta sẽ tát cô vì sự mê muội cố chấp của nhân vật trong chuyện tình cảm.

Hạ Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, cô nhìn chuyên viên hóa trang đang tỉ mỉ dậm phấn nền và vẽ mắt cho cô ở trong gương.

Không cần phải nghĩ cũng biết Mễ Ly sẽ nhân cơ hội này làm khó, tuy là không biết ả sẽ dùng cách gì nhưng chắc chắn ả sẽ không để cô diễn một cách yên ổn.

Hạ Tuyết hóa trang xong thì ra ngoài, Mễ Ly đang đứng ở vị trí quay chờ đợi.

Bất chợt cô ta nhìn cô cười một cái, nụ cười này làm cho Hạ Tuyết cảm thấy rùng mình, mỗi khi cô ta nhìn cô với vẻ mặt như thế thì y như rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.

Cái chết của Giang Hồng Nguyệt vẫn làm cô chưa thôi day dứt, nếu Mễ Ly thật sự là hung thủ, lại ra tay tàn ác thì đủ biết con người này không hề có nhân tính.

Mỗi khi tưởng tưởng cảnh trợ lý nhỏ của cô chết trong đau đớn, thân thể không nguyên vẹn là cô lại đau lòng, không thể nào thoát ra được.

"Diễn!"

Tiếng hô của đạo diễn cùng với âm thanh hiệu lệnh bắt đầu cảnh quay vang lên.

Hạ Tuyết nhanh chóng nhập vai, cô dùng thái độ hống hách nói chuyện với người đối diện.

"Chị ngu xuẩn, thích chịu thiệt thòi thì một mình chị chịu đi, đừng bắt người khác phải giống mình.

Tôi không rảnh ở đây cùng chị trở thành người hèn nhát nhu nhược.

Thứ gì của mình thì phải cố gắng giữ lấy, yếu đuối buông tay sẽ chỉ làm bản thân chịu thiệt thòi mà thôi!"

"Nhưng hắn không đáng để em sa đọa.

Em tỉnh táo lại đi, đừng vấn thân vào vũng bùn này nữa!"

"Tôi có thế nào cũng không đến phiên chị dạy dỗ, chị và chị ta đúng là giống hệt nhau, suốt ngày chỉ biết làm thánh mẫu, chẳng trách mà chồng chị mới tìm người phụ nữ khác, phải đối mặt với loại người nhàm chán như chị, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm y như vậy!"

Hạ Tuyết hất mặt lên khinh khỉnh nhìn Mễ Ly, không gian xung quanh hai người bỗng chùn xuống.

Mễ Ly cúi gầm mặt không trả lời, nhắc đến ngươig chồng không chung thủy, nỗi đau đớn trong lòng cô ta lại dâng lên, cảnh tưởng đôi nam nữ quấn quýt làm chuyện đồi bại trên chiếc giường tân hôn như hiện ra trước mắt.

"Sao hả? Tôi nói đúng nên chị không còn gì để nói phải không? Chị gái à, chị lo cho bản thân mình còn chưa xong thì đừng có lo chuyện bao đồng nữa.

Thay gì khuyên nhủ tôi thì chị đi khuyên tình nhân của chồng chị đi.

Sẽ có ích hớn đó!"

Hạ Tuyết cười mỉa chỉ tay vào ngực Mễ Ly.

Trước sự đắc ý của cô ấy, Mễ Ly nắm chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, cô ta ngẩng đầu nhìn người đối diện, đôi mắt đỏ hoe giống như sắp khóc, Hạ Tuyết vẫn cười cợt và không thôi buông lời giễu cợt.

Chát!

Âm thanh chát chúa đột ngột vang lên, Mễ Ly vung tay tát Hạ Tuyết một cái thật mạnh.

Vốn dĩ cái tát này chỉ là diễn, nhưng Mễ Ly lại ra tay thật khiến cho không chỉ đạo diễn bất ngờ mà Hạ Tuyết cũng không kịp né tránh.

"Cắt! Mễ Ly, cô làm gì vậy? Cảnh này đâu cần phải tát thật đâu?"

Đạo diễn gay gắt nói.

"Xin lỗi đạo diễn, tôi diễn nhập tâm quá nên lỡ tay, cảnh này có thể cho tôi diễn lại không?"

Mễ Ly giả vờ vô tội đáp.

"Cô tát người ta thật rồi còn muốn diễn lại nữa à? Dù sao cảnh vừa rồi cũng ổn, biểu cảm của Hạ Tuyết cũng không sai, khônh cần phải diễn lại!"bg-ssp-{height:px}

Đạo diễn không vui trả lời.

"Nhưng tôi thấy chưa ổn lắm, hay là diễn lại lần nữa đi.

