Báo cáo kiểm tra sức khoẻ có rất nhanh, bác sĩ đưa tờ giấy cho Miles: "Thân thể cậu ấy rất bình thường, chỉ là......"
Bác sĩ tên là Triệu Giang Tân, là quân y đi theo, ông đã đi theo Miles được năm, cũng coi như là tâm phúc của gã.
"Chỉ là cái gì?" Miles hỏi.
Triệu Giang Tân chỉ vào số liệu trên báo cáo, kích động nói: "Trải qua phân tích, Hà Hoan cùng với hai thú dị hình bị bắt, có độ xứng đôi phân biệt là và !"
Miles không biểu cảm cũng nhịn không được khiếp sợ.
Thú dị hình bởi vì khuyết tật gien, có thể tìm được omega có độ xứng đôi với bọn họ tới cũng đã rất khó khăn rồi, càng miễn bàn tới và .
Trách không được hai thú dị hình kia không muốn sống mà đuổi theo Hà Hoan.
"Càng thần kỳ hơn chính là, tôi cũng phân tích độ xứng đôi giữa cậu ấy và hai thú dị hình bị bắt lúc trước." Ngón tay Triệu Giang Tân chỉ vào khung số liệu bên dưới: "Ngài nhìn xem, một cái là , một cái là !
Nếu thả số liệu này ra ngài, cũng đủ hù chết một đám người.
Toàn đế quốc, chỉ cần là người trong cơ quan nghiên cứu sinh vật đều sẽ điên cuồng vì điều này, Hà Hoan sẽ trở thành đối tượng nghiên cứu để bọn họ tranh đoạt.
Phải biết rằng, độ xứng đôi bình thường giữa AO, rất khó vượt qua .
Triệu Giang Tân lén lút nói với Miles: "Sau khi tôi kiểm tra xong, liền rất muốn thử độ xứng đôi giữa cậu ấy và alpha bình thường......"
Triệu Giang Tân bị ánh mắt khiếp người của gã nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, vội vàng cười: "Ngài hiểu lầm rồi, bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp......!Tôi bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, nếu tôi nói ra một chữ, tôi liền......"
"Cho nên đây là nguyên nhân ông muốn một sợi tóc của tôi?" Miles lạnh lẽo liếc ông ta.
Triệu Gianh Tân khoa trương cười to hai tiếng, nhanh chóng lấy lòng mà nói: "Tôi dùng ống nghe bệnh của tôi thề, lần này tôi làm cực kỳ chính xác!"
Ông đột nhiên rút ra một tờ báo cáo không biết giấu ở nơi nào, tựa như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt Miles: "Ngài xem!"
Miles rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên tờ giấy, lại không dám nhìn xuống.
Gã căng chặt hàm dưới, ngũ quan vốn lạnh lẽo càng có vẻ lạnh thấu xương.
Triệu Giang Tân sợ nhất là dạng này của gã, da đầu tê dại đến mức sắp trọc, trong lòng càng thêm bất an.
Chỉ cần tốc độ của ông rất nhanh, hẳn là có thể thừa dịp tướng quân không chú ý mà hủy thi diệt tích tờ báo cáo kia, coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Triệu Gianh Tân đang muốn giơ tay xé tờ báo cáo, đột nhiên thấy hoa mắt, trong tay rỗng tuếch.
Cẩn thận nhìn liền thấy, tờ báo cáo đang ở trong tay Miles.
Miles còn nhớ rõ Hà Hoan năm đó bị người trào phúng nhiều nhất chính là "Một omega không có tuyến thể, không thể phát ra tin tức tố".
Lý do gã từ hôn năm đó cũng là vì tuyến thể của Hà Hoan không phát dục, nói y không xứng làm omega.
.
Truyện chính ở -- TRUмt гцуen. --
Mà mười mấy năm trôi qua, trên tờ báo cáo viết, độ xứng đôi giữa gã và Hà Hoan ——.
Cùng với câu cuối trên tờ báo cáo, ba chữ ngắn nhỏ lại không thể làm người bỏ qua: Chưa đánh dấu.
Này quá châm chọc!
Con số này, tựa như một cái tát, tát mạnh vào mặt gã.
"Tướng quân, ngài còn ổn không?" Triệu Giang Tân thấy tay gã đang run rẩy, nhưng biểu cảm trên mặt lại không phải là cao hứng, ngược lại là khó coi, ông bị trạng thái hiện tại của gã làm cho có chút ngốc.
! Quả thực là trời sinh một đôi! Chẳng lẽ không phải là hưng phấn đến mức lao ra ngoài chạy vài vòng sao?
Miles phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tay gã run lợi hại, nhanh chóng mạnh mẽ chế trụ.
Làm một quân nhân, làm người thủ hộ đế quốc, run tay là sỉ nhục! Là yếu đuối!
Nhưng chẳng sợ tay ngừng run, nội tâm gã lại hoàn toàn không thể bình tĩnh lại.
Gã không thể ngăn chặn mà hồi tưởng lại đêm gã vừa đến Ksburg, đứng ở trên ban công tầng của khách sạn kho tinh, ngắm nhìn mỹ nhân nhảy múa trong lửa.
Đó là lần đầu tiên gã vi phạm nguyên tắc của mình, lấy cớ thời gian quá muộn, tiếp nhận nịnh nọt của Kim Tư Lợi, ở trong khách sạn xa hoa.
Có lẽ từ một khắc kia, bánh răng vận mệnh liền bắt đầu đảo ngược.
Gã phải chuộc tộc vì chính mình đã từng phạm sai lầm.
Độ xứng đôi , là hấp dẫn trí mạng không thể nào trốn tránh giữa AO.
Hà Hoan......
Ngón cái của Miles cọ qua hai chữ này, phảng phất hai chữ đó chính là người kia.
......
Hà Hoan nằm chờ trong phòng nghỉ, y giữa chừng còn nhận được hai cuộc điện thoại của Nghiêm Đình Vân, vừa là thúc giục, vừa là dặn dò, sợ y không ra ngoài được.
Vừa treo điện thoại của Nghiêm Đình Vân, liền thấy cửa phòng nghỉ mở ra.
Miles cầm một folder đi vào.
Không biết là tư tâm, hay là xuất phát từ áy náy mà muốn tiến hành đền bù cho y, Miles nói: "Tôi kiến nghị em buổi tối ở lại cục cảnh sát, ban ngày đóng phim tôi cũng sẽ phái người bảo vệ em."
Sau đó gã mở văn kiện trong tay ra, lấy ra một phần báo cáo đưa cho Hà Hoan.
Hà Hoan không cần xem liền biết, khẳng định là báo cáo độ xứng đôi giữa y và thú dị hình.
Quả nhiên, vừa cầm liền thấy, còn cao hơn tưởng tượng của y.
Miles tiếp tục nói: "Căn cứ vào số liệu trước mắt, tin tức tố của em rất đặc biệt, có sức hấp dẫn với thú dị hình.
Vì bảo đảm em an toàn, hãy thử suy xét kiến nghị lúc trước của tôi."
"Ở lại cục cảnh sát? Còn an bài người giám thị tôi?" Hà Hoan hỏi lại.
Miles dừng một chút, ngữ khí càng thêm trầm thấp: "Là bảo vệ, không phải giám thị.
Tôi sẽ an bài binh lính ưu tú nhất canh giữ ở bên cạnh em, ngăn chặn bất kì ngoài ý muốn nào có thể xảy ra."
Hà Hoan cười cười: "Đây cũng là một trong những phương thức bồi tội của anh sao?"
Miles: "Bảo hộ nhân dân đế quốc, là chức trách của tôi." Chẳng sợ chỉ có một chút cơ hội, gã cũng muốn đền bù cho Hà Hoan.
Nhưng gã lại không thể nói rõ, chỉ có thể dùng phương thức như vậy để biểu đạt.
"Binh lính ưu tú nhất?" Hà Hoan lại hỏi.
Miles gật đầu, trên ngũ quan anh đĩnh đều là thành khẩn: "Đúng vậy."
Hà Hoan đứng dậy, đi đến trước mặt gã, ngón tay mảnh dài phủi phủi huân chương trên đầu vai gã, tràn đầy ngôi sao, xinh đẹp mà lại uy nghiêm.
"Anh hiện tại là binh lính ưu tú nhất Ksburg, tới bảo vệ tôi thế nào?"
Miles hoàn toàn sửng sốt, gã hoàn toàn không nghĩ tới y lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Hai người hiện tại rất gần nhau, sóng mắt Hà Hoan lưu chuyển cùng với khóe miệng cười hài hước, là vô cớ gây rối tiêu chuẩn, cùng với khiêu khích rõ ràng.
Nhưng bộ dáng giảo hoạt linh động đó của y, tựa như một bé hồ ly đang làm nũng, làm người không thể không cao hứng, ngược lại càng thêm muốn sủng nịch y, thỏa mãn yêu cầu của y.
"Làm sao? Vừa nói ra hứa hẹn, hiện tại không tính toán đáp ứng sao?" Hà Hoan cười nhạo.
Miles há miệng thở dốc, lại không thể nói ra lời nào.
Hầu kết gã lăn lộn, thân thể không khỏi tiến vào đề phòng cứng đờ.
Bởi vì gã ngửi được một mùi hoa ngọt nị, rất thanh đạm, lại giống như mật đường chui vào trong lòng gã.
Bản năng alpha nói cho gã biết, đây là tin tức tố của omega trước mắt.
—— cao tới .
Trong nháy mắt, gã thậm chí muốn ném xuống quân vụ, đáp ứng yêu cầu vô lễ của y.
"Tôi......!Nếu em tới cục cảnh sát, tôi có thể cho người chuyên môn bố trí một phòng ở cạnh văn phòng tôi cho em, để bảo vệ em."
Ý cười trên mặt Hà Hoan biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng nhìn chăm chú: "Miles, anh không chỉ ích kỷ lại còn nói không giữ lời."
"Anh lúc trước nói sau khi thành niên, trong lòng vẫn luôn rất áy náy, rất muốn đền bù tôi.
Nhưng mà, lần đầu tiên gặp mặt ở khách sạn, anh cư nhiên không nhận ra tôi."
"Đây là áy náy và sám hối của anh sao?!"
Sắc mặt Miles trắng nhợt, uy nghiêm nghiêm nghị trên mặt đã lâu, hiếm thấy mà xuất hiện hoảng loạn.
Mấy năm nay, gã xác thật cảm thấy áy náy bất an.
Nhưng quân vụ trước mắt, gã vẫn luôn không có thời gian để xử lý chuyện này, chẳng sợ chỉ là nói lời xin lỗi đơn giản.
"Ở trong tiềm thức của anh, tôi trước nay đều là một nhân vật nhỏ yếu đuối không đáng để anh đặt vào lòng đúng không? Hao phí thời gian trên loại người như tôi, quả thực là đang lãng phí sinh mệnh." Hà Hoan nói một chữ, sắc mặt Miles liền trắng một phần.
Hà Hoan lấy ra quả cầu kim loại: "Tôi không cần bảo vệ rách nát của anh, có rất nhiều người nguyện ý bảo vệ tôi!"
Dứt lời, y lột máy chặn tín hiệu trên đó ra.
Miles hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến bước này, gã có chút gian nan nói: "Ít nhất hiện tại tôi không có ác ý."
"Đừng tự mình cảm động, bất quá chỉ là lương tâm anh muốn an bình, còn tôi, tôi muốn cả đời anh phải sống trong dày vò." Hà Hoan khinh thường mà liếc gã: "Đạo đức bắt cóc là sở trường chính khách của mấy người, đáng tiếc tôi sẽ không để mình bị quay vòng vòng!"
......
Lúc này, ở trong một chiếc xe bay giữa sa mạc.
Hi Phất ngồi ở ghế phụ bắt tín hiệu đột nhiên hô lên: "Tín hiệu lại xuất hiện lần nữa, còn ở tổng bộ cục cảnh sát Ksburg!"
"Vậy là tốt rồi, không cần sửa hướng dẫn nữa." Hôm nay là Hứa Nhất Hàm làm người điều khiển, anh ta bắt được tin tức này, lập tức tăng tốc gấp đôi: "Muộn nhất là hai giờ nữa mới đến nơi."
Berkeley hung ác mà làm động tác đánh quyền: "Tớ nhất định phải đánh Mại Luân một trận, để cậu ta gọi ba ba!"
Quý Trường Đông cạn lời nhìn anh ta: "Cậu muốn làm ba ba ai?"
Hi Phất nhanh chóng nói tiếp: "Đúng vậy, cậu muốn làm ba ba ai?"
Đầu óc Berkeley lúc này mới phản ứng lại, lập tức chui vào trong góc run bần bật.
Nhưng xe bay không lớn lắm, căn bản là không có chỗ ẩn thân cho anh ta.
Cũng không cần Phỉ Tì động thủ, Quý Trường Đông liền chủ động đánh Berkeley một trận.
Berkeley ngoan ngoãn bị đánh, hoàn toàn không dám phản kháng, chỉ là mỗi lần bị đánh đều kêu đặc biệt thảm, người không biết còn tưởng rằng anh ta bị ngược đãi.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa, xảy ra chuyện rồi!" Hi Phất đột nhiên lớn tiếng nói: "Thú dị hình tấn công! Bọn họ đang công kích thành trấn từ bốn phương tám hướng, ở trung tâm thành thị xuất hiện nhiều thú dị hình nhất, không ít người bị thương!"
Phỉ Tì nhìn quét qua video đang đưa tin, lập tức đi đến cạnh Hứa Nhất Hàm: "Tôi lái xe.".