Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

chương 138: phiên ngoại 4 - cuộc sống thường ngày

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua khe hở của những tấm rèm chưa bao giờ được đóng kỹ, một vài tia nắng yếu ớt chiếu vào, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Tạ Lục Dữ tỉnh dậy một cách uể oải, vô thức đưa tay sang một bên, phát hiện giường trống không. Cố Thanh Trì không phải là người có tướng ngủ tốt, thường lăn ra khỏi giường. Tạ Lục Dữ đã quen với việc giải cứu cậu bằng cách kéo cậu lại. Nhưng lần này, hắn chẳng tìm thấy gì ngoài một chiếc giường trống.

Lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, Tạ Lục Dữ thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra nhìn thấy một đống chăn bông bấp bênh ở mép giường. Thêm vài cm nữa là nó sẽ rơi xuống sàn. Hắn kéo chăn cùng Cố Thanh Trì trở lại trên giường.

Cố Thanh Trì xoay người, quấn chặt mình trong chiếc chăn mỏng mùa hè, chỉ để lộ gò má và mái tóc đen xinh đẹp rải rác trên ga trải giường, để lộ những đường nét quyến rũ trên bờ vai.

Đặt Cố Thanh Trì vào giữa giường, Tạ Lục Dữ lại nằm xuống. Hắn cố nhắm mắt lại một chút nhưng không tài nào ngủ được. Thay vào đó, đôi mắt hắn lấp lánh khi nhìn Cố Thanh Trì ngủ. Dù nhìn thế nào cũng thấy cậu quá trời đáng yêu.

Họ gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, chỉ cần nghiêng đầu là Tạ Lục Dữ có thể hôn Cố Thanh Trì.

Điều hòa bật cả đêm, Cố Thanh Trì cảm nhận được hơi ấm, theo bản năng tiến lại gần, rúc vào trong lòng Tạ Lục Dữ, vùi mặt vào lòng hắn.

Tạ Lục Dữ không nhìn thấy Cố Thanh Trì, không thể hôn cậu, nhưng hắn có thể cảm nhận được Cố Thanh Trì mềm mụp trong ngực.

Một lúc sau, căn phòng sáng bừng lên khi ánh nắng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ trong phòng ngủ.

Kiểm tra thời gian, đã tám giờ. Đã đến lúc chuẩn bị bữa sáng.

Tạ Lục Dữ hôn Cố Thanh Trì trong ngực trước khi lăn ra khỏi giường. Cố Thanh Trì cựa quậy một chút, theo bản năng lại vùi mình vào trong chăn.

Hôm trước Cố Thanh Trì đã đề cập đến việc muốn ăn bánh quẩy, Tạ Lục Dữ sau vài lần làm thử đã bắt đầu thành thạo.

Chờ bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tạ Lục Dữ lại đi vào phòng, phát hiện Cố Thanh Trì vẫn đang nằm lười biếng trên giường. Cậu đã quen với việc dậy muộn và dường như không bao giờ ngủ đủ giấc, khiến việc thức dậy mỗi ngày là một thử thách lớn.

"Dậy đi Trì Trì! Hôm qua em nói muốn ăn bánh quẩy, hôm nay anh làm xong rồi nè. Em không dậy thì sẽ nguội mất."

Cố Thanh Trì lẩm bẩm đáp lại, nhưng thân thể lại thành thật kéo chăn qua đầu.

Tạ Lục Dữ lôi Cố Thanh Trì từ trong chăn ra, tự nhiên ôm lấy eo cậu, hôn cậu một nụ hôn kiểu Pháp. Lúc kết thúc, Cố Thanh Trì đã tỉnh táo, nhắm mắt theo môi và lưỡi của Tạ Lục Dữ, cuối cùng mím môi lại, cảm giác khoái cảm kéo dài.

"Em đói."

"Bữa sáng đã sẵn sàng, tắm rửa sạch sẽ là có thể ăn."

"Em muốn ăn bây giờ. Có được không?"

Tạ Lục Dữ cuối cùng cũng hiểu ra, hầu kết của hắn lặng lẽ lăn lên lăn xuống.

Cuối cùng cả hai lại quay lại giường, thưởng thức "bữa sáng" kéo dài hai tiếng.

***

Tạ Lục Dữ say rồi, Cố Thanh Trì cũng chỉ mới phát hiện sau khi đưa Tạ Lục Dữ về nhà. Tửu lượng của Tạ Lục Dữ không tệ nhưng cũng không cao, kém hơn Cố Thanh Trì một chút, nhưng hắn hiếm khi say rượu. Ngoài những ngày đầu còn non kinh nghiệm khi mới vào ngành, thời gian sau ít khi say. Ngay cả khi lỡ uống quá chén vẫn có thể làm bộ tỉnh như ruồi vào Wc nôn sạch rượu trong bụng ra rồi lại làm như không có chuyện gì trở lại bàn rượu nhập cuộc. Sau này, hắn không cần uống và cũng không ai dám ép hắn uống thêm, càng đảm bảo cho hắn sẽ không bao giờ say nữa.

Tuy nhiên, bầu không khí đêm đó thực sự tốt. Họ đang quây quần ăn tối trên ban công rộng của nhà họ Cố. Ban công tầng một rộng rãi, thoáng đãng, được bày bàn ghế ngoài trời có hoa bao quanh. Một chiếc xích đu và vài chiếc đệm nằm rải rác khắp nơi, xa hơn nữa là một khu vườn tươi tốt. Ban công được bao quanh bởi nhiều cây lớn, và phía sau nó là những ngọn cây rộng lớn.

Mẹ Cố cho phép họ uống rượu, và trong lúc phấn khích, Tạ Lục Dữ đã uống hơi nhiều. Hắn không bao giờ thực sự say rượu, duy trì vẻ ngoài bình thường suốt buổi tối. Cuối cùng, hắn còn giúp dọn dẹp đĩa và dao kéo. Tuy nhiên, khi họ băng qua vườn và trở về nhà, Cố Thanh Trì mới nhận ra Tạ Lục Dữ đã say.

Tạ Lục Dữ trưng ra đôi mắt sáng ngời ngồi xổm ở cửa, không chịu đi vào, chỉ nhìn Cố Thanh Trì.

"Sao anh không vào?"

"Em chưa mừng anh về nhà."

Cố Thanh Trì cảm thấy hơi buồn cười.

"Mừng anh về nhà."

Sau đó Tạ Lục Dữ ngoan ngoãn thay giày, cất vào tủ giày ở hành lang. Hắn bước tới ôm Cố Thanh Trì, vùi đầu vào hõm cổ Cố Thanh Trì, nói rất to.

"Mừng em về nhà!"

Sau đó hắn theo sát Cố Thanh Trì, giống như một con chó con to lớn ngoan ngoãn. Hắn bắt chước bất cứ điều gì Cố Thanh Trì làm. Nếu Cố Thanh Trì đánh răng, hắn cũng vậy. Hắn thậm chí còn nhớ dùng nước súc miệng, khiến Cố Thanh Trì cảm thấy rất yên tâm.

Nhưng nói đến việc tắm rửa, Cố Thanh Trì lại không thấy yên tâm chút nào. Tạ Lục Dữ khẳng định mình với Cố Thanh Trì "dính chặt" nhau nên phải tắm cùng cậu. Cố Thanh Trì điều chỉnh nhiệt độ nước cho hắn, dỗ dành.

"Em sẽ đợi bên ngoài. Anh có thể tự tắm được không?"

Tạ Lục Dữ ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý bất cứ điều gì. Khi Cố Thanh Trì rời đi, cậu phát hiện ra Tạ Lục Dữ khổng lồ vẫn đang theo sau. Khi được hỏi, hắn mạnh dạn trả lời: "Vì anh với Trì Trì dính chặt nhau ròi."

Cố Thanh Trì: "Anh cố gắng thử xem."

Tạ Lục Dữ cảm thấy có lỗi, nói: "Anh thử cố rồi, nhưng tại anh bị dính chặt với em mà..."

Cuối cùng, Cố Thanh Trì phải tắm cùng Tạ Lục Dữ. Điều đáng ngạc nhiên là Tạ Lục Dữ say xỉn này thậm chí còn đề nghị gội đầu cho cậu, khiến việc này dễ dàng hơn so với việc tự gội đầu - mặc dù tắm rửa ở "những chỗ khác" sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút.

Khi sấy tóc xong cho "cún con lớn" thì trời đã sáng sớm. Tạ Lục Dữ nằm bên cạnh Cố Thanh Trì, vẫn còn hưng phấn, thỉnh thoảng định mở mắt ra nhìn Cố Thanh Trì. Cuối cùng nhịn hết nổi, hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Em ngủ rồi à?"

"Chưa."

Nhận được câu trả lời này, Tạ Lục Dữ vội vàng ngồi dậy, hạ giọng.

"Vậy thì anh sẽ cho em xem bảo bối to bự của anh."

Cố Thanh Trì ho khan vài tiếng, trong lòng có chút do dự cùng tò mò.

"Cái này... hình như không hay lắm?"

Họ mới làm hôm qua, sáng nay lại làm nữa, tốn tận hai tiếng để ăn sáng. Tạ Lục Dữ càu nhàu rên rỉ, miễn cưỡng ôm gối, giống như một con chó lớn kẹp đuôi ở giữa hai chân giả vờ đau khổ.

Cố Thanh Trì không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp. "Được rồi, được rồi, cho em xem bảo bối to bự của anh đi."

Lúc này, con chó lớn lập tức đứng dậy. Hắn nhấc chiếc gối lên và chỉ vào cuốn sổ nhỏ bên dưới, đôi mắt lấp lánh, vẫy "cái đuôi" to lớn đầy kiêu hãnh.

"Nhìn bảo bối to bự của anh nè!" - Tạ Lục Dữ cười rạng rỡ.

Cố Thanh Trì:...

Cuốn sổ nhỏ là giấy chứng nhận kết hôn của họ. Tạ Lục Dữ đã rất vui mừng lúc mới lấy được và thậm chí còn ôm nó trong khi ngủ. Hắn đã đồng ý với Cố Thanh Trì sẽ cất nó trong két sắt, nhưng trong cơn say, hắn lại lấy nó ra.

Họ chỉ đi lãnh chứng mà không công bố chính thức. Thời điểm công bố là do Cố Thanh Trì quyết định. Tuy nhiên, Tạ Lục Dữ đã kiên quyết muốn công bố chính thức vào ngày lễ tình nhân và đã trì hoãn trong nhiều tháng.

"Được rồi, em xem xong rồi, đi ngủ thôi." - Cố Thanh Trì tuyên bố.

Tạ Lục Dữ bề ngoài thì đồng ý nhưng thực ra lại khá tinh nghịch, cứ vài phút lại lén nhìn trộm cuốn sổ dưới gối.

Có lẽ đến lần thứ mười một, Cố Thanh Trì tịch thu cuốn sổ.

Tạ Lục Dữ:!!!

Tạ Lục Dữ buồn bã, Tạ Lục Dữ tuyệt vọng, Tạ Lục Dữ không vui.

Giống như một con chó lớn bĩu môi cuộn người thành một cục, càu nhàu và bất đắc dĩ. Nhưng Cố Thanh Trì rất kiên quyết.

"Ngủ đi, chờ anh ngủ dậy, em sẽ trả lại cho anh." - Cố Thanh Trì kiên định nói. Harry Potter fanfic

Trước khi ngủ, Tạ Lục Dữ vẫn rất lo lắng, dặn dò Cố Thanh Trì: "Anh lập tức ngủ ngay, em đừng quên trả lại cho anh đấy."

Cố Thanh Trì đồng ý.

Sáng hôm sau, Cố Thanh Trì trịnh trọng đưa cuốn sổ nhỏ cho Tạ Lục Dữ hoàn toàn tỉnh táo.

Tạ Lục Dữ: "Đó không phải là anh, đó là nhân cách thứ hai của anh đó."

Tạ Lục Dữ: "Đừng cười nữa."

Tạ Lục Dữ: "Đừng cười lớn như vậy."

*

Cố Thanh Trì đảm nhận một hợp đồng dẫn chương trình, một buổi phát trực tiếp kéo dài hai giờ trên một nền tảng.

Sau khi tìm hiểu trước cách thiết lập, cậu đã phát trực tiếp theo lịch trình. Khuôn mặt của cậu xuất hiện thoáng qua trên màn hình trong vài giây trước khi bị ngắt kết nối khỏi chương trình phát sóng của chính mình.

Khi vào lại, trong buổi phát sóng trực tiếp chỉ có hai người, Tạ Lục Dữ hỗ trợ Cố Thanh Trì điều chỉnh thiết bị.

"Em đã chạm vào cái gì rồi à?"

"Không, để anh kiểm tra. Anh nghĩ anh đã từng sử dụng cái này rồi. Rồi, giờ nó hoạt động rồi đó."

Tạ Lục Dữ nói xong, ngồi vào chiếc ghế máy tính gần đó, xoay người lui về phía sau, trở thành một vật trang trí im lặng. Hắn vốn đang lắp ráp bàn ghế ngoài trời trong vườn, bây giờ lại có chút lo lắng cho Cố Thanh Trì nên chỉ ở bên cạnh quan sát.

[Nền tảng "Mua Một Nhận Một" hời rồi!]

[Trì Trì, cuối cùng thì anh cũng chịu kinh doanh.]

[Hai người họ sống chung kìa, cắn đường no nê.]

Hàng loạt bình luận trôi qua nhanh chóng cùng với việc người xem tặng quà liên tục.

Quan sát một hồi, Cố Thanh Trì không biết nên bắt đầu như thế nào.

"Sao mọi người có thể bắn pháo hoa vậy? Tôi có thể làm được không?"

Một người bình luận giải thích cho Cố Thanh Trì.

"Ra là quà, nhưng mọi người không cần phải tặng quà cho tôi đâu. Nền tảng đã trả tiền cho tôi và họ đã tặng rất nhiều rồi."

"Tôi đang ở nhà. Tôi không thể nói cụ thể là ở đâu. Ừm, trước đây tôi không làm việc nhiều, không phải vì lý do sức khỏe mà vì tôi không thích."

"Tại sao tôi lại đột nhiên nhận việc à? Bởi vì được trả lương cao đó."

[Hahaha, đầu hàng bố đường luôn rồi.]

[Quá chân thành, toi cười chếc mất. Ca này còn cứu được không! Trì Trì nhà toi nói chuyện tệ quá!]

[Con ơi tỉnh lại đi con. Cứ đà này chắc con khai sạch sành sanh rồi người đại diện của con hói luôn quá.]

[Hahaha, không làm việc nên không hiện hồn, chân thật quá. Tui hỏng hiểu sao tui thành fan ảnh nữa?]

[Lão Tạ mặc đồ gì thế, đôi dân dài trông cũng bảnh bao phết. Lúc nãy ảnh đi ngang qua tui nhanh tay lẹ mắt chụp được.]

[Có vẻ giống như quần áo bảo hộ lao động, kiểu kiểu đó.]

Cố Thanh Trì cũng không biết nên nói cái gì, nhìn một đám bình luận, sau đó nhanh chóng quay đầu về phía Tạ Lục Dữ.

"Họ hỏi anh đang mặc đồ gì."

Cằm của Tạ Lục Dữ tựa vào lưng ghế, nhưng khi nghe thấy cậu gọi, hắn đứng thẳng dậy.

"Tìm kiếm từ khóa "cải tạo chuyển nhà" trên một nền tảng thương mại điện tử, sau đó vào mục quần áo."

[LMAO LOL, giống như bộ phận của công ty chuyển nhà ấy, oát đờ phắc?]

[Tôi đến từ công ty chuyển nhà, tôi có thể đảm bảo, quả thực là như vậy.]

[Tên shop! Tên shop đê!]

Cố Thanh Trì sau đó tiếp tục thay mặt người hâm mộ hỏi Tạ Lục Dữ.

"Shop nào vậy?"

Tạ Lục Dữ suy nghĩ một lúc.

"Anh có đơn đặt hàng, em có thể cho họ xem."

Nói rồi đưa điện thoại của mình cho Cố Thanh Trì để bọn họ xem.

[Trời ạ, tui tưởng ảnh nói đùa, không ngờ là sự thật. Tui biết shop này, thậm chí còn bán mũ bảo hiểm xây dựng. Một chuyên gia chế biến gỗ ở địa phương đã mua lại hai chiếc!]

[Mẹ tui cũng có một bộ trang phục của người nổi tiếng, không phải 999NDT, chỉ 99 NDT thôi bà con ơi!]

[Trì Trì, làm tốt lắm, tiếp tục nhé!]

Cố Thanh Trì đã tìm được giá trị tồn tại của bản thân và tiếp tục truyền tải tin tức giữa bình luận với Tạ Lục Dữ.

"Họ nói shop anh chọn rất tốt và muốn xem các shop khác mà anh theo dõi cũng như những thứ anh đã mua."

Tạ Lục Dữ không hề khiêm tốn chút nào.