Hạ Tuyết, cô thấy tôi nói đúng không?"

Mễ Ly tỏ ra ngây thơ giải thích, cô ta cũng không quên kéo Hạ Tuyết vào sự việc.

"Nếu để tôi tát chị giống chị vừa làm với tôi thì cũng được đó! Tôi sẽ diễn lại, chị thấy thế nào? Chúng ta tát qua tát lại đến khi ai chịu không nổi trước thì thôi?"

Hạ Tuyết nhướn mày đáp.

Lời này của Hạ Tuyết khiến Mễ Ly tối sầm mặt, xunh quanh cũng âm ỉ tiếng cười khúc khích của những người có mặt.

Thật ra tâm tư của cô ta đã bị Hạ Tuyết đoán được, ả muốn nhân cơ hội này cho cô mấy bạt tay vì đã cướp mất Hoắc Đình Kiêu.

Chuyện này nói ra đúng là quá buồn cười, từ khi nào mà ả lại cho rằng nếu không có cô thì vị hôn phu của cô sẽ yêu ả vậy? Lúc còn đi học không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao? Nếu Hoắc Đình Kiêu có ý gì thì đã kết duyên với ả từ khi đó.

Mễ Ly rất ảo tưởng, sự ảo tượng này dần dần hiện ra làm cho ai ai biết được cũng thấy rất buồn cười và chế nhạo.

"Cảnh diễn vừa rồi không cần diễn lại, hai người tiếp tục phân đoạn của mình đi!"

Đạo diễn lên tiếng.

Mễ Ly mím môi một cái, cô ta nắm chặt tay hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, ngay khi vừa quay lại vị trí, ả thẳng tay tát Hạ Tuyết lần nữa khi đạo diễn vừa hô bắt đầu.

Cả phim trường trố mắt nhìn ả.

"Mễ Ly, cô không nghe tôi nói gì à? Tôi đã nói không cần diễn lại cảnh tát!"

Đạo diễn nóng tính quát.

"Xin lỗi đạo diễn, tôi quên mất!"

Mễ Ly lý nhí trả lời.

"Quên mất? Cô là diễn viên mới vào nghề à? Đẳng cấp siêu sao quốc tế của cô là như thế hả? Cô nói quên là quên thế nào? Cô nói cho tôi nghe thử xem?"

Đạo diễn bực tức hỏi.

"Tôi..."

Mễ Ly lại tỏ ra yếu đuối trước đạo diễn, cô ta len lén đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm sự đồng tình, tuy nhiên chẳng một ai muốn bênh vực cô ta cả.

"Mễ Ly, đây là lần cuối, nếu cô còn cố ý tát bạn diễn thì đừng trách tôi kêu biên kịch cho nhân vật của cô chết sớm hơn!"

Đây là một lời uy hiếp.

Vốn dĩ vai của Mễ Ly còn rất dài, nếu phải thay đổi cái kết của nhân vật sẽ khiến người khác tò mò tìm hiểu nguyên nhân.

Đạo diễn là người thẳng tính, chỉ cần có người hỏi đến, ông ấy chắc chắn sẽ thành thật trả lời.

Trong ngành này không hề có gì gọi là bí mật, một người biết cũng đồng nghĩa là nhiều người khác cũng biết.

"Diễn lại!"

Đạo diễn ngồi lại vị trí, ông ra hiệu cho Mễ Ly và Hạ Tuyết vào chỗ, sau đó bắt đầu diễn tiếp lần nữa.

Mễ Ly rất cố chấp, cô ta vung tay muốn tát Hạ Tuyết lần thứ ba, nhưng lần này Hạ Tuyết đã kịp cầm lấy tay cô ta và tát trả.

Cái tát của Hạ Tuyết dùng lực rất mạnh, gương mặt xinh đẹp của Mễ Ly bị tát lệch một bên, cô ta nghĩ bụng lần này người bị đạo diễn mắng chắc chắn là Hạ Tuyết.

Cô ta ôm mặt chờ đợi, nhưng không hề có tiếng hô cắt nào, Mễ Ly đưa mắt nhìn về phía đạo diễn, ông ấy vờ như không thấy chuyện vừa rồi, ra hiệu cô ta diễn tiếp.

Mễ Ly cực kỳ ấm ức, máy quay vẫn đang ghi hình nên cô ta không thể nào có hành động thiếu chuyên nghiệp được.

Tiếng cười nho nhỏ xung quanh cùng thái độ khiêi khích của Hạ Tuyết làm cô ta vừa tức giận, vừa cảm thấy mất mặt, nhưng mà cô có thể làm gì khi bản thân gieo gió gặt bão?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio