Án Hà Thanh lúc bắt đầu vẫn chưa cảm thấy được dị dạng, nhưng hai người dán đến rất gần, bất quản là ai, chỉ cần hơi hơi động đậy một cái liền có thể phát giác, cho nên Án Hà Thanh rất nhanh đã đem ánh mắt di chuyển đến dưới hông của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An mặt đỏ hết cả lên, hai tay chống lấy lòng ngực Án Hà Thanh: “Án, Án, Án ca, ta, ta, ta đi giải quyết một chút.”
Nói rồi Tiêu Dư An liền muốn dậy, bị Án Hà Thanh một cái lật người đè ở trên giường, Án Hà Thanh nhẹ giọng nói: “Ta giúp ngươi… …”
Hai chữ đợi đã của Tiêu Dư An còn chưa nói ra miệng, đai áo đã bị Án Hà Thanh khều ra, trên người hắn chỉ có áo trong đơn mỏng, vạt áo vừa lỏng ra liền là bộ dạng nửa lõa, lộ ra lòng ngực trơn bóng như bạch ngọc.
Rõ ràng quần áo trên người đang dần dần bị cởi ra, nhưng Tiêu Dư An lại cảm thấy toàn thân đều đang nóng lên, giống như nhảy vào trong bếp lò nóng bức, Tiêu Dư An nhận mệnh mà nghiêng đầu ra, lại bị Án Hà Thanh nắm lấy cằm xoay trở về.
Án Hà Thanh trông vào đôi ngươi sáng trong đó, cúi đầu tỉ mỉ hôn nhẹ, Tiêu Dư An bị hôn đến khép lại đôi mắt, bỗng cảm thấy lòng bàn tay của Án Hà Thanh đậy lên ngực của hắn mà xoa nắn, sức lực không nhẹ không mạnh, cảm thấy vừa tê vừa mềm nhũn, ban đầu Tiêu Dư An chỉ có thân dưới cảm thấy khó chịu lập tức bị trêu đùa đến cả người bắt đầu cuộn tròn lại.
“Đừng… …” Tiêu Dư An tiềm thức mà hai tay chống lại Án Hà Thanh, bị Án Hà Thanh một cái nắm lấy cánh tay, liền sau đó trên cổ tay bị in lên dấu răng đỏ ửng.
Tiêu Dư An có chút chịu đau, cười nói: “Án ca, ngươi đây là cảm thấy những nơi khác sẽ bị y phục che đi nhìn không thấy, nên dứt khoát cắn ở đây à?”
Án Hà Thanh không đáp lại, cúi đầu hôn lên cánh tay của Tiêu Dư An rồi hướng dần lên trên, cuối cùng ở trên cổ của Tiêu Dư An cắm gặm rồi mút, cái tay tác quái ở giữa phần eo vào mông của Tiêu Dư An lưu luyến chà chát xoay vòng nhiều lần, chính là không trúng hồng tâm chính giữa.
Tiêu Dư An bị trêu chọc đến khó chịu muốn chết, nhịn không được ưỡn eo cọ sát, liền sau đó nghe thấy Án Hà Thanh ở bên tai hắn thấp thấp mà cười một tiếng.
Tiêu tổng tài đã sống hai kiếp, lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là thẹn quá hoá giận.
Nhưng mà hắn vẫn còn chưa kịp tức giận, dục vọng liền rơi vào trong tay cái con người xấu xa đó bị trêu ghẹo hết lần này đến lần khác, liền theo sau đó đến là niềm vui sướng khiến người khác không có cách nào chống lại, cái tia vui sướng đó ở trong cơ thể Tiêu Dư An đụng qua đụng lại, đụng vỡ đi lý trí của hắn, cuối cùng câu lên tia ham mê vui sướng, tấu vang lên âm thanh rên rỉ.
“Án ca… …” Tiêu Dư An thở gấp, hai tay ôm lấy vai của Án Hà Thanh, đem hắn kéo về phía mình.
Án Hà Thanh biết được hắn sắp không được rồi, cuồi đầu hung hăng mà hôn lấy hắn, đem nhưng âm thanh rời rạc đều nuốt về hết vào trong miệng của Tiêu Dư An, tay dưới tăng nhanh tốc độ.
Tiêu Dư An bất ngờ thất thần đi, tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ ràng, cả con người đột nhiên cong lên sau đó lại xụi trở xuống, tuy rằng căn bản không có cách nào suy nghĩ, nhưng cái tay ôm lấy Án Hà Thanh lại không hề lỏng ra.