"Tất nhiên, anh đã tìm hiểu kỹ trước khi mua. Anh có ba bộ quần áo như này— chúng đặc biệt có khả năng chống bụi bẩn, bền và khá thoáng khí. Hoàn hảo để mặc khi đi làm." - Hắn giải thích.

Hắn nghiêng người, đứng cạnh Cố Thanh Trì, mở trang mua sắm của mình ra.

"Ngoài ra, xẻng và găng tay của cửa hàng này rất tuyệt. Vừa rồi anh dùng để dọn vườn. Găng tay có thể không chống bụi tốt nhưng có lớp phủ trên vải để tránh bị thương ở tay. Để anh xem còn gì nữa không... Ồ, có bàn chải nữa, bàn chải để cạo đi phần trắng thừa. Cũng chẳng có gì đặc biệt để bàn luận."

Một loạt bình luận đặt ra một câu hỏi.

["Cạo đi phần trắng thừa" nghĩa là gì?"]

Tạ Lục Dữ tỏ ra khinh thường.

"Sao bạn không biết cạo đi phần trắng thừa là gì? Về cơ bản nó giống như cạo lớp bột trét. Hãy nhìn ngôi nhà của bọn tôi đi. Tất cả việc đều do tôi thực hiện. Khi trang trí, điều quan trọng là phải chọn vật liệu tốt. Một số chất kết dính xây dựng có chứa formaldehyde, một chất rất độc hại, không thân thiện với môi trường và có hại cho sức khỏe."

Tạ Lục Dữ rất thích hợp để phát trực tiếp. Vừa xuất hiện, hắn đã khuấy động bầu không khí, nói không ngừng nghỉ và tiếp quản phần của Cố Thanh Trì.

"Cảm ơn bạn đã trở thành fan của Tạ Lục Dữ tôi. Nếu món cà tím xào theo công thức của tôi dù bạn có làm thế nào cũng không ngon, vậy bạn là fan giả đúng không?

Tạ Lục Dữ không thể tin được.

"Cà tím nấu theo công thức của tôi sao có thể không ngon? Nếu đã như vậy thì hãy từ bỏ việc nấu nướng và tìm người yêu biết nấu ăn đi."

"Tất nhiên là tôi biết nấu ăn. Trì Trì thích ăn cà tím, nhưng em ấy không thích thịt, đúng là một vấn đề đau đầu."

"Và việc kiểm tra giỏ hàng thực sự rất nhàm chán. Tôi sẽ phát trực tiếp cách lắp ráp bàn ghế ngoài trời nhé?"

Tạ Lục Dữ mua bàn ghế ngoài trời, dự định đặt chúng trong vườn để bạn bè tụ tập khi đến thăm. Chúng vẫn chưa được lắp ráp và hắn định nhân dịp livestream để lắp luôn.

Bình luận phản đối đầy rẫy, thể hiện sự mong muốn mãnh liệt được nhìn thấy giỏ hàng.

"Được rồi, được rồi, các bạn có thể xem. Ngoài ra, đừng quên nhắc tôi về đợt rút thăm sau một tiếng nữa. Tôi sẽ rút thăm tặng quà cho các bạn."

Hắn vừa nói vừa chuyển sang trang mua sắm. Nhưng khi quay sang camera, ngón tay anh vô tình vuốt màn hình, chuyển sang ứng dụng khác, Notes.

Tiêu đề—Kế hoạch đám cưới.

Bên dưới viết rất nhiều mục, cùng với nhiều dấu ngoặc đơn khác nhau - những dấu ngoặc lớn bao quanh những dấu ngoặc nhỏ, thể hiện sự tỉ mỉ.

Tạ Lục Dữ ngay lập tức nhận ra và nhanh chóng out ứng dụng.

Bình luận nổ tung.

[Có ai chụp màn hình không? Anh chị em ơi!]

[Tôi nhìn thấy hình nền rồi! Hình nền là Trì Trì đó!]

[Chết tiệt, chỉ nhìn thấy tiêu đề thôi!]

Đêm đó, Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì buộc phải đưa ra thông báo chính thức.

Bốn ngày sau là ngày lễ tình nhân.

Một lòng một dạ chờ đợi được đưa ra thông báo chính thức vào ngày lễ tình nhân, Tạ Lục Dữ đã chịu đựng mấy tháng trời không hề khoe khoang.

Tạ Lục Dữ: Đừng hỏi, hỏi nữa là khóc cho coi.

(Kết thúc phiên ngoại)

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio