Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái tử đang bị thương, phải ăn những món có nhiều chất đạm. Trước khi Lư thẩm từ ruộng về, Tần Tranh đã bỏ chân giò và đậu nành vào nồi hầm.

Chân giò đã trụng qua nước sôi và xào sơ với nước màu trước khi cho vào nồi hầm cùng đậu nành. Trong nồi canh sôi sùng sục, miếng chân giò đã được chặt nhỏ chuyển thành màu nâu vàng rất đẹp, đậu nành được hầm nhừ cũng chắc mẫm, tròn vo. Hơi nước bốc lên nghi ngút mang theo mùi hương thơm phức.

Lúc ăn cơm, Tần Tranh để ý thấy thái tử ăn nhiều hơn nửa chén so với thường ngày, hẳn là món chân giò hầm đậu này hợp khẩu vị của y.

Ăn cơm xong, Tần Tranh định ra ngoài như đã hẹn với Lâm Chiêu thì thái tử đột nhiên lên tiếng hỏi: “Thuốc sáng nay nàng không sắc theo đơn mà ta nói à?”

Bước chân đang cất lên của Tần Tranh thoáng khựng lại, cô đưa lưng về phía y, im lặng một lát rồi đáp: “Thiếp đã hỏi đại phu, ông ấy nói nếu tăng liều lượng của thuốc, tuy trong thời gian ngắn sẽ cho tác dụng thần tốc nhưng về lâu dài sẽ làm suy nhược cơ thể. Tướng công, ngày tháng còn dài, chúng ta vẫn có thời gian nên cứ điều dưỡng theo đơn thuốc mà đại phu kê trước đó đi.”

Thuốc đắng chát, mùi lại nồng, Tần Tranh nghĩ thái tử uống cũng không thể nếm ra lượng thuốc bên trong, có lẽ phải uống xong một lúc lâu, phát hiện hiệu quả không bằng lúc trước thì mới phát hiện cô đã thay đổi đơn thuốc.

Sau khi nghe Tần Tranh nói thế, thái tử không nói gì thêm, cô cũng không đoán được ý của y nên bảo: “A Chiêu đang đợi thiếp, thiếp đi trước đây.”

Cô bước chân ra khỏi phòng. Gió xuân ùa qua, hoa trên cây hòe già ngoài sân rơi xuống lả tả như tuyết, có những đóa bay cả vào trong nhà. Lúc bước qua bậc cửa, làn váy màu xanh đậm của Tần Tranh phất qua những bông hoa rụng trên đó. Mái tóc đen huyền nhẹ nhàng phất phơ trong gió nhẹ như những gợn sóng lăn tăn trong làn nước xuân.

Thái tử nhìn theo bóng lưng của cô, hơi thất thần.

Sống hai đời, đây là lần đầu tiên có người quan tâm cơ thể y có chịu được tác dụng mạnh của thuốc hay không.

Chinh chiến nhiều năm, y từng hứng chịu vô số vết thương lớn nhỏ, nhưng trên chiến trường thời gian là quý nhất, tất cả mọi người đều thúc giục y tiến về phía trước, chưa từng có ai bảo y cứ từ từ mà đi.

Để thương tích mau lành trong thời gian ngắn nhất, trước nay y đều dùng thuốc cực mạnh.

Thái tử nhìn cảnh xuân mơn mởn bên ngoài, có lẽ… đời này có thể bước chậm lại.

Ngón tay vô thức muốn vân vê thứ gì đó nhưng sờ lên trống không, trên cổ tay y không có gì cả.

Xâu chuỗi phật đeo trên cổ tay suốt hai mươi tám năm đã theo y chôn vào hoàng lăng ở kiếp trước rồi.

——

Tần Tranh ra khỏi nhà không bao lâu thì nhìn Lâm Chiêu và Hỉ Thước đang xách hộp cơm, đứng đợi ở đầu đường.

Lâm Chiêu thấy cô đeo giỏ trúc, tay cầm cây cuốc nhỏ thì cười hì hì: “A Tranh tỷ tỷ làm gì cũng đẹp!”

Tần Tranh lườm nàng ta một cái: “Được rồi, đừng trêu ta nữa, đi thôi.”

Nếu đã nói là đi đào cây cỏ về đuổi côn trùng thì phải làm cho giống.

Lâm Chiêu bảo Hỉ Thước giúp Tần Tranh cầm những thứ này. Tần Tranh thấy chủ tớ hai người đều xách hai hộp cơm to đùng trông khá nặng bèn từ chối, nói giỏ trúc và cái cuốc không nặng.

Sắc trời quang đãng, thời tiết mát mẻ, cây cỏ xanh tươi, chim chóc hót líu lo không ngừng khiến sơn trại như chốn thế ngoại đào nguyên.

Lúc lên sơn trại, Tần Tranh bị che mắt, bây giờ theo Lâm Chiêu ra ngoài mới kinh ngạc cảm thán Lưỡng Yến Sơn quả là có địa thế hiểm trở.

Bên trong Lưỡng Yến Sơn là một hố sụt khổng lồ, vách hố cao mấy mươi trượng, là vách đá dựng đứng không có cây cỏ nào mọc nổi. Người đời trước đã xây dựng một con đường nhỏ trên vách núi để thông ra bên ngoài.

Tần Tranh phát hiện con đường này dùng phương pháp đặt trụ nghiêng để chịu trọng lượng. Có nghĩa là đục một lỗ ngang trên vách đá, đút trụ gỗ vào để làm xà ngang. Sau đó dưới cái lỗ ngang kia đục một lỗ xiên theo chiều thẳng đứng khiến cho phần xà đứng đút vào trong lỗ trở thành điểm đặt lực, đầu kia thì đỡ lấy xà ngang, như vậy sẽ tạo ra thế vững chắc nhờ ba điểm đặt lực hình tam giác.

Trước kia Tần Tranh chỉ nghe nói đường gỗ thời xưa còn có thể chạy được xe ngựa, ban đầu mục đích là để vận chuyển lương thảo, giống như đường cao tốc ở hiện đại vậy.

Cô cũng từng đến thăm những con đường xây trên vách đá nổi tiếng, tuy đã được người đời sau trả về với dáng vẻ nguyên thủy của nó nhưng vẫn thua xa cảm giác kinh ngạc và thán phục mà con đường phía trước mang lại cho cô. Con đường này rộng đủ để bốn người đi thoải mái, ở những nơi độ dốc hơi thoải còn xây nhô ra để làm nơi ngắm cảnh.

Tần Tranh sờ vào thanh gỗ làm rào chắn, cảm thán: “Trí tuệ của người xưa không kém gì trình độ của hàng ngàn năm sau.”

Kỹ thuật xây dựng của đời sau không ngừng phát triển nhưng đó là dựa trên nền khoa học công nghệ cao. So với con đường dùng những công cụ thô sơ để xây dựng nên tại thời đại lạc hậu này, dường như người hiện đại cũng không có gì ưu việt.

Lâm Chiêu thì lại hiểu lầm ý của cô, tự hào nói: “Chứ sao. Nghe người già nhất trong trại kể, từ thời Đại Sở chưa thành lập, người dân dưới núi vô cùng lầm than, những tướng lĩnh kia đánh nhau suốt mười mấy năm ròng, không có lúc nào được bình an. Sau đó Bắc Nhung đến xâm phạm bờ cõi, thậm chí còn đánh chiếm hoàng thành Biện Kinh, người Bắc Nhung chém giết cướp bóc, xem dân ta như súc vật, hở tí là giết chóc. Vì thế tổ tiên của Lâm gia mới dẫn người trong tộc lên Lưỡng Yến Sơn, dựa vào địa thế hiểm trở nơi đây mà Kỳ Vân Trại chưa bao giờ bị lửa chiến tranh lan đến.”

Tần Tranh mỉm cười, không đáp lại.

Lâm Chiêu nghĩ đến dưới núi loạn lạc, lại thở dài một tiếng: “Ba trăm năm trước nhờ có Vũ Gia Đế bình thiên hạ, bây giờ không biết phải loạn lạc bao lâu nữa.”

Cô đá những hòn sỏi vụn dưới chân. “Người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con tự biết đào hang. Đáng tiếc Vũ Gia Đế không có con cái, nếu không đời sau của ngài ấy giờ cũng là bậc thánh minh, làm gì đến lượt gã họ Lý ở Kỳ Huyện xưng vương xưng đế.”

Tần Tranh nhớ đến trong trại hiện nay có đứa cháu trai không biết mấy mươi đời của Vũ Gia Đế, tự nhiên chột dạ, chỉ nói: “Triều đại thay đổi, khí số đã tận, có điều khổ nhất vẫn là dân chúng trong thiên hạ.”

Lâm Chiêu tiện tay bứt cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng. “Sắp đến mồng bảy tháng tư, sinh thần của Vũ Gia Đế rồi. Mọi năm vào thời điểm này rất nhiều người đến Vân Cương Tự dâng hương, nhà chùa còn chuẩn bị lễ hội nữa, khung cảnh ấy náo nhiệt không thua gì ăn tết. Nhưng về sau chắc không còn nhộn nhịp thế nữa.”

Bởi vì Đại Sở đã diệt vong.

Tần Tranh khó hiểu. “Sinh thần của Vũ Gia Đế thì có liên quan gì đến hội chùa Vân Cương Tự?”

Lâm Chiêu nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. “A Tranh tỷ tỷ không biết chuyện này ư? Vũ Gia Đế vốn là đệ tử tục gia ở Vân Cương Tự đó. Ngài vốn sinh ra trong gia đình vọng tộc ở Lũng Tây nhưng vừa ra đời đã khắc chết mẫu thân mình, nghe nói số mệnh phạm phải thất sát nên chưa đầy một tuổi đã bị phụ thân đưa đến Vân Cương Tự tu hành, mười tám năm không về nhà, cũng không gặp người thân, mãi đến khi Bắc Nhung chiếm được Trung Nguyên, ngài ấy mới xuống núi tòng quân.”

Lâm Chiêu thích tập võ, không khó để nhận ra nàng ta rất sùng bái Vũ Gia Đế. “Ngài vừa xuống núi đã thâu tóm được hai vùng Lũng Đông Lũng Tây, sau đó kéo quân đánh lên phương bắc, thu Hoài Dương, chiếm Kinh Châu, phá Bàn Khẩu Quan, lấy lại vùng Hoa Tây, thế như chẻ tre, đánh cho Bắc Nhung liên tục rút lui, cuối cùng cút về quan ngoại. Sau khi thống nhất các thế lực phương bắc, ngài xuôi về phương nam, thu phục Hoài Âm Hầu, đẩy lùi di tộc Tây Lăng, phá tan mười vạn đại quân của Vu Man.”

Lâm Chiêu kích động đến nỗi mặt đỏ hồng nhưng cuối cùng lại trở nên ảm đạm. “Đáng tiếc ông trời ghen ghét người tài, Vũ Gia Đế xưng đế một năm thì bệnh nặng qua đời. Dân gian đồn rằng ngài là Vũ Thần chuyển thế, đẹp loạn xong là quay về trời. Để tưởng nhớ ngài, ở khắp các địa phương người dân đều xây miếu thờ cung phụng hương hỏa. Vân Cương Tự ở Thanh Châu nên Thanh Châu không có miếu Vũ Đế, hàng năm đến sinh thần của ngài, bách tính sẽ đến Vân Cương Tự dâng hương.”

Nghe Lâm Chiêu kể những sự tích liên quan đến Vũ Gia Đế, Tần Tranh đã hiểu địa vị của ngài trong lòng nhân dân Đại Sở. Thảo nào mà trong sách, vì củng cố nền thống trị, quân phản loạn dùng đủ mọi thủ đoạn, thậm chí bịa đặt thái tử phi là yêu phi hại nước để bôi đen hoàng thất Đại Sở.

Tần Tranh cảm thán: “Lên ngôi chưa đầy một năm nhưng lại được bách tính kính yêu như thế, chưa bàn tới sự trị vì của ngài ấy, chỉ nói đến chiến công thôi đã có thể xưng ngàn năm có một rồi.”

Lâm Chiêu ra sức gật đầu. “Nếu muội sinh sớm mấy trăm năm thì nhất định sẽ đi làm nữ tướng quân dưới trướng Vũ Gia Đế.”

Tần Tranh cười bảo: “Bây giờ cũng thời buổi loạn lạc, nói không chừng ngày nào đó muội sẽ trở thành nữ tướng quân thật.”

Lâm Chiêu lại nói: “Muội rất xem thường đám vương hầu chỉ biết trốn trong ổ của mình hoành hành ngang ngược. Bắc Nhung đã đánh đến hành lang Hà Tây rồi, thế mà họ không dám hó hé tiếng nào. Lý Tín cũng không tốt lành gì, binh lính dưới tay hắn đi đến đâu cướp đến đó, còn không bằng thổ phỉ nữa. Đi bán mạng cho chúng thật không đáng!”

Vừa đi vừa nói chuyện, xuyên qua một hang đá là đến vách ngoài của Lưỡng Yến Sơn. Tần Tranh nhìn thấy chiếc giỏ trúc mình ngồi hôm ấy, chừng mười người đàn ông mặc áo cộc tay đang canh giữ nơi đó, thấy Lâm Chiêu thì một nửa trong số họ lần lượt đứng dậy chào hỏi: “Đại tiểu thư!”

Thấy Tần Tranh, họ chỉ nhìn một cái, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nửa còn lại tuy cũng đứng dậy nhưng thái độ rất khinh khỉnh, lúc chào Lâm Chiêu cũng nói cụt ngủn. Có một người miệng còn ngậm tăm xỉa răng, nhìn Tần Tranh với ánh mắt cực kỳ càn rỡ.

Lâm Chiêu lạnh lùng liếc họ một cái. “Không cần con mắt nữa thì để bà cô đây móc ra giùm cho!”

Bị cảnh cáo, họ mới thu mắt về.

Lâm Chiêu quay sang nói với những người chắp tay chào mình: “Thả giỏ xuống, ta đi đưa cơm cho ca ca.”

Mấy người kia khởi động thiết bị. Những tiếng ầm ầm vang lên, tấm thép đỡ giỏ được đẩy ra khỏi vách núi, thành một mặt phẳng chịu lực. Tần Tranh thấy thế thì thầm nghĩ: quả nhiên giống hệt mình đoán hôm nọ.

Vì xách theo bốn hộp cơm lớn, khá chiếm chỗ nên những người kia dùng ba cái giỏ.

Thiết bị treo sợi dây thừng kéo giỏ giống loại ròng rọc dùng ở giếng nhưng to hơn nhiều. Mấy người đàn ông vững vàng kéo dây thừng xuống, cái giỏ từ từ hạ xuống.

Khi đã đi xa cửa động, Lâm Chiêu mới nói: “A Tranh tỷ tỷ đừng để ý, cửa khẩu này được người của hại trại đông tây đồng thời canh giữ. Đám người trại tây biết cầu tàu xảy ra vấn đề, đang đợi ca ca muội đến cầu xin nên rất ngông cuồng.”

Tần Tranh ôn hòa mỉm cười. “Không sao.”

Cứ kênh kiệu lúc này đi, sau này khó nói lắm à nha.

Chiếc giỏ chạm đất, Tần Tranh bước ra khỏi đó bèn giúp hai chủ tớ Lâm Chiêu xách hộp cơm ra.

Cô phát hiện nơi này là một hang động nhân tạo không có trần, ngẩng đầu là nhìn thấy trời xanh nhưng bên ngoài có những mỏm đá che chắn. Sàn đá dưới chân là lớp đá được đẽo trên vách núi xuống. Bước xuống những bậc thang, chui ra khỏi cửa động phủ kín dây leo là bãi cạn thuyền cập bến hôm đó.

Hiện nay trên bãi cạn chất không ít cây gỗ, đất đá. Nền đất ban đầu cứ cách một trượng lại có một cái hố to, có điều hôm qua thủy triều dâng, bị ngập lún nên bây giờ nhìn rất hỗn loạn, đáy hố còn có không ít nước.

Lâm Chiêu cùng khoảng chừng mười thanh niên trai tráng của trại đông đang cầm xẻng, xắn cao ống quần, tay để trần đào gì đó, mặt ai nấy đều dính không ít bùn đất.

Lâm Chiêu đặt hộp xơm xuống chỗ đất trống, gọi lớn: “Nghỉ ngơi thôi, ăn cơm cái đã!”

Nghe nói có cơm, đám trai tráng lập tức dừng tay. Thấy người đưa cơm là một nhóm cô nương, họ bèn mặc những chiếc áo đẫm mồ hôi vào, lần lượt ra sông rửa sạch bùn đất trên tay.

Phát hiện Tần Tranh cũng đến, không ít người đưa mắt nhìn Lâm Chiêu và cô.

Vương Bưu cầm cái màn thầu, bưng chén cháo ngồi thành một vòng với mấy người thân quen, vừa ăn vừa nhìn về phía Tần Tranh. “Các người nói xem, tiểu nương tử kia theo đến đây làm gì?”

Đám trai tráng kia chỉ lo ăn cơm, đồng loạt lắc đầu.

Vương Bưu huých vào cánh tay của người bên cạnh mình, mắng khẽ: “Cái đám thùng cơm này, chỉ biết ăn ăn thôi!”

Nói xong lại nhìn về phía Tần Tranh, phát hiện Lâm Nghiêu đang đi về phía đó thì nói: “Các người nói xem có khi nào tiểu nương tử kia xem trọng đại ca của chúng ta không?”

Một người đáp khẽ: “Không phải đâu, tướng công của nàng ta trông tuấn tú lắm, võ công cũng không kém gì đại ca mà!”

Vương Bưu gõ đầu hắn, mắng: “Nói gì đó hả! Đại ca của chúng ta mới gọi là tuấn tú chứ. Cái tên mặt trắng kia nhìn ẻo lả đoản mệnh, làm sao bì được với đại ca?”

Anh chàng bị gõ xoa xoa đầu, đáp: “Đám nữ nhân không thích kiểu như đại ca mình đâu…”

Thấy Vương Bưu thủ thế định đánh tiếp, người kia vội bưng chén, cầm màn thầu chạy sang chỗ khác.

Lâm Nghiêu khá bất ngờ khi thấy Tần Tranh xuất hiện ở đây.

Đêm qua bí mật thương lượng với nhau xong, tuy vị công tử tự xưng là Trình Tắc kia không hề nói rõ thân phận của mình nhưng nghĩ đến những điều mà người đó nói, đến giờ chân Lâm Chiêu còn thấy run rẩy, càng khẳng định thân phận của hai người này không tầm thường, còn cố tình căn dặn người trong trại phải kính trọng họ.

Thấy Tần Tranh đến đây, hắn sợ là Lâm Chiêu lại ham vui, lôi kéo Tần Tranh đến.

Đến chỗ Tần Tranh, Lâm Chiêu chắp tay hành lễ. “Sao Trình phu nhân lại đến nơi thế này?”

Lâm Chiêu nhanh miệng, trả lời thay Tần Tranh. “A Tranh tỷ tỷ muốn nhổ ít cây cỏ về trồng trong vườn để đuổi côn trùng. Tỷ ấy không nhận ra chúng, muội nhớ gần đây có nên bèn rủ tỷ ấy đi theo.”

Lâm Nghiêu sa sầm mặt. “Bậy bạ. Lúc về muội tiện tay nhổ vài cây là được, còn bắt người ta đến đây là sao.”

Tần Tranh lo Lâm Nghiêu tức giận là vì Lâm Chiêu để cô biết được đường xuống núi nên vội nói: “Trại chủ đừng trách A Chiêu, là do ta tò mò, muốn đi theo xem thử.”

Cô đã giải thích thay cho Lâm Chiêu nên Lâm Nghiêu không tiện nói gì thêm, chỉ căn dặn lát nữa phải đưa cô về sớm rồi cầm màn thầu và khoai lang đến chỗ Vương Bưu ăn.

Vòng tròn mà họ ngồi khi nãy thiếu mất một người, Lâm Chiêu thế vào chỗ của người đó.

Vương Bưu nhích sát lại chỗ hắn, ép giọng hỏi: “Đại ca, tiểu nương tử kia đến làm gì thế? Đi đưa cơm à?”

Lâm Nghiêu lườm hắn một cái. “Đến nhổ cây cỏ về đuổi côn trùng.”

Vương Bưu “à” một tiếng với vẻ khá thất vọng.

Tần Tranh nhân lúc họ ăn cơm, đi theo Lâm Chiêu đến xem những cái hố mà họ đã đào.

Đúng là vấn đề mà trước đó cô đã đoán.

Nơi này gần sông, đất ẩm ướt, không gia cố sườn dốc, lại không đào rãnh thoát nước, một khi nước vào thì móng sẽ dễ dàng sạt lở. Hơn nữa xem ra những cái hố móng này được đào theo độ sâu tiêu chuẩn của móng ở những nơi đất khô.

Nơi ẩm ướt bề mặt đất tơi xốp, móng phải đào sâu mới được, nhất định phải đào tới lớp đất cứng phía dưới thì cầu tàu mới vững chắc.

Càng nhìn, chân mày Tần Tranh cau càng chặt.

Một người đang ăn cơm thấy các cô đứng cạnh hố móng thì quát lớn: “Các cô nương, đừng có đến gần, giẫm sập cái là toi công các huynh đệ làm từ sáng giờ đó!”

Những người còn lại đều bật cười nhưng không có ác ý.

Tần Tranh khẽ gật đầu với Lâm Chiêu, Lâm Chiêu biết cô đã xem xong bèn nói với lại: “Ai mà thèm nhìn mấy cái hố dỏm các huynh đào chứ. Ca, muội dẫn A Tranh tỷ tỷ đi nhổ cây thuốc đây.”

Nói xong bèn dẫn Tần Tranh đi vào rừng cây bên bãi cạn, Hỉ Thước thì theo sau.

Đi được một đoạn, Lâm Chiêu bảo Hỉ Thước trông chừng, còn mình thì hỏi Tần Tranh. “Thế nào? A Tranh tỷ tỷ có nhìn ra vấn đề không?”

Tần Tranh nhặt một chiếc que vẽ lên đất hình những cái hố mà họ đã đào bên đó rồi lại vẽ thêm một đường thẳng bên cạnh cái hố, nói: “Trước khi hạ cọc, phải đào móng sâu hơn, ít nhất phải đào thêm hai mét kể từ khi chạm đến tầng đất cứng. Ngoài ra còn phải gia cố thành dốc, móng sâu tới đâu thì phải đắp vách hố tới đó, như thế mới không bị sạt lở.”

Lâm Chiêu nghe thế, hai mắt sáng rực. “Thế là được sao?”

Tần Tranh chỉ vào đường thẳng kia. “Còn phải đào một cái rãnh thoát nước rộng chừng một mét. Sau khi cầu tàu hoàn thành, rãnh này có thể không cần đến nhưng lại cực kỳ quan trọng trong giai đoạn trước khi lấp đất vào hố. Có rãnh thoát nước này thì đáy hố mới không đọng nước, nếu vách hố quá ẩm ướt thì rất dễ bị sạt lở.”

Lâm Chiêu gật đầu, nửa hiểu nửa không, hai mắt nhìn Tần Tranh với vẻ vô cùng sùng bái.

Còn một vấn đề quan trọng nhất mà Tần Tranh chưa nói, đó là nếu nước sông hay có thủy triều dâng thì không thể xây một cái cầu tàu có độ cao cố định được, nếu không lúc nước dâng lên thuyền cập bờ, cầu tàu bị nước nhấn chìm là coi như uổng công.

Sự khác nhau giữa những chiếc cầu bình thường và cầu tàu hiện đại là ở chỗ này: Cầu tàu hiện đại có thể thay đổi độ cao. Trước kia ở công trường Tần Tranh chỉ nhìn thấy những chiếc cầu tàu làm bằng sắt, công nghệ ở cổ đại còn lạc hậu, trong thời gian ngắn không thể tìm đâu ra nhiều sắt như vậy nên chỉ có thể dùng gỗ.

Dùng kĩ thuật lắp ghép khớp nối để tách nối phần mặt cầu và trụ cầu, thay đổi độ cao như mong muốn hẳn là không khó.

Tần Tranh thử giảng giải cho Lâm Chiêu nguyên lý nâng hạ cầu tàu nhưng có vẻ chỉ nói không thì hơi khó nên đành hỏi: “Ở trại đông ai là người chịu trách nhiệm xây cầu tàu?”

Chỉ đạo kỹ thuật là người của trại tây nhưng lao động chân tay đều là người của trại đông, hẳn là sẽ có một thủ lĩnh.

Lâm Chiêu đáp: “Là Vương Bưu đại ca.”

Tần Tranh bảo: “Vậy muội tìm cơ hội nói lại với hắn những lời ta vừa nói. Nếu hắn hiểu được thì tốt, nếu không hiểu thì ta sẽ giải thích thêm với muội cho rõ hơn, sau đó muội nói lại với hắn lần nữa, chỉ cần đừng nói đây là ý của ta là được.”

Lâm Chiêu gật đầu, nói với vẻ ngượng ngùng. “Tại muội dốt quá.”

Tần Tranh xoa đầu nàng ta. “Không phải muội ngốc, chẳng qua là chưa từng tiếp xúc với những thứ này mà thôi, Hơn nữa ai cũng có sở trường riêng, võ nghệ của muội những cô nương khác có tập tám, mười năm cũng không được.”

Lâm Chiêu nhe răng cười. “A Tranh tỷ tỷ thật tốt. Ca ca cứ luôn nói muội ngốc.”

Tần Tranh cười bảo: “Muội biết huynh ấy nói không đúng là được.”

Lâm Chiêu vui vẻ ưỡn ngực lên, cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm. “Đúng vậy, miệng chó không mọc được ngà voi!”

Hai huynh muội nhà này chắc chắn là ruột thịt!

Tần Tranh dở khóc dở cười. “Nhổ cây thuốc xong thì về thôi, chắc ca ca muội đã ăn xong rồi.”

Cô ngồi xổm lâu nên hơi tê chân. Lúc đứng dậy bèn nhìn về phía mặt sông. Nơi này địa thế cao, Tần Tranh nhìn là thấy ở khúc ngoặt của sông đậu một chiếc thuyền có mui, đuôi thuyền có một ngư ông đội nón lá đang câu cá.

Đã biết Lưỡng Yến Sơn là hang ổ của sơn tặc, sao còn có người đến câu cá? Tần Tranh cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi Lâm Chiêu: “Dưới núi thường có người đến câu cá sao?”

Lâm Chiêu nhìn theo ánh mắt của Tần Tranh, thấy chiếc thuyền kia thì biến sắc. “Ca ca muội cướp hàng của bọn thủy tặc, chắc hẳn chúng có âm mưu gì đó, muội phải đi nói với ca ca một tiếng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio