Mạnh Quân thấy y chần chờ, nhàn nhạt cười: "Cá nướng thì sao?"
Bên cạnh là vách đá gần như thẳng đứng cùng thạch đá quái dị lởm chởm, xa xa là ngọn núi xám nhạt, hợp lại ở một tầng sương xanh nhạt.
Thời điểm Mạnh Quân cười lên thật tươi sáng, giống như ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.
"Thẩm Mạn Mạn" lộ ra chiêu bài mỉm cười đáng yêu của tiểu sư đệ: "Mạnh sư huynh, đệ tới giúp huynh."
Cuối cùng y chẳng những khiến người bệnh phải lao động, y còn chỉ có thể ở một bên sống chết mặc bay.
Nhưng y thật sự không có thiên phú bắt cá, khi nãy đứng ở trên tảng đá đã dẫm một chân vào khoảng không, suýt chút nữa rơi vào hồ nước.
Cũng may Mạnh Quân tay mắt lanh lẹ, lập tức kéo y tới: "Vẫn nên để ta làm đi."
Vì thế y mặt đầy ủy khuất đứng ở một bên, làm cho chính mình chú trừ thủy cùng với chú tránh thủy, thật cẩn thận hỏi: "Mạnh sư huynh, đệ giúp huynh...xử lý cá?"
Mạnh Quân gật gật đầu.
Hai người xử lý kĩ bụng cá vẩy cá, cùng nhau dựng lên một cái giá nướng đơn giản.
Mầm lửa trên củi gỗ cháy lên, phát ra tiếng tắc tắc.
Mạnh Quân cầm cá để trên giá nướng, đưa con cá nướng chín đầu tiên cho y.
Y mắt sáng lấp lánh mà duỗi tay tiếp nhận, cắn một ngụm.
Nên nói không hổ là nam chính sao! Đúng như mong đợi với một người có thiên phú nấu dược, cá nướng cũng ăn ngon như vậy, nói không chừng trình độ nấu canh cá còn cao hơn......
Thôi, y vẫn nên nhanh chóng làm nhiệm vụ đi.
Chỉ cần cốt truyện Bạch Lộ thành chưa đi xong, trên đầu y vĩnh viễn treo bốn chữ to đùng "Cảnh cáo canh cá", y mãi mãi sẽ không dám nếm thử canh cá nam chính nấu!
Thẩm Tu Viễn cầm cá nướng nhìn quanh bốn phía, nghiêm túc nhớ lại địa điểm tàn hồn Thanh Long được phát hiện trong nguyên tác.
Nhưng vùng đất xung quanh bằng phẳng, nơi ánh mắt quét qua chỉ toàn vách đá bóng loáng, không có bất kì dấu vết đào bới nào.
"Sơn động" nguyên tác đề cập tới rốt cuộc ở nơi nào?
Y nhíu mày cố gắng nhớ lại, sắc mặt có vài phần khó hiểu.
Mạnh Quân có chút tò mò, nhìn theo tầm mắt y, mới đầu vẫn chưa phát hiện cái gì dị thường, nhưng cẩn thận quan sát qua, thần sắc hắn nghiêm nghị hơn, nói với Thẩm Tu Viễn: " Trên vách đá có dấu chân."
Không cần nhiều lời, chỉ mấy chữ này, Thẩm Tu Viễn ngay lập tức sáng tỏ.
Y ngẩng đầu, chỉ thấy chỗ cao ước chừng ba bốn tầng lầu, có một vết dấu chân nhạt khắc ở trên vách đá.
Nếu không phải trước đó y có tâm muốn tìm kiếm, lại quan sát cẩn thận, chắc chắn sẽ không phát hiện được.
Mà ở sau dấu chân, có một khe đá hẹp hẹp, chỉ đủ rộng cho một người trưởng thành ra vào.
Chỗ hở của khe đá thật xảo diệu, giống như cùng vách núi hòa hợp thành một thể, chỉ có người đứng ở phía dưới một góc đặc thù nào đó mới có thể nhìn đến dấu vết khe đá.
Sau khi biết có dấu chân tồn tại, nhìn xuống chút nữa là có thể phát hiện ở mấy khối nham thạch, hơi hơi nhô lên ước chừng có thể leo lên.
Y cùng Mạnh Quân không tiếng động liếc nhau, trong lòng biết đối phương đều đã nhận ra dị thường.
Mạnh Quân nói: "Ta đi lên nhìn xem."
Thẩm Tu Viễn gật gật đầu: "Mạnh sư huynh, cẩn thận một chút!"
Nhìn xem, đây là cơ duyên của nam chính! Không chỉ mỗi nam chính phát hiện mà còn chỉ có thể cho một người tiến vào, y sẽ không quấy rầy quá trình nam chính đạt được tàn hồn Thanh Long!
Mạnh Quân dọc theo dấu vết người đi trước lưu lại bước lên vách đá, đi vào chỗ khe đá.
Khe đá rất hẹp, bên trong cũng không nhìn thấy bóng dáng người nào.
Lại đi vào sâu bên trong, hắn kinh ngạc phát hiện, nham thạch thế mà lại bị một người cố chấp đào thành một cái cầu thang hướng về phía trước.
Vận mệnh chú định, phảng phất có một cổ năng lượng thần bí hấp dẫn hắn dọc theo cầu thang đi về phía trước.
Cầu thang rất dài, Mạnh Quân bước lên bậc thang.
Đường xá lởm chởm đá, giới hạn trong độ cứng của nham thạch, nơi này lại vừa thấp vừa hẹp, khom lưng mới có thể chui qua, càng đến phía sau, cầu thang càng được làm qua loa, nói vậy thể lực đào cầu thang đã hao tổn hết, không có tinh lực để tiếp tục.
Hắn đi thật lâu, mới tới được cuối cầu thang.
Nơi này đã cách rất gần đỉnh núi, trên vách đá đầy rẫy vết cào móng hỗn loạn.
Xem ra người nọ đào đến nơi đây, cuối cùng kiệt sức, không thể thoát khỏi.
Trăm năm qua đi, dù xác chỉ còn là xương đều sẽ bị phong hoá, không có lưu lại bất luận tung tích gì.
Nhưng mà......
Cổ năng lực hấp dẫn hắn còn ở nơi này, hơn nữa càng thêm cấp bách với nôn nóng, giống như tiếng kêu gọi từ sâu trong huyết mạch.
Mạnh Quân cẩn thận tìm tòi, cuối cùng ánh mắt ngưng lại, khom lưng nhặt lên một thứ từ thềm đá.
Kẽ hở có một mảnh vảy rồng.
Là vảy màu trắng duy nhất trên người tộc Thanh Long, vảy ngược của rồng.
Đối với Thanh Long nhất tộc, vảy ngược là thứ trân quý nhất, cũng như lông đuôi Cổ Điêu, giáp bối Huyền Vũ, không dễ dàng bị bóc ra.
Khi Thanh Long nhất tộc hóa thành hình người, vảy ngược liền biến thành một nốt ruồi nhợt nhạt dưới cổ.
Ở ngưỡng cửa tử, có một vài tộc nhân sẽ dùng vảy ngược lưu lại tin tức.
Gần như trong khoảnh khắc, hồi ức như thủy triều dũng mãnh chảy vào trong đầu hắn.
Vảy ngược của Thanh Long bị người có huyết mạch tương đồng đụng vào, đánh thức tàn hồn Thanh Long ngủ say bên trong.
"Ta lấy tu vi Kim Đan kỳ tham dự cuộc chiến tranh giành người thủ hộ thiên địa, Thiên Linh Sơn là chiến trường cuối cùng." Một cái thanh âm già nua vang lên, "Ta từ chiến trương rơi xuống vách núi, tuy rằng không chết trong nạn lớn, nhưng hết cách quay về chủ phong."
Lúc ấy không có hậu nhân từ bên ngoài đào hướng dưới vực sâu để khai thông đường nhỏ đi hái thuốc.
Vị Kim Đan tu sĩ này muốn đào vách tường trong núi, xây dựng một cái cầu thang để trở về chủ phong, nhưng chung quy lại thất bại trong gang tấc.
"Rất lâu rồi không có tộc nhân Thanh Long tới xem ta.
Trận chiến ấy, có phải chúng ta đã thua?"
Mạnh Quân chần chờ một chút, nhưng cũng không muốn lừa dối đối phương: "Đúng vậy."
"Ha ha ha, ta biết ngay! Nếu là chúng ta thắng, trăm năm sau làm sao không có một tộc nhân Thanh Long nào tìm được ta!" Thanh âm của lão giả trở nên chua xót, "Dù tu vi của ngươi được như này, ở đại chiến năm đó cũng coi như vô dụng.
Không nghĩ tới Thanh Long nhất tộc chúng ta thế mà lưu lạc đến tận đây!"
Tu vi đạt tới Kim Đan kỳ mới xem như người tu chân thực sự.
Mà hiện tại Mạnh Quân chỉ tới Trúc Cơ cấp chín, cũng không quái lạ khi lão giả chướng mắt.
"Tiểu bằng hữu, nếu ta không đoán sai, ngươi là bị người đơn linh căn hệ lôi đánh rơi xuống vách núi đi.
Tu vi của ngươi không đủ, không thể hóa giải thương thế trong cơ thể.
Ta chỉ còn tàn hồn, ngao du với đất trời cũng không có gì thú vị, không bằng chúng ta làm một cái giao dịch đi."
"Ta giúp ngươi hóa giải linh lực hệ lôi trong cơ thể, ngươi tiếp nhận tu vi còn sót lại của ta, hoàn thành di chí của ta......" Thanh âm già nua trở nên tàn nhẫn, "Thay ta báo thù, thay Thanh Long nhất tộc báo thù, hung hăng kéo Huyền Vũ nhất tộc từ vị trí người thủ hộ thiên địa xuống.
Ngươi có nguyện ý hay không?"
Mạnh Quân thấp giọng nói: "Này cũng là điều tộc trưởng luôn dạy dỗ ta.
Những tháng ngày qua ta ở Linh Sơn học nghệ, đúng là vì báo thù."
"Tốt, tốt, tốt!"
Theo ba cái chữ tốt, một cổ khói nhẹ chui ra từ vảy ngược, thấm vào vết thương của Mạnh Quân.
"Sau hóa giải nội thương, tu vi dư lại của ta vẫn ở Kim Đan kỳ như cũ, ngươi không có cách nào hấp thu ngay lập tức." Tàn hồn kia nói: "Nhưng linh lực của ta sẽ lưu tại trong khí hải của ngươi, ngươi cứ thong thả hấp thu nó, sau này tu luyện sẽ làm ít lợi to."
Lời còn chưa dứt, Mạnh Quân liền cảm thấy chỗ vết thương ấm lên, linh lực hệ lôi vốn dĩ đang đan xen ngang dọc được hòa tan ra.
Hóa giải nội thương cùng tiếp nhận linh lực đều là quá trình vừa nghiêm túc vừa nhạt nhẽo, hắn cần phải đem linh lực tàn hồn truyền đến kéo tơ lột kén, rải rác đến trong linh mạch mình, lại ở trong khí hải tạo nên một nơi để đặt linh lực còn dư vào.
Dần dần, linh lực lão giả truyền đến quay tròn kết thành một viên hạch nhỏ, nhìn giống như Kim Đan.
Mạnh Quân ở trong vách đá chịu đựng sự dày vò, Thẩm Tu Viễn ở dưới vách đá chậm rì rì ăn cá nướng.
Hương vị cá nướng rất ngon.
Tiếc nuối duy nhất chính là nếu như nam chính có thể nướng nhiều hơn chút thì tốt rồi.
Kỳ quái chính là, sau khi mấy con cá đã vào trong bụng, y thế mà lại cảm thấy chính mình ẩn ẩn có dấu hiệu lên Trúc Cơ.
Mở ra giao diện của hệ thống, ngay cả áo choàng đại sư huynh đặt ở ô đựng đồ cũng thăng cấp tới Dung Hợp kỳ rồi.
Nhưng theo như lời hệ thống, áo choàng thần y trong thủy phủ lại không có dấu hiệu thăng cấp.
Đến tột cùng là cái duyên cớ gì đây?
Ở sơn động giản đơn sâu trong khe đá, tàn hồn đột nhiên hỏi: "Ngoại trừ ngươi, bên ngoài nơi này còn có người nào sao?"
Mạnh Quân mở to mắt: "Là tiểu sư đệ của ta."
Thanh âm già nua mang theo sự nham hiểm: "Ta chỉ là một sợi tàn hồn, không có thân thể, không thể tự do khống chế linh lực giống như khi còn sống.
Thiên phú của hắn rất tốt, trong quá trình ta truyền tống linh lực bị hắn hấp thu một phần.
Nếu ngươi muốn lấy lại một phần linh lực này, liền đi xuống giết hắn, ta còn kịp truyền tống phần linh lực đó cho ngươi một lần nữa."
Mạnh Quân lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: "Không cần."
Tiểu sư đệ giúp hắn rất nhiều.
Nếu không có tiểu sư đệ, hắn cũng sẽ không phát hiện khe đá nhanh như vậy, tìm được tàn hồn Thanh Long bên trong.
Tiểu sư đệ có ân với hắn, hắn không thể lấy oán trả ơn.
Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa khai thông linh lực trong cơ thể.
Tàn hồn cười lạnh một tiếng, linh lực cuồn cuộn không ngừng hướng đến khí hải của Mạnh Quân mà tụ lại.
Rồi sau đó, một cái thở dài truyền đến từ đất trời: "Một khi đã như vậy, ta sẽ giao linh lực cuối cùng trong Kim Đan cho ngươi, bổ túc sự thiếu hụt của ngươi.
Chỉ là nếu như vậy, đầu tiên ngươi cần phải luyện hóa phần linh lực có tàn hồn của ta, mới có thể rời đi nơi dưới vách đá.
Ta ở chỗ này đợi đã lâu, phiến vách đá này cũng có linh tính, không muốn thả ta đi......"
Mạnh Quân nhàn nhạt gật đầu.
Đấu bán kết là năm ngày sau.
Hắn cần thiết trong vòng năm ngày hoàn toàn luyện hóa phần linh lực cuối cùng tàn hồn giao cho hắn, mới có thể rời đi nơi dưới vách đá, quay về đấu bán kết.
Khi hắn gật đầu, trong cái chớp mắt, trong sơn động chói lóa ánh sáng.
Tàn hồn bám vào vảy ngược Thanh Long lặng yên không một tiếng động mà vỡ vụn Kim Đan của mình.
Thẩm Tu Viễn đứng ở dưới vách, cũng cảm nhận được linh lực dao động kịch liệt trong không khí.
Nhưng cổ linh lực này cũng không nhu hòa, ngược lại ẩn ẩn mang theo cuồng bạo tức giận, lạnh băng cường ngạnh, dường như không muốn để y sử dụng.
Áo choàng "Thẩm Mạn Mạn" nhảy lên Trúc Cơ.
Ngay cả áo choàng đại sư huynh trong ô đựng đồ, tu vi cũng không ngừng dâng lên, Dung Hợp cấp một, cấp hai, cấp ba......!Cuối cùng tăng tới tầm Dung Hợp kỳ cấp sáu, cấp bảy.
Ngay cả có được kết quả như vậy, trong lòng y vẫn biết việc tu vi nhanh chóng tăng lên vô cùng phù phiếm, rất dễ trở thành Loan Tứ Duy thứ hai chỉ có tu vi mà không có kinh nghiệm thực chiến đối ứng, liều mạng áp chế tốc độ thăng cấp mới có được.
Tàn hồn tức giận Thẩm Tu Viễn không phải là huyết mạch Thanh Long lại hấp thụ tu vi của mình, biến đổi cách thức mà đánh sâu vào linh mạch y, làm vậy tựa như mưa rền gió dữ, phải trừng phạt y mới chịu bỏ qua.
Thẩm Tu Viễn cảm nhận được sự ác ý này, không tự giác mà nhăn mày lại, lại có vài phần lo lắng Mạnh Quân.
Nam chính đâu?
Tại sao lại có linh lực khuếch tán đến dưới vực sâu? Chẳng lẽ việc truyền linh lực xuất hiện vấn đề gì sao?
Nếu thật sự không được, y liền đi lên xem tình huống.
Nếu là sơn động như nguyên tác nói, xem ra sâu bên trong còn có không gian, nói không chừng có thể cất chứa đến dưới hai người.
Y hướng vách đá rồi đi vài bước, linh mạch lại bởi vì tự động hấp thu quá nhiều linh lực, truyền đến một cơn đau nhức.
Tu vi của cái áo choàng phụ này còn thấp, thật sự yếu ớt, khó đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau.
Chỗ ngay phía sau vừa đúng lúc là đống lửa chưa hoàn toàn tắt.
"Coi chừng!"
Theo một tia linh lực cuối cùng của tàn hồn Thanh Long hoàn toàn tiêu tán, Mạnh Quân phi thân xuống từ khe đá, thấy một màn như vậy, buột miệng thốt ra..