Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

chương 169: 169: chương 160

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thẩm mỗ giúp Tiết đại nhân trấn giữ Thanh Châu một thời gian, đợi lương thảo trên núi cạn kiệt, sơn tặc trên núi và thái tử triều trước đều bị xử lý thì tự khắc Thẩm mỗ sẽ đến Mẫn Châu.

Mấy ngày nay tạm thời Tiết đại nhân phải chịu vật vả vậy.”

Quan khâm sai kinh hãi, đang định lớn tiếng mắng mỏ thì Trần Thanh đã dẫn người từ ngoài vào, quật ông ta xuống, dễ dàng bịt miệng và trói ông ta lại.

Thẩm Ngạn Chi không hề ngước mắt lên nhìn, chỉ nói: “Mang xuống, trông chừng cẩn thận.”

Khâm sai nhanh chóng bị mấy tên quan binh dùng vải đen trùm đầu, giải đi.

Thẩm Ngạn Chi hỏi Trần Thanh: “Phía kinh thành thế nào rồi?”

Trần Thanh đáp: “Hiện quý phi nương nương đang ở Thẩm gia, bề ngoài nói là lão phu nhân bệnh nặng, quý phi nương nương về nhà chăm bệnh báo hiếu.

Lý Tín cũng sợ ép ngài quá chặt khiến ngài làm phản nên trước mắt chỉ pháo người giám thị Thẩm gia, có điều…”

Thẩm Ngạn Chi lạnh lùng ngước mắt lên.

“Có điều cái gì?”

Trần Thanh do dự nói: “Nhị cô nương Tần gia bị phong làm Thịnh Bình công chúa, đưa đến Bắc Nhung hòa thân rồi.”

Bàn tay cầm bút lông của Thẩm Ngạn Chi sựng lại, tờ giấy tuyên trắng tinh thoắt cái đã có vệt mực lan ra, độ cong trên môi hắn càng rõ hơn, nụ cười cũng trở nên rất lạnh lùng.

“Liên Khâm Hầu sẽ ngồi yên không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Bắc Nhung đánh chiếm Lương Châu, phá vỡ phòng tuyến vào Bắc Đình à? Thảo nào hắn gấp gáp sai ta mang binh xuống phía nam đối kháng với Hoài Dương Vương như thế, thì ra là muốn thôn tính Bắc Đình.”

Lưng Trần Thanh lập tức nổi da gà ớn lạnh.

“Ý của chủ nhân là… người đó tự bán Lương Châu để nuốt Bắc Đình?”

Thẩm Ngạn Chi nhớ lại chuyện xưa, khí thế trên người bỗng trở nên lạnh toát, môi cũng thêm một nụ cười mỉa mai.

“Chẳng phải trước giờ hắn luôn không từ thủ đoạn ư?”

Bắt Tần Sênh đi hòa thân, vậy ngăn cách giữa hắn và Tần Tranh sẽ không chỉ là cái chết của mình Tần Quốc Công thôi.

Vừa mua chuộc được lòng người, đàn áp Tần gia lại trấn áp được triều đình, còn khiến hắn buồn nôn.

Bàn tay cầm bút của Thẩm Ngạn Chi siết chặt đến trắng bệch, hắn từ tốn nói: “Bảo ám vệ của Thẩm gia đi theo đến Bắc Nhung, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Tần nhị cô nương.”

Trần Thanh do dự không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Chủ nhân, thái tử phi đã không còn nhớ người nữa, ngài làm những chuyện này dù nàng ấy biết thì có ích gì đâu? Mất đi những ký ức ấy thì đâu còn là thái tử phi của trước kia nữa.”

“Câm miệng!” Thẩm Ngạn Chi đột nhiên vung tay thật mạnh, công văn giấy mực trên bàn văng tứ tung.

Hắn chống hai tay lên bàn, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh sắc như đao: “Tưởng là ta sẽ không giết ngươi à?”

Trần Thanh quỳ xuống.

“Cái mạng này của thuộc hạ vốn đã thuộc về thế tử.”

“Cút đi làm những chuyện phải làm, còn vượt qua giới hạn nữa thì ta sẽ không giữ lại cái mạng đó nữa.”

Trần Thanh “vâng” một tiếng, cúi người lui ra.

Trong khoang thuyền không còn một ai, một mình Thẩm Ngạn Chi ngồi thừ trên ghế, nhìn về một hướng với ánh mắt thất thần, một lát sau mới lấy bức tranh trước đó hắn vẽ Tần Tranh ra, ngắm người trong tranh, cười bảo: “Nàng quên nhưng ta vẫn nhớ, nàng bảo ta làm sao mà buông tay?”

Cô nương từng hứa sẽ làm tân nương của hắn, ngoảnh mặt một cái đã mặc áo cưới gả cho người khác, giữa họ thậm chí còn chưa từng có một lời từ biệt chính thức.

“Là ta tự nguyện gả vào Đông Cung, Tần Tranh vốn là người tham hư vinh, Thẩm thế tử đã nhìn lầm người rồi.

Từ nay về sau, mong Thẩm thế tử tương lai xán lạn, hoạn lộ thênh thang, cưới được giai nhân, bạch đầu giai lão.”

Lần cuối cùng gặp nàng, nàng mỉm cười nói những lời này rồi quay người bỏ đi.

Mỗi độ đêm về, trong mơ bóng lưng ấy luôn khiến lòng hắn đau nhói.

Trước kia hắn chỉ thích uống trà xanh, sau này chỉ uống rượu mạnh, cơn say tuy không làm hắn yên ổn nhưng ít nhất trong mơ sẽ gặp được nàng.

Mong mà không được, buông mà không xong.

——

Lúc từ hang Yến trở lại, Sở Thừa Tắc không về nhà mà đến thẳng chỗ Vương đại nương.

“Đúng là khách quý hiếm gặp, quân sư đến dùng cơm sao?” Vương đại nương hỏi.

Sở Thừa Tắc đáp “không phải” rồi nói: “Làm phiền một chút, ta chỉ muốn tìm hiểu xem hôm nay phu nhân ta đến Vương gia đã xảy ra những chuyện gì?”

Tần Tranh không chịu nói, y không muốn hỏi làm cô khó xử nhưng không có nghĩa là sẽ cho qua chuyện này.

Vương đại nương thở dài rồi kể hết đầu đuôi chuyện bà cháu họ Vương khóc lóc om sòm ăn vạ cho Sở Thừa Tắc nghe.

Sở Thừa Tắc nghe được những lời Vương Tú mắng mỏ, sắc mặt đanh lại, không khí xung quanh cũng lạnh đi.

Ở trong trại, Vương đại nương chưa từng sợ ai nhưng lúc này cũng bị khí thế xung quanh Sở Thừa Tắc làm giật mình, giọng cũng nhỏ đi: “Ta đã bẩm báo trại chủ rồi…”

“Cô ta phải tạ lỗi với phu nhân ta.” Sở Thừa Tắc ngắt lời Vương đại nương, giọng tuy rất hờ hững nhưng lại không thể từ chối được.

“Tuy nhiên hẳn là phu nhân của ta cũng không muốn gặp cô ta.

Trước khi xử lý cô ta, phải triệu tập cả trại lại, bắt cô ta đọc bản luận tội của mình trước mặt mọi người để mọi người biết cô ta gây chuyện thị phi thế nào và thu hồi những lời bịa đặt ấy ra sao.”

Đương nhiên Vương đại nương hoàn toàn đồng ý..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio