Từ khi tiếp nhận thân phận của nguyên chủ, thành người ở Tu chân giới, mỗi ngày Thẩm Tu Viễn luôn tu luyện khắc khổ.
Ở trong 《 Tiên đạo chí tôn 》, đến cuối cùng nam chính sẽ có được tu vi Độ Kiếp Kỳ.
Nếu tu vi y thấp kém hơn đối phương quá nhiều, sẽ gây bất lợi cho nhiệm vụ hoàn thành cốt truyện kế tiếp.
Y giống như trời sinh thích hợp tu luyện, quá trình tương đối thuận lợi, cũng dần dần tìm được lạc thú trong đó.
Sáng sớm hôm nay, y đang nhắm mắt đả tọa, tùy ý linh khí du tẩu khắp linh mạch, cảm thụ những nhánh kinh mạch nhỏ không ngừng mở rộng dưới sự tẩy rửa của linh lực.
Nhưng an tĩnh tu luyện không được bao lâu, y lại đột nhiên mở mắt.
Bên ngoài có khách không mời mà đến.
Một tên đệ tử ăn mặc hoa lệ, cử chỉ hùng hổ mà đem theo kiếm, đột nhiên đá văng cửa viện, chửi ầm lên với Mạnh Quân: "Tiểu tạp chủng! Chính là ngươi hại chết rắn của lão tử?"
Lời còn chưa dứt, đã bị những cây gai kim loại dâng lên như trời long đất lở chắn lại.
Giản Vô Phương đột nhiên nhảy về phía sau một bước, khó khăn lắm né qua bụi gai suýt xuyên qua lòng bàn chân, tức giận đến mức vừa mắng chửi vừa dậm chân.
Linh khí của Mạnh Quân đều không phải được cấp từ Vô Vi phong, mà là của Thanh Long nhất tộc tổ truyền.
Nếu không có con át chủ bài nào, hắn cũng không thể chịu đựng được sự bóc lột cùng với tra tấn của nguyên chủ và đông đảo pháo hôi để đến cuối cùng đoạt được thiên địa cộng chủ.
Tranh thủ lúc đối phương ngây người tạo ra sơ hở, Mạnh Quân khiển trách: "Vì sao ngươi lại nhắm vào Vô Vi phong?"
Giản Vô Phương soi xét Mạnh Quân cẩn thận, liệu định được tu vi đối phương không bằng mình, tròng mắt chuyển động, trên mặt gợi lên nụ cười không có ý tốt: "Tạp chủng huyết mạch cấp thấp như ngươi, cũng xứng hỏi cái vấn đề này? Đồ tốt khắp trời đất trên đại lục này, đều là của người huyết mạch cao đẳng.
Việc các ngươi chỉ cần làm, chính là thu thập tài nguyên cho chúng ta.
Chia cho các ngươi chút tài nguyên đáng thương này đó là để các ngươi tồn tại, các ngươi không nên có bất kì ý tưởng không an phận nào.
Ngay cả việc tham gia đấu bán kết, càng là nghĩ cũng không cần nghĩ."
Thẩm Tu Viễn nghe vậy, ngừng tu luyện rồi đi ra khỏi phòng trong, nhưng vẫn chưa ra cửa quấy rầy cuộc đối thoại của hai người kia.
Tên Giản Vô Phương này nói chuyện quá mức dõng dạc, làm y cảm thấy ghê tởm hết sức.
Cái việc mà huyết mạch cấp thấp chỉ cần làm, chính là thu thập tài nguyên cho huyết mạch cao đẳng?
Mạnh Quân đang đứng ở trước cửa, cách Thẩm Tu Viễn một cánh cửa gỗ mỏng.
Thẩm Tu Viễn có thể nghe được tiếng hít thở không đều đều của đối phương, xem ra cũng là bị làm cho tức rồi.
Nhưng Mạnh Quân kiềm chế rất tốt, lại có thể ẩn nhẫn, nếu các tiểu đệ pháo hôi của y ở đây, khẳng định đã sớm không màng chênh lệch tu vi, đấu võ cùng Giản Vô Phương, cuối cùng thua thực thảm.
Giản Vô Phương càng nói càng hăng, thậm chí kích động mà vòng qua bụi gai mà đi về phía trước vài bước, cười gian nói: "Vốn định giữ một gian phòng cho các ngươi, nhưng các ngươi dám đắc tội lão tử, đêm nay cái gian phòng này cũng không cần ở."
Lời còn chưa dứt, hắn giơ lên bàn tay phải, linh lực kim sắc ẩn ẩn hóa thành hình dạng một con cổ điêu, hướng căn phòng rách nát hai người cư trú mà phá.
Thẩm Tu Viễn cảm thấy linh lực nóng bức dao động trong không khí, thầm cảm thấy không ổn.
Y cũng không nhớ rõ có tình tiết này trong nguyên tác, liền không có cách nào phán định nam chính có thể rơi vào nguy hiểm hay không.
Bởi vì hiệu ứng bươm bướm y mang đến, biến cố đổi thay, nam chính cũng không nhất định thật sự giống như nguyên tác viết bách chiến bách thắng.
Chỉ bằng hiểu biết của y đối với hệ thống phân cấp của thế giới này, thực lực của Mạnh Quân so với Giản Vô Phương kém hơn ba phần.
Đối với nhiều người, đó chính là muốn ba phần mạng.
Loan Tứ Duy lúc trước cho rằng Mạnh Quân là Trúc Cơ cấp năm, chính hắn là Trúc Cơ cấp tám, cho nên mới không hề cố kỵ gì mà khiêu chiến đối phương, lại không nghĩ rằng sẽ bị Mạnh Quân đã không phải là Trúc Cơ cấp năm phản lại.
Nhưng mà lần này, sự chênh lệch giữa Mạnh Quân và Giản Vô Phương, thật sự là ba phần.
Y không hề chần chờ, linh lực tụ lại ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng dán ở trên cửa.
Một cổ linh lực nhu hòa dọc theo ngực Mạnh Quân truyền qua, làm uy lực chưởng phong hắn chém ra nháy mắt tăng nhiều.
Ánh vàng chói lóa, thực nhanh vượt qua ánh sáng linh lực của Giản Vô Phương.
Mặt Giản Vô Phương đầy vẻ không thể tin được, như là thấy thứ gì cực kỳ quái dị.
Ở trong mắt hắn, thứ giống như ba xà trong tay Mạnh Quân rướn cổ lên, quấn lấy hư ảnh cổ điêu của hắn, sau đó há to mồm ra, một ngụm nuốt xuống cổ điêu!
Một tiếng oanh vang lên, tường viện rơi xuống như ngọn núi sụp đổ.
Mà căn nhà tranh bên Mạnh Quân vốn nên dễ đổ hơn, lúc này lại bình yên vô sự.
Hư ảnh ba xà phun ra một quả cầu sáng, giống như đạn pháo hướng thẳng đến Giản Vô Phương mà đi.
Ngực hắn trúng một chưởng này, lảo đảo phun ra hai ngụm máu tươi, lăn đến ngay tường viện chưa hoàn toàn sập.
Tường viện kia sau khi chịu một lực mạnh, lại tiếp tục sập, chôn hắn ở dưới.
Mạnh Quân tiến lên hai bước, để cửa mở, sắc mặt đen lại mà nhìn nhìn bàn tay mình.
Hắn vốn không nghĩ tới việc đánh đối phương bay khỏi phòng .
Tại sâu dưới sân phòng này có chôn trung phẩm linh khí trân quý "Trói buộc" ().
Ban đầu hắn tính toán không màng chênh lệch tu vi, mạnh mẽ tiếp một chưởng này của Giản Vô Phương, dụ đối phương đang ngạo mạn vì thắng lợi tiến lên phía trước, cho đến khi bước vào phạm vi "Trói buộc" bao trùm.
(): Trong QT là "Mà trói", trong bản gốc là "地缚", tạm dịch là "Mặt đất ràng buộc".
Đến lúc đó, trong nháy mắt đối phương liền sẽ bị kéo vào sâu trong đất, chỉ lộ ra đầu ở trên, mặc người xâu xé.
Vào thời điểm đột nhiên một cỗ linh lực nhu hòa cách ván cửa truyền đến ngực, Mạnh Quân có vài phần kinh ngạc.
Thẩm Tu Viễn lại muốn làm cái gì?
Nhưng cổ linh lực này vô cùng ôn nhu, không chứa địch ý, ngược lại như là muốn trợ giúp hắn.
Vì thế hắn tương kế tựu kế, không có lãng phí linh khí tổ truyền, cũng không có liều mạng bản thân bị thương do đón đỡ một chưởng của Giản Vô Phương, mà sử dụng linh lực của Thẩm Tu Viễn.
Mạnh Quân nhíu mày lại, lại nhìn về phía bàn tay mình vừa rồi dùng linh lực.
Ấy vậy mà cảm giác cổ linh lực này mang đến, làm hắn nhớ tới khi trước ở Tố Vấn đường, tiểu sư muội giúp hắn khai thông linh mạch.
Chẳng lẽ linh lực của huyết mạch thủy tộc, đều nhu hòa như vậy sao?
【Giá trị thù hận của nam chính -, giá trị thù hận hiện tại: 】
Thẩm Tu Viễn đẩy cửa ra, hệ thống trong đầu lại bắt đầu vui sướng hò reo tích tích: 【 Kiểm tra và đo lường việc ký chủ cứu viện nam chính rồi bị nam chính phát hiện, thuộc về hành vi OOC cấp trung, thỉnh ký chủ ở trong vòng một phút......】
Thẩm Tu Viễn đánh gãy lời hệ thống: 【 Không cần nói tiếp, ta biết.
】
Y xa xa nhìn Giản Vô Phương bị đè ở dưới đống gạch đá, gạch ngói.
Lần này, đối phương có vẻ đã phế rồi, đoạn gân gãy xương, trên cơ bản đã cáo biệt trận đấu bán kết, giờ đang trừng mắt đầy thù hận với y, miệng thì chửi bậy: "Tiểu tạp chủng Vô Vi phong, chờ lão tử đây, lão tử muốn các ngươi bồi thường linh xà, linh thạch!"
Vẻ mặt Thẩm Tu Viễn như đang xem một tên ngốc.
Tên này hãm hại bọn họ, bọn họ phản kích, chẳng lẽ còn phải bồi thường hắn?
Y ho nhẹ một tiếng, triệu ra Cốt roi, định đi lên phía trước, kiêu ngạo mà dùng tay cầm cốt roi nhấc cằm kẻ địch, lại nói thêm hai câu tàn nhẫn củng cố một chút hình tượng.
Ai ngờ Mạnh Quân đứng ở bên người y vươn tay trái, như có như không dừng y lại: "Sư huynh, có lời gì muốn nói, liền đứng ở chỗ này nói."
Hắn vốn có thể thần không biết quỷ không hay mà dùng "Trói buộc" diệt trừ Thẩm Tu Viễn, nhưng có lẽ là muốn nghe nguyên nhân Thẩm Tu Viễn làm như vậy, ma xui quỷ khiến hắn ngăn cản đối phương.
Thẩm Tu Viễn thầm nghĩ, nam chính hẳn đang đợi y giải thích.
Bị linh lực y tấn công đến mức hộc máu pháo hôi kia cũng dùng tất cả thù hận chờ đợi hiểu rõ lý do thua.
Thẩm Tu Viễn đề cao âm giọng, đầy khí phách mà nói: "Lúc trước khi cướp đoạt vật phẩm nhiệm vụ của Vô Vi phong, ngươi có tưởng tượng qua sẽ có ngày hôm nay? Dám động người Vô Vi phong sẽ phải trả giá đại giới.
Hôm nay khiến cho ngươi nhớ kỹ, Vô Vi phong không phải dễ dàng bị coi thường."
Nguyên chủ cực giữ gìn mặt mũi đại sư huynh, cho dù trời sinh tính cách ác độc, trước mặt người ngoài cũng giả vờ được là một vị đủ tư cách làm sư huynh.
Dưới tình huống giá trị thù hận của nam chính được hạ thấp, hạn chế OOC của hệ thống sẽ thoải mái hơn, "Thẩm Tu Viễn"thực hiện hứa hẹn với tiểu đệ mà đối phó pháo hôi, báo thù cho tiểu đệ, hẳn là phù hợp tình cách này.
Với khuôn mặt tuấn tú, Thẩm Tu Viễn thả ra vài lời tàn nhẫn lạnh như băng.
Y chơi đùa với cốt roi trong tay thành một chuỗi khớp xương rũ xuống, dưới ánh mặt trời chói mắt, trông ưu nhã lại tàn nhẫn.
Mạnh Quân nhìn Thẩm Tu Viễn, thế nhưng cảm thấy bản thân một lần nữa hiểu biết thêm vị đại sư huynh này.
Thẩm Tu Viễn cứ việc ở Vô Vi phong ác độc tàn khốc, nhưng mà ở trước mặt người Càn Khôn Phong, thế nhưng rõ ràng sẽ che chở đệ tử Vô Vi phong.
Hắn không ngừng nhăn mày lại.
Chẳng lẽ, giống như ví dụ Địa Sát phong mà tiểu sư muội đưa ra hôm lần đầu gặp,......!Thẩm Tu Viễn chế tạo khốn cảnh cho hắn, mục đích là để mài giũa hắn?
【Nhận thức của nam chính với ngài lại phát sinh thay đổi lần nữa, độ phức tạp hình tượng của ký chủ +.
Bởi vì ký chủ giải thích hợp lý, giá trị thù hận của nam chính -, giá trị thù hận hiện tại: 】
Ánh mắt Giản Vô Phương ngưng lại trên cốt roi kia, đồng tử co chặt, hàm răng cắn đến rung khanh khách.
Hắn nhớ rồi, đã nhớ ra rồi! Mấy ngày trước thời điểm hắn đang làm nhiệm vụ, đoạt vật phẩm từ trong tay một đám người, trong đó có hai cái tiểu tạp chủng có vũ khí cũng là cốt roi.
Nói như vậy, Thẩm Tu Viễn đột nhiên ra tay, là tới báo thù cho đồng môn!
Trách không được!
Hắn nghe nói từ trước quan hệ Thẩm Tu Viễn và Mạnh Quân mục nát, cho rằng đối phương sẽ không quản sống chết Mạnh Quân, liền làm lơ chênh lệch tu vi giữa hắn với Thẩm Tu Viễn, ngang nhiên ra tay, không nghĩ tới vậy mà báo ứng ở chỗ này!
Thẩm Tu Viễn cười lạnh nói: "Vừa đúng lúc, ngươi cũng không cần tham gia đấu bán kết.
Danh ngạch không thuộc về ngươi, chung quy sẽ phải trả lại thôi."
Sau khi y trở về phòng tiếp tục tu luyện, Mạnh Quân lặng lẽ triệt "Trói buộc", không nói một lời đi đến phòng bếp, dựa theo lời "Cố Dao" dặn dò mà nấu dược, căn bản không quản Giản Vô Phương đang trọng thương.
Giản Vô Phương bị tường viện sập đổ ép xuống nửa ngày, tức muốn hộc máu.
Thẳng đến khi mặt trời xuống núi, người Càn Khôn Phong tu luyện về, mới đào hắn ra từ dưới tường viện, đưa về Càn Khôn Phong.
Trước khi đi, hắn than thở khóc lóc mà nắm tay Giản Vô Xương, khẩn cầu nói: "Đại sư huynh, ngươi nhất định phải thay ta báo thù!"
Giản Vô Xương trầm giọng nói: "Yên tâm." Đáy mắt hiện lên một tia thô bạo.
Hắn không hy vọng tu sĩ huyết mạch cấp thấp trở thành đệ tử nội môn.
Huyết mạch cấp thấp mà trà trộn vào nội môn, chỉ sẽ biết làm ô nhiễm chủ phong Thiên Linh Sơn!
Tin tức Giản Vô Phương đả thương người không thành bị phản lại rồi bị đưa về Càn Khôn Phong, được đông đảo đệ tử huyết mạch cấp thấp cùng huyết mạch trung đẳng bàn tán, càng ngày càng được lan truyền rộng rãi, rất nhanh tất cả đều biết.
Hai người Chu Tam Ngôn cùng Loan Tứ Duy đang chuẩn bị tiếp nhiệm vụ bỗng xoay mặt nhìn nhau, cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nhiệt tình tràn ngập cả người.
Đại sư huynh thật sự thay bọn họ báo thù!
Chờ nghe được Thẩm Tu Viễn lên tiếng "Dám động người Vô Vi phong sẽ phải trả giá đại giới", hai người càng thấy cảm động đến thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.
Hơn nữa còn thầm hạ quyết tâm, sau này khi đối mặt người Càn Khôn Phong, nhất định phải đứng dậy đấu tranh, quyết không để Vô Vi phong mất mặt!
Ngay cả rất nhiều sư đệ sư muội, cũng đều nghĩ như vậy..