Đám người Giản Vô Xương ở trên vách núi chờ đợi khổ sở, thẳng đến khi mặt trời sắp xuống núi.
Trong thời gian đó, bọn họ lục tục đào thải rất nhiều những đệ tử khác, lại trước sau không thấy bóng dáng hai người Mạnh Quân.
"Bọn họ đến tột cùng có thu được tin tức không?" Giản Vô Xương chất vấn đệ tử Càn Khôn Phong, "Các ngươi có đem tin tức truyền tới lỗ tai mọi người không hả?"
"Truyền, truyền tới." Đệ tử bị hỏi đến lau mồ hôi trên mặt, ngập ngừng nói, "Nhưng mà đại sư huynh, sau khi ta truyền tin tức lén đi theo sau người nào đó, nghe bọn hắn nghị luận nói khẳng định có trá (), không muốn lại đây.
Nói không chừng người Vô Vi phong cũng......"
(): lừa dối, giả dối
Giản Vô Xương không kiên nhẫn nói: "Không có khả năng, lại đi ra ngoài tìm!"
Bọn họ dùng pháp khí ẩn nấp thân hình.
Đệ tử kia đi rồi, Giản Vô Xương đi qua đi lại ở sau pháp khí, sinh ra nghi hoặc với phán đoán lúc trước của mình.
Hai cái tiểu tạp chủng kia không phải muốn trở thành đệ tử nội môn sao? Chẳng lẽ bọn họ chủ động nhận thua, tính toán từ bỏ cơ hội này?
Con ngươi Giản Vô Xương hiện lên một mạt tàn khốc.
Nếu như sau lúc màn đêm buông xuống, hai người này đều không xuất hiện, chính là kế hoạch sắp đặt mồi của hắn thất bại.
Thế nhưng cũng không sao cả, chờ đến trước khi đấu bán kết kết thúc, tất nhiên hắn sẽ diệt trừ hai người đã từng chạy thoát từ trong tay hắn.
Việc này liên quan đến vinh dự bách chiến bách thắng của hắn cùng với thể diện của Càn Khôn phong, hắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
"Tới, tới rồi!" Đệ tử vừa rồi bị phái ra đi lặng yên không một tiếng động mà chạy trở về, nhỏ giọng nói với Giản Vô Xương "Bọn họ hướng bên này!"
Giản Vô Xương làm cái hành động bảo mọi người im lặng.
Tên đệ tử thổ linh căn kia hôm nay dùng quá nhiều linh lực, thể lực đã có chút hết chống đỡ nổi.
Hắn có chút không tình nguyện, nhưng vẫn vô cùng nghe lời mà đứng lên như cũ, ánh mắt nhắm ngay hoa Thất Bảo Lưu Li, ngón tay niết quyết, làm tốt chuẩn bị sử dụng "Sụp xuống" nơi gần hoa Thất Bảo Lưu Li.
Hoàng hôn xuống, hai người hướng về vách đá mà đến.
Một người tuấn tú sạch sẽ, còn một người khác cao quý lãnh diễm.
Nhưng này quan hệ của hai người cũng không giống như hòa hợp, đến gần xem, có vẻ một cuộc cãi nhau kịch liệt đã nổ ra.
"Đại sư huynh, ta nói không cần đi!" Mạnh Quân cường điệu nói.
Thẩm Tu Viễn không kiên nhẫn nói: "Đây là cơ hội cuối cùng trở thành đệ tử nội môn, ngươi quản có trá hay không làm gì?" Lời còn chưa dứt, cốt roi ra tay, đánh úp tới Mạnh Quân, lại bị đối phương nhanh như sét đánh không kịp che tai bắt được đỉnh, dùng sức túm một cái, hủy đi một cái khớp xương.
"Hiện tại tu vi chúng ta chỉ kém một cấp, ngươi cho rằng có thể giáo huấn ta giống như trước?" Mạnh Quân tùy tay vứt bỏ khớp xương, cười lạnh nói, "Nếu không phải thành viên cùng tổ không thể công kích lẫn nhau, người thứ nhất ta đào thải chính là ngươi!"
Hai người hét sức cẩn thận, cũng không thực sự đánh với nhau, cũng không có làm chấp pháp trưởng lão để ý để lấy lý do "thành viên cùng tổ công kích lẫn nhau" đào thải cả hai người.
Người Càn Khôn Phong thấy thế, đối với việc hai người không có phát hiện nơi này có bẫy rập càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.
Đồng thời, biết được nguyên nhân hai người khi có được tin tức không có ngay lập tức tới vách đá, ở trong lòng bọn họ cũng có lời giải thích hợp lý.
Đơn giản là Mạnh Quân cẩn thận ổn trọng, mà Thẩm Tu Viễn tham công liều lĩnh, ý kiến bất hòa nên dẫn tới việc chậm chạp tới muộn.
Thẩm Tu Viễn cùng Mạnh Quân nói không thông, dứt khoát nhảy về phía trước, dẫm cái khớp xương kia, quay đầu lại trào phúng nói: "Đa tạ, tên thứ nhất ta muốn đào thải, cũng là ngươi.
Do chính ngươi sợ đầu sợ đuôi, không dám tới hái hoa Thất Bảo Lưu Li, cũng không cần làm chậm trễ người khác."
Bị người khác công kích nhát gan, sắc mặt Mạnh Quân nháy mắt trở nên không đẹp lắm.
Hắn không hề ẩn nhẫn, cũng nhảy đến bên cạnh Thẩm Tu Viễn.
Nhìn kia đóa hoa Thất Bảo Lưu Li, hai người lần thứ hai bạo phát cãi nhau kịch liệt.
Giản Vô Xương nhìn, nheo lại đôi mắt.
Thời điểm động thủ lần trước, trời còn chưa sáng, hắn không chú ý tới Thẩm Tu Viễn thế mà lớn lên đẹp như vậy, thậm chí có vài phần tư sắc của hoa khôi Bạch Lộ Thành.
Nếu như đối phương không có đắc tội Càn Khôn Phong, hắn có thể suy xét sau khi đối phương bị đào thải, nói một câu với chưởng môn, đưa đối phương đến hoa lâu Bạch Lộ Thành.
Đến lúc đó hắn thành đệ tử nội môn, liền có thể thường xuyên thăm đối phương.
Nghe người trong tộc nói, hoa khôi Bạch Lộ Thành rất cao ngạo, dù cho ném ra một vạn linh thạch, cũng khó thấy được mặt đối phương.
Đáng tiếc Thẩm Tu Viễn đắc tội hắn, thậm chí còn đả thương sư đệ hắn.
"Đại sư huynh!" Đệ tử linh căn hệ thổ kia trán đổ đầy mồ hôi, run giọng hỏi, "Bọn họ trước sau không tiến vào phạm vi "Sụp xuống" ta thiết trí từ trước, hôm nay ta đã sử dụng quá nhiều linh lực, ngay cả kiên trì cũng không nổi, làm sao bây giờ?"
Giản Vô Xương nhíu mày nói: "Vậy không đợi, chuyển dời Sụp xuống đến vị trí đứng hiện tại của bọn họ, động thủ ngay lập tức."
Trong khoảnh khắc, cát bụi mịt mù.
Vị trí Thẩm Tu Viễn bọn họ đứng vậy mà bỗng nhiên xuất hiện một cái hố sâu thật lớn!
Thẩm Tu Viễn dưới chân không còn gì nên rơi vào mặt đất phía dưới.
Tuy rằng trước đó có chuẩn bị, nhưng đột nhiên rơi xuống cũng làm y có chút kinh hoảng.
Nhưng cũng may, một bàn tay thon dài mạnh mẽ hướng lại đây.
Mạnh Quân kéo lại y, cùng y cùng nhau rơi xuống.
Ở thời điểm bọn họ bị vùi lấp hoàn toàn, một cái tay khác của Mạnh Quân hướng về phía trước tung ra cái pháp khí nào đó, chặn bùn đất cùng cát đá không ngừng rơi xuống.
Mặt đất ở trên bằng linh lực đệ tử Càn Khôn Phong hệ thổ dần dần khôi phục hình dạng bằng phẳng.
Trên vách núi một mảnh im lặng, chỉ có dấu chân hai người từng lưu lại.
Giản Vô Xương triệt hồi pháp bảo, đắc ý mà thu hồi đóa hoa Thất Bảo Lưu Li kia.
Đệ tử thổ linh căn kia nhìn nhìn đôi tay mình, có chút nghi hoặc.
Bằng linh lực không còn thừa mấy của hắn, sau khi chế tạo cạm bẫy thật lớn, thật sự có thể khôi phục mặt đất trở về trạng thái bằng phẳng như vậy sao?
Thật cẩn thận mà nhìn thần thái đắc ý thỏa thuê của đại sư huynh, hắn không có nói ra câu này.
Thẩm Tu Viễn vẫn còn rơi xuống, đá lởm chởm trong hang động cộm lên làm cả người y đều đau.
Trong khoảnh khắc dưới chân dẫm vào khoảng không kia, y nháy mắt phản ứng lại, nơi này chính là vị trí sơn động của tàn hồn Thanh Long.
Đệ tử thổ linh căn kia dùng chiêu "Sụp xuống" ở chỗ này, vừa lúc đả thông chỗ cuối cùng của sơn động trong vách núi, việc này có thể thông hướng ra mặt đất bằng phẳng phía ngoài.
Mạnh Quân kéo Thẩm Tu Viễn, năm ngón tay lặng lẽ hóa thành móng vuốt, chộp vào trên vách đá, làm chậm lại tư thế rơi xuống.
Hang động rất dài, theo như cách nói của Thẩm Tu Viễn thì giống như ngồi cầu trượt.
Không bao lâu, hai người liền ở gần lối vào khác của hang động.
Nhìn xuyên qua cửa động đi xuống, là hồ nước lấp loáng có sóng.
Thẩm Tu Viễn mơ hồ có thể phân biệt ra, đây đúng là cái khe đá y từng gặp qua.
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng lấp lánh treo ở trên bầu trời.
Mạnh Quân vỗ đi bụi đất trên người, chủ động ngồi cách y rất xa, bình tĩnh mở miệng nói: "Giản Vô Xương cho rằng chúng ta đã chết, đêm nay với ngày mai đều sẽ không lại đến tìm chúng ta.
Chờ đến trước khi mặt trời lặn ngày mai, chúng ta liền từ nơi này đi ra ngoài, lấy hoa Thất Bảo Lưu Li trên người hắn."
Thẩm Tu Viễn gật gật đầu, lại thử thăm dò hỏi: "Ngươi......!ăn rồi sao?"
Y đột nhiên có chút nhớ nhung tay nghề nam chính.
"Không có." Mạnh Quân nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Tu Viễn không nói, ôm đầu gối nhìn ánh trăng bên ngoài.
Nam chính không muốn để ý đến y, y cũng không cần thiết tự rước lấy nhục.
Mạnh Quân bỗng nhiên nói: "Đại sư huynh không phải đã tích cốc rồi sao?"
Thẩm Tu Viễn im lặng cứng họng.
Vừa nãy y chính là hợp với tiểu sư đệ năm ngày trước a! Ai có thể vào lúc vội vàng thay áo choàng luyện hóa linh lực, còn có thể nhớ rõ cho áo choàng khoác ăn tích cốc đan bảy ngày một lần?
Tính ra, hôm nay là ngày ăn tích cốc đan.
Nhưng hố người cái là trong tầm tay y một viên cũng không có, tất cả đều đặt ở phòng Nhân số .
Nhưng nếu ngày mai có thể ăn, hẳn là cũng không quan trọng.
Mạnh Quân lục nhẫn trữ vật, ném mấy cái trái cây qua, hái lúc hắn cho tiểu sư đệ cá nướng, cùng dùng để nêm nếm.
Thẩm Tu Viễn ngửi một chút, ghét bỏ ném lại cho hắn nói: "Chua."
Mạnh Quân phát ra một tiếng cười cực nhẹ.
【???......!Hệ thống kiểm tra đo lường giá trị thù hận của nam chính -, giá trị thù hận hiện tại: .
】
Mạnh Quân cũng không biết bản thân vì sao đột nhiên nhớ tới tiểu sư đệ linh động hoạt bát, cũng không biết tại sao mình đột nhiên bật cười.
Hắn chán ghét nhíu nhíu mày, cảm thấy nếu có thể chọn lựa, hắn càng nguyện ý ở cùng tiểu sư đệ trong cái sơn động này hơn là đại sư huynh.
"Có thể trèo xuống vách núi, hồ nước ở dưới có cá." Mạnh Quân ngoài miệng nhắc nhở, thân lại ngồi đến bát phong bất động.
Thẩm Tu Viễn:......
Tuy rằng y cũng biết hồ nước có cá, nhưng cho dù y làm tiểu sư đệ trong năm ngày cũng không học được tay không bắt cá mà! Hơn nữa dựa theo tính tình của nguyên chủ, nghe xong lời nam chính, cũng không có khả năng không nói hai lời, trực tiếp đi xuống bắt cá chứ?
Thẩm Tu Viễn lạnh lùng thốt: "Đừng quên quan hệ hợp tác giữa ta và ngươi còn chưa giải trừ."
Mạnh Quân: "Thì làm sao?"
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ ở sơn động, hắn cũng lười khách khí với đối phương.
Muốn sai sử hắn, Thẩm Tu Viễn nghĩ cũng đừng nghĩ.
Thẩm Tu Viễn "Hừ" một tiếng, khinh thường nói: "Sự dạy dỗ từ trước đến giờ của ta đối với ngươi, tất cả đều uổng phí."
Mạnh Quân đối với thứ Thẩm Tu Viễn gọi là "dạy dỗ" khịt mũi coi thường.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt của hắn bỗng nhiên trở nên xanh mét.
Nội tâm hai bên giao chiến một phen, hắn không nói một lời mà đứng lên, đi đến chỗ cửa động.
Hắn nhớ tới 《 Thất tinh tia chớp tiên 》.
Thẩm Tu Viễn lúc ấy nói, "dạy" hắn một bộ tiên pháp vô địch thiên hạ.
Nếu đối phương thật sự cố ý giúp hắn hai lần, từ khi đó hắn đã bắt đầu thiếu nhân tình với đối phương.
Hiện tại, Thẩm Tu Viễn còn dùng hai chữ "dạy dỗ" áp chế hắn.
Mà nguyên tắc xử sự của Mạnh Quân từ trước đến nay là có thù oán sẽ báo, có ơn cũng sẽ trả.
Sơn động rất hẹp, thời điểm Mạnh Quân đi ra ngoài không thể tránh né mà phải đi ngang qua Thẩm Tu Viễn.
Thẩm Tu Viễn mới vừa theo thiết lập tính cách của nguyên chủ mà nói một câu âm dương quái khí, liền thấy nam chính đi hướng về y.
Bởi vì con đường quá chật hẹp, thời điểm Mạnh Quân đi ngang qua y, tay phải đỡ một chút vách đá bên người y, đi vòng qua từ bên đó, ngực cơ hồ muốn dán lên ngực y, truyền đến nhiệt độ do quần áo cọ xát.
Ngay sau đó, y thấy nam chính dẫm lên trên vách đá để lại mấy cái dấu chân nhạt, thân thủ lưu loát mà nhảy đi xuống, sau đó......
Lạnh mặt bắt đầu bắt cá.
Thẩm Tu Viễn:???
Không đúng, nam chính sao lại thế này?
Y cũng không tự đại đến mức cảm thấy Mạnh Quân sẽ chủ động bắt cá cho y, chỉ cảm thấy đối phương hẳn là nghe xong cách y nói mới nhớ ra còn có bữa tối, vì thế tính nướng một cái cho chính mình.
Thi đấu hai ngày một đêm, những đệ tử khác đều mang theo lương khô, chỉ có hai người bọn họ thiếu chút nữa đến trễ không kịp mang.
Thẩm Tu Viễn nhìn Mạnh Quân nướng xong cá chuẩn bị đi lên, chủ động đi vào ngồi ở bên trong.
Như vậy nếu Mạnh Quân muốn tiến vào sẽ không cần lại vòng qua y, mà có thể trực tiếp ngồi ở vị trí phía dưới.
Thấy hành động như vậy của y, thần sắc Mạnh Quân thoáng có chút hòa hoãn, sau khi vào sơn động, đưa cá nướng trong tay cho Thẩm Tu Viễn.
"Cho ngươi."
Mạnh Quân nói ở trong lòng: "Trả lại ngươi."
【Giá trị thù hận của nam chính -, giá trị thù hận hiện tại: .
】.