Editor: Thảo Giang
"Lưu Mặc, ngươi qua đây." Lưu Dục vẫy tay với gã sai vặt đi theo bên người hắn ta, gã sai vặt lập tức chạy tới, hắn ta ném bài tập mà ban ngày tiên sinh bắt làm cho hắn: "Ngươi viết cho ta, nhớ kỹ bắt chước chữ viết của ta."
Lưu Mặc gật đầu, hắn là gã sai vặt bên người lang quân nhà hắn ta đồng thời cũng là thư đồng, từ chín tuổi sau khi bị mua về lập tức đi theo bên người lang quân nhà hắn, bồi tiếp lang quân nhà hắn đến trường tư thục đọc sách, lại mài mực cho lang quân nhà hắn.
Lang quân nhà hắn không chú tâm học hành đọc sách, ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, chẳng nghiêm túc chút nào. Đó là vì từ nhỏ đến lớn trong nhà Lưu Dục có tiền, chưa từng chịu khổ, làm việc theo tâm trạng đã quen, không nhận thức được việc đọc sách có ích lợi gì cho mình. Không giống như Lưu Mặc, từ nhỏ đã bị bán, trong nhà nghèo không có tiền, vô cùng hâm mộ con cái nhà giàu sang có thể đi học ở trường tư thục, cho nên vô cùng khát khao đọc sách.
Sau này đi vào Lưu gia, bởi vì phải theo bên người giúp đỡ lang quân đọc sách, cho nên có cơ hội quang minh chính đại, Lưu Mặc vô cùng cố gắng, hắn cũng rất thông minh, những gì tiên sinh giảng giải ở trên lớp đều có thể nhớ kỹ, cho dù trở lại nhà chưa có thời gian ôn tập, nhưng trong việc học cũng rất tiến bộ.
Có một lần tiên sinh giao bài tập mà Lưu Dục ham chơi không có viết, sợ ngày hôm sau sẽ bị tiên sinh phạt, cho nên bắt Lưu Mặc viết cho hắn ta.
Không ngờ tới Lưu Mặc viết vậy mà còn được tiên sinh khen ngợi, từ đó về sau, việc học của Lưu Dục đều giao cho Lưu Mặc làm, Lưu Mặc cũng có thể đường đường chính chính mà học tập.
Lưu Mặc nhận bài vở ngồi ở trước bàn nhìn Lưu Dục một chút, nhẹ giọng khuyên nhủ nói: "Lang quân, ông chủ vẫn mong muốn ngươi sang năm tham gia khoa cử có thể lấy được một cái công danh trở về, ngươi vẫn nên học đi."
Lưu Dục cười nhạo: "Ngược lại như ngươi cho dù việc học hành có chí tiến thủ thì sao chứ, chẳng phải đến tư cách tham gia khoa cử cũng chẳng có à, nghe ta nói này, tất cả đều ở số mệnh rồi."
Lưu Mặc rũ mắt, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt, chỉ có thể nghe được lời phụ họa không chút cảm xúc nào của hắn: "Ngươi nói rất đúng." Sau đó lập tức cúi đầu tự mình mải miết học sách.
Lưu Dục gác hai chân lên trên mặt bàn rung rung, chốc lát lại mân mê mấy quả nho, khi thì ăn táo, vô cùng thong dong tự tại.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lưu Dục lập tức nhảy dựng lên, đẩy Lưu Mặc ra, còn mình thì nhảy vào bàn sách giả bộ viết.
Ngay sau đó, cửa thư phòng bị đẩy ra, Lưu Phát Tài đi vào, trông thấy con trai đang miệt mài ngồi bên bàn đọc sách, vô cùng hài lòng.
Lưu Dục ngẩng đầu lên, cười gọi một tiếng: "Cha."
Lưu Mặc cúi đầu kêu một tiếng: "Ông chủ."
Lưu Phát Tài không để ý đến Lưu Mặc, chỉ quay ra nói với Lưu Dục: "Tốt lắm, phải thật cố gắng làm bài tập, sang năm lấy được danh tú tài trở về cho cha, vậy thì ngươi sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của lão Lưu gia chúng ta, cha có thể hưởng ké ánh sáng của ngươi, coi như làm rạng danh tổ tông."
Lưu Dục gật đầu nói: "Cha, người yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng."
Lưu Phát Tài vô cùng vừa lòng, cười nói: "Được rồi, chuyện học hành phải thật cố gắng, chuyện làm ăn nhà chúng ta ngươi cũng không thể bỏ bê. Ngươi thu dọn đồ đạc, ngày mai theo cha đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn."
Lưu Dục hỏi: "Không biết là chuyện làm ăn cỡ nào, mà lần này đích thân cha phải chạy ra ngoài như vậy ạ?"
"Ngươi có nhớ trước kia cha đã nhắc đến thôn Hạnh Hoa với ngươi không?"
"Nhớ kỹ, nói là có đại phú thương họ Hùng kia ở thôn Hạnh Hoa mới chế tạo ra một loại bánh quy phủ đường óng ánh long lanh, ăn ngon thấm vào ruột gan, còn có cả loại đường cát trắng tinh khiết như bông tuyết nữa. Ngay cả đương kim Hoàng thượng thấy nó cũng kinh ngạc, đặc biệt điểm tên Hùng gia mỗi năm tiến cống."
Lưu Phát Tài gật đầu: "Đúng, bởi vì danh tiếng đường của Hùng gia càng ngày càng lớn mạnh, lại hiếm có khó tìm, cho nên lần này ta muốn đến đó để nói chuyện, xem có thể hợp tác được với Hùng gia hay không, chúng ta cũng sẽ mở cửa hàng đường tại phía nam, lấy tên tuổi của Hùng gia."
Lưu Dục nhíu mày: "Cha, ta nghe nói xưa nay Hùng gia không hợp tác với người khác, những năm nay đều như vậy, chỉ tự mình phân công người kinh doanh. Nếu thật sự có chỗ nào không thích hợp, không chịu để cho mình mở cửa hàng ở chỗ kia, không cần kiếm phần bạc ấy, cũng chẳng hợp tác kinh doanh thì lần này người đi e là cũng khó thỏa thuận."
"Sao ta lại không biết cơ chứ, nhưng mà cơ hội phát tài này đang ở trước mắt, không đi thử một lần thì ta không cam tâm. Cho dù không bàn bạc thành công cũng không sao, có thể mang được chút đồ của Hùng gia về, thì cho dù là cái gì cũng có thể kiếm ra tiền."
"Vậy thì tốt, ta sẽ thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát cùng cha."
Lưu Mặc đột nhiên nói: "Ông chủ, xin người mang tiểu nhân đi theo, tiểu nhân vẫn luôn hầu hạ bên người của chủ tử, sợ là không có tiểu nhân, lang quân sẽ không quen."
Chuyện này cũng không có gì, nên Lưu Phát Tài đồng ý. Chỉ là không ai biết trong lòng hắn lúc này sóng to gió lớn nhường nào.
Năm đó hắn bị Lưu Phát Tài mua rồi mang về nhà lúc ấy đã được chín tuổi, thứ cần nhớ hắn đều ghi tạc kỹ càng.
Hắn còn nhớ như in ngày cha bán hắn đi đã nói với hắn, cha hắn bảo: "Nhị lang con phải nhớ cho kỹ, cha con tên là Lý Thịnh, mẹ là Uyển Tình. Nơi mà nhà chúng ta muốn đến là thôn Hạnh Hoa." Cậu nói này cho dù đến lúc chết hắn cũng không dám quên.
Nhiều năm bán mình đến Lưu gia như vậy, chính là nô tài của Lưu gia, không được sự cho phép của Lưu gia, nửa bước hắn cũng khó đi, lại không dám đưa ra yêu cầu muốn đi tới thôn Hạnh Hoa xem thử. Hiện tại khó khăn lắm mới có một cơ hội, cho dù bằng mọi giá, hắn cũng phải đi theo.
Mặc dù lúc ấy tuổi của hắn không nhỏ, nhưng chín tuổi cũng chẳng tính là lớn, có rất nhiều chuyện bây giờ hắn nhớ lại cũng chỉ là những thứ mơ mơ hồ hồ. Ví dụ như lúc trước cha mẹ dẫn hắn đến thôn Hạnh Hoa, mục đích cũng là tìm người nào đó, dường như người ta họ Hùng, mà cũng không biết có phải hay không. Hắn không chắc là ký ức mình có nhầm lẫn gì không, bởi vì Hùng gia ở thôn Hạnh Hoa vô cùng có tiếng, người nào mà không biết Hùng gia không có một người nào làm quan trong triều, nhưng tai mắt lại rải trên dưới toàn bộ triều Dục rồi.
Có bao nhiêu người nhờ có sự giúp đỡ của Hùng gia mới có thể đi học hành tham gia khoa cử, hơn nữa nhà họ Hùng rất có mắt nhìn người, chỉ cần những học sinh được nhà họ Hùng trợ giúp, sau này sẽ quay lại giúp đỡ bọn họ. Thư tín qua lại tấp nập, có rất nhiều học sinh thi đậu công danh, đều muốn tự mình đến thăm Hùng gia, nói cho Hùng gia một tiếng rằng không uổng công bọn họ giúp đỡ mình nhiều năm như thế.
Cho nên bây giờ Hùng gia ở triều Dục đã nổi danh hiển hách, không thể so với thương nhân bình thường được, ngay cả người trong triều đình cũng phải nể bọn họ ba phần mặt mũi.
Mười năm trôi qua, hắn đã quên hết dáng vẻ giọng nói của cha mẹ rồi.
Lưu Mặc trở lại phòng cho người làm tìm được một cái hộp nhỏ, trong này là toàn bộ tiền hắn tích cóp được trong mười năm qua.
Lưu Nghiễn cũng là người làm như hắn, hỏi: "A Mặc, sao ngươi lại lấy cái hộp này ra, không phải bình thường ngươi rất tiết kiệm hay sao, một văn tiền còn không nỡ hoang phí. Ta nói chứ như người đâu có giống ta muốn kiếm bạc lời về cho nhà, còn ngươi ngay cả cha mẹ cũng chẳng biết ở đâu, kiếm được bạc mà một văn cũng không nỡ tiêu. Chẳng lẽ muốn tích cóp để sau này cưới nương tử hả?"
Lưu Mặc không đáp mà chỉ cười. Cùng ngày hắn đi đổi toàn bộ năm mươi lượng bạc ròng thành ngân phiếu, còn cố ý hỏi xem ngân phiếu này có mua bán được ở thôn Hạnh Hoa không, sau khi đạt được câu khẳng định mới yên tâm.
Trên đường đi đến thôn Hạnh Hoa, Lưu Mặc luôn nghĩ đến cha mẹ của mình, lo lắng không biết có thể gặp được họ hay là không, cho nên vẫn luôn lộ vẻ mặt âu lo tâm sự, ngay cả hầu hạ Lưu Dục cũng không tận tâm như ngày xưa nữa, có lúc còn bị Lưu Dục mắng, tuyên bố muốn trừ tiền công của hắn.
Lưu Dục biết tên sai vặt bên người mình vô cùng quan tâm đến ngân phiếu, người khác cho dù có keo kiệt thì nhiều nhất cũng chia một văn tiền thành hai nửa mà tiêu, còn hắn ngay cả một văn tiền cũng không dám phung phí. Cũng không hiểu một tên không cha không mẹ như hắn, cẩn thận tích cóp tiền như vậy để làm gì.
Đêm hôm đó Lưu Mặc ngủ ở giường ghép dành cho người làm gặp trộm, bị hắn lấy đi hết năm mươi lượng ngân phiếu.
Sau khi biết, Lục Mặc nhất thời ngẩn ngơ, sau khi phản ứng lại lập tức khóc òa lên không kiềm chế nổi.
Lưu Dục xem thường: "Một tên sai vặt như ngươi thì giữ được bao nhiêu đồng bên người chứ, có đáng để khóc đến mức này hay không?"
Lưu Mặc nói: "Năm mươi lượng ngân phiếu, mất hết rồi."
Lưu Phát Tài cau mày nói: "Tại sao ngươi lại có nhiều ngân phiếu như thế?" Ông ta nghi ngờ tay chân của gã sai vặt này không sạch sẽ, nếu không thì lấy đâu ra nhiều ngân phiếu như vậy được.
Vẫn là Lưu Dục cùng nhau lớn lên với hắn hiểu rõ hắn, giật mình hỏi: "Lưu Mặc, nhiều năm ngươi ở Lưu gia như vậy mà tiền công chúng ta đưa ngươi không tiêu một văn nào sao?"
Lưu Mặc lắc đầu: "Vẫn có tiêu, hơn năm lượng bạc gì đấy."
"Mười năm mà ngươi xài tổng cộng năm lượng bạc á?" Lưu Dục tính toán hộ hắn: "Mỗi tháng tiền công của ngươi là ba trăm văn, một năm là ba lượng sáu trăm văn, mười năm là được ba mươi sáu lượng. Mười năm này đi theo bên cạnh ta, ngày lễ tết trong phủ cũng khen thưởng cộng thêm tiền ta thưởng cho ngươi gộp lại cũng phải được hai mươi lượng. Vậy mà bây giờ ngươi vẫn còn năm mươi lượng, nói như vậy, mười năm qua ngươi đúng thật xài có năm lượng bạc, từng ấy còn chẳng đủ tiền cơm một bữa cho ta đâu."
Lưu Mặc lại nói: "Ngày thường ta đều ăn ở trong phủ, cũng không cần tiêu tiền, năm lượng bạc là nhiều rồi." Nếu không phải bọn người làm mỗi tháng đến ngày nhận tiền công đều rủ rê nhau tìm một sạp hàng nhỏ nào đó cải thiện cơm nước, nếu không đi, hắn sợ người ta nghĩ mình quái gở, thì chút bạc này hắn cũng chẳng nỡ tiêu.
Lưu Dục chậc chậc hai tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên, Lưu Phát Tài cũng không tin tưởng cho lắm mà hơi nhíu mày, ông ta không tin một gã sai vặt mà mười năm lại tiêu xài ít tiền như vậy, dù sao cái tuổi này của tên sai vặt kia lại đang là tuổi ăn tuổi lớn, cơm nước dành cho người làm trong phủ cũng không tốt, chắc chắn muốn đi ra ngoài cải thiện. Hơn nữa trong phủ còn có một vài tiểu nha hoàn xinh xắn, cái tuổi này lại đang thiếu niên, sao lại chưa từng mến mộ yêu thích một vài tiểu nha hoàn được chứ, phải mua một chút đồ ăn vặt để lấy lòng mà.
Giọng điệu của Lưu Phát Tài tựa như là chất vấn: "Nếu như ngươi nói là ngươi không nỡ tiêu xài phung phí bạc, vậy tại sao lần này đi ra ngoài lại còn mang theo nhiều ngân phiếu như thế?"
Đương nhiên Lưu Mặc sẽ không nói sự thật, nếu như có thể tìm lại được cha mẹ của hắn ở thôn Hạnh Hoa, cuộc sống của bọn họ không tốt, hắn sẽ để lại bạc cho họ. Những năm nay hắn không nỡ tiêu xài phung phí một đồng bạc nào chính vì lỡ đâu một ngày kia có thể tìm lại được cha mẹ, sẽ đưa bạc này cho bọn hắn, để cha mẹ của hắn không phải trải qua khoảng thời gian khổ cực nữa, cũng không cần phải bán đệ đệ hay là muội muội của hắn. Cho nên một văn tiền hắn cũng chẳng dám phung phí.
Những lời này Lưu Mặc không thể nói, nếu như hắn nói như vậy, Lưu Phát Tài sẽ cho rằng hắn đặt lòng ở bên ngoài. Lần này cho dù hắn có tìm được cha mẹ của mình hay không, thì khi trở về Lưu Phát Tài cũng sẽ bán hắn đi.
Lưu Mặc vội vàng khóc lóc dập đầu nói: "Thật xin lỗi ông chủ, là tại lòng tham của ta, ta nghe người nói đến thôn Hạnh Hoa chỉ tùy ý mua chút đồ đều có thể kiếm ra tiền, cho nên ta muốn cầm ngân phiếu trong tay đến Hùng gia mua đồ vật mang về, kiếm chút tiền lời. Không nghĩ tới, không nghĩ tới ngân phiếu sẽ bị trộm mất."
Giải thích như thế cũng được coi là chấp nhận được, Lưu Phát Tài biết tên sai vặt này bên người con trai mình rất cơ trí. Hơn nữa một người tham tiền đúng là có thể làm ra loại việc này.
Lưu Dục cười: "Ngươi nha, trời sinh là phận nghèo rồi, mười năm không nỡ bỏ tiền ăn uống, thật vất vả mới kiếm được chút bạc lại còn bị trộm, hết cách thôi, đây chính là số phận."
Lưu Mặc không biết đây có phải là số mệnh hay không, có phải vận mệnh đang ám chỉ hắn, đã định trước đời này của hắn khốn cùng lại không tìm thấy cha mẹ.
Ước chừng nửa tháng sau bọn họ đến được thôn Hạnh Hoa, kết quả phát hiện mặc dù Hạnh Hoa chỉ là một thôn nhỏ, nhưng phồn hoa không kém trên trấn chút nào, có thể thấy khoảng thời gian này những người ở đây sống rất tốt, trên đường toàn người khỏe khoắn trắng mập. Đường trong thôn cũng không phải là loại đường đất bùn lầy như đường về quê, mà được lát đá xanh, cho dù trời mưa hay tuyết lớn đều có thể đi lại.
Dọc hai bên đường phố bày biện đủ các loại hàng quán nhỏ, đều là những đặc sản ở thôn Hạnh Hoa, ở nơi khác thì chỉ có nhà nào giàu mới được ăn đến như mì ăn liền, mì lạnh, cơm cháy, mì trà chiên có thể thấy ở bất cứ chỗ nào ở nơi này, giá cả cũng rẻ hơn bao nhiêu.
Còn có mấy xưởng sản xuất nữa, trong đó của Hùng gia chiếm một nửa.
Đến cửa thôn Hạnh Hoa, còn có quầy bán hàng xem bói ở đó, thương nhân đến đây xem bói cũng rất nhiều.
Nghe thấy một nam từ quần là áo lượt nói: "Ngươi tính toán cho ta xem, lần này đến đây nói chuyện hợp tác với Hùng gia có thành công không?"
Thầy bói kia nhìn chằm chằm vào vân tay trên lòng bàn tay hắn một hồi lâu, sau đó mới lắc lắc đầu nói: "Không thành."
"Aii, sao lần nào ngươi cũng nói không thành."
"Bởi vì không thành là không thành a, chẳng lẽ ngươi từng hợp tác thành công sao."
Người hỏi quẻ kia lập tức im lặng.
Một người khác vội vã chen vào: "Ngươi xem ta lần này có thành hay không?"
Lưu Phát Tài cũng động tâm, lập tức nhảy xuống xe ngựa nói chen vào: "Ngươi nhìn ta xem, nếu như ta hợp tác với Hùng gia lần này có được hay không?"
Người xem bói nhấc mí mắt liếc Lưu Phát Tài một cái, liền qua loa nói: "Không thành."
Lưu Phát Tài rối lên: "Sao ngươi không xem kỹ cho ta, mới xốc mí mắt lên đã nói không thành, như vậy không phải là gạt người hay sao?"
Người xem quẻ kia không kiên nhẫn được nữa: "Muốn nhanh thì phải đưa tiền, nói không thành thì là không thành, ngươi cằn nhằn cái gì..." Đột nhiên lão già bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Mặc đứng đằng sau Lưu Phát Tài: "Ai, ngươi qua đây, ta thấy ngươi hữu duyên, coi cho ngươi một quẻ."
Lưu Phát Tài nhìn lại, thấy người lão già chỉ là Lưu Mặc.
Lưu Mặc bị dọa đến lắc đầu: "Ta không có tiền, một văn cũng không có."
Lão già nói: "Ngươi cái người này, nói đến tiền sẽ ảnh hưởng tình cảm, hai ta hữu duyên không cần tiền."
"Hả?" Lưu Mặc choáng váng, không biết lão già này có ý gì.
Lưu Phát Tài hừ lạnh: "Ngươi lên coi xem, ta ngược lại muốn xem ông ta có thể nói ra mấy lời vớ vẩn gì."
Lúc này Lưu Mặc mới tiến đến: "Lão trượng, nhất định tôi phải nói trước cho ông biết, trên người của ta thật sự không còn tiền."
Lão già không quan tâm lắc đầu: "Không đề cập đến tiền, quá thô tục, chúng ta không nói đến cái này." Nói xong ông ấy hỏi ngày sinh tháng đẻ của Lưu Mặc, Lưu Mặc không nhớ được, ông ấy chỉ có thể xem tướng tay, càng nhìn lại càng ngạc nhiên.
"Ai nha, ta còn chưa xem được ai có tướng số tốt như vậy đâu, đây là mệnh phú quý nha, mệnh đại phú đại quý, cả đời sống trong tơ lụa, hưởng sơn hào hải vị không hết."
Lưu Phát Tài cười nhạo: "Có nên nói lão già ngươi là tên lừa gạt không đây."
Lão già ngẩng đầu lườm nguýt ông ta một cái, chỉ vào Lưu Phát Tài nói: "Sau này ngay cả ngươi muốn đến xách giày cho hắn cũng phải hẹn trước, ngươi có chút tiền thì cũng chỉ là tiền trinh, trước mặt hắn không đủ nhìn đâu."
Lúc này Lưu Phát Tài đã thực sự khinh thường: "Ngươi biết tên nhóc này là ai không, là gã sai vặt nhà ta, giấy tờ bán thân còn nằm trong tay ta, nói ai không xứng xách giày cho ai chứ?"
Trong lòng Lưu Mặc nảy lên hai lần, nhưng vẫn vội nói: "Có thể xách giày cho ông chủ là phúc khí của ta."
Lưu Phát Tài lúc này mới dương dương tự đắc nói: "Có nghe thấy không."
Lão già kia lườm nguýt một cái: "Vị tiểu lang quân này kiếp nạn cả đời đều tập trung vào lúc trước mười chín tuổi, qua được mười chín tuổi chính là phú quý ngập trời." Dứt lời lập tức vươn tay về phía Lưu Phát Tài: "Tiền xem bói còn chưa đưa đâu, tranh thủ thời gian giúp cho." Lúc này làm gì giống cái người vừa nói với Lưu Mặc tiền là thô tục đâu chứ.
Cuối cùng cũng trả tiền, chuyện này cũng chẳng có ai để trong lòng, ngay cả Lưu Mặc cũng không tin, hắn cảm thấy lão già kia nói chuyện quá khéo thôi.
Đến thôn Hạnh Hoa mà ngay cả Hùng lang quân và Hùng phu lang bọn hắn cũng chẳng gặp được mặt. Về mặt làm ăn là do một nam nhân tên Vu Phong xử lý. Người trong thôn nói Vu Phong này trên danh nghĩa là người làm của Hùng gia, thế nhưng thực tế Hùng gia đối xử với hắn vô cùng tốt. Lúc đầu Lưu Phát Tài không tin, một tên người làm sao có thể làm được chuyện gì lớn chứ, nhưng sau đó đi lên trấn lại thấy tòa nhà lớn mà Vu Phong mua được, không nói được gì.
Lưu gia tới đây mang không ít bạc, không dám tìm nơi tùy ý ngủ trọ lại, cho nên ở lại trong khách đi.ếm của Hùng gia. Khách đi.ếm của Hùng gia có người bảo vệ, đều là những nam tử hán vạm vỡ thân thủ tốt, nghe nói đều đã từng tham gia quân đội, mấy năm nay ở biên cương không nhiều chiến sự, cho nên có nhiều người được thả trở về.
Những tráng hán này mỗi đêm đều sẽ tuần tra, kiểm tra từng tầng từng tầng một, cả đêm không nghỉ ngơi, cửa khách đi.ếm còn có người đứng gác, nhìn cái là biết an toàn rồi.
Sau khi Lưu gia thu dọn xong xuôi xuống lầu ăn cơm, vừa vặn thấy có người đang tán gẫu với nương tử của chưởng quỹ.
Người kia hỏi: "Lý gia nương tử, người nhà họ phương xa của ta mới sinh được một thằng con trai, trong nhà nghèo thật sự không nuôi nổi, nhà ngươi không muốn nhận nuôi thật sao. Huyết mạch tổ tiên nhà hắn không tệ, mấy đời trước kia cũng có người làm quan đấy."
Sau đó lại nghe thấy người kia nói: "Nhà ngươi lại có hai con gái, không có con trai thì làm sao mà được, gia nghiệp sau này truyền cho ai, già thì ai nuôi?"
Nữ nhân kia lại cởi mở: "Nhà ta có gia nghiệp lớn như thế này còn sợ không có ai nuôi hay sao, hai đứa con gái của ta tùy ý chọn lấy một, đứa nào chẳng vui sướng nuôi dưỡng bọn ta về già."
Người thuyết phục kia bị chẹn họng chỉ có thể thấp giọng nói: "Con trai và con gái làm sao giống nhau được, tên nhóc kia cũng có gốc rễ người nhà Lý gia mà."
Lúc này có một nam nhân chân có phần thọt tiến đến, kiểu dáng ăn mặc của hắn không phải quá sang trọng, thế nhưng chất liệu và kiểu dáng đều là mới mẻ độc đáo nhất, xem ra là mới may.
"Đứa bé đó cho dù đúng thật có gốc rễ là lão Lý gia, nhưng đâu phải bọn ta sinh, nhà khác sinh thì gốc rễ là của nhà khác rồi, làm gì có quan hệ với Lý gia nhà ta nữa chứ. Hơn nữa Lý Thịnh ta có con trai, sớm muộn cũng sẽ tìm được nó về."
Lý Thịnh? Lòng Lưu Mặc nhảy dựng một cái, lại nhìn về phía nam nhân què kia, làm sao cũng thấy vô cùng quen thuộc, dần dần trùng khớp với bóng dáng mông lung trong trí nhớ trước kia, sau đó lại trở nên vô cùng rõ ràng. Hai mắt Lưu Mặc lập tức ẩm ướt.
"Lưu Mặc, đang yên đang lành ngươi khóc cái gì?" Lưu Dục đột nhiên hỏi.
Lưu Mặc vội vàng lau lau nước mắt vài lần: "Đoạn đường này đi mệt quá, nên ta vừa ngáp một cái."
Lưu Mặc cũng không dám nhận người ngay trước mặt Lưu Dục, hắn sợ Lưu gia biết cha mẹ của hắn làm việc cho Hùng gia, lấy cớ này đưa ra nhiều yêu cầu quá phận, cho nên chỉ có thể kiềm chế tâm trạng kích động xuống trước.
Đợi đến ban đêm trời tối người yên, người của Lưu gia đều ngủ say, Lưu Mặc mới lén lút đứng lên, ra khỏi khách đi.ếm, đi về hướng Lý gia mà ban ngày đã tìm hiểu rõ đường. Hắn cũng biết mặc dù Lý gia làm việc cho Hùng gia, nhưng thật ra Hùng gia không để ý lắm tới chuyện làm ăn của khách đi.ếm, cho nên Lý gia mới thật sự là người quản lý khách đ.iếm này. Bởi vậy nên có đặc quyền không cần ở lại khách điế.m gác đêm.
Lưu Mặc đập cửa rầm rầm, cố gắng kìm nén sự vội vã rồi nhưng trong lòng hắn lại nóng lòng đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài.
"Ai vậy?" Gõ được vài lần đã nghe thấy một giọng nói buồn ngủ của nam nhân cất lên.
Lưu Mặc không biết trả lời thế nào, hỏi lại: "Có phải là nhà Lý Thịnh, Uyển Tình đã từng bán một đứa bé đúng không?"
Sau đó Lưu Mặc chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một trận bước chân dồn dập chạy tới, dường như quá kích động còn bị vấp ngã một phát, sau đó cửa lớn được mở ra.
Lý Tứ nhìn người thanh niên trước mặt dưới ánh trăng, cảm giác hoảng hốt tựa như không chân thực mà là một giấc mơ, đứa bé trước mặt này lớn lên quá giống hắn, giống đến mức tựa như lột khuôn mặt lúc trẻ của hắn xuống đeo lên vậy.
"Nhị lang..." Giọng nói của Lý Tứ nhẹ bẫng, bên trong nghe rõ sự run rẩy vô cùng, dường như sợ đây là một giấc mộng, chỉ cần lớn tiếng một chút thôi sẽ bị bừng tỉnh.
Lưu Mặc lập tức quỳ phục trên mặt đất: "Cha, là con."
Không biết có phải cảm ứng trong lòng hay không, khi Lý Tứ dẫn Lưu Mặc vào nhà, đã thấy Uyển Tình choàng thêm áo ngoài đi ra nhà chính.
Trông thấy Lý Tứ, nàng đỏ bừng mắt nói: "Ta nằm mơ thấy Nhị lang nhà chúng ta tìm về, còn gõ cửa ngay ở bên ngoài."
Lý Tứ dịch người sang bên cạnh, nhường đường cho Lưu Mặc. Uyển Tình thấy hắn lập tức nhào tới, ôm Lưu Mặc khóc lớn: "Đây là mẹ vẫn đang trong mộng chưa tỉnh dậy hay sao, vậy mẹ không muốn tỉnh nữa, tỉnh dậy sẽ không thấy ngươi. Nhị lang, mẹ mơ thấy ngươi vô số lần, lần đầu tiên có thể thấy rõ được mặt của ngươi. Hóa ra Nhị lang của mẹ đã lớn chừng này rồi, còn giống y như đúc với cha ngươi lúc còn trẻ nữa."
"Mẹ, lần này là ta thật, ta đã về rồi."
Một đêm này, toàn bộ người của Lý gia không ngủ nổi, nhưng lại không một ai buồn ngủ cả, tinh thần vô cùng hưng phấn. Sau khi tỉnh táo, Lý Tứ và Uyển Tình hỏi rất nhiều chuyện khi Lưu Mặc còn nhỏ, Lưu Mặc đều trả lời. Đến cả lý do năm đó bị bán nguyên nhân là do đại nương tử cũng nói chính xác, chuyện này Lý Tứ và Uyển Tình cũng chưa từng nhắc qua với người ngoài, sợ hỏng thanh danh của con gái. Chỉ nói với bên ngoài là mất đi bạc, mới phải bán con trai thứ hai, còn một vài chi tiết nhỏ khi còn bé đến Lý đại nương tử vốn cũng không nhớ rõ, nhưng con trai nói chuyện nhắc lại chính xác một số chi tiết nhỏ trong cuộc sống ngày xưa, chuyện này cho dù có nghe ngóng cũng không nghe được.
Lý Tứ nhìn Lưu Mặc bằng ánh mắt trìu mến, nói: "Con trai, ngươi tên là Lý Tứ Phúc, năm đó cha mẹ đặt cho ngươi cái tên này cũng vì hy vọng ông trời sẽ mang lại cho con cuộc sống hạnh phúc."
Lưu Mặc nói: "Cuối cùng con cũng biết được tên của mình, trước kia ta chỉ nhớ rõ mẹ gọi ta là Nhị lang."
Lý Tứ nhìn trời bên ngoài một cái, đã sáng rồi, một đêm đã trôi qua nhanh như vậy, hắn còn cảm thấy thời gian trôi chớp mắt như mới uống một chén trà.
"Để ta đi nói chuyện với Lưu gia một chút, lấy lại giấy bán thân của ngươi về, có mặt mũi của Hùng gia, Lưu gia sẽ không thể từ chối. Sau này cha cũng sẽ cầu xin Hùng lang quân xóa bỏ địa vị thấp hèn trước kia của ngươi, Nhị lang nhà ta sẽ là một tiểu lang quân trong sạch."
Uyển Tình lau nước mắt nói: "Nhị lang, nhà chúng ta có tiền, ngươi đừng thấy phòng ở này nhỏ, đấy là do chỉ có cha và mẹ ở thôi, cho nên không có xây lớn. Nếu như ngươi bằng lòng, mẹ sẽ lập tức mua cho ngươi một nhà ba gian, còn lớn hơn so với nhà kia của Lưu gia."
Lý Tứ và Uyển Tình làm việc cho Hùng gia, Hùng gia cũng chẳng bạc đãi bọn hắn, chia tiền theo phần trăm. Giống như cách đi làm của giám đốc công ty đời sau này, mặc dù cũng là đang đi làm công, nhưng công ty làm ăn phát đạt thì lương chia cho giám đốc cuối năm cũng vô cùng cao, như vậy mới có thể giữ lại nhân tài.
Lý Tứ Phúc đột nhiên nhớ lại lão già xem quẻ cho hắn ở cửa thôn Hạnh Hoa.
Nhưng mà Lý Tứ Phúc lúc này lại từ chối: "Mẹ, ta biết mẹ muốn mua ta về, nhưng không thể trực tiếp nói cho Lưu gia biết con là đứa con trai mà hai người bán đi kia, nếu không e là Lưu gia sẽ dùng nó làm cái cơ để đưa ra điều kiện quá phận gì đó. Bởi vì lần này bọn họ tới là hy vọng có thể hợp tác được với Hùng gia, trải rộng con đường làm ăn về phía nam."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Lý Tứ nghĩ nghĩ: "Nếu không mình đi hỏi ý kiến Hùng phu lang một chút, Hùng phu lang lúc nào cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết."
Cũng không biết Hùng phu lang đưa ra biện pháp gì, dù sao ngày hôm sau Lý Tứ và Uyển Tình đã trở lại bình thường, ngoại trừ vành mắt đỏ ửng do khóc một đêm không che giấu được, thì không nhìn ra gì khác.
Lý Tứ Phúc vẫn hầu hạ Lưu Dục dùng cơm như mọi ngày, không có gì khác thường.
Chẳng qua bữa ăn hôm nay được đưa tới không phải là do người làm công bình thường, mà là nương tử của chưởng quỹ- Uyển Tình. Có vị khách quen hỏi nàng sao lại tự tay làm mấy việc này, Uyển Tình cười ha hả nói: "Bây giờ quá bận rộn, mọi người bận chân không chạm đất, ta giúp đỡ một chút cũng không mệt."
Chỉ lo nói chuyện, khi đi đến trước bàn của Lưu gia lại đột nhiên té xỉu.
"Lý gia nương tử? Lý gia nương tử?" Cho dù người người bên cạnh có hô to như thế nào, người cũng bất tỉnh khiến cho Lý Tứ bị dọa đến độ đầu đầy mồ hôi.
Lúc này Lưu Mặc lấy một muỗng đường đút vào miệng Uyển Tình, một lát sau Uyển Tình mới tỉnh lại. Đợi đến khi lang trung chạy đến thì mọi chuyện đã xong xuôi, nghe người xung quanh nói Uyển Tình chỉ bị tuột huyết áp, ăn chút đồ ngọt là khỏe.
Lý Tứ lập tức mượn cơ hội cảm ơn Lưu Mặc, khi nghe nói Lưu Mặc lã gã sai vặt của Lưu gia, lập tức ngỏ ý muốn mua hắn về nhà hầu hạ, dù sao cũng là người cứu mạng nương tử nhà mình, yêu cầu này đưa ra cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc đầu Lưu Phát Tài cũng muốn lấy ơn cứu mạng yêu cầu gì đó, Lý Tứ lại giống như biết trước đón đầu nói: "Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi nhập bánh quy phủ đường nhiều hơn một chút thôi, mặt hàng này ban đầu không phải là dễ mua, lại đông người đặt hàng, các người đợi xếp hàng cũng phải đến nửa tháng sau, nếu như ngươi đồng ý ta còn có thể nghĩ cách giúp ngươi sắp xếp chen hàng, hai ngày là có thể cầm được hàng hóa. Nếu như các ngươi vẫn không đồng ý vậy thì thôi đi, ta cho đứa bé này năm mươi lượng bạc, vậy cũng coi như là quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi."
Lưu gia cũng hiểu rõ, chuyện này chỉ là cứu mạng của nương tử một chưởng quỹ dưới trướng Hùng gia, nghiêm túc mà nói thì cũng không được coi là ơn cứu mạng, họ nguyện ý cho bọn hắn phần mặt mũi này đã là cực độ rồi, cũng chẳng phải cứu mạng Hùng gia phu lang, cho nên bọn hắn có muốn cũng không chiếm được nhiều chỗ lợi hơn.
Nếu như không thả người, lại đắc tội một chưởng quỹ, trở thành điểm ngáng chân của hắn thì biết đâu xếp hàng nửa tháng lại biến thành một tháng, hoặc khi nhận được cũng toàn là hàng có khuyết điểm, vậy thì bọn họ mất nhiều hơn được. Không bằng cứ thuận cho thuyền theo nước, cho người đi đổi lấy giao tình. Sau này không chừng còn có thể dùng tới, cho nên đã bán người với giá ba mươi lượng cho Lý Tứ. Ngay trong ngày Lý Tứ lập tức đổi tên đổi họ cho Lý Tứ Phúc, chẳng qua đến tận khi mấy người Lưu gia rời đi mới chính thức khôi phục thân phận. Sau này lại được Hùng phu lang bỏ qua thân phận gã sai vặt.
Đi theo Hùng gia học tập việc làm ăn được hai năm, Hùng phu lang thấy hắn là một nhân tài hiếm có, cậu đang có dã tâm phát triển việc buôn bán ra phía nam, lúc này Lý Tứ Phúc vừa khéo muốn đi ra ngoài va chạm, lại lớn lên ở phía nam, vì vậy liền xin đi.
Trong ngực hắn để một phong thư mà Hùng phu lang tự tay viết cho Huyện lệnh ở nơi đó, Huyện lệnh chỗ đó lại là học sinh mà Hùng phu lang đã từng giúp đỡ, vô cùng cảm kích đối với Hùng gia mà chưa có cơ hội báo đáp. Nghe nói Hùng phu lang cố ý phái người tới để phát triển chuyện buôn bán, liền lập tức vỗ ngực cam đoan bảo vệ thật tốt.
Lý Tứ Phúc không gặp một chút trở ngại nào, mọi chuyện vô cùng thuận lợi mà phát triển lên. Sau đó hắn lại mở rộng cửa hàng đến tận mấy trấn vùng lân cận, sau đó là trấn bên cạnh trấn Lâm Trấn. Rất nhanh thanh danh liền vang nức gần xa.
Nhiều năm sau nữa hắn lại gặp Lưu Phát Tài và Lưu Dục, hai người kia từ xa xa nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, dường như không thể tin được. Bọn hắn cố ý tới bắt chuyện, thế nhưng đáng tiếc khi đó bên cạnh hắn đã có cận vệ, không phải ai cũng có thể tùy ý đến trước mặt được.
Sau này Lưu gia gửi thiếp mời đến, quản gia của hắn cảm thấy Lưu gia không đủ tư cách, từ chối gặp. Khi nghe quản gia báo lại, Lý Tứ Phúc cũng không nói gì. Thời gian hắn ở Lưu gia cũng chẳng mấy dễ chịu, phận làm nô tài vốn đã chẳng tốt, làm sai bị phạt đánh là chuyện thường xảy ra, nhưng đây khi Lưu Dục còn bé tinh nghịch phạm phải sai lầm tất cả đều đổ lên đầu hắn, cuối cùng người chịu roi lại là hắn.
Những chuyện này Lý Tứ Phúc cũng chẳng còn hận nữa, mỗi nô tài đều phải chịu vậy, không còn gì để nói. Nhưng cũng chẳng thể cảm kích ơn huệ, hắn chỉ coi đó thành một phần việc mà mình phải làm, sau này nghỉ làm, không có cảm kích cũng chẳng có gì thù hận.
Lưu gia thật sự giống như lời nói của lão già ở cửa thôn Hạnh Hoa kia, chẳng kiếm được cảm giác tồn tại trước mặt hắn nữa là muốn xách giày cho hắn.
Mà hắn phát triển tốt sự nghiệp ở phía nam này, được chia hoa hồng một nửa, đúng thật trở thành người trên bao người, giàu sang ngập trời.
—------
KẾT THÚC TOÀN VĂN