Trong phòng nghỉ chỉ còn Tạ Lục Dữ, hắn ngồi trên sô pha, miệng cắn điếu thuốc, tựa như một bức tượng đá, cho đến khi khói tắt rồi vẫn cắn.
Trợ lý từ bên ngoài đi vào, hô “Anh Tạ”.
Tạ Lục Dữ không có phản ứng gì, trợ lý lại kêu thêm vài tiếng, cuối cùng cũng sắp đi đến cạnh lỗ tai hắn, hắn mới giật mình phản ứng lại.
"Làm sao vậy?"
Tạ Lục Dữ Cáu kỉnh đưa tay lên xoa xoa cái đầu đinh ngắn ngủn của mình.
"Không có gì to tát cả, chỉ muốn hỏi anh Tạ là hôm nay đoàn làm phim tụ tập ăn cơm, tối nay anh có về không?"
Tạ Lục Dữ có một biệt thự ở vùng phụ cận dùng để nghỉ ngơi, tuy rất xa nhưng mấy ngày nay lại nhất định đòi tới đó để nghỉ, xong hắn lại tự mình làm một phần nhỏ bánh ngọt bánh quy các loại, ngày hôm sau lại đến đoàn phim sớm.
Trợ lý yên lặng nghĩ, có lẽ thiên tài sẽ không giống người thường, dù sao cũng phải có chút kỳ quặc.
Giống như anh Tạ đây, rõ ràng là một soái ca ngầu lòi tóc húi cua, cắn một điếu thuốc liền khiến cả đám đông dậy sóng.
Cho dù mặc âu phục giày da cũng không có chút dính dáng nào đến hình tượng thư sinh nho nhã, nhìn vào chính là một tên côn đồ vận tây trang, mang ô ra ngoài nhất định chỉ dùng để đánh người.
Ai cũng không biết sở thích bí mật của Tạ Lục Dữ là làm mấy cái bánh ngọt loại nhỏ.
Kỳ thật không thể trách Tạ Lục Dữ có sở thích lạ được, lúc Tạ Lục Dữ đi học luôn nhận được bánh ngọt nhỏ từ bạn học, có nữ có nam, tất cả đều muốn yêu đương với hắn.
Trong nhận thức của hắn, làm món tráng miệng cho một người mang hàm ý có chút mập mờ và thân thiết, hơn nữa có vẻ trịnh trọng.
Theo bản năng soái ca ngầu lòi Tạ Lục Dữ làm bánh ngọt nhỏ để đánh dấu crush đằng đằng sát khí cắn cắn điếu thuốc, đột nhiên hỏi.
"Lần trước cậu nói chị họ cậu ly hôn à?"
Tạ Lục Dữ có một trợ lý bát quái.
Cậu ta cực kì nhiệt tình hóng hớt các loại tin đồn cực kỳ máu chó, hai ngày trước cậu ta từng kể với Tạ Lục Dữ tất tần tật về cô chị họ bà con xa của cậu ta.
Người đẹp trai giỏi giang theo đuổi cô ấy không ít, nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy lại trọng một tên ăn bám phụ nữ, còn kết hôn, sinh con với hắn ta.
Tên bám váy vợ này mỗi ngày về tới nhà đều chả chịu làm cái gì sất, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều một tay cô vợ quản lí, ban ngày tan tầm về nhà giặt quần áo nấu cơm cho tên đàn ông ăn bám đó, buổi tối còn phải dỗ con.
Không chỉ như thế, tên đàn ông ăn bám đó còn dám nɠɵạı ŧìиɦ, bị bắt tại trận còn cãi chày cãi cối ra vẻ bản thân là nạn nhân, nói đến hợp tình hợp lý, ghét bỏ vợ mình buổi tối toàn chăm con không thể hầu hạ hắn ta, nên hắn ta đành phải nɠɵạı ŧìиɦ.
Trợ lý nói rất chi tiết.
Tạ Lục Dữ lúc ấy thổn thức thật lâu.
Hôm nay ban ngày nghe Cố Thanh Trì nói chuyện, Tạ Lục Dữ liền tự động liên hệ tới chuyện của cô chị họ kia.
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Tiểu Cố mỗi ngày ban đêm vất vả làm việc nhà, ở bên cạnh là một tên đàn ông ngồi trên sô pha nhàn rỗi cái gì cũng không làm, còn vênh mặt hất hàm sai khiến Tiểu Cố.
Làm việc xong trở về, còn phải lê thân thể mệt mỏi không chịu nổi đi nấu cơm, không chỉ như thế, ngay cả buổi tối cũng bị giày vò tới giày vò lui, không cho giày vò sẽ nɠɵạı ŧìиɦ.
Tạ Lục Dữ càng nghĩ càng khó chịu, cái loại khó chịu này cứ cháy âm ỉ không dứt trong lòng hắn.
Trợ lý không biết tâm tình phức tạp của Tạ Lục Dữ, cậu ta kéo một cái ghế tới, bày ra tư thế như chuẩn bị kể chuyện xưa.
"Cha mẹ chị họ em rất cởi mở, khuyên cô ấy ly hôn, cha mẹ của tên cặn bã kia cũng là người bình thường, cũng đồng ý cho bọn họ ly hôn.
"
Trợ lý uống một ngụm nước, Tạ Lục Dữ hai mắt sáng lên, mong đợi hỏi.
"Sau đó thì sao? Bọn họ ly hôn rồi phải không? ”
Trợ lý thở dài.
"Nhưng chị họ em lại không biết trúng tà gì, cứ mãi không chịu ly hôn, còn tha thứ cho tên cặn bã kia, hiện tại lại quay về sống chung nhà với nhau nữa rồi, không chịu nghe lời khuyên của ai hết.
"
Trợ lý cảm thán.
"Có đôi khi tình yêu thật sự rất khó hiểu, không phải người ta đối xử với mình không tốt thì mình sẽ không yêu người ta, cũng không phải mình cứ dốc hết sức đối xử tốt với một người thì người đó sẽ thích mình.
"
Mặt Tạ Lục Dữ không chút thay đổi.
"Tình yêu cái rắm ấy, đó chính là bị người ta che mắt, chị họ của cậu quá ngốc rồi, không được, không thể tính đó là tình yêu được.
"
Tạ Lục Dữ vốn nghiêng người về phía trước lại mạnh mẽ dựa vào sô pha, một lát sau lại quay đầu qua, bổ sung một câu.
"Cho dù chị họ cậu ngốc, cứ đà này thì sớm muộn cũng phải ly hôn thôi, nào có người ngốc vậy mãi được.
"
Tạ Lục Dữ lại rút ra một điếu thuốc, châm lửa, khói chậm chạp lượn lờ quanh người hắn.
Hắn nhíu mày.
Vạn nhất thì sao, vạn nhất chính là có người ngốc như vậy thì làm sao bây giờ?
Tạ Lục Dữ ngoài miệng thì sắt đá vậy thôi, kỳ thật trong lòng hắn sợ, cực kì sợ, sợ Cố Thanh Trì chính là cái vạn nhất kia, chính là ngoại lệ kia.
Từ đầu đến cuối, Tạ Lục Dữ chưa từng nghĩ đến khả năng buông tay cậu.
Vì sao lại có người dám đối đãi với cậu như vậy, vì sao lại có người vứt bỏ người yêu như đôi giày rách như thế?
Cho dù là Cố Thanh Trì có người yêu là hắn, hắn nhất định sẽ đối xử với cậu như trân bảo, hai người ân ân ái ái.
Tạ Lục Dữ nghĩ tới đây ngẩn người một chút, bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ.
Tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy?
Hắn hẳn là hơi hèn hạ vô sỉ, hẳn là bởi vì đối phương là một tên đàn ông cặn bã mà máu dồn lên não thôi.
Nếu Cố Thanh Trì bị đối phương vứt bỏ, vậy hắn không phải sẽ có cơ hội sao?
Nếu như là vì tiền, vậy đây căn bản cũng không phải là vấn đề, hắn thậm chí có thể dùng tiền để cho tên tiểu tử ăn bám kia rời đi.
Tạ Lục Dữ suy nghĩ thật lâu mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hắn đã yêu cậu đến mức này.
Hắn chờ được, nhưng hắn sợ Cố Thanh Trì chịu uất ức, đó chính là một đao cắt vào lòng hắn, so với yêu mà không thể đến với cậu làm cho hắn thống khổ hơn.
Tạ Lục Dữ cười khổ một tiếng, giống như, trốn không thoát được.
Chín giờ, cả đoàn làm phim ra ngoài ăn tối.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, tắt đèn, mấy thanh niên còn chưa ăn được mấy miếng đã tổ chức đi hát.
Bọn họ ăn BBQ, cũng có mấy món ăn làm sẵn, thanh niên hoạt bát một chút đều đi karaoke, những người còn lại vừa nướng trò chuyện.
Cố Thanh Trì không động bao nhiêu đồ ăn, cậu căn bản không nướng thịt, nhưng cậu rất hòa hợp với bầu không khí như vậy, hẳn là nói cậu rất thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Trước đây khi ở trong nhà hàng, buổi tối luôn mở sàn nhảy, ban nhạc biểu diễn hết lần này đến lần khác, quầy bar, trong bóng tối, tất cả mọi người thư giãn, vui vẻ tận hưởng thời gian.
Hôm nay Cố Thanh Trì ăn mặc theo xu hướng Hàn Quốc, áo sơ mi lụa trắng, cà vạt nửa buông lỏng, quần dài chín phần, lộ ra một phần mắt cá chân.
Nếu đội thêm cái mũ Beret liền sẽ giống một công tước quý tộc thế kỷ của Anh quốc.
Nhưng hiện tại cậu ngồi trên ghế sô pha, tháo cà vạt ra, cầm một chai rượu giống như những người khác, thả lỏng ngửa người ra sau, đặt tay lên lưng ghế sofa, tựa như một tay thiếu gia ăn chơi.
Nhưng khác biệt là những người khác lấy bia, cậu lại lấy một chai vodka, rượu mạnh mỹ nhân.
Mỗi lần có ai nâng cốc chúc mừng, cậu liền từ xa giơ chai rượu lên, uống một ngụm lớn.
Tạ Lục Dữ không ở bên trong phòng, hắn đứng ở cửa sổ hành lang bên ngoài, dựa lưng vào bệ cửa sổ, khuỷu tay phía sau đặt lên bệ cửa sổ, hút từng ngụm thuốc một.
Điện thoại bên cạnh đặt trên bệ cửa sổ, màn hình hiển thị số điện thoại đang gọi điện thoại.
"Tạ Lục Dữ , Tạ ca, có phải tôi phải cảm ơn cậu còn nhớ phải kéo tôi ra khỏi danh sách đen hay không.
"
Tạ Lục Dữ phun ra một vòng khói, nghiêng đầu nói với Tiểu Thành ở đầu kia của điện thoại.
"Không cần cảm ơn, giữa em với anh có gì phải khách khí như thế chứ.
"
Tiểu Thành không nghe ra có gì không đúng.
Bản thân Tạ Lục Dữ chính là diễn viên, cho dù là dưới tình huống như vậy, giả bộ làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra đối với hắn cũng dễ dàng.
Nhưng hắn cảm thấy, hắn cần phải làm cái gì đó để dời sự chú ý đi một chút, nếu không hắn không biết mình có thể làm ra chuyện gì.
Tiểu Thành bên kia rất bi phẫn, tính cả lần trước anh ta đã bị kéo vào trong danh sách đen rồi kéo ra tận mấy lần rồi.
"Hiện tại ngay cả quay phim cũng không thể ngăn cậu gây họa cho thế giới xinh đẹp này sao?"
Một chân Tạ Lục Dữ gập lại, giữa ngón tay kẹp thuốc lá.
"Tôi cũng chả có làm gì mà, không phải mọi chuyện vẫn bình thường sao?"
Tiểu Thành nghẹn một chút, càng thêm bi phẫn.
“Đó còn chẳng phải do cậu gây họa nhiều quá nên bọn họ đã quen rồi sao?!”
Tạ Lục Dữ giương mắt vừa định trả lời, dư quang ánh mắt liền quét tới Cố Thanh Trì từ trong phòng đi ra.
Trong tay cậu còn cầm chai đã uống phân nửa, người làm động tác giống như đang đánh nhau, Cố Thanh Trì tuy làm động tác đánh đấm bình thường nhưng trông lại vip pro hơn rất nhiều.
Giống như nửa đêm hứng thú liền vào tủ rượu để lấy một chai rượu quý tộc thời Trung cổ.
Tạ Lục Dữ cúp máy, điện thoại di động còn chưa kịp cầm đã đi qua.
"Có chuyện gì vậy? Muốn đi vệ sinh sao, nhà vệ sinh ở đằng kia.
”
Tạ Lục Dữ chỉ một hướng, tay vừa vặn dừng ở bên má Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì khẽ nhắm mắt, ánh mắt theo động tác của Tạ Lục Dữ quét qua, cuối cùng dừng ở ngón tay hắn.
So với bình thường vô duyên vô cớ lại thêm vài thềm mị thái, làm cho người ta có một loại cảm giác kinh tâm động phách.
Tầm mắt Cố Thanh Trì dừng lại vài giây, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy ngón tay Tạ Lục Dữ.
Tạ Lục Dữ kinh ngạc nhìn cậu, lúc này mới phát hiện ánh mắt Cố Thanh Trì không có tiêu cự.
Uống say rồi.
Cố Thanh Trì uống say nhưng mặt và cổ vẫn còn trắng hồng, an tĩnh không khác gì bình thường, nếu không phải trên người có mùi vodka, căn bản đoán không ra cậu đã uống rượu.
Tạ Lục Dữ còn chưa kịp suy nghĩ, Cố Thanh Trì liền kéo ngón tay hắn, thuận thế tới gần hắn.
Đột ngột bị kéo đến gần, hô hấp ấm áp của Cố Thanh Trì phả vào cổ Tạ Lục Dữ, thậm chí có thể ngửi thấy mùi vodka trong từng hơi thở của cậu.
Cố Thanh Trì từ bên mặt Tạ Lục Dữ dựa vào người hắn, hơi nghiêng đầu, cằm như gần như xa tựa vào vị trí vai Tạ Lục Dữ.
Sau đó chậm rãi cúi đầu, cho đến khi đầu vùi vào cổ hắn, nhưng thực tế lại không hoàn toàn dựa vào.
Nhưng so với tư thế thật sự dựa vào càng có vẻ mập mờ.
Tư thế như vậy quả thực giống như từ phía sau ôm lấy Tạ Lục Dữ vậy.
Cố Thanh Trì theo tay Tạ Lục Dữ hướng lên trên, ôm lấy eo Tạ Lục Dữ, rốt cục thật sự tựa vào vai Tạ Lục Dữ, hoàn toàn từ sau lưng ôm lấy Tạ Lục Dữ.
Cậu dùng thanh âm phi thường phi thường nhẹ nói bên tai Tạ Lục Dữ.
"Tên tôi là gì?"
Đầu óc Tạ Lục Dữ trống rỗng, theo bản năng nói.
"Cố Thanh Trì.
"
Sau đó hắn nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì nhìn hắn, trong mắt sáng lấp lánh, làm cho người ta dễ dàng có thể cảm nhận được niềm hân hoan của cậu.
Tạ Lục Dữ cảm nhận được tay Cố Thanh Trì vòng quanh eo hắn ôm chặt hơn một chút, sau đó cậu bỗng nhiên buông Tạ Lục Dữ ra, hơn nữa còn lui về phía sau một bước.
Tạ Lục Dữ ngẩn người một chút, nói không nên lời là cảm giác gì, hắn xoay người lại.
Hôm nay Tiểu Khả không tới, hắn không thể mặc kệ Cố Thanh Trì như vậy.
Tạ Lục Dữ có chút không dám nhìn Cố Thanh Trì.
"Cậu uống say rồi, tôi đưa cậu về, nhà cậu ở đâu? Đợi đã, tôi sẽ quay lại lấy đồ của cậu trước.
”
Hắn nói xong muốn đi vào trong phòng riêng, vừa mới xoay người đã bị Cố Thanh Trì lần nữa ôm lấy trước một bước.
Lần này ôm chặt hơn lần trước, tựa như ôm lấy phao cứu sinh.
Cố Thanh Trì luôn lãnh đạm, giống như cái gì cũng không thèm để ý, lần này lại thập phần kiên quyết.
Cậu gằn từng chữ nói.
"Đừng rời xa tôi.
"
"Tôi chỉ có mình anh thôi.
"
"Đừng để tôi một mình.
"
Tạ Lục Dữ không biết vì cái gì, trong lòng liền co rút đau một chút, nhẹ giọng dỗ dành cậu.
"Vậy tôi không đi, chúng ta về nhà, đồ đạc cũng không cần nữa được không?"
Cố Thanh Trì không đáp lời, nhưng chậm rãi buông Tạ Lục Dữ ra, lui về phía sau hai bước, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Tạ Lục Dữ nhận lấy chai rượu trong tay Cố Thanh Trì, điện thoại di động vẫn còn ở trên bệ cửa sổ, cũng không đi lấy, chỉ âm thầm cảm thấy may mắn vì chìa khóa xe nằm trong túi hắn.
Hai người đi đến bãi đậu xe
Tạ Lục Dữ không còn lời nào để nói.
"Cậu uống bao nhiêu vậy?"
Cố Thanh Trì suy nghĩ một chút, chậm rãi giơ ra ba ngón tay.
Tạ Lục Dữ nhìn cái chai trong tay cậu, cái bình kỳ thật không lớn.
"Ba ly? Cũng không nhiều lắm, ngoan thật, ra là do tửu lượng kém.
”
Kỳ thật là ba chai rưỡi, hai chai nhỏ, một chai vodka, cộng thêm một chai trên tay Tạ Lục Dữ.
.