Cảm giác này khá là vi diệu, nếu như bây giờ cô là một con người mà được nhào nặn một con rái cá biển như vậy thì chắc chắn là cô sẽ cực kỳ phấn khích đến mức nổ tung.
Tiếc là, tự mình nhào mình, không có chút cảm giác vui vẻ gì, ngay cả cảm xúc mềm mại này cũng không làm cho cô có quá nhiều rung động trong biết còn bao lâu nữa trời mới sáng, Dư Huyễn Tình nhắm mắt lại tính ngủ tiếp, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nương ánh sao yếu ớt để quan sát xung quanh thêm một lần.
Lần này, cô không nhìn để tìm thứ gì đáng ngờ nữa mà nhìn về phía tảng khi cô đi ngủ thì cô đang ở phía nam của tảng băng, quay lưng về phía tảng băng.
Sau khi nheo mắt cẩn thận nhìn một hồi lâu, cô phát hiện mình đã quay đuôi về phía tảng băng, vừa mở mắt đã nhìn thấy đỉnh của tảng băng và khoảng cách hình như cách xa hơn rất nhiều lần.
Lúc đầu cô còn có thể nhìn thấy được hơn nữa tảng băng, vậy mà bây giờ chỉ còn nhìn thấy được cái đỉnh, hơn nữa còn bị lệch đi xa lắc xa lơ.
Nói cách khác, trong lúc cô đi ngủ, cô vẫn luôn trôi theo sóng biển.
Nếu như không phải cô bị giật mình tỉnh giấc thì không biết lúc trời sáng cô đã trôi lạc về nơi giác nhớ lại cảnh mấy ngày trước cô với mẹ qua đêm ở trong đàn rái cá biển, Dư Huyễn Tình chợt ngộ ra tại sao bọn chúng lại chọn chỗ có nhiều rong biển như vậy làm nơi sinh sống, và tại sao tất cả rái cá biển đều thích bị rong biển quấn người.
Hóa ra là để cố định thân thể để không bị trôi dạt đi.
Nhưng bây giờ ở vùng biển này không có rong biển, cũng không có cái gì để cố định thân thể.
Hoặc là cô không ngủ, hoặc là chỉ có thể chấp nhận hiện thực bèo dạt mây Huyễn Tình thở dài một hơi, lặn vào trong nước, nhìn về phía tảng băng, mất một hồi lâu cô mới có thể quay lại vị trí ban đầu.
Cô cũng không biết có đúng vị trí đó hay không, mà chỉ ước tính sơ dĩ cô đã không ăn được bao nhiêu, lại bơi hồi lâu khiến cô lại bắt đầu đói bụng.
Cô cố gắng quên đi cảm giác đói bụng, và tiếp tục đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Dư Huyễn Tình lại lặn xuống nước kiếm một hòn đá không lớn cũng chẳng nhỏ để đè lên bụng mình, làm xong mọi thứ mới nhắm mắt ngủ này rất ngắn, chẳng mấy chốc mà trời đã hửng sáng.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, Dư Huyễn Tình mơ mơ màng màng tỉnh giấc, đá còn đè trên người thành ra hơi nặng.
Sau khi vứt bỏ hòn đá, Dư Huyễn Tình quan sát vị trí của mình.
Cô đã bị lệch khỏi chỗ trước khi chìm vào giấc ngủ, như bị trôi theo dòng hải lưu.
Đáng tiếc là cô không hiểu biết gì về thế giới này: không biết tinh cầu này bao lớn, không biết đại dương này bao rộng, cũng không biết bây giờ là mùa nào, càng không biết gì về hướng dòng hải lưu.
Cho tới bây giờ, Dư Huyễn Tình chẳng thể biết là hiện tại bản thân đang ở thế giới nào, có phải là Trái Đất hay không, hay là một thế giới không xác định nào đó.
Cô cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của con người.
Trải qua mấy ngày liền quan sát, cô không phát hiện có máy bay trên bầu trời hay là thuyền trên biển, tất cả đều rất yên ả.
Hoặc có thể đây là một xã hội nguyên thủy, vẫn chưa có sự tồn tại của con người.
Rốt cuộc, Dư Huyễn Tình cũng không biết được là cô xuyên đến một xã hội nguyên thủy hay là xuyên thành động vật thì tệ Huyễn Tình không còn sức lực để thương tiếc, toàn bộ cảm giác của cô đã bị cơn đói lấn át, chỉ một lòng muốn tranh thủ thời gian lấp đầy cái bụng rỗng của mình.
Làm một động vật mỗi ngày chỉ biết ăn và ngủ, không cần làm việc cũng chẳng cần học tập, không phải chịu áp lực hay buồn phiền, mục tiêu rất đơn giản và rõ ràng.
Suy nghĩ như vậy một hồi, thật ra cô thấy khá là hài Huyễn Tình duy trì tâm trạng vui vẻ, tiếp tục hành trình kiếm ăn ngày mới của mình.
Tuy nhiên, tâm trạng tốt của cô không kéo dài được bao lâu.
Không ngờ nơi mà cô ở lại hôm qua cũng được coi là một địa điểm tốt.
Hôm nay cô bơi trong biển rất lâu mà không tìm được thứ gì thích hợp để bỏ vào đây là biển sâu, không phải biển cạn, mà độ sâu cô có thể lặn xuống có hạn, tối đa cũng không tới trăm mét.
Bây giờ cô cảm thấy mình sắp đạt tới cực hạn mà vẫn chưa nhìn thấy đáy, phía dưới là một mảnh tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đột nhiên xung quanh cô lại có rất nhiều cá bơi ra.
Bụng Dư Huyễn Tình đói đến mức choáng váng, nhìn thấy đàn cá này không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Khi một con cá bơi lướt qua cô, cô vội vàng nhào tới.
Con cá linh hoạt vẫy đuôi để tránh khỏi sự truy đuổi của cô.
Dư Huyễn Tình như một con ruồi không đầu, vội vàng đuổi theo đàn cá đang bơi, không ngừng há khả năng là do cơn đói làm cô đột phá tiềm năng nên thật sự bắt được một con.
Đó là một con cá có vảy màu bạc, dài bằng cánh tay, thân cá có một vài đốm lấm tấm.
Cô cũng không biết đây là loài cá gì chỉ biết cắn chặt con mồi, rồi vội vàng nổi lên mặt nước, sau đó không còn quan tâm gì hết mà dùng hai chân giữ chặt con cá rồi ngoạm một miếng to.
Lúc này mùi vị đã không còn quan trọng nữa, Dư Huyễn Tình ăn hết sạch con cá mà cũng không nếm ra được nó có vị nhổ ra nội tạng không thể ăn được, vẫn còn thòm thèm mà sờ bụng mình.
Thật ra làm động vật cũng có cái khó của nó..