Sau khi hai người tìm được nơi cấm địa đó, Tiêu Dư An đứng ở tại chỗ rất lâu không nói lên lời.
Nơi đó tọa lạc ở nơi sườn núi của tế thiên đàn, được sửa chữa thành một ngôi nhà nhỏ có sân vườn, sân vườn được vây bởi hàng rào, có trồng dâu tằm, còn có một cái ao nhỏ, lá sen trong ao bởi vì sự xơ xác tiêu điều của ngày đông đã biến thành lá tàn cây héo, nhưng mà nếu như là mùa hạ, nhất định sẽ là mỹ cảnh một mảng xanh bích vô tận, điểm thêm sen hồng, bên dưới lá tàn vẫn còn một con cá nhỏ dài bằng một ngón tay đang lắc đầu vẫy đuôi.
Và ngôi nhà nhỏ đó, cùng với ngôi nhà Tiêu Dư An sống ở thôn Đào Nguyên trước đó kiểu dáng giống hệt nhau.
Thiêm Hương nhỏ giọng nói: “Bởi vì sợ quấy rầy sự yên tĩnh của nơi đây, cho nên hoàng thượng chỉ là an bài thị vệ tuần tra ở vùng lân cận, mà nơi đây không hề có thủ vệ.”
Tiêu Dư An ừm một tiếng, cảm thấy âm thanh của mình có chút nghẹn ngào, vội vàng cuối đầu bình phục lại một chút cảm xúc, sau đó đi lên trước muốn đẩy ra cửa căn nhà nhỏ, Thiêm Hương vội vàng kéo lấy hắn: “Tiêu quận vương a! Ở trong đó ngoại trừ hoàng thượng ai cũng không thể đi vào!! Chúng ta hay là đừng đi vào nữa, chỉ là ở bên ngoài xem xem thôi nha, lỡ như bị hoàng thượng biết được thì sẽ chết chắc đó!”
Tiêu Dư An vỗ vỗ tay của Thiêm Hương an ủi nàng: “Không sao đâu, Thiêm Hương ngươi tin ta, nếu như ngươi không muốn vào, thì ở bên ngoài đợi ta, ta đi vào xem thử liền ra ngoài.”
Thiêm Hương một cái không cản được Tiêu Dư An, trơ mắt nhìn Tiêu Dư An đẩy cửa đi vào căn nhà nhỏ, còn mình chỉ đành ở bên ngoài nắm lấy tay áo mà sốt ruột.
Bài trí bên trong nhà quả nhiên cùng ngôi nhà mà Tiêu Dư An sống ở thôn Đào Nguyên giống hệt nhau, cái duy nhất không giống là ở giữa bên trong căn nhà có lập một ngôi mộ, trước ngôi mộ có bày đồ cúng tế, tiền giấy và một cái đỉnh nhỏ, trên cái đỉnh nhỏ có thắp ba nén nhan, hương hỏa lúc ẩn lúc hiện, bừng tỉnh như một giấc mơ, xung quanh sạch sẽ lại yên tĩnh, Tiêu Dư An đến gần, nhìn thấy trên bia mộ có treo một cây sáo ngọc, chính là cái cây lúc trước hắn tặng cho Án Hà Thanh, hơn nữa trên bia mộ vậy mà đã khắc lên tên của hai người Án Hà Thanh và hắn!
Giống như có ai đó ở trên lòng ngực của Tiêu Dư An nặng nặng mà đấm một cái, đấm đến nổi trong lòng hắn vừa ơi bức vừa đau xót, khóe mắt Tiêu Dư An đỏ lên, ở trước bia mộ ngồi xổm xuống, dùng ngón tay từng li từng tý tỉ mỉ mà miêu tả cái tên Án Hà Thanh trên bia mộ, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Xin lỗi, ta lại để ngươi đợi rồi… …”
Tiêu Dư An hơn nửa ngày mới ổn định lại cảm xúc, hắn đứng người dậy, nhịn không được lẩm bẩm: “Tính sao đây? Người an táng ở đây không thể coi như là mình được a?!”
Tiêu Dư An lẩm bẩm một lúc sau đó, đôi mắt trông về cây sáo ngọc được treo trên bia mộ, dây tua đỏ tươi của sáo ngọc sớm đã biến thành đỏ thẫm, hiện lên nét cũ kỹ, Tiêu Dư An đưa tay lấy xuống sáo ngọc, dùng đầu ngón tay tỉ mỉ mà vuốt ve cây sáo, thần sắc hoài niệm.
Sáo ngọc là di vật duy nhất trong ngôi nhà này, nhớ lại thứ chính mình để lại cho Án Hà Thanh, vậy mà chỉ có cây sao ngọc này mà thôi, trong não thoáng qua cảnh tượng Án Hà Thanh dạy mình thổi sáo, Tiêu Dư An hơi hơi xúc động, đem sáo ngọc bỏ ở bên môi.
Đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét giận không thể ngăn: “Bỏ xuống!!!”
Tiêu Dư An bị dọa đến giật hết cả mình, một cái không giữ vững, cây sáo ngọc đó vậy mà từ trong tay rơi xuống, nặng nặng mà đập lên trên đất!
Một tiếng vang giòn giã trong veo, ngọc vỡ tung bay, sáo ngọc rơi thành hai nửa, thê thảm mà ở trên đất lăn vài vòng.
Giữa trời đất trong nháy mắt yên tĩnh.
Trong con ngươi của Án Hà Thanh trước tiên là tràn ngập không thể tin được, hắn sững sờ mà nhìn sáo ngọc vỡ thành hai khúc trên đất, loạng choạng hai bước nhào lên phía trước đi nhặt, phát điên mà không ngừng đem sáo vỡ dán lại với nhau, nhưng hắn bất luận dán thế nào, ở trong phút chốc hắn thả tay ra, sáo ngọc chỉ có thể đáng thương mà gãy ra lần nữa.
Tay của Án Hà Thanh âm ỷ đang phát run.
Hắn từng xuống tận cùng hoàng tuyền, nhưng lại tìm không thấy một chút tin tức của người đó, hắn không biết là cái gì đem người đó mang đến bên cạnh mình, cũng không biết là cái gì mang hắn rời đi, Án Hà Thanh ngày ngày quở trách chính mình, tại sao lúc đó không bảo vệ được Tiêu Dư An? Án Hà Thanh đêm đêm chất vấn chính mình, tại sao lúc đó Tiêu Dư An có thể hạ quyết tâm tự sát?
Hắn ngày đêm dằn vặt, không có được đáp án.
Thậm chí bây giờ, vật duy nhất mà người đó để lại, cũng dễ như trở bàn tay mà bị hủy đi, hắn Án Hà Thanh đến một cây sáo ngọc cũng bảo vệ không tốt.
Cũng bảo vệ không tốt!!!
Tiêu Dư An toàn thân cứng đờ, nhưng phản ứng rất nhanh, hắn một bước lên trước, ngồi xổm ở trước mặt Án Hà Thanh đang cố gắng thử dán lại sáo ngọc, một cái nắm lấy cổ tay của Án Hà Thanh, lời nói nhanh mà rõ ràng: “Án Hà Thanh, ngươi nhìn ta, ta là… …”
Nào ngờ một câu chưa nói xong, Án Hà Thanh bỗng nhiên ngẩng lên đôi ngươi đỏ như máu, đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ họng của Tiêu Dư An, đem hắn nặng nặng mà đập lên trên tường.