Án Hà Thanh hôn hôn hắn, dậy đi đun nước nóng lấy cái khăn sạch đem người xử lý sạch sẽ, Tiêu Dư An đem Án Hà Thanh kéo về trên giường, nửa ôm nửa đè lấy, thỏa mãn mà trở về giấc ngủ.
-
Tiêu Dư An ở thôn Đào Nguyên đã dưỡng thương nửa tháng, Trương Trường Tùng cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng để hắn xuống giường đi lại, sáng sớm hôm nay, Tiêu Dư An chống lấy nạng ở trong khu vườn nhỏ rèn luyện đi lại, xa xa nhìn thấy Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt từ ngoài phủ đi vào, hai người nhìn nhau mà cười, đại khái là nói đến chuyện gì đó thú vị, Dương Liễu An vung vẫy cánh tay khoa trương mà đang diễn tả, Hiểu Phong Nguyệt che miệng cười đến vui vẻ, gió thu lướt nhẹ qua, lá cây dương liễu trong vườn xào xạc rơi xuống, rơi lên trên tóc của Hiểu Phong Nguyệt, Dương Liễu An đưa tay thay Hiểu Phong Nguyệt lấy đi, cũng giương lên nụ cười.
Hai người về nhìn thấy Tiêu Dư An, vội vàng chào hỏi nói: “Tiểu chủ? Người tại sao ở trong vườn, tại sao không đi nghỉ ngơi a?”
Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Không sao không sao, nằm lâu rồi cũng mệt, các ngươi đã đi đâu rồi vậy?”
Hiểu Phong Nguyệt cười đáp: “Hồi tiểu chủ, chân núi nơi không xa có một đoàn hòa thượng đã đến, sửa chữa một ngôi chùa miếu, chúng tôi đã đến đó tham bái.”
(Tham bái: tham quan và cúng bái)
Tiêu Dư An ồ một tiếng, như đang suy nghĩ gì đó mà xoay chuyển con mắt.
Dương Liễu An lên trước một bước, nói: “Tiểu chủ, ta đỡ người quay về?”
Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Không sao, các ngươi đừng khẩn trương, ta cũng nên di chuyển rồi, hơn nữa sư phụ nói ta đi lại nhiều đối với hồi phục có lợi ích.”
Trong lúc nói chuyện Án Hà Thanh đạp bước đi đến, chung sống gần đây khiến Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt nhìn thấy Án Hà Thanh thật lòng đối với Tiêu Dư An, cho nên không có đối với hắn để lộ ra địch ý thêm nữa, sau khi hai bên đã gật đầu chào hỏi với nhau xong, hai người canh đúng thời cơ cáo lui rời đi, để Án Hà Thanh và Tiêu Dư An hai người ở một mình với nhau.
“Chân đau không?” Án Hà Thanh thấy Tiêu Dư An chống lấy nạng đứng đó, ánh mắt rơi vào đầu gối của hắn.
Tiêu Dư An vẫy vẫy tay cười: “Không đau không đau, chỉ là lúc đi lại lảo lảo đảo đảo, đi không nhanh được.”
Án Hà Thanh thay Tiêu Dư An cất lên nạng, dìu hắn ngồi ở trên cối giã đá, những ngày Tiêu Dư An dưỡng bệnh cũng là ngột ngạt muốn chết rồi, nghe nói chân núi nhiều thêm một ngôi miếu, trong lòng có nảy ra ý tưởng, thế là cười nói với Án Hà Thanh: “Án ca, ở kiếp trước của ta, trước khi phu thê kết thành vợ chồng, còn có một chuyện rất quan trọng phải làm, ngươi đoán xem là cái gì?”
Án Hà Thanh nói: “đề nghị kết thông gia.”
Tiêu Dư An lắc đầu, một cái nháy mắt, tươi cười nói: “Không phải, là đàm luyến ái.”
Trong con ngươi của Án Hà Thanh có chút nghi hoặc: “Đàm… … đàm cái gì?”
Tiêu Dư An cười rồi đứng dậy, không có nạng trong tay, thân thể hắn lung lung lay lay, bước chân loạng choạng, Án Hà Thanh vội vàng đỡ lấy hắn, để hắn tựa vào mình, Tiêu Dư An chơi xấu mà đem toàn bộ trọng lượng của cơ thể đều đè lên trên người của Án Hà Thanh sau đó vung tay, nói: “Đi đi đi, chúng ta đi hẹn hò.